Tử Thần... Tử Thần... hy vọng hắn có thể suy nghĩ cẩn thận mới tốt..

Dạ Mị vô lực dựa vào trên ghế thở dài một hơi, trong lòng lập tức lộn xộn lên, một chút là Phàm Trần, một chút lại là Tử Thần.... chính mình ngay cả dũng khí lại yêu một lần cũng không có, sao lại có thể đáp lại cái gì? Mà bên kia, sau khi Tử Thần ra khỏi phòng Dạ Mị vẫn chạy không ngừng nghỉ. Không phải nói thời điểm mình muốn khóc chỉ cần làm cho ra thật nhiều mồ hôi liền sẽ không có nước mắt chảy ra sao? Nhưng vì cái gì hai má lại ẩm ướt như trước?

Cho tới bây giờ chính Tử Thần cũng không biết, bị người trong lòng từ chối sẽ là một chuyện thống khổ như vậy, rõ ràng chính mình đã nói tốt chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi không phải sao? Nhưng là vì cái gì còn có chút ảo tưởng trong lòng, thậm chí tại sau khi bị từ chối sẽ có cảm giác đau lòng đến mức hít thở không thông? Chẳng lẽ người đều là ích kỷ thật sao? Nay, chỉ sợ chính mình cùng nàng đều không thể trở lại như trước đây rồi? Như vậy....để cho ta biến thành cái bóng vĩnh viễn canh giữ người từ một nơi bí mật gần đó đi.

Ba tháng sau, ngoài Tuyết sơn:

- Tôn chủ, ngoài núi có trận pháp, chúng thuộc hạ.... không phá giải được.

- Hừ! Thật là một đám phế vật! Dẫn bản tôn đi xem. - Giọng nói tà mị lãnh khốc, bất ngờ chính là cái giọng nói trên đại hội tỷ thí kia, mặc quần áo cẩm bào màu đen, dung nhan yêu nghiệt tà mị, lãnh khốc, thị huyết, nghiễm nhiên chính là cái sự phụ trong miệng Tu Ma giả lúc trước! Chỉ là lúc này khí tức trên người hắn lơ đãng tiếc lộ ra ngoài tựa hồ càng mạnh mẽ hơn.....

- Dạ, tôn chủ!

Đi theo thủ hạ tới bên ngoài trận pháp, nam tử tà mị tinh tế đánh giá mấy trận pháp này, kết quả càng xem lại càng ngạc nhiên, trên mặt còn có chút hứng thú không nói nên lời!

- Trận pháp nho nhỏ cũng muốn làm khó bản tôn? Hừ! Cùng bản tôn đi vào! - Tuy rằng ngoài miệng nói như thế, nhưng là trong lòng hắn đã sớm sóng to gió lớn, mấy trận pháp này nếu tuỳ ý để tại Tu Chân giới đều có thể quét ngang tất cả tu sĩ, nếu không phải thân phận vủa mình "đặc thù" mà nói, chỉ sợ thật là không có cách với mấy thứ này! Chỉ là Hoa Thanh phái sao lại sẽ có trận pháp cao thâm ảo diệu bực này? Chẳng lẽ là cái nữ nhân kia.....

Nam tử tà mị ra lệnh một tiếng, hơn một ngàn người đằng sau lập tức chậm rãi bước theo, tất cả đều là Tu Ma giả! Lại bày trận như thế, cho dù là kẻ ngốc cũng biết là lai giả bất thiện (người tới không có ý tốt)!

- Hoàng huynh, đến cùng bọn họ là loại người nào? - Trong đội ngũ ngàn người, bỗng nhiên vang lên một giọng nói mỏng manh.

- Ta cũng không biết, dù sao chỉ cần biết lai giả bất thiện là được rồi, chúng ta mau chóng theo sau, ta sợ Nhã Nhi sẽ xảy ra chuyện.

Nguyên lai, hai người này đúng là Hiên Viên Thương và Hiên Viên Ngọc! Sau khi trải qua lần đại hội tỷ thí đó, một người Bạch Y Tiên Sư liền nhanh chóng truyền khắp đại giang nam bắc, một ngày huynh đệ Hiên Viên Thương nghe đến điểm đặc thù là tóc bạc áo trắng liền lập tức xác nhận người này nhất định là Dạ Mị, vì thế liền lập tức chạy tới Tuyết sơn. Lúc ấy dưới Tuyết sơn còn vây đầy người mộ danh mà đến, lại đều bị trận pháp kia ngăn cản ở ngoài sơn, thằng đến cái nam tử tà mị xuất hiện.

Từ sau khi hắn xuất hiện, liền lập tức đem tất cả mọi người cưỡng chế dời đi, ai có chút không cam lòng đều bị chém giết ngay tại chỗ, những người khác vừa thấy vậy làm sao còn dám ở lại chỗ này? Chỉ có hai người Hiên Viên Thương cùng Hiên Viên Ngọc bởi vì lo lắng cho Dạ Mị, cho nên sau khi đi một vòng lại vụng trộm xen lẫn trong đội ngũ, cùng bọn họ cùng nhau vào trong núi.

- Không tốt không tốt! Đại sư tỷ, bên ngoài có rất nhiều người xông lên núi rồi! - Một người đệ tử Hoa Thanh phái hấp tấp vội vàng chạy vào nói.

- Cái gì? Thế nhưng lại có người phá giải được các trận pháp của sư phụ! Mau, triệu tập tất cả đệ tử! Còn có, ngươi nhanh đi tìm Đông Phương công tử! - Giờ phút này trong lòng Thuý Y cũng bất an, có thể phá giải tất cả trận pháp xông lên núi đương nhiên sẽ không là cái nhân vật bình thường gì, nhưng là hiện tại sư phụ lại đang bế quan, Tử Thần cũng không biết chạy đi đâu, đã ba tháng còn chưa xuất hiện. Hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào chỉ có Đông Phương Hi.... không được, bất luận như thế nào cũng nhất định phải thay sư phụ bảo vệ Hoa Thanh phái thật tốt! Sau khi hạ quyết tâm, Thuý Y liền lập tức lắc mình đi ra ngoài.

Ngoài Hoa Thanh cung, hơn hai ngàn người đang khẩn trương giằng co, sau khi nhìn đến đầu lĩnh là nam tử tà mị, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc của Đông Phương Hi cũng hiếm có đổi sắc, đáy mắt toàn là ngưng trọng, bởi vì bằng tu vi hiện nay của hắn cũng nhìn không thấu tên nam tử kia!

- Ngươi đến cùng là ai?

- Ma tôn.

Hai cái nam tử đồng dạng phong hoa tuyệt đại cứ ngạo nghễ đối lập như vậy, tầm mắt tại giữa không trung bắn ra tia lửa kịch liệt, không khí bất chợt lại khẩn trương vài phần.

- Vị chưởng môn kia của các ngươi không phải rất lợi hại sao? Hôm nay sao lại thành rùa đen rút đầu rồi? - Lời nói khinh miệt làm chúng đệ tử Hoa Thanh phái phẫn nộ không thôi, chuyện chưởng môn bế quan Thuý Y thân là đại sư tỷ đã sớm nói cho mọi người, biết được tu vi của chưởng môn lại muốn tiến thêm một tầng, tất cả đều hoan hô kính nể, nhưng ai biết nhóm người này, sớm không đến trễ không đến, cố tình ngay thời điểm chưởng môn không ở lại đến!

- Ngươi không được nói xấu sư phụ ta! Ta thấy nhất định là các ngươi biết sư phụ ta không ở đây, cho nên mới dám làm càn xông lên như vậy đi! - Tuyệt đối không thể cho hắn biết chuyện sư phụ đang bế quan, lỡ như bị quấy rầy, vậy hậu quả không thể tưởng tượng nỗi! Đầu óc Thúy Y nhanh chóng chuyển động, muốn tìm được kế sách, nhưng là xem trận thế này, hôm nay nhất định là không thể tránh một trận đánh ác liệt! Trong lòng Thúy Y thoáng chốc trầm xuống : sư phụ, cho dù có chết, nhất định Thúy Y cũng sẽ dùng hết sức của mình để bảo vệ Hoa Thanh phái!

- Hừ! Đừng có ở đây khua môi múa mép! Đã chưởng môn của các ngươi không dám ra mặt, vậy tìm người có thể chủ sự đi ra đây!

- Trong lúc sư phụ không ở đây, tất cả sự vụ đều là do ta làm chủ.

- Nga? Hiện tại bản tôn cho ngươi hai lựa chọn, một là quy thuận, hai là chết!

Nghe được giọng nói lành lạnh lãnh khốc của Ma Tôn, chúng đệ tử Hoa Thanh phái đều hoảng loạn lên, nhưng là không có ai đứng ra nói muốn quy thuận. Trong vài năm bọn họ ở Hoa Thanh phái, tất cả mọi người đều thân thiết giống như huynh đệ tỷ muội ruột thịt, không có lục đục với nhau, không có hãm hại nhau, Thuý Y đối với bọn họ giống như người nhà, khắp nơi hết sức quan tâm che chở, một chút cũng không có cái giá của đại sư tỷ. Mà Dạ Mị, lại giống như trụ cột của mọi người, là trụ cột tinh thần của bọn họ, cho dù mười năm nay nàng vẫn đều bế quan tu luyện, nhưng là tất cả mọi người đều hiểu rõ, cái "nhà" này là nàng vì bọn họ xây dựng lên, hiện tại muốn bọn họ phản bội người nhà của mình, có khả năng sao?

- Nghĩ muốn chúng ta quy thuận tuyệt đối không có khả năng! Hoa Thanh phái là tâm huyết của sư phụ, cho dù ta có chết cũng không cho ngươi làm bẩn nó!

- Thề sống chết không theo!

- Thề sống chết không theo!

- Thề sống chết không theo!

... .......

Trong nháy mắt, trên cả toà Tuyết sơn đều quanh quẩn thanh âm dõng dạc của chúng đệ tử Hoa Thanh phái, ngay cả Ma Tôn cũng bị rung động. Không phải người đều rất sợ chết sao? Vì sao những người này giống như là căn bản không để ý đến tánh mạng của mình?

- Nếu các ngươi đã muốn chết, vậy bản tôn sẽ thành toàn cho các ngươi! Giết! - Ma Tôn ra lệnh một tiếng, đám Tu Ma giả phía sau kia lập tức ùa lên, một tràng đại chiến cứ như vậy kéo mở màn che!

- Thuý Y, ta đi đối phó với cái Ma Tôn kia, chính ngươi cẩn thận một chút. - Nói xong, Đông Phương Hi liền bay lên đón nhận ma tôn. Kỳ thật ngay cả hắn cũng không nắm chắt có thể đối phó người này được, chỉ là hy vọng có thể kéo dài một khắc là một khắc, tranh thủ thêm một ít cơ hội cho nàng ......

Ma Tôn thấy Đông Phương Hi phi thân mà đến, khoé miệng giơ lên một nụ cười châm chọc, có lẽ tại ba tháng trước chính mình cùng nam nhân này ai thắng ai thua còn chưa biết, nhưng là hôm nay cũng không là chuyện khó giải quyết gì! Chỉ là đến cùng cái nữ nhân kia có bao nhiêu sức quyến rũ, vì cái gì lại có nhiều người vì nàng cam tâm tình nguyện chịu chết?

Chiến cuộc vừa bắt đầu, lập tức có bốn đạo bóng dáng gia nhập trận doanh của Hoa Thanh phái! Hai người trong đó đương nhiên là Hiên Viên Thương và Hiên Viên Ngọc xem lẫn ở giữa Tu Ma giả, còn có một là Tử Thần đã biến mất ba tháng. Trong ba tháng này hắn vẫn giấu mình ở chỗ tối, nhất cử nhất động trong Hoa Thanh phái đều trong tầm mắt hắn, xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn đâu?

Mà một nam tử bạch y giống như băng sơn tuyết liên không phải Phàm Trần thì là ai? Nguyên lai, một tháng trước hắn bất ngờ bốc một quẻ cho Dạ Mị biết được nàng gặp nạn, hơn nữa lại có liên quan đến cái nam tử hắn nhìn không thấu! Cái này bảo hắn làm sao an tâm được? Vì thế lập tức mã bất đình đề (ngựa không ngừng nghỉ) chạy vội mà đến, , kết quả vừa đến gần liền thấy được trận thế như vậy! Hơn nữa càng làm hắn khiếp sợ là cái nam tử tà mị đang giao chiến cùng Đông Phương Hi kia, cũng chính là Ma Tôn! Hắn thật không ngờ, trên cái thế giới này lại vẫn có chủng tộc tồn tại trong truyền thuyết kia.....

- Ma tộc! Ngươi đúng là ma tộc! - Ma tộc là một chủng tộc trong truyền thuyết, đã muốn biến mất trên đại lục cả vạn năm. Truyền thuyết thiên phú tu luyện của bọn họ cực cao, hơn nữa hiếu chiến thị huyết, bất luận là nam hay nữ cũng đều tuấn mỹ dị thường, điểm đặc thù rõ ràng nhất là - Xích mâu! Ánh mắt của ma tộc đều là màu xích hồng, nhất là tại thời điểm đang giết chóc, quỷ dị khủng bố giống như Tu La địa ngục!

Chợt nghe giọng nói kinh ngạc như thế, Ma Tôn khiếp sợ nhìn về phía Phàm Trần, lập tức mỉm cười:

- Thật không ngờ trên cái thế giới này còn có người biết được ma tộc, bản tôn thật là vinh hạnh vô cùng! Để làm phần thưởng, bản tôn liền ban cho các ngươi cái chết đi!

Ma Tôn cười đến càng phát tà mị, chỉ là dưới đáy mắt đỏ đậm lại một mảnh lành lạnh âm lãnh, con mắt màu xích hồng kia giống như bị nhuộm máu, đỏ càng phát rõ ràng. Tại trong ánh mắt khiếp sợ của Phàm Trần, một đoàn sương mù màu đen nồng đậm đánh về hướng bọn họ, muốn né tránh lại kinh ngạc phát hiện chính mình thế nhưng không nhúc nhích được, chỉ phải trơ mắt nhìn đoàn sương mù màu đen kia đánh úp về phía mình! Lại tại ngay lúc này, một giọng nói sảm tạp phẫn nộ, lãnh khốc, khí phách vang vọng từ phía chân trời!

- Dừng tay cho ta! Cho ta.... cho ta.... - Giọng nói quanh quẩn tại không trung, thật lâu cũng không tán đi. Tiếng rống giận hỗn loạn uy áp cường giả này làm tâm thần tất cả mọi người ở đây đều chấn động, dâng lên một cỗ sợ hãi từ đáy lòng!

Tại trong ánh mắt khiếp sợ, sùng bái, sợ hãi của mọi người, một đạo bóng dáng màu trắng ngạo nghễ đứng thẳng giữa không trung, up áp cường giả trên người tản ra, thậm chí làm tất cả mọi người ở đây không dám nhìn thẳng! Giờ khắc này, nàng thật giống như nữ thần trên chín tầng trời kia, là vị thần nên được mọi người cúng bái!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện