Nguyên bản nghĩ lần này về kinh mừng năm mới sẽ có những ngày nghỉ an tĩnh, nhưng mười lăm tháng giêng chưa tới đã truyền đến tin Truyền Lâm phản loạn, quân tình Tây Bắc không ngừng báo nguy. Tân nhiếp chính vương Hiên Viên Tây Thành không thể khoanh tay đứng nhìn, hướng Phụng Tông thỉnh mệnh nhổ trại rời đô thành, một lần nữa chinh chiến.

Vừa mới cùng người nhà đoàn tụ chưa lâu chúng quan binh cư nhiên lên tiếng oán than, oán giận Truyền Lâm tạo phản không chọn ngày. Mà chỉ duy nhất phó tướng Đoạn Thuấn Kiệt vui mừng vì chiến sự này – bốn ngày tham gia yến tiệc không gặp Hiên Viên Tây Thành, không nghĩ cũng biết y nhất định cùng những kiều thê mỹ thiếp say mê vui chơi đến quên cả trời đất, mà bất thình lình chiến sự này như ban cho hắn cơ hội, làm cho hắn một lần nữa có cơ hội tiếp cận Hiên Viên Tây Thành.

Mọi người tuy rằng nén giận, cũng không dám làm hỏng quân cơ. Đại quân rất nhanh tập kết, nhưng bên ngoài Đồng An mấy trăm dặm, thời tiết chuyển biến dị thường ác liệt, bão tuyết khắp nơi, Hiên Viên Tây Thành mặc dù lòng nóng như lửa đốt cũng vô phát tại thời tiết này mà hạ lệnh đại quân tiến lên, chỉ có thể phân phó tại nơi này ha trại.

Sau khi an bài thỏa đáng, Hiên Viên Tây Thành cũng vội vàng tìm cớ rời đi vị trí chủ tướng, đến doanh trại của Đoạn Thuấn Kiệt.

Sắp tới đêm khuya, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn không thể nào ngủ, hắn ngồi trước ánh nến lay động, nhìn vào khoảng không đến xuất thần.

“Như thế nào? Đã trễ thế cũng không ngủ, chờ ta sao?” Hiên Viên Tây Thành cư nhiên biết hắn chờ mình, còn làm bộ không biết, cố ý hỏi hắn.

Đoạn Thuấn Kiệt sớm đã quen tính cách ác liệt của y, cũng không trả lời, chỉ là ánh mắt lộ ra nét vui mừng, mềm mại nằm trên giường, tự động cởi bỏ xiêm y, như muốn họ cùng nhau.

Một trận cuồn loạn hôn môi vuốt ve sau đó lại thô bạo mập hợp, Hiên Viên Tây Thành vô cùng ác iệt vì khí hậu cản trở mà có vài phần mãnh liệt phát tiết. Nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài của Đoạn Thuấn Kiệt, trong lòng Hiên viên Tây Thành cũng không có chút cảm xúc.

Ban đầu không thể nào tưởng tượng được chính mình cùng nam nhân này lại liên tục có quan hệ lâu như vậy. Mặc dù hắn cũng có không ít nam tử bên người, Hiên Viên tây Thành cũng xem bọn họ như những vật thay thế cho nữ nhân, cho nên đối với nam tử y chỉ sủng hạnh một lần liền tính xong chuyện.

Ôm nam nhân tuy rằng tư vị cũng không khác biệt, nhưng y lại thích nữ nhân ôn nhuyễn hương vị ngọt ngào hơn nam nhân – y vẫn luôn cảm thấy như vậy.

Không thể phủ nhận Đoạn Thuấn Kiệt si tình luôn thuận theo ý mình làm y có cảm giác chinh phục mới mẻ, nhưng y không cảm thấy được chính mình đối với Đoạn Thuấn Kiệt có đặc thù tình cảm gì. Chỉ vì không thể nào mang cơ thiếp ra chiến trường, vì thế trên chiến trường đây chỉ là hương vị mới mẻ, cũng là một công cụ tiết dục không mang lại phiền toái – đây chính là ý nghĩ trong lòng của y.

Nhưng mà không hiểu vì sao đêm trừ tịch mình lại xúc động dùng phương pháp hơi quá ôm nam nhân này, không khỏi làm cho Hiên Viên Tây Thành có chút dao động. Chưa bao giờ chính mình dùng biện pháp tàn bạo này xâm nhập người khác, đêm đó không hiểu vì sao lại làm thế với Đoạn Thuấn Kiệt....... Trong lòng hiểu rõ chính mình sẽ không làm những chuyện này với những người khác, Hiên Viên Tây Thành chỉ có thể giải thích vì Đoạn Thuấn Kiệt kích thích tính cuồng dại của mình.

Nam nhân nhân này vốn chỉ có tư sắc bình thường, đối với suy nghĩ của mình, Hiên Viên Tây Thành cười lạnh – như thế nào có thể hoài nghi mình có tình cảm đối với nam nhân bình thường này, chuyện này hoàn toàn không có khả năng ( có khả năng đó a)

Đêm nay để chính mình chứng minh bản thân đối với Đoạn Thuấn Kiệt không có cảm giác đặc biệt, độc hoàng tử cơ hồ ngoạn đến gây sức ép cho hắn. Đoạn Thuấn Kiệt ngay từ đầu cắn chặt răng chịu đựng thô bạo, đến khi thật sự không chịu nổi mà mất đi ý thức, liền như vậy vài lần, ngày kế hắn cơ hồ không thể xuống giường, chỉ có thể trong xe ngựa cùng đại quân tiến lên.

Trải qua nhiều gian nan, đại quân cũng đến Thục đô, đại quân đóng quân ở Thục đô cách Khánh An thành không xa. Quận thủ sớm biết biết tin Thất hoàng tử đại giá quan lâm, liền nghênh tiếp, sắp sếp chỗ nghĩ cho các tướng lĩnh.

Buổi tối, ngoài ý muốn Hiên Viên Tây Thành thân mặc hắc y đến gặp Đoạn Thuấn Kiệt.

“Tây Thành, ngươi đây tính toán chuyện gì......” Nhìn Hiên Viên Tây Thành thân mặc hắc y, Đoạn Thuấn Kiệt lộ ra thần sắc lẫn lộn.

“Ta nghĩ cùng người đến phủ Truyền Lâm thăm hỏi một chút.” Ngữ khí Hiên Viên Tây Thành khinh người, vô cùng thoải mái giống như muốn đi tản bộ.

Đoạn Thuấn Kiệt nghe được ngây người, sau một hồi mới hồi phục tinh thần, liền nói: “Tây Thành, không ổn. Một mình xâm nhập vào doanh trại quá mạo hiểm, đây là hạ sách!”

Hiên Viên Tây Thành nghe vậy nhất thời nhíu mày: “Nếu không muốn thì ta đi một mình, làm gì lại đề cập đến chiến sách. Ngươi muốn bàn luận chiến sách, ngươi cũng đừng quên Bình Nam......” Nói đến một nửa, y nhìn thấy sắc mặt Đoạn Thuấn Kiệt đột nhiên trắng bệch, rốt cục dừng lại không nói nữa.

Bị Hiên Viên Tây Thành vô tâm đâm vào vết thương lòng, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ cảm thấy không cam lòng.

Hiên Viên Tây Thành a Hiên Viên Tây Thành, nếu không phải ngươi ba lần bốn lượt lợi dụng tình cảm của ta đối với ngươi, Bình Nam như thế nào để cho ngươi dễ dàng công phá, chuyện tới mức này ngươi còn lấy ra khoe trước mặt ta, ngươi thật tàn nhẫn!

Biết hôm nay đi theo Hiên Viên tây Thành vô cùng nguy hiểm, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không thể nào bỏ mặt an nguy của y, chỉ có thể thầm cắn răng: “Hảo, ta cùng đi với ngươi.”

“Nên quyết định như vậy, sớm biết như thế ngươi cần gì nói đến chiến sách.” Vốn biết Đoạn Thuấn Kiệt không thể cự tuyệt chính mình, trong lòng Hiên Viên vô cùng đắc ý, phất phất tat ý bảo hắn đuổi theo sau.

Đêm nay trời thật tối có thể thấy ánh trăng trên cao.

Hai người một trước một sau rời Thục đô, tiền vào phía đông ngoại ô liền thấy một nơi hoang vu không có một bóng người. Hai người thừa dịp trời tối đem toàn bộ khinh công thi triển, hướng về Khánh An thành mà bay đi.

Vô luận là Đoạn Thuấn Kiệt hay Hiên Viên Tây Thành đều có thể coi là cao thủ, chính là chỉ cần một canh giờ liền có thể thấy xa xa tường thành cao ngất của Khánh An thành. Nhìn Thấy Hiện Viên Tây Thành ra dấu theo sát bên người, Đoạn Thuấn Kiệt vội vàng tiến lên.

Thừa dịp vệ binh trên tường thành không chú ý, Hiện Viên Tây Thành nắm lấy tay của Đoạn Thuấn Kiệt, hai người phi thân qua, vượt qua tới bức tường thành.

Vệ binh nghe tiếng động nhỏ liền quay đầu lại, nhưng một mảnh tối đen không thể nào nhìn thấy hai người ở trong góc tối, nhìn một hồi liền không để ý đến nữa.

Đoạn Thuấn Kiệt lặng lẽ theo Hiên Viên Tây Thành đến bên tường thành, nhìn Hiện Viên Tây Thành thành thạo như thế, trong lòng không khỏi cảm thán Thất hoàng tử như thế nào lại nắm rõ đạo thuật lén lút nàu, cũng không dám chậm trễ đi sát bên người y.

Gần thành lâu, Hiên Viên xoay người một cái như mèo nhỏ rơi xuống đất, vệ bình hoàn toàn không phát hiện gì chỉ nhìn chằm chằm cửa thành, Đoạn Thuấn Kiệt thầm hô may mắn sau đó lập tức rời đi.

Tùy tay bắt một quân sĩ Hà gia hỏi rõ nơi của Truyền Lâm, Hiên Viên Tây Thành ung dung đi trước, Đoạn Thuấn Kiệt mặc dù cảm thấy không ổn nhưng chỉ có thể ra sức chế trụ tên binh sĩ.

Xác nhận được thủ phủ của Truyền Lâm, mặc dù kém hơn so với hoàng thành Đồng An nhưng quy mô cũng không nhỏ. Hai người tận lực thu nhỏ thân hình đi trên mái nhà, Hiên Viên thoáng nhìn bốn phía liền lựa phòng còn sáng.

Đoạn Thuấn Kiệt nhìn y như vậy trong lòng liền lo sợ. Nhưng mà thuyền đến đầu cầu ách sẽ thắng, chuyện tới bây giờ hắn chỉ có thể ra sức bảo hộ Hiên Viên chu toàn.

Thật cẩn thận ngồi xuống bên người Hiên Viên, theo y xốc lên mái ngói nhìn xuống –– nơi này đích xác là thư phòng của Truyền Lâm, mặc dù gần đêm khuya, trong phòng người cũng không ít.

Chủ tướng chính là nam tử quần áo hoa lệ, ước chừng cũng đã tứ tuần, hắn là người nhà của Truyền Lâm, khách nhân ước chừng khoảng bảy, tám người, trừ bỏ hai người mặc phục sức của Hà gia, những người còn lại đều là bận phục sức màu đen, vạt áo thêu những hoa văn vàng, giống như đều thuộc một tổ chức.

Đoạn Thuấn Kiệt thấy thế nhất thời rung mình, phục sức này chính là Bình Thiên giáo có thế lực lớn nhất trong giang hồ. Tương truyền Bình Thiên giáo là thế hệ sau của Tây Vực, ở Đại Đồng xây dựng nhiều năm, tuy rằng ở giang hồ giữ vững vị trí tuyệt đối, nhưng xưa nay không tham dự vào chính sự triều đình, không nghĩ tới lần này Truyền Lâm khởi nghĩa lại cùng Bình Thiên giáo có quan hệ.

Lại nhìn Hiên Viên tây Thành bên người, biểu tình như không hề quan tâm, hiển nhiên y cũng ý thức được việc Truyền Lâm tạo phản lần này có việc bất đồng, hôm nay thâm nhập vào bản địa không ngờ thu thập được không ít tin tức.

Trong lòng hai người đều ẩn ẩn cảm giác không đúng, lại nhìn mọi người trong thư phòng không một ai lên tiếng, bộ dáng làm như chờ đợi điều gì đó, trong lòng thầm nghĩ không ổn, phía sau liền nghe tiếng rít, một pháo hoa phát ra liền bay lên trời, nhất thời đem chỗ hai người ẩn mình chiếu sáng rành mạch.

Phản ứng đầu tiên của Đoạn Thuấn Kiệt là kéo Hiên Viên Tây Thành chạy vội ra phủ, bên trong phủ liền lập tức huyên náo, trong thời gian ngắn những đuốc sáng lập tức sáng lên, vô số bóng đen từ trong phòng phóng ra, hướng về hai người họ đuổi theo.

Đoạn Thuấn Kiệt trong lòng âm thầm kêu khổ: Khó trách thủ vệ Khánh An thành lơi lỏng, nguyên lai Truyền Lâm có cao thủ giang hồ tuyệt đỉnh bảo hộ, khó trách lá gan lớn như thế, chỉ sợ hôm nay hai người dễ dàng vào nhưng khó mà để ra ngoài.

Lại nhìn biểu tình vô cùng ngưng trọng của Hiên Viên Tây Thành, hai người ngay cả một lời cũng không thể nói, chỉ có thể liều mạng chạy vội về hướng ngoài thành.

Nếu như lấy thân thủ bình thường của hai người tất nhiên đã sớm thoát khỏi địch nhân, nhưng cao thủ của Bình Thiên giáo không giống như những hạng người khác, hai người họ bị truy sát bên người, phía sau không ngừng dùng pháo hoa bắn lên trời truyền lệnh, cả hai đều biết hôm nay thật sự không xong.

“Tây Thành, ngươi đi trước! Ta giúp ngươi cản bọn hắn!” Nhìn tình hình khó có thể thoát thân, mà thân phận Hiên Viên cao quý không thể nào để bị bắt lại, cho nên biết thân thủ của mình không thể nào đối địch với bọn họ, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn thầm nghĩ vì tình nhân cản trở bọn họ.

“Đừng nói nữa, đi mau, cẩn thận điều tiết chân khí!” Lúc này Hiên Viên Tây Thành vẫn thể hiện phong thái vương giả, vẻ kinh hoàng đã hoàn toàn thu liễm. Y tựa hồ không muốn bỏ lại Đoạn Thuấn Kiệt, vẫn chuyên chú chạy vội về phía trước.

Nhìn y như vậy, tuy có lo lắng, nhưng lại có một cỗ ngọt ngào khác thường chảy qua trong lòng, liều mạng thi triển khinh công hết mười phần.

Mắt thấy tường thành Khánh An trước mắt, trên thành lâu đốt đuốc sáng rực, quân sĩ Hà gia cầm binh khí cùng khiên đã thủ trên thành lâu, trong lòng hai người đều rùng mình.

Phía sau lại vô số cao thủ Bình Thiên giáo hung ác, nếu đuổi kịp chắc chắn sẽ là một trận ác chiến, hai người chỉ có thể kiên trì hướng chỗ thành lâu có quân địch ít nhất mà phóng đi, một bên đem binh khí tùy thân cầm trong tay, quyết tâm một trận quyết tử quyết sinh.

Hai người họ dường như đã vào tầm bắn, quân Hà gia vang lên tiếng hiệu lệnh, mưa tiễn nhanh chóng hướng hai người bay vụt tới, hai người vội vàng dùng chân khí tạo thành kết giới ngăn cản những binh khí bay đến, nhưng khi dùng chân khí thì tốc độ lại giảm hẳn, khoảng cách truy binh phía sau ngày càng rút ngắn.

Nhìn hướng hai người họ vụt tới, binh sĩ thủ thành đều có ý đồ muốn ngăn cản, hai người lại dùng chân khí ngăn cản đòn tấn công –– tuy cả hai đã tiếp cận được tường thành nhưng cao thủ Bình Thiên giáo cũng đã đuổi tới, thấy binh sĩ cầm binh khí cố thủ, cả hai đã biết được không thể tránh được một hồi huyết chiến.

Chuyện tới bây giờ, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không quan tâm, đem toàn bộ chân khí tập trung vào song chưởng, dùng sức đẩy Hiên Viên Tây Thành chạy trước, Hiên Viên Tây Thành vốn đã bay lên cũng hợp tác đánh ngoại địch, mà chân khí của Đoạn Thuấn Kiệt nhanh chóng bịmũi tên xuyên qua, mũi tên nhọn bay tới thân thể không thể nào giữ vững liền té xuống kênh đào bảo vệ thành.

Tronh nháy mắt Bình Thiên giáo cũng đã đuổi đến nơi, nhưng lại chỉ thấy Đoạn Thuấn Kiệt rớt xuống sông đào, mà Hiên Viên Tây Thành giống như không khí biến mất vô tung vô ảnh –– nước sông quá sâu, đợi nửa ngày cũng không thấy thân ảnh của Đoạn Thuấn Kiệt trồi lên.

“Mau cho người tìm xung quanh!” Thủ lĩnh cầm đầu của Bình Thiên giáo hổn hển ra lệnh. Không nghĩ đến mật thám Đại Đồng không đáng để mình bỏ vào mắt lại có thể tẩu thoát, chắc chắn sẽ bị quân Hà gia coi khinh thực lực của Bình Thiên giáo, bọn họ không thể vì chuyện nhỏ như vậy mà mất mặt, nếu bởi vì vậy mà Truyền Lâm không đáp ứng yêu cầu của Bình Thiên giáo thật là không ổn.

Cả đám người ồn ào hơn nửa đêm, ngay cả góc áo cũng không thể tìm được, khiến cho giáo chủ Bình Thiên giáo cùng Truyền Lâm đều giận dữ, ồn áo náo nhiệt cả một ngày – Truyền Lâm biết Hiên Viên Tây Thành sẽ cho mật thám vào bản doanh thám thính, nhưng lại ỷ dưới trướng của mình có võ lâm cao thủ, không nghĩ đến ngay cả một mật thám cũng không bắt được, tự nhiên phi thường tức giân.

Hiên Viên Tây Thành đỡ Đoạn Thuấn Kiệt chạy khỏi sông đào bảo vệ bình an, ỷ vào mình biết thủy công liền lợi dụng sông đào mà ẩn thân, không nghĩ tới ngoài ý muốn lại thấy Đoạn Thuấn Kiệt. Vội vàng cho Đoạn Thuấn Kiệt ăn tục mệnh hoàn thần đan liền tìm thời cơ để Đoạn Thuấn Kiệt ra khỏi đáy sông rời khỏi mảnh đất nguy hiểm. Sau mấy lần truy binh lục sóat, Hiên Viên Tây Thành mới dám rời xa cửa thành trồi lên bờ.

Hồi tưởng lại đoạn đường chạy trốn vừa rồi, Hiên Viên Tây Thành cũng có chút sợ hãi, Đoạn Thuấn Kiệt tái nhợt vẫn hôn mê bất tỉnh trên lưng của Hiên Viên Tây Thành, nhìn cảnh vật xung quanh xa lạ, Hiên Viên quyết định không cần mạo hiểm tránh gặp truy binh, suy nghĩ mãi mới quyết định tìm chổ ẩn thân sau đó mọi chuyện mới tính sau.

Nơi này tuy rằng hoàng vắng nhưng cũng may núi cao rừng rậm, lưng cõng Đoạn Thuấn Kiệt đi tìm kiếm hang động sạch sẽ sau đó mới kiểm tra thương thế.

Vết thương băng bó đơn giản đều đã bị xuất huyết – Đoạn Thuấn Kiệt không có chân khí hộ thể miệng vết thương càng nặng, vai phải lại bị thương nặng, nếu không phải đã cho hắn ăn tục mệnh hoàn thần đan trân quý của đại nội, mệnh như chỉ treo chuông của hắn đã sớm đi đời nhà ma.

Nhìn thấy hơi thở mỏng manh của Đoạn Thuấn Kiệt, Hiên Viên thực sự có chút phiền lòng, nếu như bình thường y đã sớm mặc kệ sống chết của Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt không chút do dự liều mạng bảo hộ mình, làm tâm y cũng mềm xuống.

Thôi, coi như trả ân tình cho ngươi đi.

Một lần nữa thay Đoạn Thuấn Kiệt băng bó vết thương, từ trong lòng lấy thêm một viên tục mệnh hoàn thần đan đan uy hắn ăn vào, Hiên Viên Tây Thành cởi bỏ xiêm y Đoạn Thuấn Kiệt, dùng chân khí của chính mình khai thông kinh mạch cho hắn.

Ăn tục mệnh hoàn thần đan coi như có thể hồi sinh, lại có khí lực của Hiên Viên Tây Thành hỗ trợ, chờ Hiên Viên Tây Thánh thu hồi chân khí, trên mặt Đoạn Thuấn Kiệt cuối cùng cũng có tia huyết sắc. Nhìn hắn ngủ còn co rúm người lại, nhịn không được tầm mắt nhìn lên những vết thương của hắn — đó chính là những vết thương hắn vì mình mà lưu lại, y nhịn không được thở dài một hơi, cởi áo khoác trên người xuống.

Kết quả lại ngồi bên Đoạn Thuấn Kiệt chăm sóc hắn –– Thất hoàng tử Đại Đồng vốn rất xem trọng vẻ bề ngoài nay lại mặc trung y dơ bẩn ngồi bên nhóm lửa làm mấy món ăn thôn quê, bộ dáng hỗn độn mấy ngày chưa rửa mặt chải đầu.

Ám tịch trong bóng đêm, ánh lửa chiếu rọi vẻ mặt Hiên Viên, quần áo chật vật cũng không dấu được khí chất cao quý –– Đoạn Thuấn Kiệt chỉ có thể ngơ ngác nhìn dáng vẻ tao nhã của y, trong lòng từng đợt rung động.

Ngày hắn cảm thấy chính mình đã đâm sâu vào đoạn tình cảm này, cho dù biết rõ nó sẽlàm hắn trả giá tất cả, nhưng vẫn không thể quay đầu lại, hắn nguyện ý đánh đổi toàn bộ tương lai của mình để đổi lấy một giây bên Hiên Viên Tây Thành.

Cho dù đã hạ quyết tâm, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn không thể ngăn cản cảm giác chua xót trong lòng mình, khóe mắt vừa nóng lại vừa đau, hắn chỉ có thể cắn môi, không nghĩ muốn Hiên Viên Tây Thành thấy bộ dáng yếu ớt của mình.

Có lẽ cảm nhận được hơi thở của hắn, Hiện Viên Tây Thành xoay người lại, ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt của y như có điểm vui mừng.

“Ngươi tỉnh?” Nghe Hiên Viên Tây Thành mở miệng giống như có ý tứ vui mừng, Đoạn Thuấn Kiệt nghĩ mình gặp lỗi giác, khẩu khí Hiên Viên cũng như vậy cứng rắn, lại giống như trách cứ, “Cư nhiên ngươi ngủ một cái đã ngủ tới ba ngày, không biết đã hỏng bao nhiêu việc quân cơ.”

Thành thật mà nói, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không rõ tình huống, thấy Hiên Viên nâng mình dậy, hắn vội nghĩ muốn tự mình ngồi dậy, lại phát hiện tay phải hoàn toàn không thể cử động.

“Tay của ta......”

Nhìn biểu tình bối rối của hắn, Hiện Viên Tây Thành chỉ thản nhiên bĩu môi: “Ngươi bị thương có điểm nghiêm trọng, cơ thể phải tu dưỡng một thời gian mới khỏi được.”

Tay phải quân nhân cầm kiếm chính là sinh mệnh, Đoạn Thuấn Kiệt lại sợ tay mình bị thương sẽ quấy nhiễu làm phiền Hiên Viên, vội nói sang chuyện khác: “Xiêm y ta đâu?”

“Ngoại bào của ngươi đều là máu, đã sớm ném đi.” Khoanh chân ngồi xuống bên cạnh hắn, Hiên Viên Tây Thành không để ý hắn chuyển đề tài, chỉ lo đùa nghịch thịt thỏ hoang trong tay.

“Ăn một chút đi.” Thấy Đoạn Thuấn Kiệt còn muốn hỏi điều gì, Hiên Viên lấy một khối thịt nhét vào trong miệng hắn, thành công ngăn cản hắn tiếp tục dông dài.

Xem Đoạn Thuấn Kiệt ăn, Hiên Viên Tây Thành đem tình huống đơn giản nói: “Vài ngày nữa Bùi Tấn Thiên sẽ phái vài người tới đón chúng ta, đến lúc đó vết thương ngươi cũng đã đỡ, chúng ta cùng nhau quay về Thục đô.”

Mặc dù muốn hỏi Hiên Viên Tây Thành như thế nào có thể liên lạc với Bùi Tấn Thiên, nhưng nghĩ lại đây là quân cơ đại mật của Đại Đồng, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không muốn hỏi lại.

Ăn xong đồ vật này nọ, hai người liền bảo trì im lặng, Hiên Viên liền tắt đống lửa đến bên người hắn nằm xuống. Lúc đầu hai người còn bảo trì khoảng cách, dần dần bởi vì rét lạnh mà dựa vào gần nhau. Hiên Viên duỗi tay liền ôm ngang thắt lưng Đoạn Thuấn Kiệt, lại đắp thêm áo bông rộng lên hai người.

Thân thể không ngừng run rẩy vì vết thương vẫn còn đau, thắt lưng lại bị một cánh tay kiên cố ôm chặt làm trong lòng Đòan Thuấn Kiệt cảm thấy ấm áp. Nhắm mắt lại tùy ý để Hiên Viên Tây Thành cởi bỏ quần của mình kéo xuống đầu gối.

Hô hấp Hiên Viên lộ ra dục vọng, Đoạn Thuấn Kiệt biết y là nam nhân trọng dục, nhịn hai ngày chỉ sợ đã rất khó chịu, thay vì liều mạng giãy dụa chỉ có thể làm vết thương thêm trầm trọng, hắn thà tình nguyện để y tiết dục.

Đem chân Đoạn Thuấn Kiệt nâng lên, giây tiếp theo hắn tưởng sẽ bị cơn đau xé rách –– Hiên Viên Tây Thành lại đem dục vọng cứng rắn của mình sáp nhập đùi hắn, ở khe hở phía sau mà trừu sáp.

Giật mình, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ cảm thấy tư thế hoan ái như vậy làm cho hắn càng e lệ, mà tính khí Hiên Viên Tây Thành không ngừng ma sát phía sau, làm thân hắn như hỏa đốt không thể ngừng đình chỉ thở dốc, vươn tay nghĩ muốn sờ tính khí của mình........

Laị bị Hiên Viên Tây Thành ngăn cản. Một bên dùng sức lay động thân thể, Hiên Viên Tây Thành một bên kích thích tính khí của Đoạn Thuấn Kiệt, núi đêm rét lạnh nhưng cũng không thể ngăn cản được nhiệt hỏa bốc lên.

Sau một tiếng hét, Đoạn Thuấn Kiệt rốt cuộc nhịn không được mà đem nhiệt dịch tiết ra, mà Hiên Viên Tây Thành vẫn kiên trì một lát mới bắn ra giữa hai chân của Đoạn Thuấn Kiệt, bạch dịch theo bắp đùi xuống dưới, cơ hồ làm chảy khắp đùi hắn.

Đoạn Thuấn Kiệt thập phần xấu hổ muốn đứng dậy lau, lại bị Hiên Viên Tây Thành đặt trong lòng ngực không cho nhúc nhích.

“Nhớ rõ không, lần đầu của chúng ta cũng trong sơn động......” Thanh âm Hiên Viên Tây Thành vang bên tai, phối hợp với không khí tối tăm, quả thật làm cho Đoạn Thuấn Kiệt toàn thân chấn động.

“Ân, là do độc xà thất tình loạn......” Hít sâu vài cái, thanh âm Đoạn Thuấn Kiệt cũng bớt run.

“A, ngươi tin là thật? Đều là ta lừa gạt ngươi.” Hiên Viên Tây Thành cười khẽ, ý tứ thật rõ ràng. “Trước trận chiến ta đã tới điều tra doanh trại, phát hiện ngươi là chủ soái cùa Bình Nam, cũng nhìn ra ngươi có tình ý với ta, liền an bài mọi chuyện chờ ngươi mắc mưu........”

Gió thổi có điểm lạnh, Đoạn Thuấn Kiệt chỉ cảm thấy nhiệt dịch trên hai chân lạnh dần, cũng không bằng cảm giác lạnh như băng trong lòng khi phát hiện chân tướng sự thật –– lạnh thấu xương thấu thủy, nhưng không thể nào tránh khỏi, nó như là dấu ấn khắc sâu cả đời hắn.

“Hiện tại ngươi đã biết hết mọi chuyện, ngươi sẽ hận ta sao?” Có lẽ không khí núi này có điểm xa lạ làm cho Hiên Viên Tây Thành hỏi câu hỏi khác những ngày thường.

Đoạn Thuấn Kiệt thật rõ ràng lắc lắc đầu, “Sẽ không, ta vĩnh viễn sẽ không hận ngươi.”

Ta sẽ vĩnh viễn yên ngươi, thắng đến khi kết thúc sinh mệnh –– nửa câu này Đoạn Thuấn Kiệt không nói ra, chỉ cảm thấy tình cảm nóng bỏng trong lòng ngực.

Đoạn Thuấn Kiệt đau khổ như vậy, làm chính mình thương tích đầy mình, thời gian hai người vui vẻ bên nhau chung quy quá ít. Hiện giờ cùng Hiên Viên Tây Thành thành bên nhau ngắn ngủi, đã làm hắn khoái hoạt.

“Vậy còn ngươi? Ngươi có một chút..... một chút thích ta?”

Tuy rằng vấn đề này Đoạn Thuấn Kiệt muốn hỏi ngàn lần, nhưng hắn lại rốt cục cũng không thể nói ra –– sớm biết đáp án vô cùng tàn khốc có thế xé nát tâm can của mình, cần gì phải bức bách người khác đem lưỡi dao hướng vào sâu trong ngực mình.

Chua sót nuốt xuống những tưởng tượng đến một ngày nào đó Hiên Viên sẽ yêu một ai đó, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt so với ai khác hiểu rõ người đó sẽ không là chính mình.

Có lẽ lúc ở Khánh An thành mình chết đi mới là đoạn kết tốt đẹp, có lẽ một ngày nào đó Hiên Viên sẽ nhớ đến chính mình.

Cảm giác được đôi môi ôn nhu của Hiên Viên trên cổ, thanh âm y nhỏ như có như không: “Sự tình này đối với ta vô cùng khó khắn. Trượng phu phải xin hậu thế, chí ở tứ phương. Ta sinh là hoàng gia Đại Đồng, vì hoàng thất dọn sạch trở ngại chính là thiên mệnh. Nếu như ngày sau ta còn hại những người quen biết ngươi, ngươi cũng hãy vì hôm nay mà thông cảm cho ta.”

Nhận thức Hiên Viên lâu như thế, lần đầu thấy y nói thật tâm như thế. Đoạn Thuấn Kiệt đối mặt với Hiên Viên cũng không biết nói gì để chống đỡ, chính là rõ ràng hai người sẽ kết thúc trong vô vọng.

Nếu ta sinh ra là nữ tử, Hiên Viên ngươi sẽ thương tiếc ta một ít? Ý tưởng tự ngược như thế, vết thương trầm trọng cùng hoang ái thống khổ cuối cùng cũng làm hắn mệt mỏi, ở trong vòng tay Hiên Viên Tây Thành nặng nề ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện