Phó Tự nhạc cũng nhìn về phía tivi.

" Anh có nghĩ , vị tiểu thư vừa mới rời đi kia, rất tình nguyện."

Chu Phi Lương mặt tối sầm.

" Em không muốn."

" Em thật sự không muốn."

cô quay đầu lại, vẻ mặt thoáng chút bình tĩnh. Anh đá văng cái ghế sô pha trước bàn trà.

" Vậy em muốn cái gì? Dưa chuột? Cà?"

Anh nổi nóng, anh đường đường một đại nam nhân đứng trước mặt một nữ nhân trúng xuân dược lại thũng rỗng kêu to.

Anh muốn làm thuốc giải, cô lại không muốn. Thao, con mẹ nó. Lo lắng anh lại tiếp tục nói ra đồ vật gì nữa, cô giải thích.

" Em vừa mới tỉnh lại đã nôn ra, hiện tại cũng không còn nóng như trước nữa."

Anh một cước đá bàn trà.

" Ta đệt! Đồ chó má, xuân dược cũng làm giả! thật không có đạo đức nghề nghiệp.”

" Cũng không hẳn là thế."

cô đứng lên, muốn vòng qua người anh đi vào phòng tắm, anh lại chặn đường không cho đi. cô nhắc nhở.

" Em không phải là đối thủ của anh, bất quá vẫn có thể chống đỡ mấy chiêu."

Chu Phi Lương cười gằn.

" Anh không đến mức muốn tới cứng ngắc."

" Cái kia…?"

" Anh nói cho em biết, đừng nôn ra, em dù có nôn cũng ko có giải quyết được vấn đề gì."

cô hơi kinh ngạc, lẳng lặng nghe.

Anh cho cô một cốc nước đá.

" Em không muốn dùng tay giải quyết, thì anh dạy cho em một biện pháp. Dù sao em cũng là nữ, cho dù nhẫn nhịn cũng không quá tổn thương cơ thể.

cô rốt cục nở ra một nụ cười. Nghe xong phương pháp của Chu Phi Lương, Phó Tự Nhạc liền đi tới phòng tắm, đi được mấy buớc, ngẫm lại vẫn là không muốn đả kích tự tôn nam nhân của anh, bồi thêm một câu.

" Em nghĩ đấy không phải là xuân dược giả, chí ít ở bên cạnh anh, em vẫn có chút khó chịu."

nói xong cô liền tiến vào phòng tắm. Chu Phi lương phẫn hận nhìn bóng người cô. cô gái này, vốn không coi anh là đàn ông.

Phó Tự Nhạc xả nước lạnh vào bồn rửa tay, sau đó hít một hơi thật sâu, đem mặt chôn vào trong nước, nín thở đến khi không chịu được mới ngẩng đầu lên.

Cứ như vậy mấy lần, vừa mới uống mấy cốc nước đá, cộng thêm nước lạnh ở bồn rửa tay, cảm giác khó chịu đã biến mất không ít. Thời điểm cô đi ra ngoài phòng khách, Chu Phi Lương cũng đang uống nước đá.

cô liền hiểu ra. Bất kể nói thế nào, anh đều là lấy phương thức tốt nhất giúp cô thoát khỏi cảnh khốn khó, liền hòa hoãn nói." Em ổn rồi, anh có việc thì cứ đi đi."

" Anh khát nước, uống miếng nước cũng không được à."

Chu Phi Lương quay đầu nhìn cô. Sắc mặt cô từ trước đến nay đều có chút tái nhợt, vừa mới đỏ ửng một chút, hiện tại lại không còn sắc hồng nào.

" Vậy thì tùy anh."

cô lau tóc, chọn chỗ cách xa anh nhất ngồi xuống. Lần này Chu Phi Lương không đến ngồi cạnh, lại uống mấy ngụm nước mới nói.

" Đúng rồi, người bạn học kia đâu?"

" Chắc là vẫn ở gian phòng kia đi."

" Bọn em đi hát ở đâu?"

cô cảm thấy kỳ quái.

" Cũng là hàng KTV ở nơi này."

Anh cười nhạo.

" Em có biết, chỗ này một giờ thu phí bao nhiêu không?"

cô tỉnh ngộ.

" Nơi này không phải là ‘Hoan xướng’ sao?"

" Nơi em nói là hàng KTV ở phía đối diện."

Chu Phi Lương nghe cô nói xong thì có điểm nghi vấn. Ở hộp đêm này nào có chỗ ca hát đứng đắn, tới đây đều là người thượng lưu.

Phó Tự Nhạc cười nhạt.

" Xem ra cô bạn kia đã có chuẩn bị từ trước."

" Em còn cười được."

Anh trách cứ nói.

" cô ta phỏng chừng là có đường dây, muốn đem em đi bán."

" Người ngay thẳng đã không làm việc mờ ám."

cô thật rõ ràng, xã hội này vốn là như vậy. Chu Phi Lương lấy ra một điếu thuốc, bắt đầu hút.

" Em còn nhớ số phòng không? Có phải là gian phòng cuối cùng kia không?"

cô gật đầu. Anh thổi ra mấy làn khói.

" Được rồi, anh biết rồi. Sinh viên đại học hiện tại đều là đức hạnh này."

Sắc mặt Phó Tự Nhạc nghiêm nghị lại.

" Em cũng sẽ không tha cho cô ta."

cô vốn không phải người lấy đức báo oán.

Chu Phi Lương cười.

" cô bé, làm việc độc ác thú vị lắm sao. Anh đến giải quyết là được."

" không có công, không nhận lộc."

" Đến bồi em tán gẫu a, em cho rằng anh dễ dàng đến tìm em như vậy chỉ để làm người nghe yên tĩnh."

Chu Phi Lương thời điểm gần rạng sáng sẽ đặc biệt nói nhiều, buổi tối ngày hôm ấy, hai người ngồi hai bên, anh vẫn lải nhải.

Phó Tự Nhạc bởi vì tối hôm qua thức suốt đêm, tinh thần có chút mệt mỏi, liền nằm trên ghế salong ngủ thiếp đi.

Anh thuận người dựa vào ghế sô pha, tầm mắt vừa vặn nhìn thẳng cô. Chu Phi Lương lúc ở trên giường, lực kiềm chế không mạnh, Vương Thần từng nói đây là điển hình của " tinh trùng lên não."

Nửa năm trước, anh cùng Khổng Minh Dao một lần kia, tuy nói cô ta cố ý câu dẫn, thế nhưng một cây làm chẳng nên non, anh biết mình cũng có vấn đề.

Từ đó về sau, anh đã nghĩ đến phương pháp kia, không nghĩ tới, chiêu này đối với Phó Tự nhạc cũng hữu hiệu. Anh mỉm cười.

Lúc ở cùng cô, tâm tình anh rất thoải mái, mặc dù thái độ của cô vẫn là thanh thanh thản thản. Sau đêm đó, Chu Phi Lương vẫn cứ tìm Phó Tự Nhạc lúc cô trực đêm, quan hệ của hai người vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Buổi sinh nhật của Phong Sanh ngày ấy, Chu Khả Noãn chúc Chu Phi Lương sớm tìm được cô vợ tốt, anh chỉ là tự chế giễu, cũng không để trong lòng. Sau đó Chu Khả noãn thực tập xong, lại tiếp tục nhắc tới việc này, không hiểu sao, trong lòng anh lúc đó lại xẹt qua thân ảnh Phó Tự Nhạc, nhưng lại không chắc chắn lắm.

Anh nghĩ, tạm thời không gặp cô nữa. Có thể sau một thời gian, sẽ quên dần. Sau đó, anh không còn đến cửa hàng bách hóa nữa. Thời điểm đêm giáng sinh, Vương Thần nhắc tới muốn đi hẹn hò.

