Bàng Lạc Tuyết đỡ tay Dương thị đi ra viện, Dương thị siết chặt tay Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết bị đau nhưng chỉ yên lặng đỡ Dương thị trở lại Cẩm Tú các.

Dương thị cúi đầu nhìn thấy tay mình nắm thật chặt tay của nữ nhi, đã trở nên đầy vết đỏ, diễễnđàànlêêquýýđôôn vội vàng dùng tay vuốt lên nói: "Tuyết nhi, mẫu thân làm con đau rồi, làm sao cũng không nói, nhìn xem tay con đây." Dương thị đau lòng không ngớt.

Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ tay Dương thị: "Mẫu thân, không đau, cũng không có chuyện gì, mẫu thân không cần đau lòng. Mẫu thân cảm thấy việc này thế nào?"

Dương thị cau mày nói: "Bàng Lạc Băng ở chỗ này của ta, ta cũng không có để nàng ăn mặc túng thiếu, Tử Tước phát hiện nàng trừ hằng ngày thỉnh an ra cũng không có gì khác, ta cũng rất tò mò, nhất là mẫu thân nàng hiện tại mang thai, thật là đúng lúc."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Nữ nhi thấy mẫu thân vừa đến xem Bàng Lạc Băng, nhưng có chỗ nào đặc biệt, nữ nhi thấy mẫu thân hình như rất nghi hoặc."

"Đúng là như thế, khi nàng còn ở chỗ này của ta, sắc mặt trắng bệch, trên môi mơ hồ có chút tím, giữa trán có một luồng hắc khí, sắc mặt cũng tím đen, diễễnđàànlêêquýýđôôn thế nhưng vừa tới chỗ tam phu nhân, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không có hắc khí, môi cũng không còn tím. Có phải cũng quá kỳ quái hay không?" Dương thị phân tích.

"Đích thực rất kỳ quái, theo lý thuyết, lộ trình từ đây đến đó cũng không xa."

"Đúng vậy, ta dùng khăn tay chùi mặt của nàng, bất quá lại không có cái gì, có thể thấy có chút kỳ quặc ở bên trong." Dương thị nói.

Bàng Lạc Tuyết lấy khăn tay tới tỉ mỉ quan sát, xác thực không có màu sắc gì, lại để sát vào mũi ngửi, phát hiện có chút hương vị, theo lý thuyết thì không phải a, chỉ có thể tự trách mình y thuật còn chưa tới chốn. Quyết định đưa khăn tay này cho Sở Mộc Dương xem xem.

"Mẫu thân không cần lo lắng, ta thấy đại phu này sẽ chăm sóc tam di nương thật tốt, ngày mai ở chỗ lão phu nhân, mẫu thân cần phải nói chuyện tốt này cho lão phu nhân nghe một chút." Bàng Lạc Tuyết làm ra vẻ thần bí nói.

"Vì sao?" Dương thị không hiểu.

Bàng Lạc Tuyết tiến đến bên tai Dương thị nhẹ giọng nói mấy câu.

"Con nha, thật là một đứa nhỏ nghịch ngợm mà." Dương thị nhéo mũi Bàng Lạc Tuyết.

"Nha hoàn kia phải làm sao bây giờ?" Dương thị hỏi.

"Tam phu nhân thích nàng như vậy, hay là chúng ta nhanh trả lại thôi, tránh cho phụ thân tự mình đến nhận về."

Dương thị gật gật đầu, tự mình đi tới thiên điện nói: "Chủ tử của ngươi mang thai, ngươi cần phải hầu hạ thật tốt, mấy than thuốc bổ này đợi lát nữa mang cho chủ tử của ngươi, trở về đi."

Khi Tiểu Ngọc nghe âm thanh mở cửa, trong lòng bị dọa đến muốn nhảy dựng, thế nhưng Dương thị nói mấy câu không mặn không nhạt liền để mình đi, cảm giác như mình đã dạo một vòng ở quỷ môn quan.

"Thế nào? Luyến tiếc Cẩm Tú các này không muốn trở về sao?" Bàng Lạc Tuyết âm trầm hỏi.

Tiểu Ngọc vội vàng đứng dậy nói: "Nô tỳ liền mang đến cho tam phu nhân." Nói xong cầm thuốc bổ chạy nhanh ra ngoài, tựa như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo nàng.

"Nhìn xem, nàng chạy nhanh như vậy, sợ là bị dọa không nhẹ, Tử Tước làm không tệ." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Đa tạ tiểu thư, đây là việc nô tỳ nên làm, nha đầu này sợ là đã làm nhiều chuyện xấu, nếu không cũng sẽ không sợ thành cái dạng này." Tử Tước nói.

"Không có việc gì, từ từ sẽ đến, không cần gấp, tự làm bậy thì không thể sống tốt." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Tuyết nhi nhanh đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai cần phải đi thỉnh an lão phu nhân sớm một chút."

Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, hai mẹ con nàng cùng nhau cười xấu xa.

Lạc Tuyết các.

Bàng Lạc Tuyết hỏi: "Sở Mộc Dương đến chưa?"

Liên Diệp nói: "Gần đây tinh thần Sở công tử có chút không yên, cũng không biết vì sao? Hiện tại chắc là đang ở phía sau vườn thảo dược."

Bàng Lạc Tuyết mờ mịt, Sở Mộc Dương luôn luôn vô tâm vô phế, sao có thể không yên ổn chứ, bất quá làm sư phụ, bằng hữu, Sở Mộc Dương đều là người không tệ.

"Chuẩn bị một chút rượu, ta đi xem hắn."

Liên Diệp gật đầu, chuẩn bị một chút rượu cùng một ít đồ ăn vặt, đi theo phía sau cùng Bàng Lạc Tuyết.

Mới vừa vào cửa liền thấy Sở Mộc Dương đang tưới nước cho thảo dược, hiển nhiên đang thờ ơ, cuối cùng tưới ướt hết thân mình.

"Mộc Dương, thảo dược của ta đều bị chết đuối cả rồi, huynh là đang cố ý sao?" Bàng Lạc Tuyết nói.

Sở Mộc Dương cả kinh, cái thìa trong tay rơi vào trong thùng nước, bắng nước tung tóe, quay đầu lại nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết đang lo lắng nhìn hắn, trong lòng ấm áp nói: "Thế nào? Tuyết nhi làm sao lúc này lại qua đây. Vẫn chưa tới giờ học y mà."

"Chưa tới giờ thì ta không thể tới sao? Hay là Sở đại công tử không hài lòng ta?" Bàng Lạc Tuyết nhận lấy rượu, bất mãn nói.

"Sao có thể? Ngươi tới ta hài lòng còn không kịp mà?" Sở Mộc Dương nở ra một nụ cười thật tình.

Bàng Lạc Tuyết bưng cốc đi tới trong đình, Sở Mộc Dương cũng buông thùng nước, đi tới trong đình ngồi xuống, nhìn trên bàn bày đồ ăn vặt tinh xảo cùng hai ly rượu, liền thất thần.

Bàng Lạc Tuyết khoát tay áo, Liên Diệp liền lui ra ngoài.

Bàng Lạc Tuyết nhìn hắn phát ngốc, cầm bình rượu lên rót hai chén, cầm một chén, diễễnđàànlêêquýýđôôn nhìn cánh hoa rơi đầy gốc cây, lá cây mọc đầy cành cây, lá cây màu xanh nhạt, sau giờ ngọ ánh mặt trời liền dịu lại. Ánh nắng cứ như vậy xuyên qua các khe hở, tia sáng dịu dàng loang lổ ở trên mặt tường.

Bàng Lạc Tuyết chống cằm, cầm ly rượu, híp mắt như hồ ly lười biếng.

"Ngươi muốn phát ngốc đến lúc nào?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Sở Mộc Dương tỉnh lại trong trầm tư, nhìn bộ dáng Bàng Lạc Tuyết bất mãn, sủng nịch cười cười: "Không có gì? Thế nào lại có tâm tư muốn tới tìm ta uống rượu như vậy?"

"Ngươi xem, ngày hè đã tới, hoa quả trên cây cũng có chút phiếm đỏ, không bao lâu nữa, thì có đầy trái cây, nhất là quả hải đường, vị rất ngon, hi vọng đến lúc đó sư phụ đến ăn."

Sở Mộc Dương hoảng sợ, chẳng lẽ nàng nhìn ra cái gì? Làm sao biết chính mình muốn đi? "Tuyết nhi nói vậy là có ý gì?"

"Ha hả, Mộc Dương huynh đang lo lắng chuyện gì sao? Là muốn trở về Nam Chiếu quốc sao?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Sở Mộc Dương cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Đúng vậy, Mộc Nguyệt nói thân thể phụ hoàng không tốt, thế cục Nam Chiếu bất ổn, gọi ta mau trở về."

Bàng Lạc Tuyết bừng tỉnh đại ngộ, lúc này đích thực là thời cuộc Nam Chiếu rung chuyển, diễễnđàànlêêquýýđôôn bất quá lúc này nếu Sở Mộc Dương trở lại Nam Chiếu quốc sợ là sẽ chết không toàn thây. Sở Mộc Nguyệt này là một người thủ đoạn độc ác, ca ca ruột thịt của chính mình cũng không buông tha.

Bàng Lạc Tuyết thăm dò nói: "Mộc Dương huynh muốn làm như thế nào?"

Sở Mộc Dương cay đắng cười nói: "Ta thân là thái tử Nam Chiếu quốc, đương nhiên là phải trở về, chỉ là ngươi cũng biết, Nam Chiếu quốc cũng không có mặt ngoài nhìn đơn giản như vậy."

"Vậy huynh cảm thấy Sở Mộc Nguyệt là một người như thế nào?"

"Mộc Nguyệt à, Mộc Nguyệt là thân đệ đệ của ta, bất quá hắn so với ta càng mưu cầu danh lợi quyền vị, lần này truyền thư tới nói Mộc Nguyệt trúng độc, ta phải nhanh một chút trở về." Sở Mộc Dương nói.

Bàng Lạc Tuyết cười khúc khích

"Tuyết nhi đang cười cái gì?"

"Nếu huynh như lo lắng, sớm đã chạy như bay trở về, hà tất ở đây giả vờ rối rắm, có thể thấy vẫn còn chuyện gạt ta."

"Ha ha, xem ra cái gì cũng không thể gạt được muội, ta xác thực là hoài nghi, chuyện lần này không đơn giản như vậy. Thân thể của phụ hoàng ta, ta đều biết rõ, diễễnđàànlêêquýýđôôn đột nhiên lại sinh bệnh, hơn nữa lại nghiêm trọng như vậy, hiển nhiên là có người động tay động chân, trọng yếu hơn là độc của Mộc Nguyệt thâm hậu, hơn nữa độc này rất bá đạo, gọi ta trở về, ngươi nói rất khéo đúng hay không, ta học độc y, chỉ có Mộc Nguyệt biết, ngay cả mẫu hậu cũng không rõ ràng lắm."

"Huynh đã hoài nghi đó là một cái bẫy, chẳng lẽ còn muốn nhảy vào sao?" Bàng Lạc Tuyết không hiểu.

Sở Mộc Dương lắc đầu cười khổ: "Mặc kệ cái bẫy này là ai bày ra, ta đều muốn trở lại, dù sao hai người này đều là thân nhân của ta, ta không thể mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ chết được."

"Mộc Dương, có ai nói cho huynh biết hay chưa, kỳ thực huynh không thích hợp làm hoàng đế, tự do tự tại mới thích hợp với huynh nhất, trong cung đình chỉ toàn tính toán, thực sự khó lòng phòng bị, nhất là phát hiện những âm mưu ấy đến từ người thân nhất của bản thân mình."

"Không, sẽ không, Mộc Nguyệt không phải người như vậy, hắn từ nhỏ cũng không thích quyền thế, ta nhận ngôi vị thái tử, cũng là vì bảo hộ bọn họ."

"À? Hi vọng đệ đệ kia của huynh còn chút lương tâm mới tốt. Huynh dự tính bao giờ khởi hành?"

"Ngày mai, Tuyết nhi lần này ta đi, không biết khi nào mới có thể trở về." Ánh mắt Sở Mộc Dương tha thiết nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy nhiệt tình trong mắt của hắn, nói: "Được rồi, huynh muốn đi, ta cũng không giữ được huynh, Tuyết nhi chỉ mong huynh tự chăm sóc cho mình thật tốt, ta ở chỗ này chờ huynh trở lại, nếu như huynh không trở lại, vậy ta sẽ cùng Thích Dao đến Nam Chiếu quốc tìm huynh, nếu như huynh không may bị thương mảy, ta nhất định sẽ bầm thay vạn đoạn người làm huynh bị thương, mặc kệ hắn là ai, nếu như huynh không muốn ta cùng Dao tỷ tỷ thương tâm, liền chiếu cố tốt chính mình đi."

Toàn thân Sở Mộc Dương đều đang run rẩy, có thể có được một người bằng hữu thật tình đối đãi như vậy, Sở Mộc Dương hắn nhất định đã tu luyện phúc khí ba kiếp mới có được, mặc dù mình cũng không muốn chỉ là làm bằng hữu.

"Muội yên tâm, ta chắc chắn sẽ chiếu cố chính mình thật tốt, sẽ không để cho muội hai tay dính đầy máu tươi, y thuật của ta muội vẫn chưa hoàn toàn kế thừa, ta sao có thể an tâm."

"Như vậy thì tốt, ta mời huynh một chén."

Sở Mộc Dương bưng ly rượu lên ngửa đầu uống cạn, mặc dù hắn không biết Bàng Lạc Tuyết có ẩn tình gì, bất quá nhìn thế lực của nàng cũng không đơn giản, mặc dù chính mình không hỏi đến, nhưng chắc có lẽ nàng cũng có đại thù đi, nếu không cũng không trù tính như vậy.

"Tuyết nhi yên tâm, ta nhất định sẽ sống mà gặp lại muội, nếu muội có cần cái gì cứ cầm khối ngọc bội này, ta sẽ dốc hết lực lượng của Nam Chiếu quốc cũng sẽ giúp muội thực hiện." Sở Mộc Dương cam kết.

"Vậy huynh cần phải sống cho tốt, bằng không ta biết đi đâu tìm huynh đổi tiền mặt chứ." Nói xong cũng không khách khí tiếp nhận khối ngọc bội màu tím kia.

"Đúng rồi, Mộc Dương, huynh ngửi xem mùi trên khăn tay có gì không ổn không?" Bàng Lạc Tuyết lấy khăn tay trong người ra.

Sở Mộc Dương nhận lấy đặt dưới mũi tỉ mỉ ngửi: "Trừ hương hoa bình thường ra, hình như ta ngửi thấy được mùi lạc thảo, mặc dù rất nhẹ, không cẩn thận ngủi sẽ không phát hiện được."

"Lạc thảo, loại dược thảo này thế nhưng có độc, dùng lâu ngày sẽ làm tiêu hao ý chí con người." Bàng Lạc Tuyết thì thào tự nói.

"Đúng vậy, không chỉ như vậy, nếu nghiền nát lạc thảo, trộn lẫn cùng son môi, sẽ làm cho sắc mặt thoạt nhìn vô cùng xám trắng, môi tím bầm."

Hừ, thì ra là thế, tam phu nhân này thật không tiếc hành hạ con gái của mình.

"Xem ra Tuyết nhi vẫn là học chưa đến, sư phụ cần phải trở lại mau một chút." Tuyết nhi nói.

"Đây là tự nhiên, lúc đi, ta sẽ để y thuật lại, chờ ta trở lại sẽ kiểm tra muội, nếu muội không học tốt, sư phụ sẽ phải xử phạt." Sở Mộc Dương giả vờ uy nghiêm nói.

Bàng Lạc Tuyết gật đầu: "Hôm nay ta làm phiền Mộc Dương ca ca một phen rồi, Tuyết nhi sẽ chờ huynh trở về, nhớ kỹ lời nói của ta, ta nhất định sẽ nói được làm được, nào, hôm nay chúng ta không say không về."

Sở Mộc Dương gật đầu: "Muội yên tâm, ta nhất định sẽ nhớ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện