Hôm qua Bàng Lạc Tuyết diễn cùng Bàng Lạc Băng một ngày, cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Ngày thứ hai
Trong cung hoàng hậu truyền đến ý chỉ, mời Tuyết quận chúa tiến cung. Không giống lần trước là Dự vương tự mình đến đón, lần này là Nhược Phương cô cô tự mình đến mời.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Cô cô, thế nào người tự mình đến, phái người đến nói một tiếng là được rồi."
Nhược Phương rất thích cô nương thông minh hiểu chuyện này, liền nói: "Hoàng hậu không yên lòng, sợ những hạ nhân làm thất lễ quận chúa, nên để cho ta tới đón. Mời quận chúa, hoàng hậu đã ở ngự hoa viên bày thức ăn chờ quận chúa cùng nhau ăn điểm tâm."
Bàng Lạc Tuyết không dám chậm trễ, theo Nhược Phương cùng nhau ngồi xe ngựa tới hoàng cung, lần này xe ngựa trực tiếp chạy vào cung.
Tới ngự hoa viên.
Hoàng hậu đã ngồi ở đấy, trên bàn đặt đồ ăn thường ngày của hoàng hậu.
Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Hoàng hậu vội vàng để Nhược Phương đỡ nàng đứng lên, nói: "Đã lâu rồi Tuyết nhi không có tiến cung vào chơi cùng mẫu hậu, Dự vương phụng chỉ bệ hạ đi nhập quân, trong cung càng ngày càng buồn tẻ."
"Hồi mẫu hậu, ta thấy khí sắc của mẫu hậu tươi tắn, nhìn người cũng trẻ tuổi rất nhiều." Bàng Lạc Tuyết nói.
Hoàng hậu dùng tay nhéo tai Bàng Lạc Tuyết nói: "Thật là một đứa bé lanh lợi, hôm nay trong cung sắp có chuyện tốt, lần trước Vương quý phi tránh được một kiếp, lần này thế nào cũng phải lột một lớp da của nàng mới phải, vừa lúc Chính Dương đưa tới rất nhiều món ăn thú vị, đặc biệt gọi ngươi tiến cung nếm thử."
Lúc này Bàng Lạc Tuyết mới nhìn đến, trên bàn bày rất nhiều thức ăn hình dạng khác nhau, bất quá Bàng Lạc Tuyết trái lại quen thuộc, bởi vì mấy thứ này đều là Bàng Lạc Tuyết bình thường ăn, đương nhiên cũng là Dự vương đưa tới.
Bàng Lạc Tuyết cùng hoàng hậu dùng cơm, chỉ chốc lát sau có cung nữ tiến vào, nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái.
Hoàng hậu gật gật đầu, lúc này nàng cũng hiếu kỳ, hoàng hậu muốn cho nàng đến nhìn trò hay gì.
"Tuyết nhi bồi bản cung trở lại thay y phục đi."
"Dạ" Bàng Lạc Tuyết trả lời, mặc dù không biết trong hồ lô của hoàng hậu bán thuốc gì, nhưng người sẽ không hại mình.
Bàng Lạc Tuyết theo hoàng hậu trở lại trong cung, Nhược Phương cho tất cả cung nữ ra ngoài.
Hoàng hậu lấy ra một đôi vòng tay dưới gối, thoạt nhìn thì giống hệt như huyết phách, nhìn kỹ liền biết chỉ là mã não bình thường, liền biết hoàng hậu muốn bắt Vương quý phi khai đao.
"Mẫu hậu, đây là ý gì?" Bàng Lạc Tuyết không hiểu nói.
Hoàng hậu nhíu mày: "Đương nhiên trút giận cho ngươi, chuyện lần trước ở ngự hoa viên còn chưa tính sổ cùng nàng, chẳng qua, lần này ta còn phải thu thêm lợi ích."
"Xem ra hoàng hậu nương nương đã bố trí xong hết rồi."
"Đó là đương nhiên, ta tỉ mỉ bố trí một tháng, bằng khôngcon hồ ly tinh kia sao có thể mắc câu chứ."
"Mẫu hậu, Tuyết nhi hiếu kỳ, mẫu hậu thế nào xác định hôm nay nàng nhất định sẽ mắc câu?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Bởi vì, một tháng điều tra, nàng đương nhiên đã nắm chắc thứ được nàng gọi là chứng cứ, mà hôm qua ta cho Nhược Phương nói hôm nay gọi ngươi tiến cung là vì ban vật này cho ngươi."
Bàng Lạc Tuyết hiểu rõ, lấy tính tình Vương quý phi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này."Nương nương tính ngồi chờ chết sao?"
"Sao có thể, hôm nay gọi ngươi qua đây còn có chuyện quan trọng."
"Nương nương, hoàng thượng đã tới."
Hoàng hậu vẫn chưa nói hết, bên ngoài nha hoàn liền tiến đến báo cáo.
Hoàng hậu nhíu mày, so với dự tính của mình còn nhanh hơn một chút.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài."
Bàng Lạc Tuyết đỡ hoàng hậu đi ra ngoài.
Quả nhiên, Vương quý phi trang điểm xinh đẹp, chỉ có sắc mặt trắng bệch, suy yếu dựa vào lòng hoàng thượng, kinh nghiệm nhiều năm nói cho Bàng Lạc Tuyết biết, tiện nhân này đánh phấn thực sự là quá tay rồi.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng!"
"Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương!" Vương quý phi ôn nhu hành lễ, như muốn ngã quỵ.
Hoàng hậu nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nói: "Muội muội đây là thế nào, thế nào sắc mặt nhợt nhạt thế."
Hoàng thượng không vui nói: "Đây là phải hỏi hoàng hậu."
Vẻ mặt Hoàng hậu nương nương kinh ngạc nói: "Ý của hoàng thượng là thế nào, thần thiếp không rõ."
"Hừ, không rõ? Hay là muốn trẫm tự mình nói? Đều không phải là chuyện tốt của ngươi sao? Sợ là ngươi giữ lại huyết phách yêu nghiệt kia để lót đường cho con trai của ngươi đi, Dao Nhi nói đúng, xem ra mẹ con các ngươi càng lúc càng không để trẫm vào mắt, ngươi có biết khi quân là tội gì không, hoàng hậu!" Hoàng thượng quát.
Hoàng hậu bị khiếp sợ, nước mắt chực rơi: "Thần thiếp phu thê với hoàng thượng mấy chục năm, lại không ngờ có thể có một ngày bị hoàng thượng chấp vấn đến mức như vậy?"
Ở trong lòng Bàng Lạc Tuyết không khỏi dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi hoàng hậu nương nương, cuộc sống trong cung này chính là không giống nhau, rõ ràng là đào hầm cho người khác nhảy, lại có thể làm cho người ta cảm giác mình giống như đã chịu nhiều ủy khuất.
Bàng Lạc Tuyết quỳ xuống nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ có lời muốn nói."
"Nga? Đích nữ của Bàng quốc công, ngươi lời gì muốn nói." Hoàng thượng hỏi.
Vương Nhược Dao sao có thể cho hoàng hậu có cơ hội, chăm chú rúc vào lòng hoàng thượng nói: "Tuyết quận chúa, việc này không phải ngươi có thể xen vào, ngươi vẫn là không nói gì thì hay hơn."
Bàng Lạc Tuyết đúng mực nói: "Tuyết nhi được hoàng hậu nương nương thu nhận làm nghĩa nữ, hôm nay tiến cung, chẳng qua là nương nương muốn làm mấy món ăn cho bệ hạ, muốn cho Tuyết nhi đến nếm một chút mà thôi. Tuyết nhi nghĩ hoàng hậu nương nương yêu bệ hạ sâu nặng như vậy, sao có thể làm chuyện hoàng thượng không thích được, việc này nhất định là có hiểu lầm ."
"Hiểu lầm? Bàng tiểu thư có điều không biết, Khâm Thiên giám bói toán sẽ không sai , lần này đuổi kịp theo hoàng thượng, ngươi trông ngài mấy ngày nay đêm không thể say giấc, thần thiếp không sợ mình rơi vào hôn mê, chỉ là lo lắng thân thể hoàng thượng." Nói xong bộ dáng khóc như hoa lê đẫm mưa làm cho người ta nhìn thực sự là muốn ôm vào trong ngực tiếc thương một phen.
Quả nhiên hoàng đế ôm chặt Vương quý phi nhẹ giọng dỗ : "Không nên lo lắng, ái phi, nhất định sẽ không có chuyện gì."
" Được, nếu ngươi hôm nay muốn hiểu rõ, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, người tới a, truyền Khâm Thiên giám chính sử qua đây." Hoàng thượng rống to hơn.
Bàng Lạc Tuyết quỳ ở một bên đỡ hoàng hậu vẻ mặt thương tâm suy yếu đứng lên, hoàng đế như vậy không đáng để hoàng hậu quỳ, trong lòng hoàng hậu tràn đầy cảm động, nha đầu này quả nhiên là có tình nghĩa.
"Thần Khâm Thiên giám chính sử Vương Thụy tham kiến bệ hạ, các vị nương nương." Nói xong quỳ hành lễ.
"Đứng lên đi, nói cho hoàng hậu nương nương, gần đây thiên tượng thế nào?"
"Thần tuân chỉ!"
"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thần mấy ngày nay xem thiên tượng, phát hiện sao phượng hoàng lên ngôi, ép ngôi chủ tinh, hơn nữa tử vi lờ mờ không ánh sáng, huyết sắc mù mịt, thần không thể không hỏi một câu, hoàng hậu nương nương có thể đập vỡ huyết phách để siêu độ được không?”
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: "Đây là đương nhiên, chúng nó bây giờ không phải còn đang thờ phụng trong miếu sao."
"Thứ cho thần nói, vài ngày trước những thứ ấy đã bị trộm, hơn nữa thần xem thiên tượng, huyết phách còn đang ở trong tẩm điện của nương nươn." Vương Thụy nói.
Hoàng hậu cười lạnh nói: "Lớn mật, huyết phách chỉ có một đôi, làm sao có đôi khác, huống chi lúc đó hoàng thượng ở đó, chẳng lẽ bị mất cũng tới nghi ngờ bản cung sao?"
"Thần không dám, chỉ là bệ hạ đêm không thể say giấc, hơn nữa quý phi nương nương tương khắc với huyết phách, bây giờ thân thể suy yếu, sợ là nếu tra rõ, chỉ sợ nương nương khó giữ được tính mạng." Vương Thụy nói
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Hoàng hậu lạnh lùng nói.
"Thần hi vọng nương nương giao huyết phách ra." Vương Thụy cúi lạy sát đất nói.
Hoàng hậu nhìn nói với hoàng thượng: "Chẳng lẽ bệ hạ cũng không chịu tin thần thiếp."
Hoàng thượng nhìn mỹ nhân trong lòng, lại nhìn hoàng hậu một cái, nghĩ tới người trong mộng bị đuổi giết, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu đã không chịu giao ra đây, vậy phái người lục soát đi."
Một chút mong đợi còn sót lại của hoàng hậu đối với hoàng thượng cuối cùng cũng không còn nữa.
Trong lòng Vương quý phi mừng thầm, quả nhiên hoàng vị mới là thứ hoàng đế coi trọng nhất , nháy mắt với một nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn theo đại quân lục soát cùng nhau tiến vào Thần Hi cung, hoàng hậu dính sát vào Bàng Lạc Tuyết, động tác này rơi vào trong mắt Vương quý phi biến thành chột dạ, nắm chặt tay một chút. Lần này nhất định phải kéo hoàng hậu xuống, bằng không đợi Dự Vương trở về, chuyện xấu này liền lớn.
Nha hoàn quen thuộc đi tới tẩm cung của hoàng hậu, mò ở phía dưới gối, nhíu mày, rõ ràng hẳn là ở phía dưới gối , kết quả sờ soạng nửa ngày cái gì cũng không phát hiện, lại lấy gối ra, phát hiện có một chốt mở cơ quan, đè xuống có mấy cây phát tinh bắn tới tay nha hoàn, bên trong hộp trừ một ít thủy tinh đỏ hiển nhiên còn có một đôi vòng tay nằm trong đó, chính là huyết phách.
Trên tay cảm thấy đau nhói cũng không bằng hưng phấn mãnh liệt khi tìm được đồ vật, những ngày an nhàn của mình đã sắp tới, một chút cũng không có phát hiện trên tay.
Vội vàng chạy ra quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, nô tỳ tìm được huyết phách."
Hoàng hậu nhìn người quỳ trên mặt đất chính là nha hoàn trong cung mình, nàng cười lạnh lùng: "Nếu như bản cung nhớ không lầm, ngươi là nha đầu của cung ta."
Nhược Phương nói: "Trí nhớ của nương nương thật tốt, chính là cung nữ trong Thần Hi cung của chúng ta, tên là Tiểu Băng."
"Thật là một nha đầu tận tâm a." Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Nha hoàn quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ chỉ có thể trung thành với một người là bệ hạ, hi vọng hoàng hậu nương nương không nên trách nô tỳ."
"A, nếu như tận trung vì bệ hạ, chính là đắc tội ta, vậy ngươi đặt bản cung ở đâu, chỉ mong sự lựa chọn của ngươi là chính xác, bằng không ở Thần Hi cung, ngươi sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa." Hoàng hậu nói.
"Tỷ tỷ hà tất nói như vậy, thần sắc nghiêm nghị, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, nàng cũng là vì bệ hạ, nếu từ bỏ tỷ, vậy ngươi sau này liền theo ta." Vương quý phi nói.
"Cảm ơn nương nương, cảm ơn nương nương!" Nha hoàn cúi lạy sát đất nói.
"Vẫn là muội muội lương thiện, nha đầu như vậy, thật đúng là chỉ có muội muội mới có thể giáo dục tốt." Hoàng hậu châm chọc nói.
Vương quý phi vờ như không cảm giác được, chỉ điềm đạm đáng yêu nói: "Hoàng thượng."
Hoàng thượng quả nhiên an ủi nói: "Ái phi lương thiện, được rồi lấy vật tới đây."
Cung nữ nói: "Đây là vật tìm được trên giường trong phòng ngủ của nương nương." Nói xong đem vòng tay giao cho Vương công công bên cạnh hoàng đế.
Vương công công đưa vòng tay tới, hoàng đế cầm lên nói: "Đây là huyết phách mà ngươi nói?"
Nha hoàn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là huyết phách hoàng hậu nương nương giữ, sẽ không sai."
Hoàng thượng cười lạnh hỏi: "Còn lục soát thấy gì nữa không?"
Vương công công nói: "Hồi hoàng thượng, không có."
Hoàng thượng ném vòng tay tới trước mặt nha hoàn, vòng tay lên tiếng vỡ vụn, mảnh vỡ xẹt qua má nha hoàn, đẩy người trong lòng ra quát: "Vô liêm sỉ! Các ngươi vậy mà vu tội hoàng hậu!"
Ngày thứ hai
Trong cung hoàng hậu truyền đến ý chỉ, mời Tuyết quận chúa tiến cung. Không giống lần trước là Dự vương tự mình đến đón, lần này là Nhược Phương cô cô tự mình đến mời.
Bàng Lạc Tuyết nói: "Cô cô, thế nào người tự mình đến, phái người đến nói một tiếng là được rồi."
Nhược Phương rất thích cô nương thông minh hiểu chuyện này, liền nói: "Hoàng hậu không yên lòng, sợ những hạ nhân làm thất lễ quận chúa, nên để cho ta tới đón. Mời quận chúa, hoàng hậu đã ở ngự hoa viên bày thức ăn chờ quận chúa cùng nhau ăn điểm tâm."
Bàng Lạc Tuyết không dám chậm trễ, theo Nhược Phương cùng nhau ngồi xe ngựa tới hoàng cung, lần này xe ngựa trực tiếp chạy vào cung.
Tới ngự hoa viên.
Hoàng hậu đã ngồi ở đấy, trên bàn đặt đồ ăn thường ngày của hoàng hậu.
Bàng Lạc Tuyết hành lễ nói: "Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Hoàng hậu vội vàng để Nhược Phương đỡ nàng đứng lên, nói: "Đã lâu rồi Tuyết nhi không có tiến cung vào chơi cùng mẫu hậu, Dự vương phụng chỉ bệ hạ đi nhập quân, trong cung càng ngày càng buồn tẻ."
"Hồi mẫu hậu, ta thấy khí sắc của mẫu hậu tươi tắn, nhìn người cũng trẻ tuổi rất nhiều." Bàng Lạc Tuyết nói.
Hoàng hậu dùng tay nhéo tai Bàng Lạc Tuyết nói: "Thật là một đứa bé lanh lợi, hôm nay trong cung sắp có chuyện tốt, lần trước Vương quý phi tránh được một kiếp, lần này thế nào cũng phải lột một lớp da của nàng mới phải, vừa lúc Chính Dương đưa tới rất nhiều món ăn thú vị, đặc biệt gọi ngươi tiến cung nếm thử."
Lúc này Bàng Lạc Tuyết mới nhìn đến, trên bàn bày rất nhiều thức ăn hình dạng khác nhau, bất quá Bàng Lạc Tuyết trái lại quen thuộc, bởi vì mấy thứ này đều là Bàng Lạc Tuyết bình thường ăn, đương nhiên cũng là Dự vương đưa tới.
Bàng Lạc Tuyết cùng hoàng hậu dùng cơm, chỉ chốc lát sau có cung nữ tiến vào, nhìn hoàng hậu liếc mắt một cái.
Hoàng hậu gật gật đầu, lúc này nàng cũng hiếu kỳ, hoàng hậu muốn cho nàng đến nhìn trò hay gì.
"Tuyết nhi bồi bản cung trở lại thay y phục đi."
"Dạ" Bàng Lạc Tuyết trả lời, mặc dù không biết trong hồ lô của hoàng hậu bán thuốc gì, nhưng người sẽ không hại mình.
Bàng Lạc Tuyết theo hoàng hậu trở lại trong cung, Nhược Phương cho tất cả cung nữ ra ngoài.
Hoàng hậu lấy ra một đôi vòng tay dưới gối, thoạt nhìn thì giống hệt như huyết phách, nhìn kỹ liền biết chỉ là mã não bình thường, liền biết hoàng hậu muốn bắt Vương quý phi khai đao.
"Mẫu hậu, đây là ý gì?" Bàng Lạc Tuyết không hiểu nói.
Hoàng hậu nhíu mày: "Đương nhiên trút giận cho ngươi, chuyện lần trước ở ngự hoa viên còn chưa tính sổ cùng nàng, chẳng qua, lần này ta còn phải thu thêm lợi ích."
"Xem ra hoàng hậu nương nương đã bố trí xong hết rồi."
"Đó là đương nhiên, ta tỉ mỉ bố trí một tháng, bằng khôngcon hồ ly tinh kia sao có thể mắc câu chứ."
"Mẫu hậu, Tuyết nhi hiếu kỳ, mẫu hậu thế nào xác định hôm nay nàng nhất định sẽ mắc câu?" Bàng Lạc Tuyết hiếu kỳ hỏi.
"Bởi vì, một tháng điều tra, nàng đương nhiên đã nắm chắc thứ được nàng gọi là chứng cứ, mà hôm qua ta cho Nhược Phương nói hôm nay gọi ngươi tiến cung là vì ban vật này cho ngươi."
Bàng Lạc Tuyết hiểu rõ, lấy tính tình Vương quý phi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này."Nương nương tính ngồi chờ chết sao?"
"Sao có thể, hôm nay gọi ngươi qua đây còn có chuyện quan trọng."
"Nương nương, hoàng thượng đã tới."
Hoàng hậu vẫn chưa nói hết, bên ngoài nha hoàn liền tiến đến báo cáo.
Hoàng hậu nhíu mày, so với dự tính của mình còn nhanh hơn một chút.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài."
Bàng Lạc Tuyết đỡ hoàng hậu đi ra ngoài.
Quả nhiên, Vương quý phi trang điểm xinh đẹp, chỉ có sắc mặt trắng bệch, suy yếu dựa vào lòng hoàng thượng, kinh nghiệm nhiều năm nói cho Bàng Lạc Tuyết biết, tiện nhân này đánh phấn thực sự là quá tay rồi.
"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng!"
"Thần nữ tham kiến hoàng thượng!"
"Thần thiếp gặp qua hoàng hậu nương nương!" Vương quý phi ôn nhu hành lễ, như muốn ngã quỵ.
Hoàng hậu nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nói: "Muội muội đây là thế nào, thế nào sắc mặt nhợt nhạt thế."
Hoàng thượng không vui nói: "Đây là phải hỏi hoàng hậu."
Vẻ mặt Hoàng hậu nương nương kinh ngạc nói: "Ý của hoàng thượng là thế nào, thần thiếp không rõ."
"Hừ, không rõ? Hay là muốn trẫm tự mình nói? Đều không phải là chuyện tốt của ngươi sao? Sợ là ngươi giữ lại huyết phách yêu nghiệt kia để lót đường cho con trai của ngươi đi, Dao Nhi nói đúng, xem ra mẹ con các ngươi càng lúc càng không để trẫm vào mắt, ngươi có biết khi quân là tội gì không, hoàng hậu!" Hoàng thượng quát.
Hoàng hậu bị khiếp sợ, nước mắt chực rơi: "Thần thiếp phu thê với hoàng thượng mấy chục năm, lại không ngờ có thể có một ngày bị hoàng thượng chấp vấn đến mức như vậy?"
Ở trong lòng Bàng Lạc Tuyết không khỏi dựng thẳng ngón tay cái khen ngợi hoàng hậu nương nương, cuộc sống trong cung này chính là không giống nhau, rõ ràng là đào hầm cho người khác nhảy, lại có thể làm cho người ta cảm giác mình giống như đã chịu nhiều ủy khuất.
Bàng Lạc Tuyết quỳ xuống nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần nữ có lời muốn nói."
"Nga? Đích nữ của Bàng quốc công, ngươi lời gì muốn nói." Hoàng thượng hỏi.
Vương Nhược Dao sao có thể cho hoàng hậu có cơ hội, chăm chú rúc vào lòng hoàng thượng nói: "Tuyết quận chúa, việc này không phải ngươi có thể xen vào, ngươi vẫn là không nói gì thì hay hơn."
Bàng Lạc Tuyết đúng mực nói: "Tuyết nhi được hoàng hậu nương nương thu nhận làm nghĩa nữ, hôm nay tiến cung, chẳng qua là nương nương muốn làm mấy món ăn cho bệ hạ, muốn cho Tuyết nhi đến nếm một chút mà thôi. Tuyết nhi nghĩ hoàng hậu nương nương yêu bệ hạ sâu nặng như vậy, sao có thể làm chuyện hoàng thượng không thích được, việc này nhất định là có hiểu lầm ."
"Hiểu lầm? Bàng tiểu thư có điều không biết, Khâm Thiên giám bói toán sẽ không sai , lần này đuổi kịp theo hoàng thượng, ngươi trông ngài mấy ngày nay đêm không thể say giấc, thần thiếp không sợ mình rơi vào hôn mê, chỉ là lo lắng thân thể hoàng thượng." Nói xong bộ dáng khóc như hoa lê đẫm mưa làm cho người ta nhìn thực sự là muốn ôm vào trong ngực tiếc thương một phen.
Quả nhiên hoàng đế ôm chặt Vương quý phi nhẹ giọng dỗ : "Không nên lo lắng, ái phi, nhất định sẽ không có chuyện gì."
" Được, nếu ngươi hôm nay muốn hiểu rõ, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, người tới a, truyền Khâm Thiên giám chính sử qua đây." Hoàng thượng rống to hơn.
Bàng Lạc Tuyết quỳ ở một bên đỡ hoàng hậu vẻ mặt thương tâm suy yếu đứng lên, hoàng đế như vậy không đáng để hoàng hậu quỳ, trong lòng hoàng hậu tràn đầy cảm động, nha đầu này quả nhiên là có tình nghĩa.
"Thần Khâm Thiên giám chính sử Vương Thụy tham kiến bệ hạ, các vị nương nương." Nói xong quỳ hành lễ.
"Đứng lên đi, nói cho hoàng hậu nương nương, gần đây thiên tượng thế nào?"
"Thần tuân chỉ!"
"Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, thần mấy ngày nay xem thiên tượng, phát hiện sao phượng hoàng lên ngôi, ép ngôi chủ tinh, hơn nữa tử vi lờ mờ không ánh sáng, huyết sắc mù mịt, thần không thể không hỏi một câu, hoàng hậu nương nương có thể đập vỡ huyết phách để siêu độ được không?”
Hoàng hậu nghiêm mặt nói: "Đây là đương nhiên, chúng nó bây giờ không phải còn đang thờ phụng trong miếu sao."
"Thứ cho thần nói, vài ngày trước những thứ ấy đã bị trộm, hơn nữa thần xem thiên tượng, huyết phách còn đang ở trong tẩm điện của nương nươn." Vương Thụy nói.
Hoàng hậu cười lạnh nói: "Lớn mật, huyết phách chỉ có một đôi, làm sao có đôi khác, huống chi lúc đó hoàng thượng ở đó, chẳng lẽ bị mất cũng tới nghi ngờ bản cung sao?"
"Thần không dám, chỉ là bệ hạ đêm không thể say giấc, hơn nữa quý phi nương nương tương khắc với huyết phách, bây giờ thân thể suy yếu, sợ là nếu tra rõ, chỉ sợ nương nương khó giữ được tính mạng." Vương Thụy nói
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Hoàng hậu lạnh lùng nói.
"Thần hi vọng nương nương giao huyết phách ra." Vương Thụy cúi lạy sát đất nói.
Hoàng hậu nhìn nói với hoàng thượng: "Chẳng lẽ bệ hạ cũng không chịu tin thần thiếp."
Hoàng thượng nhìn mỹ nhân trong lòng, lại nhìn hoàng hậu một cái, nghĩ tới người trong mộng bị đuổi giết, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu đã không chịu giao ra đây, vậy phái người lục soát đi."
Một chút mong đợi còn sót lại của hoàng hậu đối với hoàng thượng cuối cùng cũng không còn nữa.
Trong lòng Vương quý phi mừng thầm, quả nhiên hoàng vị mới là thứ hoàng đế coi trọng nhất , nháy mắt với một nha hoàn bên cạnh.