Chu Phi Lương nghe xong, đối với phương diện đàn bà anh không còn hứng thú nữa. Bước vào màn đêm, anh theo bản năng lái xe tới cửa hàng bách hóa. Đến nửa đường, anh đột nhiên nhớ tới, Phó Tự Nhac thứ ba mới trực đêm, anh phẫn nộ, đành lái xe về nhà ngủ một giấc.

Vừa đến buổi tối thứ ba, anh không nhẫn nại được nữa liền lái xe đến cửa hàng bách hóa, nhưng lại được cho biết, Phó Tự Nhạc đã xin nghỉ việc được nửa tháng. Anh nhất thời nổi giận trong lòng.

Anh cùng cô nửa đêm nói chuyện gần mười lần, nhưng vẫn quên hỏi tên của cô. Anh hỏi nhân viên cửa hàng, họ lại làm ra vẻ đề phòng, bận bịu nói mình cũng không rõ lắm. Chu Phi lương tâm tình vô cùng ác liệt. Sau Tết Nguyên Đán, Hạ Khuynh đột nhiên nhắn tin, nói anh muốn kết hôn.

Anh ta thái độ khoe khoang, dương dương tự đắc, làm Chu phi Lương nghe xong càng tức điên. Cuối năm, Chu Phi Lương công tác càng càng càng bận rộn, cũng không còn tâm tư nghĩ đến Phó Tự Nhạc.

Trong lúc tết xuân, Chu Khả Noãn nghe được tin tức Hạ Khuynh kết hôn, thái độ phi thường hâm mộ.

Chu Phi Lương an ủi cô vài câu, cô lại đem vấn đề cũ nói trên người anh, để anh cũng mau tranh thủ thời gian tính ra. Anh thấy rất phiền.

" Tính cái gì mà tính, anh trai em còn trẻ lắm, chơi thêm mười năm cũng không muộn."

Khi đó, Chu Khả Noãn có một người bạn có ý với Chu Phi Lương, Chu Khả Noãn liền giới thiệu cho anh. Đối phương cũng là một tiểu thư nhà giàu, nhưng là Chu Phi Lương mới gặp mặt một lần liền muốn bỏ chạy.

Những thục nữ đoan trang kiểu này, anh sợ nhất. Anh tự nhận mình không phải là phú thương lâu đời, anh chỉ là loại nhà giàu mới nổi. Anh thích nói về cuộc sống khổ cực của mình trước đây, mấy vị tiểu thư kia nghe được đều nhíu mày.

Vì vậy liền không còn gì để nói. Chu Khả Noãn rất khó hiểu, tại sao anh trai mình cùng Hạ Khuynh đều là một dạng lỗ mãng.

Chu Phi Lương cười ha ha.

" không phải anh trai em vẫn thô lỗ hay sao?"

Chu Phi Lương cùng Hạ Khuynh rõ ràng không giống nhau. Gia đình Hạ Khuynh ba đời giàu có, từ lúc sinh ra đã mang khí chất phú quý. Mà Chu Phi Lương, trước đâu là một tên tiểu tử nghèo.

Khi đó anh không phải tên là Chu Phi Lương, mà là Chu Phi. Ba anh mở ra một công ty buôn bán nho nhỏ, sinh hoạt xoàng xĩnh. Ba anh rất yêu mẹ anh, tài chính trong nhà đều là bà nắm giữ.

Có một ngày, mẹ anh cấu kết với một công ty nào đó, cầm tiền bỏ trốn, Vì vậy, tất cả nợ nần đều đè lên người ba anh. Ba anh bởi vì tình yêu cùng sự nghiệp đều bị tổn thất, đột nhiên ngã bệnh.

Mọi gắng nặng sinh hoạt của gia đình đều dựa vào Chu Phi. Anh không nỡ lòng nào để em gái quá sớm phải trải qua những thăng trầm của cuộc sống, nên đem tất cả thời gian của mình để đi làm, gần như sắp bỏ học.

Bởi vì còn là vị thành niên, anh chỉ có thể làm những việc lặt vặt như chuyển gạch, đưa báo, cọ sơn…

Thế nhưng số tiền anh kiếm được không đủ để thanh toán tiền viện phí cho ba, huống chi còn có số nợ khổng lồ của công ty. Chu Khả Noãn bị bắt, Chu Phi liều chết xông vào cứu em gái.

Vừa vặn lúc đó có một người phụ trách một tổ chức hoạt động ngầm, anh ta thấy được thân thủ của Chu Phi liền mời anh vào. Chu Phi phải đáp ứng. Anh cứu Chu Khả Noãn ra, liền bắt đầu đi đấm bốc.

Trận đầu kiếm được 100 ngàn, qua tay từng người từng người, đến lúc về tay anh thì số tiền còn rất ít. Nhưng dù sao cũng nhiều hơn anh kiếm bên ngoài.

Chu Phi Lương và Hạ Khuynh quen nhau chính là ở trận boxing dưới lòng đất. Lúc còn trẻ, Hạ Khuynh rất thích làm những gì kích thích.

Đua xe, đấm bốc, đàn bà. Hạ Khuynh để ý Chi Phi ở kỹ năng đấm bốc, liền đặc biệt chú ý anh.

Chu Phi không phải bách chiến bách thắng, nhưng tỉ lệ bại trận rất nhỏ. Hạ Khuynh có lần cũng Vương thần và Hề Thế Hàm đến xem trận đấu, phách lối nói.

" Tên tiểu tử kia, tôi nhìn trúng."

Vương Thần cả kinh.

" Cậu thật sự nuôi dưỡng được cái ham muốn này?"

Bé ngoan a, một mĩ nam như anh Hạ Khuynh nhìn không lọt mắt, lại vừa ý cái loại đánh đánh giết giết kia. Hạ Khuynh chỉ là cười.

" Cậu cứ tiếp tục xem, cậu ta có thể kiếm cho tôi một khoản tiền rất lớn."

Vương thần không thích xem loại máu me gì đó, nhưng anh cảm thấy " Quyền lang " kia không phải hạng người hời hợt.

Anh nhìn một chút rồi khoác vai Hề Thế Hàm, chế giễu nói.

" Cậu nói, Hạ Khuynh có thể đem tiểu tử kia dụ đến sao?"

Hề Thế Hàm nhìn chắm chằm chém giết trên sân.

" Tiểu tử này, tuyệt đối là kiểu mà Hạ Khuynh thích."

Vương Thần run lên.

" Các cậu đều muốn nuôi dưỡng cái ham muốn này."

Hề Thế Hàm mắt không gợn sóng nhìn về phía Vương Thần.

" Hề tử."

Vương Thần cười mờ ám.

" Tôi cùng cậu đánh cược một cái bánh mì Sơn Đông loại lớn, Hạ Khuynh muốn bắt cóc tiểu tử này, thế nào."

"…"

Hề Thế Hàm cứng đờ.

" Tại sao lại là bánh mì Sơn Đông."

" Lẽ nào cậu cảm thấy loại chuyện nhàm chán này, có thể đặt cược tiền quá mười đồng."

"…"

Vương Thần phi thường hài lòng, tiếp tục nói.

" Tôi là đang tích cực làm giàu, không phải loại miệng ăn núi lở, phá gia chi tử."

"…"

" Thế nào? Đồng ý không?"

" không"

Vương thần bất mãn.

" Tại sao?"

" Bởi vì tôi đang tích cực làm giàu, không phải loại miệng ăn núi lở, phá gia chi tử."

" Hề tử, câu này mà cậu cũng nói được, càng có tiền càng keo kiệt, chính là nói loại người như cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện