Editor: VinJR

Trở lại trong phủ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Hà Hương viện để thỉnh an lão phu nhân, vẻ mặt lão phu nhân đoan trang ngồi ở trên giường, nàng được Vương ma ma dẫn vào phòng bên trong, cung kính thỉnh an hành lễ, lão phu nhân thản nhiên nói:

"Nào, lại đây ngồi đi."

"Dạ." Nàng dựa theo lời dạy của lão thái thái, không một chút thiếu sót hành lễ xong, mới ngồi xuống:

"Gần đây thấy được thân thể Tổ mẫu dễ chịu, cháu gái thấy hoa đào trong viện lão phu nhân nở rộ, nhìn thật đẹp mắt, cho nên tiểu nữ đã gọi người chiết một nhánh mang tới đây."

"Tuyết nhi thật có lòng, Tổ mẫu thân thể không như lúc trước, bất tri bất giác mùa xuân đã đến. Ta thấy Tuyết nhi chọn hoa thật đẹp. Nha đầu Vũ nhi kia cũng không biết thế nào rồi, ngươi rãnh rỗi đi một chuyến thay ta, ta sẽ gọi Vương ma ma chuẩn bị một chút l.q.d thuốc bổ mang cho nàng, thật tốt là Tuyết nhi may mắn được hoàng hậu nương nương thích, sau này càng phải chú ý tiếng nói, hành động của mình, ngươi là đích nữ trong nhà, mẹ của ngươi cũng không còn trẻ nữa, lại bị mấy thiếp thất kiêu ngạo kia không ngừng gây khó dễ, sớm muộn gì ngươi cũng phải học cách tiếp quản, có nhiều thời gian thì ở bên người mẹ ngươi học tập."

"Dạ, Tuyết nhi đã biết, đại tỷ hôm nay chắc đã tỉnh, một chút nữa Tuyết nhi sẽ đi thăm tỷ ấy, lão phu nhân đừng tức giận. Cháu gái đã biết."

"Được rồi, ngươi đi xuống đi, chờ ca ca ngươi trở về đã."

"Vâng, lão phu nhân, cháu gái xin cáo lui."

Lão thái thái vãy vãy tay với nàng, nàng mới cung kính lui ra ngoài. Phân phó người phía dưới chuẩn bị một ít thuốc bổ liền dẫn người tới Thính Vũ hiên, còn chưa tới cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc la tê tâm liệt phế. Nàng ngoắc ngoắc khóe miệng, cúi đầu, thay vào vẻ mặt biểu lộ bi thương, đi vào.

Cúc Thanh thấy nàng trong mắt thoáng qua tia kinh ngạc, thầm nghĩ hiện tại tâm tình đại tiểu thư không tốt càng lúc càng khó hầu hạ, nhìn thấy nhị tiểu thư đi tới gần cánh cửa, vì thế cười nói:

“Nhị tiểu thư tới, đại tiểu thư vừa mới uống thuốc xong, hiện tại đang nằm nghỉ ngơi, nhị tiểu thư đi vào đây ngồi một chút.”

Bàng Lạc Tuyết không để sót ánh mắt không có thiện ý của Cúc Thanh, Tụng Chi không còn ở đây, Bàng Lạc Vũ này thế nhưng lại thu xếp rất nhanh. Nàng vén rèm châu đi vào trong thất, Bàng Lạc Vũ nữa nằm trên giường, tóc đen toán loạn, sắc mặt tái nhợt, l.q.d cánh môi đỏ tươi, giống như có thể chảy ra máu. Hai tay bị băng vải bao bọc xem ra là sắp tàn phế rồi, tay đứt ruột xót kiếp trước, kiếp này xem như ta trả lại cho Bàng Lạc Vũ ngươi.

"Tỷ tỷ, người khỏe không, muội muội tới thăm tỷ, muội còn mang theo rất nhiều thuốc bổ."

Trên giường, Bàng Lạc Vũ nghe thấy giọng nói của nàng liền mở mắt ra, hai mắt đỏ bừng trừng trừng nhìn nàng:

"Tuyết nhi muội vì sao lại hại ta, tại sao lại thêu hoa thược dược, muội rõ ràng đã nói là thêu hoa mẫu đơn, muội vì sao muốn hại ta."

Bàng Lạc Vũ tê tâm liệt phế chấp vấn, nàng cũng không phải đồ ngốc, ngày đó ở trong phòng Dương thị, Dương thị rõ ràng nói là mẫu đơn. Chuyện ngọc bội có thể không nhắc tới, nhưng mà chuyện bức tranh thêu thì không thể bỏ qua, nàng nhất định phải hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc là ai muốn hại nàng.

Tuyết nhi cúi đầu ánh mắt ủy khuất: “Bức họa thêu của mẫu thân chính là thược dược bên cạnh mẫu đơn lồng vào nhau tạo nên cảnh đẹp nồng nàn, chỉ có điều, màu sắc Tuyết nhi không phối tốt, chỉ thêu hoa thược dược, nhưng mà đêm hôm đó tỷ tỷ lấy đi chẳng lẽ không thấy sao, dựa vào trí thông minh của tỷ là có thể nhìn ra hai loại này khác nhau, nói cho cùng đều do Tụng Chi sơ suất nhầm lẫn giữa hai hộp gấm, mặt l.q.d khác tỷ tỷ đã chuẩn bị kỷ còn gì nữa, sao có thể dùng bức tranh của muội thêu chứ, chẳng lẽ là tỷ tỷ dùng vải gói giống như của muội.”

Bàng Lạc Vũ vừa nghe xong liền kinh hãi, đương nhiên không thể để cho Bàng Lạc Tuyết biết mình từng có ý nghĩ đoạt đi bức họa đó, thế là mặt tươi cười nói: “Muội muội, tỷ tỷ mới vừa rồi do thương tâm nên hồ đồ, mới có thể nói hươu nói vượn hoài nghi muội muội, mong rằng muội muội nghĩ lại tỷ muội chúng ta sống chung một nhà, không cần tính toán cùng tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ đã thành cái dạng này rồi, sau này cũng không thể đánh đàn hay thêu thùa nữa.” Nói xong liền bắt đầu rơi lệ không ngớt.

Nàng lạnh lùng nhìn bộ dáng thảm hại của Bàng Lạc Vũ, trong lòng cảm thấy buồn cười không thôi, nhưng vẻ mặt lại đồng tình nói: “Tỷ tỷ thật tội nghiệp, những việc này đều là do lỗi của Tụng Chi, phụ thân cùng mẫu thân đã xử phạt nàng ấy. Đoán rằng sau này nàng sẽ không xuất hiện ở trước mắt tỷ tỷ nữa, tránh cho tỷ tỷ không vui. Hôm nay muội đến đây, hầm một chén thuốc bổ, thuốc này có công dụng giúp lưu thông máu, đều là dược liệu thượng hạng, Tuyết nhi đến đút tỷ tỷ uống.” Vẻ mặt nàng khẩn thiết nói.

Bàng Lạc Vũ nhìn: "Tâm ý của muội muội tỷ tỷ nhận, thuốc này thì để ở đó đi, đợi một chút tỷ sẽ uống."

“Tỷ tỷ nói như vậy chính là chưa tha thứ cho muội muội lúc trước không ra giúp tỷ tỷ thừa nhận bức tranh thêu kia là do muội tự thêu sao, bộ dạng tỷ tỷ như thế này muội sao có thể không trách mình đây.” Nàng nói xong mắt không ngừng rơi lệ.

“Tỷ tỷ không chịu uống chính là không muốn tha thứ Tuyết nhi. Vậy muội liền đi đến chỗ phụ thân mẫu thân thỉnh tội.”

Bàng Lạc Vũ thấy điệu bộ nàng muốn đứng lên, nhanh chóng nói: “Tỷ uống, tại sao có thể không uống chứ, chỉ là tỷ bất tiện, đành phải làm phiền muội muội đút.”

“Cứ tự nhiên đi, tỷ tỷ yên tâm, muội muội sẽ ổn thỏa cẩn thận hầu hạ tỷ tỷ uống thuốc.” Bàng Lạc Vũ cười cười.

Nàng bưng chén thuốc lên, lấy cái thìa từng muỗng từng muỗng đút Bàng Lạc Vũ uống thuốc, nhìn nàng vì thuốc đắng mà nhăn mày lại, trong lòng nàng cảm thấy vui sướng, chỉ là trên l.q.d mặt càng biểu hiện đau lòng. Chờ nàng uống ngụm thuốc cuối cùng xong liền lập tức gọi người chuẩn bị mứt hoa quả. Nàng phân phó Cúc Thanh mang mứt đến, ngồi ở trước giường nàng, làm bộ như không có việc gì nói:

"Gần đây Tam muội muội không tới thăm tỷ tỷ sao, hôm qua tứ di nương to tiếng gắt gỏng, phụ thân mặc dù cấm túc tứ di nương nhưng lại đem cây trâm lần trước trong khố phòng mà tỷ tỷ thích tặng cho tứ di nương an thai, mặc dù lần này muội muội nhờ vào phúc của tỷ tỷ mà được phong làm quận chúa, nhưng thực sự là thẹn trong lòng, hôm nay đến thăm tỷ tỷ, thuận tiện cũng thỉnh tội cùng tỷ tỷ. Mong rằng tỷ tỷ có thể không tính toán với Tuyết nhi."

Mặc dù Bàng Lạc Vũ trước đó đã nghe hạ nhân nói Bàng Lạc Tuyết được phong làm quận chúa, đã phát tán một trận lôi đình, cũng may Vương di nương liều mạng ngăn cản, cực lực làm cho nàng nhẫn nại, mới chịu đựng được cơn đố kị trong lòng. Bất quá nghe người ta nói cùng tự tai nghe thấy là hai việc khác nhau, nhất là bây giờ nghe được Bàng Lạc Tuyết bởi vì mình mà được lên làm quận chúa, chỉ hận không thể đâm chết ý nghĩ đố kỵ đó. Cho dù nàng cực lực nhẫn nại. Phụ thân không đến thăm nàng lại còn đem vật nàng thích nhất thưởng cho tứ di nương kia, chính là không đặt nàng ở trong lòng. Thêm việc Bàng Lạc Vũ vừa uống thuốc, tức giận xâm chiếm lòng nàng, ánh mắt liền bắt đầu co quắp, dọa Cúc Thanh bên cạnh vội vàng sai người đi gọi Vương di nương cùng đại phu.

Phù một tiếng, một ngụm máu tươi bị phun ra, xem ra Bàng Lạc Vũ tức giận không nhẹ, trên mặt nàng liền biểu hiện bộ dáng bi thương lo lắng nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, người làm sao vậy, đừng làm muội sợ." Trong nháy mắt nước mắt chảy xuống.

Bên kia, Vương di nương cùng đại phu vội vã chạy đến, vẻ mặt lo lắng. Vương di nương nhìn Bàng Lạc Vũ trên giường đã ngất đi. Trên ngực vết máu loang lổ, lập tức nước mắt chảy không ngừng, sốt ruột chờ đại phu chẩn trị, một bên gặn hỏi Cúc Thanh: "Ngươi chăm sóc cho đại tiểu thư thế nào vậy hả, lúc ta đi vẫn còn rất tốt, không giải thích rõ ràng liền phạt toàn bộ người nhà các ngươi theo gia pháp.”

Cúc Thanh bị dọa sợ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, thân thể run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất: “Vốn ban đầu đại tiểu thư rất tốt, nhưng khi nhị tiểu thư đến, nói chuyện cùng đại tiểu thư một lát, xong lại đút thuốc cho Đại tiểu thư uống mới thành ra như vậy.”

Ánh mắt Vương di nương lập tức nhìn nàng: “Nói bậy, nhị tiểu thư tình cảm tỷ muội gắn bó cùng đại tiểu thư, ý của ngươi là nhị tiểu thư cho đại tiểu thư uống thuốc có vấn đề nên mới như vậy, nô tài như ngươi cho dù đại tiểu thư không xử phạt ngươi, ta cũng không tha cho ngươi.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Vương di nương làm bộ làm tịch, trong lòng không nhịn được ghê tởm, vẻ mặt không vui nói: "Di nương đây là đang nghi ngờ Tuyết nhi mang thuốc có vấn đề cho tỷ tỷ uống sao, thật tốt hôm nay có đại phu ở đây, chén thuốc còn đây, hiện tại mang cho đại phu xem thử, để xem có giống như những lời xàm ngôn của tiện tỳ này không.”

"Đại phu người đến xem một chút."

Đại phu cầm bát lên, dùng y thuật ngửi ngửi: “Bên trong chén là thuốc bổ hảo hạng, không có bất kỳ vấn đề gì trong này.”

Vương di nương nhíu mày: “Thật sự không có gì sao?”

"Xác thực không có, lão phu hành nghề y mấy chục năm nay, việc nhỏ thế này tuyệt đối sẽ không có sai sót."

Vương di nương không còn cách nào, thế là nhìn nàng cười nói: "Ta cũng là chú ý phép tắc, không có ý nghi ngờ nhị tiểu thư. Cúc Thanh, ngươi làm sai, còn chia rẽ tình cảm của đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư, phải phạt thích đáng.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn chủ tớ hai người biểu diễn, thản nhiên nói: “Tỷ tỷ đã bệnh nặng, vậy ta sẽ không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi, gần đây phụ thân thường đến chỗ tứ di nương và tam di nương, Vương di nương cũng nên dành nhiều thời gian rãnh để chăm sóc tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ sớm ngày bình phục. Tuyết nhi xin cáo lui.”

Nói xong không nhìn sắc mặt rối rắm của Vương di nương, đi nhanh ra ngoài.

Vương di nương cúi đầu nhìn Cúc Thanh hung hăng tát một cái, gương mặt của Cúc Thanh nghiêng qua một bên, khóe miệng rỉ máu tươi.

Còn chưa ra khỏi Thính Vũ hiên, liền nghe được tiếng hung hăng chửi rủa củaVương di nương. Nàng thực không có hạ độc trong thuốc, chỉ có điều thuốc đó cộng thêm tâm tư nóng giận, không thổ huyết cũng là chuyện lạ, cũng tốt, tỷ tỷ ngươi nằm ở trên giường nghỉ ngơi tốt một chút, mới có thể không mang đến nhiều phiền toái cho ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện