Phó Tự Hỉ đi về phòng của mình, cảm thấy mắt đã không mở lên nổi nhưng vẫn cố nén xuống cơn buồn ngủ, cởi bỏ váy đi tắm sạch sẽ.

au khi tắm xong cô thay một bộ pyjama rồi leo lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng khi thức dậy, cô ôm hai con gấu bông Đại Hùng và Bảo Bảo vào lòng rồi nghĩ nghĩ định giặt sạch cái váy ngày hôm qua đã mặc mang đi trả Hạ Khuynh.

Chậm rãi bước xuống giường, thay một bộ đồ thể thao giống như thường lệ.

Sau khi rửa mặt xong, cô lấy một cái chậu đổ nước vào, đem váy nhẹ nhàng bỏ vào chà chà giặt giặt rất cẩn thận.

Trong lúc giặt váy cô phát hiện trên chân váy có một vết bẩn nhỏ, lại không nhớ nó bị dính bẩn lúc nào.

Vì thế cô lại dùng sức chà thật mạnh, nhưng chà mãi mà vẫn không sạch được vết bẩn.

Đột nhiên lại nghĩ đến Phó Tự Nhạc hay dùng nước ấm để giặt quần áo, vì thế mới cầm lấy một cái chậu khác đi ra phòng bếp rót một ít nước ấm.

Khi trở lại phòng tắm do bất cẩn nên bị trượt chân, nước nóng văng ra làm tay bị bỏng đỏ lên, may mắn là chậu nước không đổ ụp lên người.

cô suýt xoa thổi vào chỗ bị sưng đỏ do bỏng, đợi vết thương bớt đau rát một chút, mới đứng lên đem nước ấm đổ vào cái chậu đựng cái váy.

cô lại lấy tay xát mạnh cái váy, động đến vết thương cơn đau đớn lại xuất hiện. Mới nghĩ nghĩ tạm buông ra một chút, ngồi chống cằm chờ nó bớt đau rồi giặt tiếp.

Ngồi một hồi lâu, lại thử sờ sờ.Vẫn còn rất đau, lần này nó còn nổi lên vài cái rộp nước.

Lại đợi một hồi, cuối cùng bỏ cuộc cắn răng chịu đau tiếp tục giặt xong cái váy.

Giặt một hồi, cảm thấy hình như đã sạch sẽ rồi, mới cầm lên mang ra ngoài ban công phơi khô.

Có ánh nắng chiếu vào, cô lại phát hiện ra váy vẫn chưa sạch, vết bẩn đó vẫn còn hiện rõ.đã vậy váy bị chà mạnh quá nên bị nhăn nheo.

cô dùng sức kéo căng vải ra nhưng rốt cuộc nó vẫn bị nhăn như cũ, lúc này mới hoảng lên nghĩ rằng mình đã giặt hư cái váy rồi.Mặt chuyển sang trắng bệch.

Ngày hôm qua khi đi mua quần áo, Hạ Khuynh đã nhắc nhở cô phải giữ thật sạch sẽ, chắc chắn hắn muốn cô mặc xong phải mang trả lại cho hắn. Có khi nào hắn sẽ tức giận rồi mang cô đi bán để đền lại cái váy bị cô làm hư không? Càng nghĩ càng kích động, cảm thấy lần này mình tiêu rồi, cô vội gọi điện thoại cầu cứu Phó Tự Nhạc.

Điện thoại kia đầu vừa vang lên "Xin chào."

cô liền vội vàng nói: "Tự Nhạc, chị đã làm ra một chuyện xấu."

"Số thuê bao bạn vừa gọi hiện nay đang bận..." cô im lặng cắn cắn môi buồn bã.

Tự Nhạc chắc đang trong giờ làm việc rồi, làm sao bây giờ?

Ngồi trong phòng suy nghĩ rồi do dự một hồi lâu, rốt cuộc vẫn nhịn không được cảm thấy tội lỗi của mình thật là trầm trọng, cô quyết định chạy đi tìm Hạ Khuynh nhận lỗi.

Chạy đến đại sảnh, cô nhìn thấy một người giúp việc hỏi "Dì Trương, thiếu gia đang ở đâu?"

Lại giấu hai tay ra sau lưng, không dám để dì Trương nhìn thấy tay mình bị thương, sợ dì Quan mà biết được lại lo lắng.

"Có lẽ thiếu gia đang ở phòng tập." Phó Tự Hỉ ngày hôm qua đã cùng Hạ Khuynh đi ra ngoài, mọi người đều biết nên khi thấy cô đi tìm Hạ Khuynh cũng không thắc mắc gì nhiều.

Phó Tự Hỉ nhìn theo hướng tay của dì Trương, đi đến phòng tập thể thao. Nghiêng đầu lén nhìn vào bên trong.

....

Về phần Hạ Khuynh, cả đêm qua hắn không ngủ được.

Bản thân lâu lắm rồi không có dính dáng đến mấy chuyện quan hệ nam nữ, vậy mà bây giờ lại có ý nghĩ không thuần khiết đối với Phó Tự Hỉ.

không chấp nhận sự thật, hắn đang cố gắng loại bỏ cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu.

Lương San sáng nay có công việc phải ra ngoài, nhưng lại muốn biết chuyện tối hôm qua của Phó Tự Hỉ, vì thế mới sáng sớm đã chạy đến phòng hắn gõ cửa.

hắn thực bất đắc dĩ mới đi mở cửa."Sao hôm nay mẹ dậy sớm quá vậy?"

"Con dậy trễ thì có. Con trai, tối hôm qua như thế nào? Bạn bè của con ở đó có ai khen ngợi Tự Hỉ không? thật tuyệt vời?!?" Bà hào hứng.

Miệng hắn bất giác khẽ nhếch lên, con nhóc Phó Tự Hỉ nhìn từ trên xuống dưới không phải là "tuyệt vời".

Mà phải dùng hai chữ "khinh khủng".

"không ai để ý đến cô ta."

Lương San cảm thấy thật thất vọng. Bất quá rất nhanh liền thay đổi cảm xúc: "Chắc do mới gặp có một hai lần nên vẫn chưa tìm được đó thôi. Về sau càng có nhiều cơ hội ra ngoài là tốt lên chứ gì. Con phải nói với mọi người nó là em gái của con."

"Con lại không biết mình ở đâu đào ra đứa em gái phiền toái này! cô ta chẳng qua chỉ là được dì Quan nuôi nấng, còn không phải là người giúp việc trong nhà."

"Cái thằng này!" Lương San giận tái mặt.

"Tự Hỉ tâm tư nó chỉ hơi đơn thuần một chút thôi. Phải tự đặt bản thân vào hoàn cảnh của nó thì con mới hiểu hết được vấn đề. Mẹ biết con có thành kiến với nó, nhưng mẹ cũng đâu có bắt con phải cưới nó về. Chỉ muốn con mang nó ra ngoài tiếp xúc xung quanh một chút, tội nghiệp suốt ngày nó chỉ quanh quẩn trong nhà, tâm tư khép kín. thật ra mẹ cũng có thể tự dẫn nó ra ngoài nhưng cũng vì nghĩ đến hai đứa con tuổi tác gần nhau sẽ thích hợp hơn."

"Con là nam còn cô ta là nữ." Hạ Khuynh nhắc nhở.

Lương San nghe xong choáng váng."Con nghĩ rằng mẹ không biết con đang xem thường nó sao. Có tin tưởng con thì mẹ mới giao việc này cho con."

Hạ Khuynh nghĩ, nếu mẹ mà biết hắn tối qua nằm mơ cái gì thì chắc chắn bà sẽ không dám nghĩ như vậy nữa.

hắn phiền chán: "đã biết. Con sẽ cố gắng."

Sau khi tiễn được củ khoai lang nóng này ra ngoài, cơn buồn ngủ của hắn cũng bị quét đi.

Hạ Khuynh sau đó cũng rời giường rồi đi đến phòng tập. Ngày nào hắn cũng kiên trì tập vật lý trị liệu, coi như cũng có khôi phục không ít.

Sau mấy giờ luyện tập xong, cơ thể đổ đầy mồ hôi, đang chuẩn bị đi tắm rửa, ra đến cửa liền nhìn thấy cái đầu nhỏ của Phó Tự Hỉ đang ló ra.

Bị hắn phát hiện, Phó Tự Hỉ rụt đầu trở về.

Hạ Khuynh lúc này nhìn thấy cô lại dâng lên cảm giác tức giận.

"Phó Tự Hỉ, cô đứng ở đó định hù dọa ai."

Nghe được tâm tình của hắn không tốt, Phó Tự Hỉ chậm rãi từ sau cửa bước ra.

Chắp tay sau lưng, rụt rè không dám ngẩng đầu nhìn hắn."Hạ Khuynh thiếu gia."

"Ai là thiếu gia của cô!" Sắc mặt hắn bây giờ rất kém.

Tối qua cả đêm đều nằm mơ nhìn thấy cô, hai cái "đồi núi hùng vĩ" của cô cứ dính chặt trên người hắn giống như cao su, làm mặt mày hắn choáng váng.

Phó Tự Hỉ bị hắn rống cho một trận, càng thêm chột dạ."Hạ Khuynh, tôi biết sai rồi."

"Vậy thì cút xéo đi."

"Tôi không phải cố ý. Tôi chỉ muốn giặt nó cho sạch thôi mà."

Hạ Khuynh nhìn thấy khuôn mặt chẩn bị khóc của cô, thật sự rất muốn mắng người

Khóc khóc khóc! Suốt ngày chỉ biết khóc.

