Đêm nay, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn tới đúng hẹn chờ Ngôn Tây Thành.
Ngồi đợi một lúc sau, lại thủy chung chưa thấy Ngôn Tây Thành đâu.
Tuy rằng luôn an ủi chính mình không có việc gì, nhưng thâm tâm của Đoạn Thuấn Kiệt vẫn luôn sợ hãi. Miên man suy nghĩ sợ Ngôn Tây Thành gặp nguy hiểm, hắn càng nghĩ thì càng thấy loạn, cơ hồ đã sắp chịu không được.
Tuy chỉ là bằng hữu gặp mặt, nhưng nét đẹp của Ngôn Tây Thành cùng với vẻ thần bí của y đã chiếm hết tâm tư của hắn, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt ngày càng sợ mình sẽ chiếm đắm vào mối duyên phận này.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Ngôn Tây Thành mới vội vàng chạy tới.
“Thực xin lỗi, ta có công việc nên đã tới trễ, đã làm cho Đoạn huynh đợi lâu.” Ngôn Tây Thành vừa đến liền vội giải thích, thậm chí không kịp dùng ống tay áo lâu mồ hôi.
“Không quan hệ, dù gì ta cũng đến trễ, đợi không bao lâu.......” Đoạn Thuấn Kiệt làm bộ thần thái thoải mái, trong lòng âm thầm thở nhẹ ra, không khỏi cười nhạo chính mình chỉ đợi một lát đã suy nghĩ miên man.
“Chúng ta đi thôi.” Ngôn Tây Thành ổn định thần thái, lấy tay cầm ***g đèn chỉ hướng cho đối phương.
“Đi? Đi nơi nào?” Hoàn tòan yên lòng, Đoạn Thuấn Kiệt làm vẻ mặt ngơ ngác.
Ngôn Tây Thành không nhịn được nở nụ cười. “Ngốc tử, không phải đã nói đến nhà ra sao!”
“Nga….” Bị mắng, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn ngây ngốc gật gật đầu, đi theo phía sau Ngôn Tây Thành.
Đi tới đi tới, Ngôn Tây Thành bỗng nhiên quay đầu lại ảm đạm cười: “Thuấn Kiệt, ngươi đêm nay đến nhà ta trụ đi được không? Dù sao vẫn còn phòng trống.”
“Như vậy có phải làm ngươi phiền toái sao? Vẫn là không cần đi.....” Đoạn Thuấn Kiệt tuy rằng cũng muốn cùng y một chỗ, nhưng dù sao trong người vẫn còn công vụ, không thể không có chút do dự.
“Không có gì phiền toái, dù sao bây giờ ở nhà cũng chỉ có mình ta.” Ngôn Tây Thành cũng rất nhiệt tình mời hắn ở lại.
Thấy Đoạn Thuấn Kiệt vẫn còn do dự, Ngôn Tây Thành nở nụ cười: “Chẳng lẽ ngươi không dám ngủ một mình? Vậy hai ta cùng nhau ngủ.”
“A, không, không, không! Thật sự không cần!” Đoạn Thuấn Kiệt đại quẫn, vội vàng cự tuyệt.
Nhìn thấy Ngôn Tây Thành tươi cười bỡn cợt, Đoạn Thuấn Kiệt mới biết mình lại bị trêu đùa, không tự chủ được mặt nhất thời đỏ lên.
“Tây Thành ngươi thật sự là….” Khẩu khí nén giận, trong lòng cũng có chút ngọt ngào.
Cứ như vậy đi theo phía sau Ngôn Tây Thành, trước mắt liền xuất hiện một biệt viện.
“Kia đó là nơi ở của ta.” Biểu tình Ngôn Tây Thành thản nhiên chỉ biệt viện trước mắt.
“Ngươi thật sự ở nơi này!” Theo sau Ngôn Tây Thành xuyên qua biệt viện, Đoạn Thuấn Kiệt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây không ngừng cảm thán.
Nhìn vẻ mặt tán thưởng của hắn, Ngôn Tây Thành có điểm muốn cười —— y sai người tìm một ngôi nhà cho hắn, tìm một hồi mới tìm ra được biệt viện này khiến y vừa ý nhất, nguyên lai đây chính là biệt viện có người ở, nhưng vì chiến tranh đã chạy loạn, nơi này hoang vu đến không chịu nổi, y cơ hồ phải dùng quyền lực sai binh lính làm sạch.
Nhìn bộ dáng kinh diễm của Đoạn Thuấn Kiệt, nếu hắn biết y ở cung điện Đại Đồng hoa lệ chẳng phải giật mình đến cằm phải rơi xuống rồi sao? Nói thật ra, Ngôn Tây Thành cũng cảm thấy chính mình kỳ quái cư nhiên bỏ ra tâm tư để lấy lòng một nam hài nông thôn bình thường, nhưng vừa thấy bộ dạng ngây ngốc của Đoạn Thuấn Kiệt, y liền cảm thấy nửa ngày mệt nhọc của chính mình thật có giá trị.
Đại khái bởi vì xung quanh chưa từng có ai có bộ dáng buồn cười đáng yêu như thế —— Ngôn Tây Thành xem hành vi của mình chính là vui chơi mà thôi.
“Công tử, ngài đã về rồi sao? Phòng đều đã chuẩn bị tốt.” Nghênh đón chính là một thị đồng, khom người nhìn Ngôn Tây Thành một cách tôn kính.
Ngôn Tây Thành chỉ thản nhiên gật gật đầu, đi thẳng vào trong.
Đoạn Thuấn Kiệt vẫn tiếp tục đi theo, đi được mấy bước lại nhịn không được nhìn xung quanh —— thị đồng kia nhịn không được tò mò nhìn hắn, gã phát hiện Đoạn Thuấn Kiệt quay đầu lại chột dạ cúi đầu xuống.
Đại khái ở lâu trong thâm sơn, chưa bao giờ thấy chủ nhân đem bằng hữu trở về.
Đoạn Thuấn Kiệt không phải là người đa nghi, nên cũng không biết có người cổ quái nhìn mình.
Đi theo Ngôn Tây Thành vào phòng, lại thấy hai tì nữ xinh đẹp chào đón.
“Công tử vạn an, công tử có muốn nô tì thay xiêm y cho ngài?”
“Không cần, các ngươi lui xuống hết đi.” Ngôn Tây Thành phất tay kêu bọn họ rời đi.
“Tây Thành nhĩ hảo uy phong a!” Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được cảm thán, bắt đầu biết được Ngôn Tây Thành quả thật là một công tử vô cùng cao quý.
“Cái gì mà uy phong, mấy tên đó chỉ là hạ nhân, một đám ngốc nghếch như heo! Cũng không biết xem xét thời thế……”
“Tây Thành!” Đoạn Thuấn Kiệt thấy khẩu khí miệt thị người khác của y, liền tức giận. “Ngươi nói vậy ra không đúng, có thể nào tùy tiện vũ nhục người ni?”
Ngôn Tây Thành nhất thời nhíu mày —— cho tới bây giờ chỉ có người khác xu nịnh thuận theo ý muốn của y, chưa từng có người nào dám đắc tội y. Y cơ hồ muốn phát giận nhưng nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Thuấn Kiệt, rột cục cũng phải đè nén tức giận.
“Đừng để mấy lời nói làm mất hứng. Thuấn Kiệt, ngươi có muốn uống trà không?”
Nếu mấy vị hoàng huynh nhìn thấy bộ dáng vốn kiêu ngạo của y nhưng lúc này lại vô cùng hiền hòa, đại khái không biết giật mình thành dạng gì.
“Được, ta cũng khát ….” Đoạn Thuấn Kiệt cũng sợ Hiên Viên Tây Thành sinh khí, ngữ khí nhịn không dược trở nên cẩn thận, khi cầm tách trà lại vô ý chạm vào ngón tay của Ngôn Tây Thành.
“A, thực xin lỗi!” Người hắn bị nóng lên nhanh chóng giật lùi về sau, mặt cũng đỏ lên.
Đáy lòng Ngôn Tây Thành âm thầm đắc ý, lại giả bộ dáng vẻ ngơ ngác.
