Lời của Hoàng hậu làm Bàng Lạc Tuyết rất khiếp sợ, thân là hoàng hậu lại không muốn nhi tử tranh ngôi, chỉ tiếc chốn hoàng cung thị phi này không phải ngươi muốn rời xa liền có thể rời xa.

"Dự vương điện hạ nói như thế nào trên danh nghĩa cũng là huynh trưởng của Tuyết nhi, Tuyết nhi nhất định sẽ giúp đỡ, mẫu hậu yên tâm.”

Hoàng hậu vuốt cây trâm trên đầu Bàng Lạc Tuyết nói: "Cây trâm này rất xứng với Tuyết nhi, anh mắt của con ta cũng thật tinh tường, ít ra so với hắn, ánh mắt của mẫu tốt hơn."

Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết nghi hoặc, hoàng hậu vuốt đầu của nàng nói: "Huyết phách này phải cất kỹ, ngàn vạn đừng để người khác phát hiện, nhất là hoàng thượng cùng quý phi, ngươi biết chưa."

"Tuyết nhi biết, mẫu hậu yên tâm."

"Hài tử ngoan, mẫu hậu biết ngươi là đứa bé hiểu chuyện. Sau này cần phải vào cung làm bạn với mẫu hậu nhiều hơn, mẫu hậu một mình ở đây rất tịch mịch a, xem ra hoàng cung sắp trở thành thiên hạ của Vương quý phi, vị trí này của mẫu hậu cũng không biết có thể làm bao lâu."

"Mẫu hậu đừng lo, phong thủy luân chuyển, sớm ngày thấy rõ cũng tốt, Tuyết nhi sẽ vẫn cùng người, có Tuyết nhi ở đây, nhất định vị trí hoàng hậu này sẽ vẫn là của người, Vương quý phi nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Ngươi nha đầu ngốc này, có phần tâm này mẫu hậu liền hài lòng, mẫu hậu chỉ hi vọng các ngươi có thể sống thật tốt."

Bàng Lạc Tuyết cũng không giải thích nhiều, thế lực của mình dần dần trưởng thành, đến lúc đó giúp hoàng hậu nương nương ngồi vững vàng hậu vị cũng rất dễ.

"Mẫu hậu, Tuyết nhi sẽ gọi độc y tự mình đến bắt mạch cho người, nếu có thể, muốn đứa nhỏ vẫn có thể được, việc này mẫu hậu yên tâm."

"Đứa nhỏ nói muốn thì dễ có như vậy sao, dù cho điều trị thân thể tốt thì phải làm thế nào đây, bây giờ hoàng thượng căn bản cũng không tới nơi này, từ sau khi mẫu đơn yến kết thúc cũng chưa từng tới." Hoàng hậu nói xong vẻ mặt liền thương cảm.

"Mẫu hậu không nên quá sốt ruột, cái gì đều phải từng bước từng bước, người trước tiên điều trị thân thể thật tốt, Tuyết nhi cùng với độc y từng có chút giao tình, mẫu hậu yên tâm."

"Các ngươi từ từ là được, việc này không gấp, nghe nói Tuyết nhi thích hoa đào?"

"Đúng vậy."

"Uh, hoa này cũng rất kiều diễm, nỡ xán lạn, trái cây cũng ngon, quả thật là một loại hoa đẹp, đến nơi đến chốn, không tệ. Nữ nhi là một người có phúc khí."

"Nhược Phương, bọn ngươi sai người gọi người làm vườn đến trồng vài cây hoa đào, sang năm cũng có thể ăn quả ngọt rồi."

Bàng Lạc Tuyết cũng yên tâm, xem ra cuộc sống thâm cung cũng đã làm cho hoàng hậu thấy rõ ràng cảm tình thực giả, cảm tình của Đế vương luôn luôn là vì lợi ích.

"Đợi sang năm Tuyết nhi sẽ đến ăn nhờ nga, mẫu hậu cần phải cho Tuyết nhi ở lại mới được." Bàng Lạc Tuyết làm nũng nói.

"Ngươi a, khẳng định không thể thiếu quỷ tham ăn như ngươi rồi." Hoàng hậu chỉ vào trán Bàng Lạc Tuyết nói.

Đứng ở một bên trong lòng Nhược Phương cũng được an ủi, tiểu thư nhà mình vào cung, tình cảm thắm thiết cùng hoàng thượng nàng đều thấy được, nàng hàng đêm rơi lệ vì đau lòng cho hoàng hậu, chỉ tiếc người ta nói nam nhân vô tình mà hoàng hậu nương nương lại không chịu tin, bây giờ đã thấy được, chịu tin cũng tốt rồi, Bàng Lạc Tuyết cũng là người có ý, cho dù có đắc tội với hoàng hậu cũng dám nói ra lời thật lòng, có thể thấy hoàng hậu cũng không bắt lỗi nghĩa nữ này, Dự vương chịu đem trâm phượng hoàng huyết vũ cho nàng cũng thật đúng, không ngờ hoàng hậu như vậy lại đem đồ cưới của mình cho nàng. Nha đầu này cũng không phải người tầm thường.

"Nương nương, Dự vương điện hạ vừa phái người đưa tới rất nhiều thức ăn, nương nương cùng quận chúa cũng đã trò chuyện nhiều rồi, chắc hẳn cũng đã đói bụng."

"Nhược Phương nói đúng, bản cung cũng là quá mức cao hứng mới có thể nói nhiều như vậy, cho người mang đồ vật tới đây, ra cơm rồi trở lại."

"Đều nghe theo mẫu hậu." Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói.

Nhược Phương phân phó hai người cung nữ bày thức ăn ra, lại tự mình hầu hạ hai người rửa tay, đứng ở bên cạnh gắp thức ăn cho hai người.

Hôm nay Hoàng hậu rất hài lòng, khó có được ăn nhiều một chút. Bàng Lạc Tuyết cùng gắp thức ăn cho hoàng hậu, đột nhiên hoàng hậu gắp được một khối lục sắc như là cải bắp nói: “Loại rau này là bên ngoài tiến cống tới, ngay từ đầu bản cung cũng không dám thử, bất quá nghe hoàng thượng nói quý phi của hắn ăn vào rất nhẹ nhàng khoan khoái, liền lấy tới một chút. Vốn ta cũng không dám, Dự vương nếm thử nói cũng không tồi, Tuyết nhi cũng ăn một chút, đợi chút sẽ cho người mang đến Quốc công phủ một chút."

"Tuyết nhi đa tạ mẫu hậu, Bàng Lạc Tuyết gắp một miếng cho vào trong miệng nhai nói: "Đúng thật là ngon miệng." Đột nhiên Bàng Lạc Tuyết nhíu mày, gần đây vẫn đang nghiên cứu y thuật, nàng nhạy bén phun rau lên khăn tay.

"Tuyết nhi không thích sao, tại sao lại….?"

Bàng Lạc Tuyết cầm lên khăn tay nhìn kỹ, vốn là màu xanh biếc lại ở trong miệng nhai qua nhai lại liền biến thành màu lục thẩm, cái này cũng quá thần kỳ. Bàng Lạc Tuyết nhìn nhìn thần sắc một nha đầu bên cạnh hoàng hậu khẩn trương, trong lòng liền có tính toán.

"Tuyết nhi bị nhai phải viên đá trong rau, mong mẫu hậu thứ tội, Tuyết nhi thất lễ."

Hoàng hậu nhìn rau liếc mắt một cái, lại nhìn Bàng Lạc Tuyết, cười nói: "Hài tử ngốc này, trong rau chẳng lẽ là ngự thiện phòng không xử lý sạch sẽ, thật may ngươi phun ra, nếu như ăn vào, làm thân thể không tốt, được rồi, Nhược Phương dọn món ăn này xuống đi, Tuyết nhi chúng ta ăn món khác."

Quả nhiên hoàng hậu cũng là người khôn khéo, Nhược Phương cô cô dọn rau xuống, cũng cầm theo khăn tay của Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Nhược Phương cô cô không phải nói điện hạ lấy đến rất nhiều thức ăn thú vị sao, Tuyết nhi thật muốn nếm thử."

"Tiểu tham ăn, vốn là muốn đợi ăn cơm xong cho ngươi dùng điểm tâm, ngươi vừa nói như thế, bản cung cũng có chút khẩu vị muốn ăn, tốt lắm chúng ta trước tiên đến nếm thử, các ngươi đem mấy thứ này dọn xuống đi."

"Dạ."

Bàng Lạc Tuyết kéo tay hoàng hậu, hai mẹ con nàng hai người thân thân thiết thiết đi tới tẩm cung hoàng hậu, quả nhiên, dĩa rau kia được đặt ở trên bàn trong tẩm điện của hoàng hậu, khăn tay của Bàng Lạc Tuyết cũng yên tĩnh nằm ở trên bàn.

Lúc này trên mặt Nhược Phương cô cô bày ra ánh mắt khiếp sợ, hoàng hậu cũng có chút kỳ quái, Nhược Phương theo chính mình mấy chục năm, là nha đầu hồi môn của mình, mấy năm nay cùng nàng trải qua không ít sống gió, sớm đã không quan tâm hơn thua, là chuyện gì lại làm cho nàng lộ ra bộ dáng kinh ngạc như thế chứ.

"Nhược Phương, làm sao vậy, vẻ mặt thế nào lại như vậy."

"Nương nương, quận chúa, vẫn là hai người tự mình qua đây xem đi."

Hoàng hậu liếc nhìn Bàng Lạc Tuyết, thấy nàng một bộ biểu tình trong lòng đã hiểu rõ, cũng kinh ngạc: "Tuyết nhi thế nào không hiếu kỳ?"

Bàng Lạc Tuyết khẽ cười nói: "Đương nhiên là muốn lập tức vạch trần đáp án."

"Nga? Vậy cần phải xem thật kỹ, đây là một phần đại lễ." Hoàng hậu hưng trí nói.

"Tuyết nhi cảm thấy phần lễ vật này quá lớn, hay là nương nương phải đáp lễ thật tốt mới được, đừng để mất phong thái của hoàng hậu a." Bàng Lạc Tuyết đối với thâm ý của hoàng hậu liền hiểu rõ cười cười.

Hoàng hậu nhíu nhíu mày, bộ dáng kia tựa hồ muốn nói, đây là đương nhiên, Nam Cung Tĩnh nàng cũng không phải dễ chọc.

Vẻ mặt Hoàng hậu cười hiền lành, vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết cười dịu dàng, điểm chung duy nhất chính là trong mắt hai người đều có một điểm không có ý tốt. Nhược Phương cô cô thở dài, thầm nghĩ, quả nhiên không phải người một nhà sẽ không vào chung một cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện