Hạ Khuynh thấy thời gian vẫn còn sớm nên muốn đưa Phó Tự Hỉ đi dạo.
Ra khỏi phòng học không bao lâu, Phó Tự Hỉ đột nhiên dừng bước, "Hạ Khuynh..."
"Chuyện gì vậy?" Hạ Khuynh nhìn thấy biểu tình kì lạ của cô, thầm nghĩ không biết cô nàng này sắp nghĩ ra trò gì nữa đây.
Phó Tự Hỉ rụt rè nhìn bốn phía xung quanh cẩn thận rồi nhón chân khẽ nói thầm vào tai hắn. hắn nhìn ra ý đồ của cô, cũng phối hợp nghiêng người thấp xuống.
"Tôi muốn đi toilet."
"... Ờ… vậy đi đi." Còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng lắm.
"Nhưng mà..." Ôi cô ngượng ngùng không thôi."Tôi đã quên mang theo cái kia."
Hạ Khuynh chợt hiểu, mặt có chút xấu hổ, liền thay đổi sắc mặt ra vẻ nghiêm trọng, nắm tay cô đi đến một góc khuất thấp giọng nói: "Em là heo à? rõ ràng biết mấy ngày nay không tiện, lúc ra ngoài lại quên mang theo đồ..."
"Tôi không phải... tại vì tôi không nhớ rõ." Cũng vì khi nãy vừa mới đứng lên có cảm giác không ổn nên mới nhớ đến nó. Hôm nay lúc ăn trưa xong có làm vệ sinh và đổi một lần rồi.
Phó Tự Hỉ không hề có khái niệm gì về những chuyện ấy. Bình thường đều có Phó Tự Nhạc giúp, bản thân cũng không nhớ nổi đến mấy thứ này. Phó Tự Nhạc đã nói qua đàn ông họ không có những thứ này nên họ sẽ không hiểu. Nhưng lúc này bên cạnh cô chỉ có đàn ông, làm cô cứ đắn đo do dự nãy giờ, cuối cùng thì vẫn phải hạ quyết tâm nói cho hắn biết.
Hạ Khuynh bây giờ cũng lúng túng cả lên: "Em đã từng mua qua nó chưa?"
cô nghĩ nghĩ, gật gật đầu."Chắc là rồi, tôi còn nhớ kĩ hình dáng của nó mà."
………….
Sau đó Hạ Khuynh mang Phó Tự Hỉ đi đến cửa hàng tiện lợi gần trường học, rồi đứng trước cửa nói với cô:
"Đưa di động cho tôi."
cô nghe lời lấy ra cho hắn, đây là một cái máy đời cũ hắn mở ra lục thông tin danh bạ, chỉ có danh bạ của Phó Tự Nhạc.
Hạ Khuynh nhấn số của mình nhá vào máy cô nói: "Em tự vào mua đi, đừng sợ, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Rồi móc ví đưa cô tờ một trăm đồng.
"Em vào mua xong đưa tiền cho nhân viên, đứng đợi họ hoàn lại tiền, rồi đi ra đây vậy là xong, em hiểu không?"
Phó Tự Hỉ cố gắng nhớ kĩ từng chữ từng chữ rồi gật gật đầu, mở cửa kính đi vào trong cửa hàng. Vào đến cửa đột nhiên xoay lại nhìn Hạ Khuynh, thấy hắn đang cười cổ vũ mình, cô quyết tâm đi vào.
cô bước từng bước chậm rãi dọc theo hai bên kệ hàng, bên cạnh vừa vặn có một người nhân viên đi đến hỏi cô muốn mua gì.
Người nhân viên là nữ nên cô cũng không ngại nói ra hết chi tiết, sau đó người này dẫn cô đến quầy vệ sinh phụ nữ, nhưng tìm mãi cô cũng không nhìn thấy loại mà mình thường dùng.
cô đi đến gần hơn cẩn thận đọc từng ô chữ ghi trên quầy.
Người bán hàng bên cạnh nhìn cô cứ chậm chạp chưa quyết định cũng không còn kiên nhẫn, bình thản nói với cô: "cô cứ xem chậm rãi." Sau đó bỏ đi đến quầy khác .
"Vâng, cảm ơn." Phó Tự Hỉ trả lời lại tiếp tục nghiên cứu thật kĩ hàng chữ in trên từng quầy.
một lát sau, có chuông điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên cô nghĩ là của Phó Tự Nhạc, không nhìn lên màn hình liền nhấn nút: "Tự Nhạc!"
Hạ Khuynh trầm mặc một chút, chính là loại ngữ điệu này luôn chọc hắn ngứa ngáy.
"Phó Tự Hỉ, rốt cuộc em muốn mua đến khi nào? Em vào nãy giời đã mười phút rồi." không phải là chỉ lấy xong rồi ra trả tiền thôi sao, con nhóc này lề mề chết đi được!
Nghe thấy âm thanh gào lên không kiên nhẫn của hắn, cô ngẩn ngơ trả lời: "... không nhìn thấy cái loại đó, tôi đang tìm đây này..."
Hạ Khuynh bực tức nghĩ chờ đến lúc cô tìm thấy không biết phải đợi đến khi nào. hắn suy nghĩ rồi nhắc tên một sản phẩm nổi tiếng có chiếu trên quảng cáo sau đó hỏi cô có nhìn thấy không. cô trả lời có, hắn mới bảo cô mua loại đó.
Phó Tự Hỉ thực kinh ngạc, sao cả cái này mà hắn cũng biết vậy.
Lúc tính tiền cô có chút khẩn trương. Nhưng may mắn nhân viên không nói gì nhiều mà chỉ hỏi cô có muốn lấy gói to hơn không. cô ngập ngừng một chút rồi chọn túi to.
Lúc đã mua xong cô đi ra cửa nhìn thấy Hạ Khuynh đang đứng chờ, nở nụ cười với hắn. cô chưa từng một mình ra ngoài mua sắm nên có cảm giác rất vui như đã đạt được một thành tựu to lớn.
cô cầm tiền thối đưa cho hắn."Hạ Khuynh tôi đã đếm kĩ rồi, không có sai đâu." Lúc cô đếm tiền hơi chậm, may là tính tình nhân viên cũng dễ chịu nên không có ý kiến gì.
Hạ Khuynh vừa nhìn thấy cô, phiền muộn bực tức vì phải chờ đợi cũng đã tiêu tán hơn phân nửa, lại véo má cô tán dương: "Phó Tự Hỉ, em làm tốt lắm."
Hạ Khuynh dẫn Phó Tự Hỉ đến buồng vệ sinh, chờ cô đổi xong, cầm tay dắt cô đi dạo.
Phó Tự Hỉ nhìn xung quanh lạ lẫm nên trông thấy cái gì cũng hiếu kì chỉ chỉ trỏ trỏ hỏi hắn. không biết tại sao hôm nay tính nhẫn nại của hắn cực tốt, nghe cô hỏi cái gì cũng không hề thấy phiền mà rất bình tĩnh giải thích.
Khi đi đến sân bóng rổ, cả sân phát ra tiếng reo hò ầm ĩ. Hạ Khuynh vốn không muốn tham gia, nhưng khi nhìn thấy biểu tình hứng thú của Phó Tự Hỉ liền hỏi cô đã xem qua đấu bóng rổ chưa, cô lắc đầu, vì thế hắn dẫn cô đi vào trong đám đông.
Quanh sân bóng có rất nhiều nữ sinh đến cỗ vũ, tiếng la hét chói tai vang dội khắp cả sân. Sân bóng rổ của trường đại học lúc nào cũng nhộn nhịp như vậy.
thật ra kỹ thuật chơi của họ cũng không phải thuộc loại rất xuất sắc, nhưng phần lớn nữ sinh ở đây chỉ nghĩ rằng sân bóng là nơi tập trung nhiều anh chàng cao to đẹp trai, để họ có thể thỏa thích chiêm ngưỡng.
Vì đứng phía sau căn bản không nhìn thấy được cái gì nên Hạ Khuynh rất vô sỉ thi triển chiêu "Mỹ nam kế" và thành công lừa được nhiều em gái nhường vị trí đẹp cho hắn. Sau khi tìm được chỗ rồi cũng không để ý đến mấy em gái đang oanh oanh yến yến quay quanh mình mà tập trung xem trận đấu dưới sân.
Hạ Khuynh xem một lúc thì hình như phát hiện điều gì đó. Kia không phải là thằng Tả Phóng tối hôm đó à? Bên này phần lớn tiếng la hét cổ vũ của các nữ sinh đều hướng về phía Tả Phóng .
Phó Tự Hỉ xem một lúc cũng không hiểu, chỉ thấy một đám nhiều người cùng tranh giành một quả bóng lớn thôi, sau đó họ đi ra thì có người khác đi vào. Từ từ nhìn thấy một cái gì đó —— khi trái bóng kia vào rổ, mọi người sẽ vỗ tay reo hò ầm lên.
Trừ việc đó ra thì cô vẫn không hiểu, ngẩng đầu nhìn Hạ Khuynh lại phát hiện hắn đang tập trung rất chăm chú.
"Hạ Khuynh, anh cũng thích chơi bóng à?"
Hạ Khuynh đang chăm chú nhìn vào trong sân, nhất thời không nghe thấy tiếng cô. cô đành chỉ biết đứng nhìn hắn rồi chờ hắn.
Lúc này bên đột nhiên bên cạnh có vài nữ sinh hét to: "A a a a! Đẹp trai quá !"
Hạ Khuynh cảm thấy thật chói tai đem Phó Tự Hỉ kéo gần một chút thì quay đầu lại phát hiện cô đang ngây ngốc nhìn hắn.
"Sao rồi? Xem không hiểu à?"
cô chỉ đáp một câu: "Hạ Khuynh, anh thật là đẹp mắt a."
"Thế có đẹp trai hơn những người đó không?" hắn chỉ vào đám người đang chơi dưới sân nhếch miệng cười đến đáng đánh đòn.
cô gật đầu, xong lại hỏi: "Anh đã từng chơi qua sao?"
"Trước kia thì có nhưng bây giờ chân không tiện, nên không muốn chơi nữa."
Phó Tự Hỉ trầm mặc một chút, mới nói: "... Tôi quên."
sự thật là như thế.
Lần đầu tiên gặp lại, cô có chú ý thấy chân hắn có vấn đề đi đứng không tiện nhưng bẵng một thời gian sau lại quên mất việc ấy. Trong mắt cô Hạ Khuynh không hề khác gì so với những người bình thường, chỉ có điều đôi lúc hắn muốn ngồi xe lăn thôi.
"Tôi biết." Hạ Khuynh cười một cách thâm trầm.
hắn đương nhiên biết.
Bởi vì cô là Phó Tự Hỉ.
Thật ra, chân của hắn hiện tại đi đứng có hơi khập khiễn một chút nhưng so với lúc trước đã tốt lên rất nhiều rồi…
"Hạ Khuynh, chân của anh sẽ không sao đâu."
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của cô, hắn vẫn bình tĩnh đáp."Ừ, chờ một ngày nào đó hoàn toàn bình phục, tôi nhất định phải cảm tạ em."
"Ách?"
"Hôm nay cùng đi bộ với em, đối với tôi là một phương pháp trị liệu rất tốt."
Nghe hắn nói như vậy, Phó Tự Hỉ đột nhiên mới nhớ: "Hạ Khuynh, anh có mệt không?"
"một chút, em còn muốn xem nữa không?"
cô cảm thấy là chính mình đang liên lụy đến hắn "không xem nữa, chúng ta đi đi."
"Có gì mà hoảng, có mệt hay không thì tự tôi biết, em đúng là cô bé ngốc nghếch."
"Tôi không phải mà..."
"Em chính là cô bé ngốc nghếch."
"Tôi đã nói là không phải..."
"cô bé ngốc, đi ăn cơm."
"Ừ... Nhưng tôi không phải. . ." cô nhất quyết phải biện minh đến cùng.
…………
Ở trên sân lúc này Tả Phóng đột nhiên dừng động tác, ánh mắt hướng về một phía.
Những người còn lại thấy vậy thì nhãn cầu sáng lên, lợi dụng tình thế nhào lên tấn công quả bóng trên tay hắn, trực tiếp bắt được bóng. Nhưng Tả Phóng bây giờ dường như không có vẻ muốn cố giữ bóng, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm về phía đám đông trên sân, tìm kiếm...
hắn hình như vừa mới...nhìn thấy được Phó Tự Hỉ... Nhưng ngẫm lại, làm sao mà có thể được.
Căn bản cô ấy không có khả năng học đại học.
Hơn nữa, đã nhiều như vậy năm, hắn không tin mình chỉ liếc mắt một cái có thể nhận ra cô.
Tả Phóng tâm tư phân vân một lúc sau đó gạt bay ý nghĩ trong đầu, tiếp tục tập trung vào trận đấu.
………….
Phó Tự Hỉ đi vào nhà ăn hết nhìn đông đến nhìn tây, không khí ở đây rất ồn ào, có rất nhiều người.
Hạ Khuynh tìm một vị trí kéo cô ngồi xuống. "cô nàng nhà quê, em ngoan ngoãn ngồi đây chờ, đợi tôi trở lại."
"Ừ, tôi biết rồi."
cô nhìn bóng lưng Hạ Khuynh, cảm thấy hắn không hề giống một người tàn tật. hắn đi rồi, cô cũng không dám nhìn loạn nữa, sợ người khác phát hiện ra cô không phải là sinh viên ở đây, họ sẽ đuổi cô ra mất.
Hạ Khuynh rất nhanh quay trở lại bê theo hai phần thức ăn, ngồi xuống nói với cô: "Em nếu ăn không đủ no thì đợi một tý chúng ta đi đến chỗ khác." Sức ăn của con nhóc này tuyệt đối còn nhiều hơn hắn.
Phó Tự Hỉ nhìn một bàn đồ ăn hấp dẫn: "Hạ Khuynh, anh làm sao biết tôi thích ăn thịt nha?"
Hạ Khuynh ra vẻ miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái. "Nhìn dáng người này chỉ ăn rau xanh mà có thể được như vậy à?"
cô biết hắn đang cố ý chê mình béo, nhăn mặt bĩu bĩu môi, lại không biết phải phản bác hắn như thế nào nên chỉ biết cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Hạ Khuynh nhớ tới cái gì hỏi cô: "Phó Tự Hỉ, trí nhớ của em tốt không?"
"không tốt chút nào."
"Vậy tại sao em biết viết nhật kí?"
cô sửng sốt."Vì mỗi ngày đều giống nhau."
"Thế à, vậy em viết ra những ngày khác cho tôi xem thử. Ngày mai sau khi thức dậy, em mang chuyện của ngày hôm nay viết lại, xem như đang luyện chữ."
"Ừ" Cẩn thận ngẫm lại một chút: "Có mấy chữ không biết có viết được không…"
"Em cứ khoanh vòng nó lại, đợi sau khi tôi xong việc sẽ dạy em."
Phó Tự Hỉ nghe nói như thế, rất cao hứng. "Hạ Khuynh, tôi sẽ không làm phiền anh đâu, tôi viết xong sẽ chờ anh."
Hạ Khuynh lấy tay gạt hạt cơm vụn dính bên mép cô: "Tướng ăn quá xấu, mặt dính đầy cơm kìa."
Nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ ôn nhu nuông chiều.
……………..
Trường X có một cái hồ rất đẹp.
Ở các trường đại học thì những nơi này đại khái là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân. Dọc bên hồ có những hàng cây xanh um tùm, một địa điểm che khuất rất thích hợp cho các cặp đôi lồng bàn tay, chạm tóc mai thân mật.
Phó Tự Hỉ quả thật không ăn quá no, Hạ Khuynh dẫn cô đi ra theo hướng cửa sau tiến về hồ nước.
Mặt hồ vào thu, sắc trời đã ráng chiều, ẩn trong bụi cây um tùm có thể thấy được nhiều thân ảnh đang ngồi đó. Lúc này Phó Tự Hỉ đang ôm một cái dạ dày chưa được thỏa mãn, mơ mơ hồ hồ đi đến phát hiện thấy có người trong lùm cây, liền mở to mắt nhìn chằm chằm vào họ.
Sau đó lại ngẩn ra, há hốc mồm ngạc nhiên.
Đó không phải là chuyện Hạ Khuynh đã từng làm với mình sao...
Hạ Khuynh thấy cô dừng lại, cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cô. Đến khi hắn nhìn rõ, mặt đen lại liền vội vàng lấy tay che mắt cô lại "Tập trung đi đường cho tôi."
"... Bọn họ... đang ăn..."
cô giống như đã hiểu được, nhà ăn ở đây thật sự ăn chẳng đủ no.
"Bọn họ ăn gì kệ bọn họ, em nhìn loạn cái gì."
"Hạ Khuynh, tôi không nhìn nữa." Gạt tay đang che mắt mình xuống.
Hạ Khuynh cố chấp không thả tay xuống "Em đi theo tôi."
Phó Tự Hỉ thấy vậy cũng đứng bất động, mờ mờ mịt mịt đi theo hắn. đi thẳng đến một chỗ tối, cô không biết đang tựa vào cái gì, nhưng cảm thấy nó không hề bằng phẵng chút nào.
"Hạ Khuynh?" Mặc dù đang bối rối nhưng trực giác cho cô biết hắn sẽ không làm tổn thương đến mình.
Sau đó cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Hạ Khuynh phả ra ở bên tai, vừa nóng vừa ngứa ngáy.
"Phó Tự Hỉ, không phải em vẫn ăn chưa no sao, tôi không ngại bây giờ em đến đây nhai cắn tôi..."
Ra khỏi phòng học không bao lâu, Phó Tự Hỉ đột nhiên dừng bước, "Hạ Khuynh..."
"Chuyện gì vậy?" Hạ Khuynh nhìn thấy biểu tình kì lạ của cô, thầm nghĩ không biết cô nàng này sắp nghĩ ra trò gì nữa đây.
Phó Tự Hỉ rụt rè nhìn bốn phía xung quanh cẩn thận rồi nhón chân khẽ nói thầm vào tai hắn. hắn nhìn ra ý đồ của cô, cũng phối hợp nghiêng người thấp xuống.
"Tôi muốn đi toilet."
"... Ờ… vậy đi đi." Còn tưởng rằng có chuyện gì quan trọng lắm.
"Nhưng mà..." Ôi cô ngượng ngùng không thôi."Tôi đã quên mang theo cái kia."
Hạ Khuynh chợt hiểu, mặt có chút xấu hổ, liền thay đổi sắc mặt ra vẻ nghiêm trọng, nắm tay cô đi đến một góc khuất thấp giọng nói: "Em là heo à? rõ ràng biết mấy ngày nay không tiện, lúc ra ngoài lại quên mang theo đồ..."
"Tôi không phải... tại vì tôi không nhớ rõ." Cũng vì khi nãy vừa mới đứng lên có cảm giác không ổn nên mới nhớ đến nó. Hôm nay lúc ăn trưa xong có làm vệ sinh và đổi một lần rồi.
Phó Tự Hỉ không hề có khái niệm gì về những chuyện ấy. Bình thường đều có Phó Tự Nhạc giúp, bản thân cũng không nhớ nổi đến mấy thứ này. Phó Tự Nhạc đã nói qua đàn ông họ không có những thứ này nên họ sẽ không hiểu. Nhưng lúc này bên cạnh cô chỉ có đàn ông, làm cô cứ đắn đo do dự nãy giờ, cuối cùng thì vẫn phải hạ quyết tâm nói cho hắn biết.
Hạ Khuynh bây giờ cũng lúng túng cả lên: "Em đã từng mua qua nó chưa?"
cô nghĩ nghĩ, gật gật đầu."Chắc là rồi, tôi còn nhớ kĩ hình dáng của nó mà."
………….
Sau đó Hạ Khuynh mang Phó Tự Hỉ đi đến cửa hàng tiện lợi gần trường học, rồi đứng trước cửa nói với cô:
"Đưa di động cho tôi."
cô nghe lời lấy ra cho hắn, đây là một cái máy đời cũ hắn mở ra lục thông tin danh bạ, chỉ có danh bạ của Phó Tự Nhạc.
Hạ Khuynh nhấn số của mình nhá vào máy cô nói: "Em tự vào mua đi, đừng sợ, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Rồi móc ví đưa cô tờ một trăm đồng.
"Em vào mua xong đưa tiền cho nhân viên, đứng đợi họ hoàn lại tiền, rồi đi ra đây vậy là xong, em hiểu không?"
Phó Tự Hỉ cố gắng nhớ kĩ từng chữ từng chữ rồi gật gật đầu, mở cửa kính đi vào trong cửa hàng. Vào đến cửa đột nhiên xoay lại nhìn Hạ Khuynh, thấy hắn đang cười cổ vũ mình, cô quyết tâm đi vào.
cô bước từng bước chậm rãi dọc theo hai bên kệ hàng, bên cạnh vừa vặn có một người nhân viên đi đến hỏi cô muốn mua gì.
Người nhân viên là nữ nên cô cũng không ngại nói ra hết chi tiết, sau đó người này dẫn cô đến quầy vệ sinh phụ nữ, nhưng tìm mãi cô cũng không nhìn thấy loại mà mình thường dùng.
cô đi đến gần hơn cẩn thận đọc từng ô chữ ghi trên quầy.
Người bán hàng bên cạnh nhìn cô cứ chậm chạp chưa quyết định cũng không còn kiên nhẫn, bình thản nói với cô: "cô cứ xem chậm rãi." Sau đó bỏ đi đến quầy khác .
"Vâng, cảm ơn." Phó Tự Hỉ trả lời lại tiếp tục nghiên cứu thật kĩ hàng chữ in trên từng quầy.
một lát sau, có chuông điện thoại vang lên, phản ứng đầu tiên cô nghĩ là của Phó Tự Nhạc, không nhìn lên màn hình liền nhấn nút: "Tự Nhạc!"
Hạ Khuynh trầm mặc một chút, chính là loại ngữ điệu này luôn chọc hắn ngứa ngáy.
"Phó Tự Hỉ, rốt cuộc em muốn mua đến khi nào? Em vào nãy giời đã mười phút rồi." không phải là chỉ lấy xong rồi ra trả tiền thôi sao, con nhóc này lề mề chết đi được!
Nghe thấy âm thanh gào lên không kiên nhẫn của hắn, cô ngẩn ngơ trả lời: "... không nhìn thấy cái loại đó, tôi đang tìm đây này..."
Hạ Khuynh bực tức nghĩ chờ đến lúc cô tìm thấy không biết phải đợi đến khi nào. hắn suy nghĩ rồi nhắc tên một sản phẩm nổi tiếng có chiếu trên quảng cáo sau đó hỏi cô có nhìn thấy không. cô trả lời có, hắn mới bảo cô mua loại đó.
Phó Tự Hỉ thực kinh ngạc, sao cả cái này mà hắn cũng biết vậy.
Lúc tính tiền cô có chút khẩn trương. Nhưng may mắn nhân viên không nói gì nhiều mà chỉ hỏi cô có muốn lấy gói to hơn không. cô ngập ngừng một chút rồi chọn túi to.
Lúc đã mua xong cô đi ra cửa nhìn thấy Hạ Khuynh đang đứng chờ, nở nụ cười với hắn. cô chưa từng một mình ra ngoài mua sắm nên có cảm giác rất vui như đã đạt được một thành tựu to lớn.
cô cầm tiền thối đưa cho hắn."Hạ Khuynh tôi đã đếm kĩ rồi, không có sai đâu." Lúc cô đếm tiền hơi chậm, may là tính tình nhân viên cũng dễ chịu nên không có ý kiến gì.
Hạ Khuynh vừa nhìn thấy cô, phiền muộn bực tức vì phải chờ đợi cũng đã tiêu tán hơn phân nửa, lại véo má cô tán dương: "Phó Tự Hỉ, em làm tốt lắm."
Hạ Khuynh dẫn Phó Tự Hỉ đến buồng vệ sinh, chờ cô đổi xong, cầm tay dắt cô đi dạo.
Phó Tự Hỉ nhìn xung quanh lạ lẫm nên trông thấy cái gì cũng hiếu kì chỉ chỉ trỏ trỏ hỏi hắn. không biết tại sao hôm nay tính nhẫn nại của hắn cực tốt, nghe cô hỏi cái gì cũng không hề thấy phiền mà rất bình tĩnh giải thích.
Khi đi đến sân bóng rổ, cả sân phát ra tiếng reo hò ầm ĩ. Hạ Khuynh vốn không muốn tham gia, nhưng khi nhìn thấy biểu tình hứng thú của Phó Tự Hỉ liền hỏi cô đã xem qua đấu bóng rổ chưa, cô lắc đầu, vì thế hắn dẫn cô đi vào trong đám đông.
Quanh sân bóng có rất nhiều nữ sinh đến cỗ vũ, tiếng la hét chói tai vang dội khắp cả sân. Sân bóng rổ của trường đại học lúc nào cũng nhộn nhịp như vậy.
thật ra kỹ thuật chơi của họ cũng không phải thuộc loại rất xuất sắc, nhưng phần lớn nữ sinh ở đây chỉ nghĩ rằng sân bóng là nơi tập trung nhiều anh chàng cao to đẹp trai, để họ có thể thỏa thích chiêm ngưỡng.
Vì đứng phía sau căn bản không nhìn thấy được cái gì nên Hạ Khuynh rất vô sỉ thi triển chiêu "Mỹ nam kế" và thành công lừa được nhiều em gái nhường vị trí đẹp cho hắn. Sau khi tìm được chỗ rồi cũng không để ý đến mấy em gái đang oanh oanh yến yến quay quanh mình mà tập trung xem trận đấu dưới sân.
Hạ Khuynh xem một lúc thì hình như phát hiện điều gì đó. Kia không phải là thằng Tả Phóng tối hôm đó à? Bên này phần lớn tiếng la hét cổ vũ của các nữ sinh đều hướng về phía Tả Phóng .
Phó Tự Hỉ xem một lúc cũng không hiểu, chỉ thấy một đám nhiều người cùng tranh giành một quả bóng lớn thôi, sau đó họ đi ra thì có người khác đi vào. Từ từ nhìn thấy một cái gì đó —— khi trái bóng kia vào rổ, mọi người sẽ vỗ tay reo hò ầm lên.
Trừ việc đó ra thì cô vẫn không hiểu, ngẩng đầu nhìn Hạ Khuynh lại phát hiện hắn đang tập trung rất chăm chú.
"Hạ Khuynh, anh cũng thích chơi bóng à?"
Hạ Khuynh đang chăm chú nhìn vào trong sân, nhất thời không nghe thấy tiếng cô. cô đành chỉ biết đứng nhìn hắn rồi chờ hắn.
Lúc này bên đột nhiên bên cạnh có vài nữ sinh hét to: "A a a a! Đẹp trai quá !"
Hạ Khuynh cảm thấy thật chói tai đem Phó Tự Hỉ kéo gần một chút thì quay đầu lại phát hiện cô đang ngây ngốc nhìn hắn.
"Sao rồi? Xem không hiểu à?"
cô chỉ đáp một câu: "Hạ Khuynh, anh thật là đẹp mắt a."
"Thế có đẹp trai hơn những người đó không?" hắn chỉ vào đám người đang chơi dưới sân nhếch miệng cười đến đáng đánh đòn.
cô gật đầu, xong lại hỏi: "Anh đã từng chơi qua sao?"
"Trước kia thì có nhưng bây giờ chân không tiện, nên không muốn chơi nữa."
Phó Tự Hỉ trầm mặc một chút, mới nói: "... Tôi quên."
sự thật là như thế.
Lần đầu tiên gặp lại, cô có chú ý thấy chân hắn có vấn đề đi đứng không tiện nhưng bẵng một thời gian sau lại quên mất việc ấy. Trong mắt cô Hạ Khuynh không hề khác gì so với những người bình thường, chỉ có điều đôi lúc hắn muốn ngồi xe lăn thôi.
"Tôi biết." Hạ Khuynh cười một cách thâm trầm.
hắn đương nhiên biết.
Bởi vì cô là Phó Tự Hỉ.
Thật ra, chân của hắn hiện tại đi đứng có hơi khập khiễn một chút nhưng so với lúc trước đã tốt lên rất nhiều rồi…
"Hạ Khuynh, chân của anh sẽ không sao đâu."
Nhìn vẻ mặt trịnh trọng của cô, hắn vẫn bình tĩnh đáp."Ừ, chờ một ngày nào đó hoàn toàn bình phục, tôi nhất định phải cảm tạ em."
"Ách?"
"Hôm nay cùng đi bộ với em, đối với tôi là một phương pháp trị liệu rất tốt."
Nghe hắn nói như vậy, Phó Tự Hỉ đột nhiên mới nhớ: "Hạ Khuynh, anh có mệt không?"
"một chút, em còn muốn xem nữa không?"
cô cảm thấy là chính mình đang liên lụy đến hắn "không xem nữa, chúng ta đi đi."
"Có gì mà hoảng, có mệt hay không thì tự tôi biết, em đúng là cô bé ngốc nghếch."
"Tôi không phải mà..."
"Em chính là cô bé ngốc nghếch."
"Tôi đã nói là không phải..."
"cô bé ngốc, đi ăn cơm."
"Ừ... Nhưng tôi không phải. . ." cô nhất quyết phải biện minh đến cùng.
…………
Ở trên sân lúc này Tả Phóng đột nhiên dừng động tác, ánh mắt hướng về một phía.
Những người còn lại thấy vậy thì nhãn cầu sáng lên, lợi dụng tình thế nhào lên tấn công quả bóng trên tay hắn, trực tiếp bắt được bóng. Nhưng Tả Phóng bây giờ dường như không có vẻ muốn cố giữ bóng, ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm về phía đám đông trên sân, tìm kiếm...
hắn hình như vừa mới...nhìn thấy được Phó Tự Hỉ... Nhưng ngẫm lại, làm sao mà có thể được.
Căn bản cô ấy không có khả năng học đại học.
Hơn nữa, đã nhiều như vậy năm, hắn không tin mình chỉ liếc mắt một cái có thể nhận ra cô.
Tả Phóng tâm tư phân vân một lúc sau đó gạt bay ý nghĩ trong đầu, tiếp tục tập trung vào trận đấu.
………….
Phó Tự Hỉ đi vào nhà ăn hết nhìn đông đến nhìn tây, không khí ở đây rất ồn ào, có rất nhiều người.
Hạ Khuynh tìm một vị trí kéo cô ngồi xuống. "cô nàng nhà quê, em ngoan ngoãn ngồi đây chờ, đợi tôi trở lại."
"Ừ, tôi biết rồi."
cô nhìn bóng lưng Hạ Khuynh, cảm thấy hắn không hề giống một người tàn tật. hắn đi rồi, cô cũng không dám nhìn loạn nữa, sợ người khác phát hiện ra cô không phải là sinh viên ở đây, họ sẽ đuổi cô ra mất.
Hạ Khuynh rất nhanh quay trở lại bê theo hai phần thức ăn, ngồi xuống nói với cô: "Em nếu ăn không đủ no thì đợi một tý chúng ta đi đến chỗ khác." Sức ăn của con nhóc này tuyệt đối còn nhiều hơn hắn.
Phó Tự Hỉ nhìn một bàn đồ ăn hấp dẫn: "Hạ Khuynh, anh làm sao biết tôi thích ăn thịt nha?"
Hạ Khuynh ra vẻ miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái. "Nhìn dáng người này chỉ ăn rau xanh mà có thể được như vậy à?"
cô biết hắn đang cố ý chê mình béo, nhăn mặt bĩu bĩu môi, lại không biết phải phản bác hắn như thế nào nên chỉ biết cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Hạ Khuynh nhớ tới cái gì hỏi cô: "Phó Tự Hỉ, trí nhớ của em tốt không?"
"không tốt chút nào."
"Vậy tại sao em biết viết nhật kí?"
cô sửng sốt."Vì mỗi ngày đều giống nhau."
"Thế à, vậy em viết ra những ngày khác cho tôi xem thử. Ngày mai sau khi thức dậy, em mang chuyện của ngày hôm nay viết lại, xem như đang luyện chữ."
"Ừ" Cẩn thận ngẫm lại một chút: "Có mấy chữ không biết có viết được không…"
"Em cứ khoanh vòng nó lại, đợi sau khi tôi xong việc sẽ dạy em."
Phó Tự Hỉ nghe nói như thế, rất cao hứng. "Hạ Khuynh, tôi sẽ không làm phiền anh đâu, tôi viết xong sẽ chờ anh."
Hạ Khuynh lấy tay gạt hạt cơm vụn dính bên mép cô: "Tướng ăn quá xấu, mặt dính đầy cơm kìa."
Nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ ôn nhu nuông chiều.
……………..
Trường X có một cái hồ rất đẹp.
Ở các trường đại học thì những nơi này đại khái là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân. Dọc bên hồ có những hàng cây xanh um tùm, một địa điểm che khuất rất thích hợp cho các cặp đôi lồng bàn tay, chạm tóc mai thân mật.
Phó Tự Hỉ quả thật không ăn quá no, Hạ Khuynh dẫn cô đi ra theo hướng cửa sau tiến về hồ nước.
Mặt hồ vào thu, sắc trời đã ráng chiều, ẩn trong bụi cây um tùm có thể thấy được nhiều thân ảnh đang ngồi đó. Lúc này Phó Tự Hỉ đang ôm một cái dạ dày chưa được thỏa mãn, mơ mơ hồ hồ đi đến phát hiện thấy có người trong lùm cây, liền mở to mắt nhìn chằm chằm vào họ.
Sau đó lại ngẩn ra, há hốc mồm ngạc nhiên.
Đó không phải là chuyện Hạ Khuynh đã từng làm với mình sao...
Hạ Khuynh thấy cô dừng lại, cũng nhìn theo hướng ánh mắt của cô. Đến khi hắn nhìn rõ, mặt đen lại liền vội vàng lấy tay che mắt cô lại "Tập trung đi đường cho tôi."
"... Bọn họ... đang ăn..."
cô giống như đã hiểu được, nhà ăn ở đây thật sự ăn chẳng đủ no.
"Bọn họ ăn gì kệ bọn họ, em nhìn loạn cái gì."
"Hạ Khuynh, tôi không nhìn nữa." Gạt tay đang che mắt mình xuống.
Hạ Khuynh cố chấp không thả tay xuống "Em đi theo tôi."
Phó Tự Hỉ thấy vậy cũng đứng bất động, mờ mờ mịt mịt đi theo hắn. đi thẳng đến một chỗ tối, cô không biết đang tựa vào cái gì, nhưng cảm thấy nó không hề bằng phẵng chút nào.
"Hạ Khuynh?" Mặc dù đang bối rối nhưng trực giác cho cô biết hắn sẽ không làm tổn thương đến mình.
Sau đó cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Hạ Khuynh phả ra ở bên tai, vừa nóng vừa ngứa ngáy.
"Phó Tự Hỉ, không phải em vẫn ăn chưa no sao, tôi không ngại bây giờ em đến đây nhai cắn tôi..."
Danh sách chương