Nhưng rốt cục vẫn phải nhịn xuống "Giặt cái gì?"

"Cái váy, tôi chỉ muốn giặt nó sạch thôi nhưng nó vẫn bị bẩn, còn nhăn nheo quá trời nữa…" âm thanh càng ngày càng nhỏ.

"Giặt không sạch sẽ? Còn đem váy vò nát ?"

"Ừ..." cô ảo não, đúng ra không nên mang váy chà sát mạnh như vậy.

"Em bình thường có giặt quần áo?"

"Có." Đồ lót là tự tay cô giặt, còn quần áo khác là để Tự Nhạc giặt cho.

Phó Tự Hỉ lén lút giương mắt nhìn Hạ Khuynh, phát hiện hắn vẫn còn đang tức giận.Buồn bã cô cúi đầu tránh ánh mắt của hắn.

Hạ Khuynh không muốn tiếp tục cùng cô thảo luận cái chủ đề giặt váy này nữa, nhưng hắn bỗng chú ý đến hai cánh tay nãy giờ cứ giấu sau lưng của cô.

Kì quái, nếu là bình thường, cô phải luôn để hai bàn tay ra phía trước nghịch qua nghịch lại. "Phó Tự Hỉ, tay em bị làm sao vậy?"

cô ngẩng đầu sợ hắn phát hiện nên không dám động đậy "không có gì."

hắn thấy phản ứng của cô có chút kì lạ, bước lên bắt lấy tay của cô. Bị hắn chạm trúng vết thương, cô đau đớn rên lên một tiếng.

Hạ Khuynh nhíu mày, đã nhìn thấy cái tay bị bỏng sưng đỏ nổi vài cái rộp nước, không dám dùng sức nữa, nhẹ nhàng chạm vào "Sao lại bị bỏng đến như vậy?"

"Giặt quần áo."

"Em lấy nước nóng giặt? Đúng là một con heo."

Phó Tự Hỉ muốn rút tay về, nhưng bị hắn nắm mãi không chịu buông ra, cô nhỏ giọng giải thích : "Tôi không phải heo. Tôi cầm chậu nước không cẩn thận nên Aa... Hạ Khuynh, anh đừng sờ nữa, đau quá."

"Phó Tự Nhạc chăm sóc cho em bao nhiêu năm nay đúng là không dễ dàng gì." hắn thật sự rất đồng tình với Phó Tự Nhạc.

cô không nghe ra lời châm chọc của hắn, cũng gật gật đầu "Tự Nhạc rất lợi hại."

"Đúng là con heo." hắn buông bàn tay cô ra, sửa lại nắm lấy cái cổ tay, kéo cô ra ngoài.

"Hạ Khuynh, đi …đi đâu vậy???"

"Dắt heo con đi bôi thuốc."

"Tôi đã nói tôi không phải..." mặt cô ỉu xìu Phó Tự Hỉ rất chấp nhất khi bị ai nói như vậy.

Hạ Khuynh lúc này cũng không thèm quan tâm, chỉ mang Phó Tự Hỉ vào phòng sách.

hắn lấy tuýp thuốc trị bỏng rồi cầm tay cô cúi đầu nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết thương.

Phó Tự Hỉ ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, nhìn chăm chú vào mấy cái rộp nước trên tay mình, sau đó lại nâng mắt nhìn Hạ Khuynh.

Hiện tại Hạ Khuynh hình như đã hết giận rồi nha. Và cô lại phát hiện ra một điều "Hạ Khuynh, lông mi của anh thật là dài nha~."

"Ừ." hắn đang nghĩ có nên làm xẹp cái rộp nước của cô không.

"Hạ Khuynh..."

"Em có thể ngậm miệng lại không?"

"Cái kia... Váy..."

"..."

"Nếu không... giống như đôi giày..."

"..."

"thì cái người mà anh nói là "Hoàng tử" đó... tôi sẽ kêu anh ấy lấy tiền trả cho anh."

Hạ Khuynh nâng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. "Phó Tự Hỉ, em nghĩ bản thân em có thể tìm được hoàng tử à?"

Phó Tự Hỉ cảm thấy thật xấu hổ.

cô lại phạm lỗi nữa rồi, lại làm phiền đến "hoàng tử" gì đó...

"Muốn tìm anh ấy nhưng chưa tìm thấy..."

Đợi hắn giúp cô trả tiền, cô nhất định sẽ đối xử thật tốt thật tốt với hắn để báo đáp tiền của hắn.

"Ừ, cũng tốt." Hạ Khuynh lại cúi đầu, nghe cô nói muốn tìm hoàng tử gì đó trong lòng có chút không thoải mái.

Nhưng nghĩ lại, cái dạng như con nhỏ ngốc này, thật sự rất thích hợp với người lớn tuổi có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con.