“Thuấn Kiệt ngươi làm sao vậy? Có phải hay ngươi bị nóng?”
Bàn tay trắng ngần nhưng lại băng lãnh lập tức áp lên trán Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành thản nhiên áp sát vào người Đoạn Thuấn Kiệt quan tâm hỏi.
Mùi hương tự nhiên của Ngôn Tây Thành thản nhiên truyền tới trước mũi làm Đoạn Thuấn Kiệt lập tức choáng váng hoa mắt.
“Không, không không, không có gì…..” Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, giống như tránh né người trước mặt.
“Nếu nóng thì liền đem áo ngoài cởi ra, dù sao cũng không có ngoại nhân …..”
Không nhìn đến biểu tình hỗn loạn của của Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành tự nhiên cởi bỏ áo ngoài—— còn áo trong mong manh như trong suốt, có thể thấy rõ những đường cong trên người y.
Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào nhìn thẳng, chỉ có thể không tự nhiên quay đầu đi.
Trong lòng ác ma cười đến cao tâm.
Ngôn Tây Thành không để ý đến biểu tình của Đoạn Thuấn Kiệt, cố ý dùng mị lực của mình mà nói: “Thuấn Kiệt, ngươi có phải có điểm mệt? Muốn hay không nằm xuống một chút….”
“A...... Ân......”
Đầu óc Đoạn Thuấn Kiệt hàm hồ, cứ như vậy bị kéo đến bên giường.
Mơ hồ không biết như thế nào lại nằm trên giường, chỉ nhìn thấy vẻ mặt cao hứng cởi giầy của Ngôn Tây Thành, sau đó nằm xuống bên hắn.
“Thuấn Kiệt......” Ngôn Tây Thành nghiêng người, ôn nhu cất tiếng.
Ánh mắt Đoạn Thuấn Kiệt cứng ngắc hướng lên trần nhà, vẻ mặt không dám làm ra biểu tình khẩn trương, làm cho Ngân Tây Thành càng muốn đùa vói hắn.
“Mệt mỏi quá a…..Ta muốn ngủ, Thuấn Kiệt ngươi cũng ngủ sớm một chút đi!” Cố làm ra vẻ mệt mỏi, mắt thì nhìn xuống, một bộ dáng buồn ngủ.
Đoạn Thuấn Kiệt không kịp nói gì, Ngôn Tây Thành đã ôm chặt, một bàn tay ôm chặt thắt lưng tinh tế của hắn.
“Tây Thành….” Bị đối phương đụng chạm, Đoạn Thuấn Kiệt cơ hồ muốn từ chối.
“Thật thoải mái nga…. Thuấn Kiệt ngươi cho ta ôm một lát, chỉ một lát thôi…….”
Thất hoàng tử cố gắng phát ra thanh âm làm nũng, nhanh chóng ôm cả người Đoạn Thuấn Kiệt vào trong lòng.
Tuy rằng bộ dáng không xuất sắc, Đoạn Thuấn Kiệt như một hài từ dựa vào trong lòng ngực rộng lớn, Hơi thở thanh khiết không ngừng phập phồng trước ngực, làm cho Ngôn Tây Thành ngoài ý muốn cảm thấy thư thái.
Nhìn chân tay đối phương luống cuống, khóe môi mỉm cười nhìn đỉnh đầu nhỏ trước ngực mình.
Đoạn Thuấn Kiệt ngay một câu cự tuyệt cũng không thể nói ra, nhịp tim cuồng loạn đã hoàn toàn bán đứng hắn.
Khẩn trương, mê loạn, vô thố...... Còn có một chút ngọt ngào......
Tất cả đích cảm giác đều làm cho y không biết làm sao.
Vốn chỉ muốn trêu đùa Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng chưa bao giờ cảm thấy an tâm cùng thoải mái như thế khiến y nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ một đêm thôi, phóng túng chính mình quyết luyến hơi ấm trong lòng ngực! Ngôn Tây Thành tự nhủ.
Ngốc tử này hoàn toàn không biết thân phận y, nhưng y quả thật cảm thấy hảo cảm đối với ngốc tử này.
Đã bao nhiêu người xem trọng dung mạo như nữ nử tử của y, nhưng y không bao giờ quan tam…Ngôn Tây Thành chỉ lạnh lùng hừ một tiếng
Nhưng đại ngốc trước mặt này….
Ngôn Tây Thành cơ hồ lại muốn cười, hắn cho dù đa nghi như thế nào cũng sẽ không cho rằng Đoạn Thuấn Kiệt đem lòng ái mộ y.
Cho nên —— hãy chờ ta hảo ngoạn ngoạn ngươi đi!
Ở trong lòng người mình ái mộ, Đoạn Thuấn Kiệt cho rằng mình nhất định sẽ không thể nào an giấc.
Trên người Ngôn Tây Thành truyền đến hương vị thoang thoảng dễ ngửi, không ngừng thúc dục sự mệt mỏi của hắn, làm cho hắn nhanh chóng rơi vào cõi mộng.
Hương khí lượn lờ trong mơ….Trong mơ Đoạn Thuấn Kiệt đến một nơi phong cảnh tuyệt đẹo mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Sương khói bao phủ cảnh đẹp, hắn vất vả lắm mới có thể trèo lên, trên cao chính là Ngôn Tây Thành nét tươi cười như ẩn như hiện nhìn xuống, nhưng tia tươi cười kia lại nhanh chóng trở thành cười lạnh chậm chọc.
Tuy rằng biết mình đang nằm mơ, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn nhịn không được cảm thấy bi thương.
Biết rõ là vô vọng, vì cớ gì hắn lại tham luyến không thể nào dừng lại?
Suy nghĩ giãy dụa để thoát khỏi đau khổ trong mơ, Đoạn Thuấn Kiệt mở mắt ra, thì trời đã sáng ——
Ngoài cửa lộ ra nắng sớm, tiếng chim chóc núi rừng truyền đến…..
Hắn nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, hoảng hốt ngồi trên giường. Thật vất vả mới nhớ đến chuyện hôm qua, nhìn về phía bên kia phát giác không còn thấy thân ảnh của Hiên Viên Tây Thành.
Vươn tay tìm kiếm, phía bên kia giường hoàn toàn băng lãnh.
Chẳng lẽ trong mơ hắn đã nói gì không nên nói, làm những gì không nên làm.
Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời khẩn trương, vội nhanh chóng chỉnh xiêm y, chạy ra khỏi cửa.
Đình viện to như vậy nhưng hoàn toàn im ắng, trên mặt đất còn có mấy đóa hoa —— không ai quét dọn đình viện.
Đoạn Thuấn Kiệt nhanh chóng bước đi, hắn nhanh chóng bước tới chỗ gấp khúc, tới chỗ đêm qua có thị đồng cùng nha hoàng thỉnh an hắn…..
Không có! Cái gì đều không có! Một người đều không có!
Tìm trong sân gần nửa canh giờ, Đoạn Thuấn Kiệt kết cục cũng hết hy vọng.
Hắn vô lực tựa vào hành lang, thừa nhận biệt viện này chỉ còn mình hắn là sự thật.
Chẳng lẽ Ngôn Tây Thành là yêu quái? Cư nhiên chỉ trong một đêm liền biến mất vô ảnh.
Lại nghĩ đến mỹ mạo thần bí của y, Đoạn Thuấn Kiệt như thế nào cũng không tin Ngôn Tây Thành là yêu, cũng bắt đầu nghĩ có phải hắn nên đi mối tình không nên có này.
Ngơ ngác một hồi lâu, mắt thấy trời sáng dần, Đoạn Thuấn Kiệt cũng chỉ biết ủ rủ li khai nơi biệt viện hoa lệ này.
Trở về doanh trại, Nhật nhi lập tức vọt đến.
“Đoạn đại ca, ngươi đã về!” Nhìn vóc dáng nho nhỏ của Nhật nhi nhưng giọng nói lại không nhỏ chút nào, chỉ một tiếng lập tức đánh mất nổi cô đơn trong lòng.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Mặc dù Ngôn Tây Thành không nói phiền não khi không thấy Ngôn Tây Thành, nhưng hắn vẫn không quên trong lúc này vẫn còn trọng trách quan trọng.
“Các tướng quân bọn họ đều nơi nơi tìm ngài! Bọn họ đều như có chuyện gấp!” Nhật nhi hướng tới cách đó không xa khoa tay múa chân nói. Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời âm trầm.
“Ta đi thay quần áo, ngươi đi bẩm báo trước.” Nhanh chóng hướng vào liều trại, Đoạn Thuấn Kiệt lập tức vứt bỏ tâm tình buồn bã.
Chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa, Đoạn Thuấn Kiệt liền bước đến lều chủ tướng.
Trên mặt sầu lo đã không còn dấu vết, mũ giáp trên người cùng ánh mắt nghiêm nghị oai hùng, tất cả binh lính bọn họ đều tôn sùng nhìn hắn, đều cảm nhận được hắn là tướng quân tốt.
Ở chỗ chủ tướng ngồi xuống, Đoạn Thuấn Kiệt hỏi một phó tướng.
“Sơn, phí bên kia có động tĩnh gì sao?” Nói thật ra từ đáy lòng hắn thật sự không muốn khai chiến, mỗi lần nhìn thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông làm hắn không thể nào kiếm chế được đau thương, nhưng nếu đang ở vị trí này, hắn sẽ cố gắng hết mình giảm bớt thương vong —— tuy rằng tất cả binh lính đều sẵng sàng đánh đối tính mạng của mình.
“Khởi bẩm tướng quân, thám tử bên ta báo lại, theo như sáng nay, quân Đại Đồng đang chuẩn bị khai chiến.”
Đoạn Thuấn Kiệt bất đắt dĩ thở dài một hơi: “Ai, hạ lệnh mọi người lập tức nghênh chiến.”
Nên tới cũng đã tới, song phương đã đóng quân hai bên núi Bàn Long mấy ngày, trước sau gì cũng phải khai chiến.
Phân phó Nhật nhi đem Tòng Vân đến, Đoạn Thuấn Kiệt phóng ngựa nhanh chóng lên dẫn đầu quân đội.
Giữ chặt ngựa nhìn xung quang là một vạn quân lính hai mắt đầu tập trung vào hắn, Đoạn Thuấn Kiệt cố gắng dứt bỏ gắng nặng, phong thái thong thả nhưng uy vũ rút ra trường kiếm bên hông, dùng sức vung lên —— chỉ thấy binh lính lập tức xếp thành trận địa bắt đầu đứng lên, dựa theo những gì đã tập mà nghênh chiến.
Trong không khí chỉ còn tiếng vó ngựa, không ai nhỏ giọng nói chuyện hay nhìn đông nhìn tây, Đoạn Thuấn Kiệt từ trước đến nay điều quân nghiêm cẩn, mà từ trước đến nay quên đội cũng nổi tiếng về kỷ luật.
“Đi thánh thính bên quân Đại Đồng.”
Mắt thấy quân Bình Nam đã giữ trụ yếu điểm, Đoạn Thuấn Kiệt lập tức đưa đi thám tử.
Thám tử chạy vội đi, Đoạn Thuấn Kiệt nhìn đỉnh núi xa xa, chậm rãi nheo mắt….
Tả, hửu, hai lộ có nhiều địa điểm nguy hiểm, hắn đã phái bao nhiêu người đặt bẫy, quân Đại Đồng như muốn công kích, chỉ có lựa chọn duy nhất là vượt qua núi Bàn Long —— nhân mã vượt qua có bao nhiêu mệt mỏi thì quân Đại Đồng không thể nào là đối thủ của quân Bình Nam.
Bùi Tấn Thiên, ta xem ngươi sẽ làm thế nào….
“Tướng quân, hữu lộ có mai phục!” Một thám tử bộ dáng tiều tụy quỳ trước ngựa của Bùi tướng quân báo cáo, “Tập kích bất ngờ quân đội sẽ thảm hại.”
Bùi Tấn Thiên quay về phía sau, đến bên một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa,¬ bên trong chính là người thần bí trứ danh xưa nay của quân Đại Đồng, thất hoàng tử Hiên Viên Tây Thành.
Bùi Tấn Thiên nghe thám tử hồi báo nhất thời nhíu mày, hắn lui về phía sau, đứng nghiêm trang bẩm báo.
“Điện hạ, hữu lộ có mai phục, hiện tại phải làm sao?” Hắn cung kính với người phía trong —— từ lần ăn roi trước, hắn không dám…có hành vi bất kính nào đối với Hiên Viên Tây Thành.
Hiên Viên Tây Thành nghe vậy nhất thời nhíu mày, thám tử tả lộ cũng báo cáo có mai phục, muốn thuận lợi đưa quân Đạo Đồng qua núi Bàn Long là không thể.
“Triệu tập mọi người lên núi, đến đỉnh núi đợi lệnh.” Hiên Viên Tây Thành trầm giọng hạ lệnh.
Từ núi Bàn Long nhìn xuống, quân Bình Nam đã bày trận nghênh chiến, không hề cản trở hướng đi lên núi Bàn Long. Tương phản, mọi chuyện im lặng làm Hiên Viên Tây Thành cảm thấy kinh sợ.
Thuấn ——
Hơi nheo nheo hai mắt, biểu tình của Hiên Viên Tây Thành cũng không biến hóa rõ ràng. Nhưng những người gần đó đều kêu lên kinh hãi ¬—— Thất hoàng từ mỗi lần lộ ra thần sắc như vậy, nhất định có người gặp nạn.
Thà rằng đắc tội với thái tử tôn quý, cũng trăm triệu không thể đắc tội với thất hoàng tử, ai mà nếm qua sự lợi hại của thất hoàng tử sẽ hiểu rõ ràng.
“Bùi Tấn Thiên, ngươi xem hôm nay quân ta có phần thắng không?” Thu liễm tinh quang trong ánh mắt, Hiên Viên Tây Thành nghiêng đầu hỏi Bùi Tấn Thiên bên cạnh.
Bùi Tấn Thiên cũng là một viên tướng đa mưu túc trí, nhưng đứng trước khí thế của Hiên Viên Tây Thanh, hắn lại giống như không thể suy nghĩ gì, chỉ biết như tiểu nhân nịnh nọt.
“Tiểu nhân cũng không rõ lắm, điện hạ người thấy sao?” Vừa nói ra, hắn cơ hồ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình? Ngay cả hắn cũng không biết, người luôn tự xưng là một tướng lĩnh tài giỏi như mình, chỉ vì sau lần bị ăn roi lại vô cùng sợ hãi tiểu hoảng tử đẹp như nữ nhân này.
“Theo ta thấy…” Hiên Viên Tây Thành cười lạnh, “… Đám phản tặc Bình Nam quân đều muốn chết, mệnh không còn lâu!”
“Bùi Tấn Thiên, ngươi ở nơi này, ta sẽ đi thám thính tình hình.” Không đợi Bùi Tấn Thiên trả lời, Hiên viên Tây Thành đã lướt qua như cơn gió đi về hướng chân núi.
Bùi Tấn Thiên không bao giờ đoán trước được người sống an nhàn như Hiên Viên Tây Thành lại muốn tham chiến, không kịp ngăn cản chỉ biết ngốc lăng nhìn thân ảnh của Hiên Viên Tây Thành đã ở xa hơn mười trượng…..
Lướt như cơn gió qua ngọn núi, mũi chân ít khi nào chạm đáy, bay vụt qua đến doanh trại của địch.
Dọc đường đi thấy bao nhiêu những bẫy sập bằng thiết bị đơn giản, tuy y có thể dễ dàng tránh đi, nhưng khi đại quân tiến công mấy bẫy sập này sẽ giảm đi tốc cố tiến công cùng tại ra bao thương vong, sẽ khiến cho quân Đại Đồng sẽ yếu thế hơn so với Bình Nam khi giao chiến.
Đối thủ mạnh mẽ sẽ khiến Hiên Viên Tây Thành thêm hưng phấn, cái khát vọng muốn cùng địch nhân giao chiến ngày càng tăng.
Ỷ vào công phu hóa kỷ phiêu dật, Hiên Viên Tây Thành nhanh chóng lướt qua những cạm bẫy đó.
Tuy rằng quân Đại Đồng ở trên núi như hổ rình mồi, nhưng ở doanh địa của quân Bình Nam đặc biệt yên tĩnh. Chuyện kỳ quái là Hiên Viên Tây Thành ngửi được mùi nguy hiểm.
“Tên tướng quân Thuấn này có trận pháp thật sự lợi hại!” Gần đó có hai binh sĩ nói chuyện làm Hiên Viên Tây Thành phải dựng tai lên nghe lén.
“Đúng vậy! Khi đi qua trận pháp này, ta nghĩ quân Đại Đồng sẽ thảm bại mà không biết chuyện gì đâu!” Hai tên binh sĩ trẻ tuổi cười rộ lên, hoàn toàn không chú ý thấy một thiếu niên phía sau họ lộ ra nụ cười ngoan độc.
Thật sự lợi hại vậy sao? Hay là các ngươi sắp chết đến nơi rồi mà không biết chuyện gì xảy ra.
Hiên Viên Tây Thành chưa bao giờ là thiện nam tín nữ gì, y nổi tiếng là một người đã thảm sát bao người, không biết bao người đã chảy máu dưới tay y.
Danh hiện “Chiến thần Đại Đồng” không phải chỉ dựa vào lắc lắc cái quạt là có thể có được. Nghe quân lính Bình Nam khen ngợi “Thuấn”, trong lòng Hiên Viên Tây Thành liền xuất hiện ý nghĩ. Trong ánh mắt liền xuất hiện quyết tâm: Muốn thắng trận này, tuyệt đối không thể lưu lại người tên “Thuấn.”
Xác định nơi chủ tướng, Hiên Viên Tây Thành kiên định bước đến.
“Vinh phó tướng, mọi người đã đúng vị trí chưa?” Trong doanh trại, Đoạn Thuấn Kiệt một thân áo giáp đứng thẳng, một bên nhìn trận đồ một bên hỏi phó tướng đắc lực.
“Đều đã vào vị trí sẵn sàng mai phục, chỉ chờ quân Đại Đồng đánh vào, các huynh đệ sẽ tham chiến.” Vinh tướng quân là một đại nhân đã ba mươi niên kỷ, tuy rằng lớn hơn Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng đối với hắn luôn cung kính.
“Hảo! quân đội Đại Đồng đang tính toán điều gì, như thế nào lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh?” Đoạn Thuấn Kiệt gật đầu tán thưởng, rồi lại không giấu được thắc mắc.
“Ai biết trong hồ lô bọn họ chứa cái gì! Bùi Tấn Thiên cũng coi như là một cáo gìa, chỉ tiếc lần này gặp Thuấn tướng quân, chỉ sợ thất bại mà quay về.”
“Cũng không nên quá mức xem nhẹ quân Đại Đồng! Dù sao, mọi chuyện đều nên cẩn thận.” Cho dù đã có kế sách hoàn mỹ, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không dám phớt lờ.
“Người nào!” Ngoài trướng truyền đến tiếng quát. Đoạn Thuấn Kiệt cùng Vinh phó tiếng đồng loạt quay đầu lại —— trướng mô bị xốc lên, rõ ràng chính là một binh sĩ mặc đồ của Bình Nam quân, người vừa hét lên xấu hổ đứng ở phía sau.
Nguyên lai là người một nhà —— Đoạn Thuấn Kiệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng hỏi: “Ngươi ở doanh trại nào? Có chuyện gì?”
Nam mhân mặt mũ giáp cúi đầu thật thấp, cơ hồ đem mọi thứ trên khuôn mặt che đi, trên mặt lại là tần tần lớp bụi, mà áo giáp to lớn lại che hết thân hình.
“Thuấn?” Thanh âm nam nhân kỳ quái, khàn khàn mất tự nhiên.
“Ngươi là người nào?” Đoạn Thuấn Kiệt lập tức cảnh giác, nhanh chóng cầm chuôi kiếm ở thắt lưng.
“Ngươi chính là Thuấn sao?!” Nam nhân lại tái niệm một lần, thanh âm dường như đang thở dài.
Đoạn Thuấn Kiệt muốn rút kiếm, người xa lạ kia lại nhanh chóng chạy đi, chỉ lưu lại ba người biểu tình mạc danh kỳ diệu.
Đợi đến Khi Đoạn Thuấn Kiệt phục hồi tinh thần đuổi theo, lại không thấy thân ảnh người nọ đâu, mọi chuyện giống như một giấc mơ.
“Phân phó các huynh đệ trong doanh trại mọi người đều phải tăng cường đề phòng. Phái hai tiểu đội tiếp viện ở trạm gác!” Hạ mệnh lệnh xong, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn vô pháp tiêu diệt nỗi nghi ngờ.
Hắn đã sớm sai người canh giữ nghiêm ngặt, chỉ cần quân đội Đại Đồng bước vào nhất định sẽ không thoát, nhưng tại sao bây giờ lại có một người không rõ lai lịch xuất hiện, rồi lại không nói một câu —— chuyện này thật sự quỷ dị.
Nhanh chóng chạy lên núi, Hiên Viên Tây Thành cẩn thận tránh đi những bẫy rập, khóe miệng lại hiện ra nụ cười lãnh khốc.
Thuấn...... Đoạn Thuấn Kiệt......
Như thế nào tên tướng quân “Thuấn” kia lại ngốc tử chỉ biết ngu ngơ cười trước mỹ mạo của y. Cho dù Hiên Viên Tây Thành không tin số mệnh, nhưng giờ phút này y đã tin vận mệnh vô cùng thần bí.
Nhất định là ý trời! Ta nhật định đánh thắng trận này.
Ngoài dự đoán, lúc đầu sẽ đột kích giết chủ tướng rồi sẽ thu thập Bình Nam Quân, mà hiện tại…..
Lúc trước y đã không nói rõ thân phận của mình với Đoạn Thuấn Kiệt, hiện tại y nên dựa vào mối quan hệ này làm tan rã quân Bình Nam.
Một lần nữa thất hoàng tử y phục hồi ý chí, ngồi ngay ngắn trên xe ngựa xa hoa, Hiên Viên Tây Thành vẫn chưa thu liễm nụ cười quỷ dị trên khóe môi.
“Điện hạ, thỉnh ngài hạ lệnh tiến công!”
“Không, kế hoạch có biến. Đại quân quay trở về!” Nghe mệnh lệnh từ xe ngựa truyền ra, Bùi Tấn Thiên ngoài ý muốn cớ hồ chút nữa rớt cả quai hàm.
“Điện hạ......”
“Phân phó xuống, đại quân quay trở về.” Ngữ khí rắn chắc, không ai có thể lay chuyển.
Bất đắc dĩ hạ lệnh xuống, trong bụng hắn vẫn không ngừng nghi ngờ —— Tại sao sau khi dạo một vòng quanh doanh trại Bình Nam, Hiên Viên Tây Thành lại quyết định không tấn công nữa, hơn nữa vẻ mặt lại nắm chắc thắng lợi.
Hiên Viên Tây Thành nhàn nhã ngồi trong xe ngựa, không ngừng tự hỏi như thế nào để có thể đánh bại Thuấn và hoàn toàn đánh bại quân Bình Nam.
Tâm tư tốt đẹp đối với Đoạn Thuấn Kiệt đã hoàn toàn biến đổi thành ý muốn chinh phục cùng dục vọng đánh bại.
Ánh mắt Hiên Viên Tây Thành lộ ra huyết tinh, thỉnh thoảng lại có tia cười giảo hoạt, làm cho những người hầu xung quanh phải khiếp sợ.
Khi trở về doanh trại, Hiên Viên Tây Thành hiển nhiên có chủ ý —— lại khôi phục lại bộ dáng không mặn không nhạt, không ai biết y đang tính toán điều gì.
Ngồi đợi một lúc sau, lại thủy chung chưa thấy Ngôn Tây Thành đâu.
Tuy rằng luôn an ủi chính mình không có việc gì, nhưng thâm tâm của Đoạn Thuấn Kiệt vẫn luôn sợ hãi. Miên man suy nghĩ sợ Ngôn Tây Thành gặp nguy hiểm, hắn càng nghĩ thì càng thấy loạn, cơ hồ đã sắp chịu không được.
Tuy chỉ là bằng hữu gặp mặt, nhưng nét đẹp của Ngôn Tây Thành cùng với vẻ thần bí của y đã chiếm hết tâm tư của hắn, làm cho Đoạn Thuấn Kiệt ngày càng sợ mình sẽ chiếm đắm vào mối duyên phận này.
Hơn nửa canh giờ trôi qua, Ngôn Tây Thành mới vội vàng chạy tới.
“Thực xin lỗi, ta có công việc nên đã tới trễ, đã làm cho Đoạn huynh đợi lâu.” Ngôn Tây Thành vừa đến liền vội giải thích, thậm chí không kịp dùng ống tay áo lâu mồ hôi.
“Không quan hệ, dù gì ta cũng đến trễ, đợi không bao lâu.......” Đoạn Thuấn Kiệt làm bộ thần thái thoải mái, trong lòng âm thầm thở nhẹ ra, không khỏi cười nhạo chính mình chỉ đợi một lát đã suy nghĩ miên man.
“Chúng ta đi thôi.” Ngôn Tây Thành ổn định thần thái, lấy tay cầm ***g đèn chỉ hướng cho đối phương.
“Đi? Đi nơi nào?” Hoàn tòan yên lòng, Đoạn Thuấn Kiệt làm vẻ mặt ngơ ngác.
Ngôn Tây Thành không nhịn được nở nụ cười. “Ngốc tử, không phải đã nói đến nhà ra sao!”
“Nga….” Bị mắng, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn ngây ngốc gật gật đầu, đi theo phía sau Ngôn Tây Thành.
Đi tới đi tới, Ngôn Tây Thành bỗng nhiên quay đầu lại ảm đạm cười: “Thuấn Kiệt, ngươi đêm nay đến nhà ta trụ đi được không? Dù sao vẫn còn phòng trống.”
“Như vậy có phải làm ngươi phiền toái sao? Vẫn là không cần đi.....” Đoạn Thuấn Kiệt tuy rằng cũng muốn cùng y một chỗ, nhưng dù sao trong người vẫn còn công vụ, không thể không có chút do dự.
“Không có gì phiền toái, dù sao bây giờ ở nhà cũng chỉ có mình ta.” Ngôn Tây Thành cũng rất nhiệt tình mời hắn ở lại.
Thấy Đoạn Thuấn Kiệt vẫn còn do dự, Ngôn Tây Thành nở nụ cười: “Chẳng lẽ ngươi không dám ngủ một mình? Vậy hai ta cùng nhau ngủ.”
“A, không, không, không! Thật sự không cần!” Đoạn Thuấn Kiệt đại quẫn, vội vàng cự tuyệt.
Nhìn thấy Ngôn Tây Thành tươi cười bỡn cợt, Đoạn Thuấn Kiệt mới biết mình lại bị trêu đùa, không tự chủ được mặt nhất thời đỏ lên.
“Tây Thành ngươi thật sự là….” Khẩu khí nén giận, trong lòng cũng có chút ngọt ngào.
Cứ như vậy đi theo phía sau Ngôn Tây Thành, trước mắt liền xuất hiện một biệt viện.
“Kia đó là nơi ở của ta.” Biểu tình Ngôn Tây Thành thản nhiên chỉ biệt viện trước mắt.
“Ngươi thật sự ở nơi này!” Theo sau Ngôn Tây Thành xuyên qua biệt viện, Đoạn Thuấn Kiệt hết nhìn đông rồi lại nhìn tây không ngừng cảm thán.
Nhìn vẻ mặt tán thưởng của hắn, Ngôn Tây Thành có điểm muốn cười —— y sai người tìm một ngôi nhà cho hắn, tìm một hồi mới tìm ra được biệt viện này khiến y vừa ý nhất, nguyên lai đây chính là biệt viện có người ở, nhưng vì chiến tranh đã chạy loạn, nơi này hoang vu đến không chịu nổi, y cơ hồ phải dùng quyền lực sai binh lính làm sạch.
Nhìn bộ dáng kinh diễm của Đoạn Thuấn Kiệt, nếu hắn biết y ở cung điện Đại Đồng hoa lệ chẳng phải giật mình đến cằm phải rơi xuống rồi sao? Nói thật ra, Ngôn Tây Thành cũng cảm thấy chính mình kỳ quái cư nhiên bỏ ra tâm tư để lấy lòng một nam hài nông thôn bình thường, nhưng vừa thấy bộ dạng ngây ngốc của Đoạn Thuấn Kiệt, y liền cảm thấy nửa ngày mệt nhọc của chính mình thật có giá trị.
Đại khái bởi vì xung quanh chưa từng có ai có bộ dáng buồn cười đáng yêu như thế —— Ngôn Tây Thành xem hành vi của mình chính là vui chơi mà thôi.
“Công tử, ngài đã về rồi sao? Phòng đều đã chuẩn bị tốt.” Nghênh đón chính là một thị đồng, khom người nhìn Ngôn Tây Thành một cách tôn kính.
Ngôn Tây Thành chỉ thản nhiên gật gật đầu, đi thẳng vào trong.
Đoạn Thuấn Kiệt vẫn tiếp tục đi theo, đi được mấy bước lại nhịn không được nhìn xung quanh —— thị đồng kia nhịn không được tò mò nhìn hắn, gã phát hiện Đoạn Thuấn Kiệt quay đầu lại chột dạ cúi đầu xuống.
Đại khái ở lâu trong thâm sơn, chưa bao giờ thấy chủ nhân đem bằng hữu trở về.
Đoạn Thuấn Kiệt không phải là người đa nghi, nên cũng không biết có người cổ quái nhìn mình.
Đi theo Ngôn Tây Thành vào phòng, lại thấy hai tì nữ xinh đẹp chào đón.
“Công tử vạn an, công tử có muốn nô tì thay xiêm y cho ngài?”
“Không cần, các ngươi lui xuống hết đi.” Ngôn Tây Thành phất tay kêu bọn họ rời đi.
“Tây Thành nhĩ hảo uy phong a!” Đoạn Thuấn Kiệt nhịn không được cảm thán, bắt đầu biết được Ngôn Tây Thành quả thật là một công tử vô cùng cao quý.
“Cái gì mà uy phong, mấy tên đó chỉ là hạ nhân, một đám ngốc nghếch như heo! Cũng không biết xem xét thời thế……”
“Tây Thành!” Đoạn Thuấn Kiệt thấy khẩu khí miệt thị người khác của y, liền tức giận. “Ngươi nói vậy ra không đúng, có thể nào tùy tiện vũ nhục người ni?”
Ngôn Tây Thành nhất thời nhíu mày —— cho tới bây giờ chỉ có người khác xu nịnh thuận theo ý muốn của y, chưa từng có người nào dám đắc tội y. Y cơ hồ muốn phát giận nhưng nhìn thấy ánh mắt của Đoạn Thuấn Kiệt, rột cục cũng phải đè nén tức giận.
“Đừng để mấy lời nói làm mất hứng. Thuấn Kiệt, ngươi có muốn uống trà không?”
Nếu mấy vị hoàng huynh nhìn thấy bộ dáng vốn kiêu ngạo của y nhưng lúc này lại vô cùng hiền hòa, đại khái không biết giật mình thành dạng gì.
“Được, ta cũng khát ….” Đoạn Thuấn Kiệt cũng sợ Hiên Viên Tây Thành sinh khí, ngữ khí nhịn không dược trở nên cẩn thận, khi cầm tách trà lại vô ý chạm vào ngón tay của Ngôn Tây Thành.
“A, thực xin lỗi!” Người hắn bị nóng lên nhanh chóng giật lùi về sau, mặt cũng đỏ lên.
Đáy lòng Ngôn Tây Thành âm thầm đắc ý, lại giả bộ dáng vẻ ngơ ngác.
“Thuấn Kiệt ngươi làm sao vậy? Có phải hay ngươi bị nóng?”
Bàn tay trắng ngần nhưng lại băng lãnh lập tức áp lên trán Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành thản nhiên áp sát vào người Đoạn Thuấn Kiệt quan tâm hỏi.
Mùi hương tự nhiên của Ngôn Tây Thành thản nhiên truyền tới trước mũi làm Đoạn Thuấn Kiệt lập tức choáng váng hoa mắt.
“Không, không không, không có gì…..” Hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, giống như tránh né người trước mặt.
“Nếu nóng thì liền đem áo ngoài cởi ra, dù sao cũng không có ngoại nhân …..”
Không nhìn đến biểu tình hỗn loạn của của Đoạn Thuấn Kiệt, Ngôn Tây Thành tự nhiên cởi bỏ áo ngoài—— còn áo trong mong manh như trong suốt, có thể thấy rõ những đường cong trên người y.
Đoạn Thuấn Kiệt không thể nào nhìn thẳng, chỉ có thể không tự nhiên quay đầu đi.
Trong lòng ác ma cười đến cao tâm.
Ngôn Tây Thành không để ý đến biểu tình của Đoạn Thuấn Kiệt, cố ý dùng mị lực của mình mà nói: “Thuấn Kiệt, ngươi có phải có điểm mệt? Muốn hay không nằm xuống một chút….”
“A...... Ân......”
Đầu óc Đoạn Thuấn Kiệt hàm hồ, cứ như vậy bị kéo đến bên giường.
Mơ hồ không biết như thế nào lại nằm trên giường, chỉ nhìn thấy vẻ mặt cao hứng cởi giầy của Ngôn Tây Thành, sau đó nằm xuống bên hắn.
“Thuấn Kiệt......” Ngôn Tây Thành nghiêng người, ôn nhu cất tiếng.
Ánh mắt Đoạn Thuấn Kiệt cứng ngắc hướng lên trần nhà, vẻ mặt không dám làm ra biểu tình khẩn trương, làm cho Ngân Tây Thành càng muốn đùa vói hắn.
“Mệt mỏi quá a…..Ta muốn ngủ, Thuấn Kiệt ngươi cũng ngủ sớm một chút đi!” Cố làm ra vẻ mệt mỏi, mắt thì nhìn xuống, một bộ dáng buồn ngủ.
Đoạn Thuấn Kiệt không kịp nói gì, Ngôn Tây Thành đã ôm chặt, một bàn tay ôm chặt thắt lưng tinh tế của hắn.
“Tây Thành….” Bị đối phương đụng chạm, Đoạn Thuấn Kiệt cơ hồ muốn từ chối.
“Thật thoải mái nga…. Thuấn Kiệt ngươi cho ta ôm một lát, chỉ một lát thôi…….”
Thất hoàng tử cố gắng phát ra thanh âm làm nũng, nhanh chóng ôm cả người Đoạn Thuấn Kiệt vào trong lòng.
Tuy rằng bộ dáng không xuất sắc, Đoạn Thuấn Kiệt như một hài từ dựa vào trong lòng ngực rộng lớn, Hơi thở thanh khiết không ngừng phập phồng trước ngực, làm cho Ngôn Tây Thành ngoài ý muốn cảm thấy thư thái.
Nhìn chân tay đối phương luống cuống, khóe môi mỉm cười nhìn đỉnh đầu nhỏ trước ngực mình.
Đoạn Thuấn Kiệt ngay một câu cự tuyệt cũng không thể nói ra, nhịp tim cuồng loạn đã hoàn toàn bán đứng hắn.
Khẩn trương, mê loạn, vô thố...... Còn có một chút ngọt ngào......
Tất cả đích cảm giác đều làm cho y không biết làm sao.
Vốn chỉ muốn trêu đùa Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng chưa bao giờ cảm thấy an tâm cùng thoải mái như thế khiến y nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ.
Chỉ một đêm thôi, phóng túng chính mình quyết luyến hơi ấm trong lòng ngực! Ngôn Tây Thành tự nhủ.
Ngốc tử này hoàn toàn không biết thân phận y, nhưng y quả thật cảm thấy hảo cảm đối với ngốc tử này.
Đã bao nhiêu người xem trọng dung mạo như nữ nử tử của y, nhưng y không bao giờ quan tam…Ngôn Tây Thành chỉ lạnh lùng hừ một tiếng
Nhưng đại ngốc trước mặt này….
Ngôn Tây Thành cơ hồ lại muốn cười, hắn cho dù đa nghi như thế nào cũng sẽ không cho rằng Đoạn Thuấn Kiệt đem lòng ái mộ y.
Cho nên —— hãy chờ ta hảo ngoạn ngoạn ngươi đi!
Ở trong lòng người mình ái mộ, Đoạn Thuấn Kiệt cho rằng mình nhất định sẽ không thể nào an giấc.
Trên người Ngôn Tây Thành truyền đến hương vị thoang thoảng dễ ngửi, không ngừng thúc dục sự mệt mỏi của hắn, làm cho hắn nhanh chóng rơi vào cõi mộng.
Hương khí lượn lờ trong mơ….Trong mơ Đoạn Thuấn Kiệt đến một nơi phong cảnh tuyệt đẹo mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Sương khói bao phủ cảnh đẹp, hắn vất vả lắm mới có thể trèo lên, trên cao chính là Ngôn Tây Thành nét tươi cười như ẩn như hiện nhìn xuống, nhưng tia tươi cười kia lại nhanh chóng trở thành cười lạnh chậm chọc.
Tuy rằng biết mình đang nằm mơ, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn nhịn không được cảm thấy bi thương.
Biết rõ là vô vọng, vì cớ gì hắn lại tham luyến không thể nào dừng lại?
Suy nghĩ giãy dụa để thoát khỏi đau khổ trong mơ, Đoạn Thuấn Kiệt mở mắt ra, thì trời đã sáng ——
Ngoài cửa lộ ra nắng sớm, tiếng chim chóc núi rừng truyền đến…..
Hắn nhất thời không biết mình đang ở nơi nào, hoảng hốt ngồi trên giường. Thật vất vả mới nhớ đến chuyện hôm qua, nhìn về phía bên kia phát giác không còn thấy thân ảnh của Hiên Viên Tây Thành.
Vươn tay tìm kiếm, phía bên kia giường hoàn toàn băng lãnh.
Chẳng lẽ trong mơ hắn đã nói gì không nên nói, làm những gì không nên làm.
Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời khẩn trương, vội nhanh chóng chỉnh xiêm y, chạy ra khỏi cửa.
Đình viện to như vậy nhưng hoàn toàn im ắng, trên mặt đất còn có mấy đóa hoa —— không ai quét dọn đình viện.
Đoạn Thuấn Kiệt nhanh chóng bước đi, hắn nhanh chóng bước tới chỗ gấp khúc, tới chỗ đêm qua có thị đồng cùng nha hoàng thỉnh an hắn…..
Không có! Cái gì đều không có! Một người đều không có!
Tìm trong sân gần nửa canh giờ, Đoạn Thuấn Kiệt kết cục cũng hết hy vọng.
Hắn vô lực tựa vào hành lang, thừa nhận biệt viện này chỉ còn mình hắn là sự thật.
Chẳng lẽ Ngôn Tây Thành là yêu quái? Cư nhiên chỉ trong một đêm liền biến mất vô ảnh.
Lại nghĩ đến mỹ mạo thần bí của y, Đoạn Thuấn Kiệt như thế nào cũng không tin Ngôn Tây Thành là yêu, cũng bắt đầu nghĩ có phải hắn nên đi mối tình không nên có này.
Ngơ ngác một hồi lâu, mắt thấy trời sáng dần, Đoạn Thuấn Kiệt cũng chỉ biết ủ rủ li khai nơi biệt viện hoa lệ này.
Trở về doanh trại, Nhật nhi lập tức vọt đến.
“Đoạn đại ca, ngươi đã về!” Nhìn vóc dáng nho nhỏ của Nhật nhi nhưng giọng nói lại không nhỏ chút nào, chỉ một tiếng lập tức đánh mất nổi cô đơn trong lòng.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Mặc dù Ngôn Tây Thành không nói phiền não khi không thấy Ngôn Tây Thành, nhưng hắn vẫn không quên trong lúc này vẫn còn trọng trách quan trọng.
“Các tướng quân bọn họ đều nơi nơi tìm ngài! Bọn họ đều như có chuyện gấp!” Nhật nhi hướng tới cách đó không xa khoa tay múa chân nói. Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời âm trầm.
“Ta đi thay quần áo, ngươi đi bẩm báo trước.” Nhanh chóng hướng vào liều trại, Đoạn Thuấn Kiệt lập tức vứt bỏ tâm tình buồn bã.
Chuẩn bị mọi chuyện ổn thỏa, Đoạn Thuấn Kiệt liền bước đến lều chủ tướng.
Trên mặt sầu lo đã không còn dấu vết, mũ giáp trên người cùng ánh mắt nghiêm nghị oai hùng, tất cả binh lính bọn họ đều tôn sùng nhìn hắn, đều cảm nhận được hắn là tướng quân tốt.
Ở chỗ chủ tướng ngồi xuống, Đoạn Thuấn Kiệt hỏi một phó tướng.
“Sơn, phí bên kia có động tĩnh gì sao?” Nói thật ra từ đáy lòng hắn thật sự không muốn khai chiến, mỗi lần nhìn thi thể khắp nơi, máu chảy thành sông làm hắn không thể nào kiếm chế được đau thương, nhưng nếu đang ở vị trí này, hắn sẽ cố gắng hết mình giảm bớt thương vong —— tuy rằng tất cả binh lính đều sẵng sàng đánh đối tính mạng của mình.
“Khởi bẩm tướng quân, thám tử bên ta báo lại, theo như sáng nay, quân Đại Đồng đang chuẩn bị khai chiến.”
Đoạn Thuấn Kiệt bất đắt dĩ thở dài một hơi: “Ai, hạ lệnh mọi người lập tức nghênh chiến.”
Nên tới cũng đã tới, song phương đã đóng quân hai bên núi Bàn Long mấy ngày, trước sau gì cũng phải khai chiến.
Phân phó Nhật nhi đem Tòng Vân đến, Đoạn Thuấn Kiệt phóng ngựa nhanh chóng lên dẫn đầu quân đội.
Giữ chặt ngựa nhìn xung quang là một vạn quân lính hai mắt đầu tập trung vào hắn, Đoạn Thuấn Kiệt cố gắng dứt bỏ gắng nặng, phong thái thong thả nhưng uy vũ rút ra trường kiếm bên hông, dùng sức vung lên —— chỉ thấy binh lính lập tức xếp thành trận địa bắt đầu đứng lên, dựa theo những gì đã tập mà nghênh chiến.
Trong không khí chỉ còn tiếng vó ngựa, không ai nhỏ giọng nói chuyện hay nhìn đông nhìn tây, Đoạn Thuấn Kiệt từ trước đến nay điều quân nghiêm cẩn, mà từ trước đến nay quên đội cũng nổi tiếng về kỷ luật.
“Đi thánh thính bên quân Đại Đồng.”
Mắt thấy quân Bình Nam đã giữ trụ yếu điểm, Đoạn Thuấn Kiệt lập tức đưa đi thám tử.
Thám tử chạy vội đi, Đoạn Thuấn Kiệt nhìn đỉnh núi xa xa, chậm rãi nheo mắt….
Tả, hửu, hai lộ có nhiều địa điểm nguy hiểm, hắn đã phái bao nhiêu người đặt bẫy, quân Đại Đồng như muốn công kích, chỉ có lựa chọn duy nhất là vượt qua núi Bàn Long —— nhân mã vượt qua có bao nhiêu mệt mỏi thì quân Đại Đồng không thể nào là đối thủ của quân Bình Nam.
Bùi Tấn Thiên, ta xem ngươi sẽ làm thế nào….
“Tướng quân, hữu lộ có mai phục!” Một thám tử bộ dáng tiều tụy quỳ trước ngựa của Bùi tướng quân báo cáo, “Tập kích bất ngờ quân đội sẽ thảm hại.”
Bùi Tấn Thiên quay về phía sau, đến bên một chiếc xe ngựa hết sức xa hoa,¬ bên trong chính là người thần bí trứ danh xưa nay của quân Đại Đồng, thất hoàng tử Hiên Viên Tây Thành.
Bùi Tấn Thiên nghe thám tử hồi báo nhất thời nhíu mày, hắn lui về phía sau, đứng nghiêm trang bẩm báo.
“Điện hạ, hữu lộ có mai phục, hiện tại phải làm sao?” Hắn cung kính với người phía trong —— từ lần ăn roi trước, hắn không dám…có hành vi bất kính nào đối với Hiên Viên Tây Thành.
Hiên Viên Tây Thành nghe vậy nhất thời nhíu mày, thám tử tả lộ cũng báo cáo có mai phục, muốn thuận lợi đưa quân Đạo Đồng qua núi Bàn Long là không thể.
“Triệu tập mọi người lên núi, đến đỉnh núi đợi lệnh.” Hiên Viên Tây Thành trầm giọng hạ lệnh.
Từ núi Bàn Long nhìn xuống, quân Bình Nam đã bày trận nghênh chiến, không hề cản trở hướng đi lên núi Bàn Long. Tương phản, mọi chuyện im lặng làm Hiên Viên Tây Thành cảm thấy kinh sợ.
Thuấn ——
Hơi nheo nheo hai mắt, biểu tình của Hiên Viên Tây Thành cũng không biến hóa rõ ràng. Nhưng những người gần đó đều kêu lên kinh hãi ¬—— Thất hoàng từ mỗi lần lộ ra thần sắc như vậy, nhất định có người gặp nạn.
Thà rằng đắc tội với thái tử tôn quý, cũng trăm triệu không thể đắc tội với thất hoàng tử, ai mà nếm qua sự lợi hại của thất hoàng tử sẽ hiểu rõ ràng.
“Bùi Tấn Thiên, ngươi xem hôm nay quân ta có phần thắng không?” Thu liễm tinh quang trong ánh mắt, Hiên Viên Tây Thành nghiêng đầu hỏi Bùi Tấn Thiên bên cạnh.
Bùi Tấn Thiên cũng là một viên tướng đa mưu túc trí, nhưng đứng trước khí thế của Hiên Viên Tây Thanh, hắn lại giống như không thể suy nghĩ gì, chỉ biết như tiểu nhân nịnh nọt.
“Tiểu nhân cũng không rõ lắm, điện hạ người thấy sao?” Vừa nói ra, hắn cơ hồ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình? Ngay cả hắn cũng không biết, người luôn tự xưng là một tướng lĩnh tài giỏi như mình, chỉ vì sau lần bị ăn roi lại vô cùng sợ hãi tiểu hoảng tử đẹp như nữ nhân này.
“Theo ta thấy…” Hiên Viên Tây Thành cười lạnh, “… Đám phản tặc Bình Nam quân đều muốn chết, mệnh không còn lâu!”
“Bùi Tấn Thiên, ngươi ở nơi này, ta sẽ đi thám thính tình hình.” Không đợi Bùi Tấn Thiên trả lời, Hiên viên Tây Thành đã lướt qua như cơn gió đi về hướng chân núi.
Bùi Tấn Thiên không bao giờ đoán trước được người sống an nhàn như Hiên Viên Tây Thành lại muốn tham chiến, không kịp ngăn cản chỉ biết ngốc lăng nhìn thân ảnh của Hiên Viên Tây Thành đã ở xa hơn mười trượng…..
Lướt như cơn gió qua ngọn núi, mũi chân ít khi nào chạm đáy, bay vụt qua đến doanh trại của địch.
Dọc đường đi thấy bao nhiêu những bẫy sập bằng thiết bị đơn giản, tuy y có thể dễ dàng tránh đi, nhưng khi đại quân tiến công mấy bẫy sập này sẽ giảm đi tốc cố tiến công cùng tại ra bao thương vong, sẽ khiến cho quân Đại Đồng sẽ yếu thế hơn so với Bình Nam khi giao chiến.
Đối thủ mạnh mẽ sẽ khiến Hiên Viên Tây Thành thêm hưng phấn, cái khát vọng muốn cùng địch nhân giao chiến ngày càng tăng.
Ỷ vào công phu hóa kỷ phiêu dật, Hiên Viên Tây Thành nhanh chóng lướt qua những cạm bẫy đó.
Tuy rằng quân Đại Đồng ở trên núi như hổ rình mồi, nhưng ở doanh địa của quân Bình Nam đặc biệt yên tĩnh. Chuyện kỳ quái là Hiên Viên Tây Thành ngửi được mùi nguy hiểm.
“Tên tướng quân Thuấn này có trận pháp thật sự lợi hại!” Gần đó có hai binh sĩ nói chuyện làm Hiên Viên Tây Thành phải dựng tai lên nghe lén.
“Đúng vậy! Khi đi qua trận pháp này, ta nghĩ quân Đại Đồng sẽ thảm bại mà không biết chuyện gì đâu!” Hai tên binh sĩ trẻ tuổi cười rộ lên, hoàn toàn không chú ý thấy một thiếu niên phía sau họ lộ ra nụ cười ngoan độc.
Thật sự lợi hại vậy sao? Hay là các ngươi sắp chết đến nơi rồi mà không biết chuyện gì xảy ra.
Hiên Viên Tây Thành chưa bao giờ là thiện nam tín nữ gì, y nổi tiếng là một người đã thảm sát bao người, không biết bao người đã chảy máu dưới tay y.
Danh hiện “Chiến thần Đại Đồng” không phải chỉ dựa vào lắc lắc cái quạt là có thể có được. Nghe quân lính Bình Nam khen ngợi “Thuấn”, trong lòng Hiên Viên Tây Thành liền xuất hiện ý nghĩ. Trong ánh mắt liền xuất hiện quyết tâm: Muốn thắng trận này, tuyệt đối không thể lưu lại người tên “Thuấn.”
Xác định nơi chủ tướng, Hiên Viên Tây Thành kiên định bước đến.
“Vinh phó tướng, mọi người đã đúng vị trí chưa?” Trong doanh trại, Đoạn Thuấn Kiệt một thân áo giáp đứng thẳng, một bên nhìn trận đồ một bên hỏi phó tướng đắc lực.
“Đều đã vào vị trí sẵn sàng mai phục, chỉ chờ quân Đại Đồng đánh vào, các huynh đệ sẽ tham chiến.” Vinh tướng quân là một đại nhân đã ba mươi niên kỷ, tuy rằng lớn hơn Đoạn Thuấn Kiệt, nhưng đối với hắn luôn cung kính.
“Hảo! quân đội Đại Đồng đang tính toán điều gì, như thế nào lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh?” Đoạn Thuấn Kiệt gật đầu tán thưởng, rồi lại không giấu được thắc mắc.
“Ai biết trong hồ lô bọn họ chứa cái gì! Bùi Tấn Thiên cũng coi như là một cáo gìa, chỉ tiếc lần này gặp Thuấn tướng quân, chỉ sợ thất bại mà quay về.”
“Cũng không nên quá mức xem nhẹ quân Đại Đồng! Dù sao, mọi chuyện đều nên cẩn thận.” Cho dù đã có kế sách hoàn mỹ, Đoạn Thuấn Kiệt cũng không dám phớt lờ.
“Người nào!” Ngoài trướng truyền đến tiếng quát. Đoạn Thuấn Kiệt cùng Vinh phó tiếng đồng loạt quay đầu lại —— trướng mô bị xốc lên, rõ ràng chính là một binh sĩ mặc đồ của Bình Nam quân, người vừa hét lên xấu hổ đứng ở phía sau.
Nguyên lai là người một nhà —— Đoạn Thuấn Kiệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, trầm giọng hỏi: “Ngươi ở doanh trại nào? Có chuyện gì?”
Nam mhân mặt mũ giáp cúi đầu thật thấp, cơ hồ đem mọi thứ trên khuôn mặt che đi, trên mặt lại là tần tần lớp bụi, mà áo giáp to lớn lại che hết thân hình.
“Thuấn?” Thanh âm nam nhân kỳ quái, khàn khàn mất tự nhiên.
“Ngươi là người nào?” Đoạn Thuấn Kiệt lập tức cảnh giác, nhanh chóng cầm chuôi kiếm ở thắt lưng.
“Ngươi chính là Thuấn sao?!” Nam nhân lại tái niệm một lần, thanh âm dường như đang thở dài.
Đoạn Thuấn Kiệt muốn rút kiếm, người xa lạ kia lại nhanh chóng chạy đi, chỉ lưu lại ba người biểu tình mạc danh kỳ diệu.
Đợi đến Khi Đoạn Thuấn Kiệt phục hồi tinh thần đuổi theo, lại không thấy thân ảnh người nọ đâu, mọi chuyện giống như một giấc mơ.
“Phân phó các huynh đệ trong doanh trại mọi người đều phải tăng cường đề phòng. Phái hai tiểu đội tiếp viện ở trạm gác!” Hạ mệnh lệnh xong, Đoạn Thuấn Kiệt vẫn vô pháp tiêu diệt nỗi nghi ngờ.
Hắn đã sớm sai người canh giữ nghiêm ngặt, chỉ cần quân đội Đại Đồng bước vào nhất định sẽ không thoát, nhưng tại sao bây giờ lại có một người không rõ lai lịch xuất hiện, rồi lại không nói một câu —— chuyện này thật sự quỷ dị.
Nhanh chóng chạy lên núi, Hiên Viên Tây Thành cẩn thận tránh đi những bẫy rập, khóe miệng lại hiện ra nụ cười lãnh khốc.
Thuấn...... Đoạn Thuấn Kiệt......
Như thế nào tên tướng quân “Thuấn” kia lại ngốc tử chỉ biết ngu ngơ cười trước mỹ mạo của y. Cho dù Hiên Viên Tây Thành không tin số mệnh, nhưng giờ phút này y đã tin vận mệnh vô cùng thần bí.
Nhất định là ý trời! Ta nhật định đánh thắng trận này.
Ngoài dự đoán, lúc đầu sẽ đột kích giết chủ tướng rồi sẽ thu thập Bình Nam Quân, mà hiện tại…..
Lúc trước y đã không nói rõ thân phận của mình với Đoạn Thuấn Kiệt, hiện tại y nên dựa vào mối quan hệ này làm tan rã quân Bình Nam.
Một lần nữa thất hoàng tử y phục hồi ý chí, ngồi ngay ngắn trên xe ngựa xa hoa, Hiên Viên Tây Thành vẫn chưa thu liễm nụ cười quỷ dị trên khóe môi.
“Điện hạ, thỉnh ngài hạ lệnh tiến công!”
“Không, kế hoạch có biến. Đại quân quay trở về!” Nghe mệnh lệnh từ xe ngựa truyền ra, Bùi Tấn Thiên ngoài ý muốn cớ hồ chút nữa rớt cả quai hàm.
“Điện hạ......”
“Phân phó xuống, đại quân quay trở về.” Ngữ khí rắn chắc, không ai có thể lay chuyển.
Bất đắc dĩ hạ lệnh xuống, trong bụng hắn vẫn không ngừng nghi ngờ —— Tại sao sau khi dạo một vòng quanh doanh trại Bình Nam, Hiên Viên Tây Thành lại quyết định không tấn công nữa, hơn nữa vẻ mặt lại nắm chắc thắng lợi.
Hiên Viên Tây Thành nhàn nhã ngồi trong xe ngựa, không ngừng tự hỏi như thế nào để có thể đánh bại Thuấn và hoàn toàn đánh bại quân Bình Nam.
Tâm tư tốt đẹp đối với Đoạn Thuấn Kiệt đã hoàn toàn biến đổi thành ý muốn chinh phục cùng dục vọng đánh bại.
Ánh mắt Hiên Viên Tây Thành lộ ra huyết tinh, thỉnh thoảng lại có tia cười giảo hoạt, làm cho những người hầu xung quanh phải khiếp sợ.
Khi trở về doanh trại, Hiên Viên Tây Thành hiển nhiên có chủ ý —— lại khôi phục lại bộ dáng không mặn không nhạt, không ai biết y đang tính toán điều gì.
Danh sách chương