Nha hoàn theo đại quân lục soát cùng nhau tiến vào Thần Hi cung, hoàng hậu dính sát vào Bàng Lạc Tuyết, động tác này rơi vào trong mắt Vương quý phi biến thành chột dạ, nắm chặt tay một chút. Lần này nhất định phải kéo hoàng hậu xuống, bằng không đợi Dự Vương trở về, chuyện xấu này liền lớn.
Nha hoàn quen thuộc đi tới tẩm cung của hoàng hậu, mò ở phía dưới gối, nhíu mày, rõ ràng hẳn là ở phía dưới gối , kết quả sờ soạng nửa ngày cái gì cũng không phát hiện, lại lấy gối ra, phát hiện có một chốt mở cơ quan, đè xuống có mấy cây phát tinh bắn tới tay nha hoàn, bên trong hộp trừ một ít thủy tinh đỏ hiển nhiên còn có một đôi vòng tay nằm trong đó, chính là huyết phách.
Trên tay cảm thấy đau nhói cũng không bằng hưng phấn mãnh liệt khi tìm được đồ vật, những ngày an nhàn của mình đã sắp tới, một chút cũng không có phát hiện trên tay.
Vội vàng chạy ra quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, nô tỳ tìm được huyết phách."
Hoàng hậu nhìn người quỳ trên mặt đất chính là nha hoàn trong cung mình, nàng cười lạnh lùng: "Nếu như bản cung nhớ không lầm, ngươi là nha đầu của cung ta."
Nhược Phương nói: "Trí nhớ của nương nương thật tốt, chính là cung nữ trong Thần Hi cung của chúng ta, tên là Tiểu Băng."
"Thật là một nha đầu tận tâm a." Hoàng hậu lạnh lùng nói.
Nha hoàn quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ chỉ có thể trung thành với một người là bệ hạ, hi vọng hoàng hậu nương nương không nên trách nô tỳ."
"A, nếu như tận trung vì bệ hạ, chính là đắc tội ta, vậy ngươi đặt bản cung ở đâu, chỉ mong sự lựa chọn của ngươi là chính xác, bằng không ở Thần Hi cung, ngươi sẽ không bao giờ có thể trở về được nữa." Hoàng hậu nói.
"Tỷ tỷ hà tất nói như vậy, thần sắc nghiêm nghị, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, nàng cũng là vì bệ hạ, nếu từ bỏ tỷ, vậy ngươi sau này liền theo ta." Vương quý phi nói.
"Cảm ơn nương nương, cảm ơn nương nương!" Nha hoàn cúi lạy sát đất nói.
"Vẫn là muội muội lương thiện, nha đầu như vậy, thật đúng là chỉ có muội muội mới có thể giáo dục tốt." Hoàng hậu châm chọc nói.
Vương quý phi vờ như không cảm giác được, chỉ điềm đạm đáng yêu nói: "Hoàng thượng."
Hoàng thượng quả nhiên an ủi nói: "Ái phi lương thiện, được rồi lấy vật tới đây."
Cung nữ nói: "Đây là vật tìm được trên giường trong phòng ngủ của nương nương." Nói xong đem vòng tay giao cho Vương công công bên cạnh hoàng đế.
Vương công công đưa vòng tay tới, hoàng đế cầm lên nói: "Đây là huyết phách mà ngươi nói?"
Nha hoàn gật gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là huyết phách hoàng hậu nương nương giữ, sẽ không sai."
Hoàng thượng cười lạnh hỏi: "Còn lục soát thấy gì nữa không?"
Vương công công nói: "Hồi hoàng thượng, không có."
Hoàng thượng ném vòng tay tới trước mặt nha hoàn, vòng tay lên tiếng vỡ vụn, mảnh vỡ xẹt qua má nha hoàn, đẩy người trong lòng ra quát: "Vô liêm sỉ! Các ngươi vậy mà vu tội hoàng hậu!"
Danh sách chương