Phó Tự Hỉ mở to hai mắt, hắn hình như đồng ý rồi phải không, cô rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra. cô cứ sợ hắn muốn mang cô đi bán mất a.

Hạ Khuynh cuối cùng quyết định làm xẹp mấy cái rộp nước, không thôi cô thế nào cũng tự mình làm nó vỡ ra.hắn mới đi lấy cây kim để giúp cô làm xẹp. Động tác rất ôn nhu nhẹ nhàng.

"Phó Tự Hỉ, mấy ngày này không được đụng vào nước nóng, nhớ kĩ chưa. Em biết tự mình bôi thuốc không?"

"Ừ, biết." Nãy giờ cô có nhìn qua động tác của hắn rồi, cũng đơn giản mà. Được rồi, Hạ Khuynh đã không còn kiên nhẫn .

"Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa, tự mình trở về phòng đi"

"Vâng." Phó Tự Hỉ bước vài bước, lại quay đầu."Hạ Khuynh, cảm ơn anh..."

Hạ Khuynh nhìn thấy cô cười với hắn, lại sinh ra cảm giác kì lạ. Cuối cùng cũng không kiềm chế được, bước đến túm lấy cô bế vào lòng rồi mạnh mẽ áp lên môi cô.

Môi lưỡi bị hắn triền miên quấn quýt đến mức khó chịu không thở nổi.

cô vẫn chưa có ăn sáng đâu, buồn bực muốn hỏi hắn đầu lưỡi cũng có thể ăn no được à?

Nghĩ nghĩ có chút tò mò, cô bắt chước theo liếm liếm lên bờ môi hắn.

Hạ Khuynh chợt sững người, dừng lại động tác.

hắn rời môi cô, giận dữ hét với cô "Phó Tự Hỉ, em cút ra ngoài cho tôi!"

Phó Tự Hỉ đột nhiên bị dọa, hoang mang rối loạn vội chạy ra ngoài cửa. cô vừa đi vừa uất ức nghĩ nghĩ, cô đã đói bụng rồi, muốn đến chỗ của dì Quan ăn sáng vậy mà tự dưng hắn cứ nắm cô không buông, rồi lại la hét vào mặt cô.

hắn ăn cô lâu như vậy, cô cũng chưa tức giận cơ mà. cô mới ăn hắn một chút, hắn liền tức giận. Công bằng ở đâu?

Hạ Khuynh thấy Phó Tự Hỉ sau khi chạy ra ngoài, cũng thở phì phò, mạch đập rối loạn mà thầm nguyền rủa Phó Tự Hỉ chết tiệt kia lại làm cho hắn có phản ứng.

hắn thật sự không muốn chạm vào cô.

Ba lần bốn lượt cứ bị cô làm ảnh hưởng, hắn quả thật rất bực mình. Liền bấm số gọi cho Chu Phi Lương. "Chu Phi, tối nay có tiết mục gì không?"

Bên kia Chu Phi Lương chậc chậc một tiếng, thật ra tối qua hắn đã chuẩn bị một tiết mục hấp dẫn, tên Hạ Khuynh kia đột nhiên về sớm, thật là làm uổng phí lòng tốt của hắn.

hắn trêu đùa: "A, tôi cứ tưởng cậu đang muốn tu thân dưỡng tính chứ. Mẹ nó cậu hôm qua đứng trước mặt con nhóc "núi đồi hùng vĩ" đó còn ra vẻ đứng đắn mà."

"Bớt nói lời vô nghĩa đi." Bộ ngực kia đã đủ phiền chết hắn rồi.

"Chỉ cần cậu muốn thì gia sẽ an bài thỏa đáng cho cậu. Đừng đến chỗ cũ, đổi chỗ mới đi, em nào cũng ngực nở eo thon, chân dài hấp dẫn…"

"Mấy giờ? Ở đâu?"

"Tôi thích! Ha ha. Ai, mẹ nó, tôi vẫn chưa có tâm trạng làm việc đây! Hay để tôi gọi thêm vài tên?"

Chu Phi Lương có sở thích quái dị biến thái, rất thích chơi trò quần hôn*. Những màn thác loạn bệnh hoạn này lần nào cũng được tổ chức tại nhà hắn, càng nhiều người thì càng phấn khích.

*Quần hôn: (group sex) được hiểu nôm na là kiểu quan hệ tình dục tập thể, nghĩa là hơn hai nam cùng quan hệ với một nữ hoặc ngược lại.

"Tùy cậu."

"Để tôi liên lạc tụi nó rồi báo lại với cậu. Nhưng mà em "núi đồi hùng vĩ" đó không tham gia chung được sao, ôi thật là tiếc quá…"

Hạ Khuynh lạnh lùng nói ra một câu: "cô ấy là em gái tôi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện