Editor: Kỷ Chi Ro
Beta: VinJR
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Vương Nhược Dao, Bàng Lạc Tuyết chỉ nhìn nàng tê tâm liệt phế. Đối với kẻ thù, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng, nhất là loại này, lần đầu tiên ở Mẫu đơn yến tiện nhân này liền muốn làm cho mình chết, nàng lại là người của nhà họ Vương, là muội muôi của Vương Nhược Sênh, nàng chỉ là từng bước từng bước một đưa các nàng vào địa ngục, bất quá chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.
"Người tới, mang tất cả những đồ vật trong đây đi." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
Vương Nhược Dao nhìn cung nữ, thái giám từng người từng người đi tới đi lui chuyển đồ vật bày biện trong cung điện đi, vội vàng đứng dậy nói: "Các ngươi làm gì, ai cho phép ngươi ở Khôn Ninh cung của ta dương oai, bỏ xuống cho ta, tất cả không được nhúc nhích, bản cung không cho ngươi các đem đồ của ta đi."
Chỉ tiếc rằng cung nữ, thái giám, ai cũng không để ý tới Vương quý phi đang điên lên, yên tĩnh tự khuân đồ. Bàng Lạc Tuyết đi tới bàn trang điểm, ngồi vào chiếc ghế phía trước, tiện tay mở ra, lấy một hộp trang sức lóng lánh."Thực sự là tinh mỹ, chỉ tiếc, nương nương lại không được dùng, mấy thứ này đều dành cho quý phi, nương nương thân là quý nhân, chắc hẳn cũng không dùng tới. Người tới, đem các đồ vật của nàng đến chỗ hoàng hậu, Các ngươi chú ý một chút, vật lớn vật nhỏ trong cung phải lấy đi hết." Bàng Lạc Tuyết cầm một chuỗi vòng cổ được làm từ một trăm lẻ tám viên châu xuyên thành nói.
Cung nữ vội vàng thu thập sạch sẽ, trừ vòng cổ trong tay Bàng Lạc Tuyết thứ gì cũng không còn lại. Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật gật đầu, những cung nữ này làm việc thật lưu loát.
"Ngươi nói, ai cho ngươi quyền để cho ngươi tới lấy?" Vương Nhược Dao nói.
"Nương nương, đầu óc ngươi quá nông cạn. Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy, người nắm quyền trong cung này trừ hoàng thượng nhốt ngươi lại, thì còn có hoàng hậu nương nương, ngươi nhìn cho rõ đây là ấn tỷ của hoàng hậu, ngươi thấy ấn tỷ không quỳ xuống, nếu ta nói cho người khác biết, chắc hẳn cung điện này ngươi cũng không được ở, trực tiếp chuyển vào lãnh cung đấy." Bàng Lạc Tuyết hảo tâm phân tích nói.
"Ngươi tiện nhân này, chẳng qua là nữ nhi của Quốc công, lại dám chạy đến dương oai trên đầu ta, chờ ta gặp mặt bệ hạ, nhất định sẽ không để cho ngươi sống tốt." Vương Nhược Dao quát.
Bàng Lạc Tuyết giống như nghe thấy chuyện cười: "Nương nương, ngươi còn muốn gặp mặt bệ hạ, sao có thể, hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi đi gặp mặt bệ hạ, vừa rồi Nhược Phương cô cô đã đến thận hình tư lấy khẩu cung, ngươi cảm thấy cung nữ kia sẽ không bán đứng ngươi sao? Còn nữa ta nói cho ngươi biết, chờ khi tất cả chứng cứ được xác thực, kết quả của ngươi sẽ không phải là lãnh cung, mà là địa ngục."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, làm Vương Nhược Dao rùng mình, lắc đầu không chịu tin, hoàng đế muốn Vương gia ngăn các gia tộc, hoàng đế muốn nàng ngăn được hoàng hậu và Nghi quý phi, nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất trong hoàng cung, hoàng thượng càng ngày càng sủng ái nàng, nhất định sẽ không để nàng chết, đúng, nhất định sẽ không. Trong lòng có thêm sức mạnh, Vương Nhược Dao đứng ở trước mặt Bàng Lạc Tuyết nói: "Ngươi không cần ở đây nói lời ly gián, hoàng thượng sẽ không không tiếc mà giết ta, nhất định sẽ không."
"Nương nương, có vài chuyện tự tin là tốt, nhưng nếu như tự tin quá, sẽ biến thành tự phụ, như vậy sẽ không tốt. Có lẽ không được bao lâu nữa ngươi sẽ biết, bệ hạ mà ngươi thường nhắc có thể ban cho ngươi một ly rượu độc, hoặc là ba thước bạch lăng, lại hoặc là một thanh chủy thủ, ta thấy nương nương rất xinh đẹp, chỉ là đáng tiếc, là một người mệnh ngắn, bất quá nương nương yên tâm, Tuyết nhi nhất định sẽ giúp ngươi tiễn nhiều thân nhân của ngươi đi theo ngươi."Bàng Lạc Tuyết bò đến bên tai Vương Nhược Dao nhẹ nhàng nói, giống như là đang nỉ non.
Vương Nhược Dao giơ tay muốn tát một cái, Bàng Lạc Tuyết sao có thể trơ mắt đề nàng đánh, nhẹ nhàng nắm cổ tay của nàng, một cây châm ghim vào cổ của nàng, biến mất không thấy, chỉ thấy ả đột nhiên toàn thân co quắp, như là có ngàn vạn con kiến gặm cắn thân thể.
Ngẩng đầu tàn bạo trừng Bàng Lạc Tuyết: "Tiện nhân, ngươi làm gì với bản cung?"
"Xem ra nương nương vẫn không ngốc, bản cung? Ngươi không có số mệnh làm hoàng hậu, đây chỉ là trừng phạt ngươi một chút, còn nhớ chuyện ngươi lấy trâm phượng vu tội ta không? Cây trâm phượng bát vĩ, cuối cùng biến thành cửu vĩ. Ngươi để cung nữ của ngươi vu tội ta, cuối cùng mất cánh tay đắc lực vẫn không thành thật, cố nài làm mưa làm gió, ta cho ngươi biết, lần này hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta càng sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi chờ chết đi, quý phi nương nương thân ái của ta. Đúng rồi, nhìn ngươi thống khổ như vậy, ta cho ngươi biết một việc, độc trên người của ngươi không thể giải, nhất thời gấp gáp, vừa mới nghiên cứu ra được, chỉ tiếc tâm tình bản quận chúa không tốt, không nghiên cứu ra thuốc giải, ngươi yên tâm ngự y sẽ tra không ra, ngươi cũng không cần uổng phí tâm cơ."
Nói xong Bàng Lạc Tuyết đi ra Khôn Ninh cung, nói với thủ vệ: "Hoàng hậu nương nương có lệnh, không được để bất cứ kẻ nào vào thăm Vương quý nhân, cũng không cho phép nàng ra."
"Dạ, thần tuân lệnh hoàng hậu nương nương."
"Chắc hẳn Vương quý nhân cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy, không cần lưu người ở bên trong."
Bàng Lạc Tuyết mang theo đồ vật trở lại Thần Hi cung, hoàng hậu đã rời giường, ngồi ở bên cạnh bàn uống cháo tổ yến, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết vội vàng hô: "Tuyết nhi mau lại đây, ta sai người nấu rất nhiều, ngươi cũng bận rộn một ngày, qua đây ăn một chút."
Bàng Lạc Tuyết đi vào, quả nhiên còn có một bát: "Tạ ơn mẫu hậu."
Hai người dùng một chút thức ăn, Nhược Phương cầm lời khai nói: "Nương nương, Tiểu Thúy đã nhận tội."
Hoàng hậu gật gật đầu, "Ngươi làm rất tốt, lần này vô luận như thế nào cũng không thể để con tiện nhân Vương Nhược Dao kia sống, quả nhiên nàng và Nghi quý phi liên thủ thật khó đối phó."
"Nương nương yên tâm, nô tỳ đã dựa theo lời người nói, đưa vòng tay cho thái y thự, chắc hẳn, không được bao lâu, bệ hạ sẽ hạ chỉ, ngài cũng có thể an tâm dưỡng thai." Nhược Phương nói.
Vẻ mặt hoàng hậu hạnh phúc vuốt bụng nói: "Đứa bé này tới thật là đúng lúc, may mà Tuyết nhi cho ta phương thuốc, ta dựa theo phương thuốc điều trị, quả nhiên có thai."
"Nào có, là vận khí của mẫu hậu tốt." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Nương nương, nô tỳ nghe nói, Vương đại nhân dâng tấu, hơn nữa Nghi quý phi đến chỗ hoàng thượng cầu tình cho Vương quý nhân. Nương nương cần phải tính toán kỹ." Nhược Phương nói.
Hoàng hậu thoáng suy nghĩ một chút nói: "Ta liền đến chỗ hoàng thượng, Tuyết nhi cùng đi với ta, mang lời khai của nha đầu kia, chắc hẳn thái y thự cũng đã có đáp án."
"Dạ."
Bàng Lạc Tuyết không biết trong hồ lô của hoàng hậu nương nương bán thuốc gì, vẻ mặt thần bí, đành phải đi theo, đã có trò hay, vậy thì nhất định phải xem. Vị hoàng hậu nương nương này cũng đã nhịn Vương Nhược Dao đủ rồi, bằng không cũng không muốn mạng của nàng như vậy.
Khôn Ninh cung Vương quý nhân, lúc này cung điện hoa lệ chỉ còn lại cái vỏ trống không, cái gì cũng không sót lại, hoàng thượng dùng quyền tư để bao che nàng, bệ hạ sủng ái nàng như vậy, nhà họ Vương càng trung thành với hoàng thất, nàng không tin hoàng thượng sẽ không tiếc mà giết nàng, nhất định là Bàng Lạc Tuyết yêu ngôn hoặc chúng muốn làm cho mình tự loạn trận cước mà thôi. Đúng, nhất định là như vậy.
Trên sàn nhà lạnh lẽo, Vương quý nhân lại nhận một trận đau đớn, giống như có hàng vạn con kiến gặm cắn thân thể của mình, "A a, người tới, mau tới đây, gọi bệ hạ, ta muốn gặp mặt bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ." Nói rồi hung hăng vỗ cửa cung điện.
Chỉ tiếc là thị vệ ở phía ngoài sẽ không cho nàng bất cứ câu trả lời nào, nữ tử cao quý nhất ở trong cung này, cuối cùng cũng thất bại.
"Đây là thế nào? Không nghe thấy Vương quý phi đang ở bên trong sao? Bản cung lệnh các ngươi mở cửa, ta muốn đi vào." Nghi quý phi hiên ngang nói với thủ vệ.
Bên trong Vương Nhược Dao nghe thấy giọng nói của Nghi quý phi liền liều chết vỗ cửa: "Tỷ tỷ, ta ở đây, ta ở đây, ta ở đây, tỷ mau nói cho bệ hạ, nói ta có việc cầu kiến bệ hạ, ta có việc cầu kiến bệ hạ."
Nghi quý phi nói: "Muội muội, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi." Lại xoay người quát: "Còn không mau tránh ra, bản cung muốn đi vào."
"Lời của nương nương, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao? Nương nương muốn đi vào, các ngươi còn không mau tránh ra." Cung nữ quát lớn.
"Xin lỗi nương nương, không có ý chỉ của bệ hạ, nô tài không thể để ngài đi vào." Thị vệ nói.
"Lớn mật, cũng dám nói chuyện như thế với nương nương sao?" Cung nữ lớn tiếng nói.
"Nô tài không dám." Xoạt một tiếng liền quỳ xuống.
"Được rồi, không cần làm khó bọn họ, ta liền đi gặp mặt bệ hạ. Ngươi chờ ở đây." Nghi quý phi nói.
"Muội muội đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ." Vương quý phi khóc hô.
Nghi quý phi mới vừa đi, độc trên người Vương Nhược Dao bắt đầu phát tác, đau đớn bức nàng phát điên, đập vài món đồ trong cung điện.
Nghi quý phi vừa tới chỗ hoàng thượng, liền thấy hoàng hậu nương nương cùng Bàng Lạc Tuyết tới.
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." Nghi quý phi hành lễ nói.
"Thần nữ tham kiến quý phi nương nương." Bàng Lạc Tuyết hành lễ.
"Thật lâu không gặp quận chúa." Nghi quý phi lười biếng vuốt tóc nói.
"Đa tạ nương nương quan tâm, thần nữ không chịu nỗi kinh sợ."
Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết ngoài miệng nói không sợ hãi, trên mặt lại là một mặt yên tĩnh.
Nghi quý phi cười cười nói: "Còn chưa chúc mừng tỷ tỷ mang thai long tự, chuyện này thực sự là đại hỉ sự."
Hoàng hậu trả lời: "Muội muội sao lại nói như vậy, tuổi của muội muội nhỏ hơn bản cung rất nhiều, đương nhiên cơ hội mang long tự cũng nhiều hơn bản cung, không biết hôm nay đến đây, muội muội là có chuyện gì đến tìm bệ hạ?"
"Muội muội ta chỉ là lo lắng cho quý phi muội muội." Nghi quý phi cúi đầu đáp.
"Hả? Vậy muội muội cần phải thận trọng lời nói, quý phi muội muội bây giờ đã là quý nhân." Nói xong hoàng hậu đỡ tay Bàng Lạc Tuyết tiến vào Chính Kiền cung nơi hoàng thượng nghỉ ngơi.
Nghi quý phi không cam lòng cắn môi, đỡ tay cung nữ bên cạnh theo hoàng hậu đi vào.
Quả nhiên hoàng đế đang xem tấu chương, thấy hoàng hậu đến, chặn lại nói: "Làm sao giờ này nàng lại đến đây, trời nóng nực, nàng có thai nếu như bị cảm nắng thì phải làm sao?"
"Không có gì, chỉ là có chút chuyện muốn nói với hoàng thượng." Hoàng hậu nói.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
"Hả, quý phi cũng tới, trời nóng nàng cần phải cẩn thận một chút, nàng sợ nhất là nóng, nếu có chuyện không hay xảy ra ta nhất định phải trừng phạt cung nữ bên cạnh của nàng."
Nghi quý phi vội vàng kéo tay hoàng thượng nói: "Bệ hạ bớt giận, thần thiếp làm một chút thức ăn, biết bệ hạ xem tấu chương rất vất vả, đặc biệt làm cho bệ hạ dùng." Nói xong nhận lấy từ trong tay cung nữ nói: "Đây là canh cũ sen, là canh dưỡng thần tốt nhất, cũ sen mới được đào lên, nước nấu canh cũng là giọt sương trên là sen lúc sáng sớm."
Hoàng đế bưng lên nếm thử một miếng nói: "Quả thật là thanh tâm dưỡng thần, ái phi vất vả."
"Đúng vậy, muội muội thực sự rất có lòng." Hoàng hậu tán dương.
"Muội muội chân tay vụng về, nói ra vẫn là công lao của nương nương lớn hơn, bây giờ có thai, bệ hạ còn chưa cho tỷ tỷ ngồi xuống." Nghi quý phi ngồi ở bên cạnh hoàng đế cười nói.
Quả nhiên nụ cười trên mặt hoàng hậu trong nháy mắt cứng lại.
Hoàng đế nói: "Là trẫm hồ đồ, hoàng hậu nàng nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi."
Nghi quý phi cầm khăn tay che miệng cười khẽ, thầm nghĩ, hoàng hậu là người mẫn cảm người dễ nghĩ ngợi lung tung, mềm lòng nhân ái tự mình chuốc lấy cực khổ, vị hoàng hậu nương nương này nếu không có người nhà giúp đỡ, sợ là sớm đã bị người trong thâm cung này bị người ăn tươi nuốt sống.
Mặc dù ngoài miệng hoàng hậu nói không có gì, trong lòng lại rất tức giận, nàng mới là hoàng hậu một nước, hiện tại lại có thai, chỉ tiếc thế lực nhà mẹ đẻ của Nghi quý phi quá mạnh, hoàng thượng lại càng thêm thiên ái, địa vị của mình thực sự là tràn ngập nguy cơ, không được, hôm nay nàng nhất định phải diệt trừ một người.
Beta: VinJR
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Vương Nhược Dao, Bàng Lạc Tuyết chỉ nhìn nàng tê tâm liệt phế. Đối với kẻ thù, nàng tuyệt đối sẽ không mềm lòng, nhất là loại này, lần đầu tiên ở Mẫu đơn yến tiện nhân này liền muốn làm cho mình chết, nàng lại là người của nhà họ Vương, là muội muôi của Vương Nhược Sênh, nàng chỉ là từng bước từng bước một đưa các nàng vào địa ngục, bất quá chỉ là vấn đề thời gian sớm muộn mà thôi.
"Người tới, mang tất cả những đồ vật trong đây đi." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.
Vương Nhược Dao nhìn cung nữ, thái giám từng người từng người đi tới đi lui chuyển đồ vật bày biện trong cung điện đi, vội vàng đứng dậy nói: "Các ngươi làm gì, ai cho phép ngươi ở Khôn Ninh cung của ta dương oai, bỏ xuống cho ta, tất cả không được nhúc nhích, bản cung không cho ngươi các đem đồ của ta đi."
Chỉ tiếc rằng cung nữ, thái giám, ai cũng không để ý tới Vương quý phi đang điên lên, yên tĩnh tự khuân đồ. Bàng Lạc Tuyết đi tới bàn trang điểm, ngồi vào chiếc ghế phía trước, tiện tay mở ra, lấy một hộp trang sức lóng lánh."Thực sự là tinh mỹ, chỉ tiếc, nương nương lại không được dùng, mấy thứ này đều dành cho quý phi, nương nương thân là quý nhân, chắc hẳn cũng không dùng tới. Người tới, đem các đồ vật của nàng đến chỗ hoàng hậu, Các ngươi chú ý một chút, vật lớn vật nhỏ trong cung phải lấy đi hết." Bàng Lạc Tuyết cầm một chuỗi vòng cổ được làm từ một trăm lẻ tám viên châu xuyên thành nói.
Cung nữ vội vàng thu thập sạch sẽ, trừ vòng cổ trong tay Bàng Lạc Tuyết thứ gì cũng không còn lại. Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật gật đầu, những cung nữ này làm việc thật lưu loát.
"Ngươi nói, ai cho ngươi quyền để cho ngươi tới lấy?" Vương Nhược Dao nói.
"Nương nương, đầu óc ngươi quá nông cạn. Ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy, người nắm quyền trong cung này trừ hoàng thượng nhốt ngươi lại, thì còn có hoàng hậu nương nương, ngươi nhìn cho rõ đây là ấn tỷ của hoàng hậu, ngươi thấy ấn tỷ không quỳ xuống, nếu ta nói cho người khác biết, chắc hẳn cung điện này ngươi cũng không được ở, trực tiếp chuyển vào lãnh cung đấy." Bàng Lạc Tuyết hảo tâm phân tích nói.
"Ngươi tiện nhân này, chẳng qua là nữ nhi của Quốc công, lại dám chạy đến dương oai trên đầu ta, chờ ta gặp mặt bệ hạ, nhất định sẽ không để cho ngươi sống tốt." Vương Nhược Dao quát.
Bàng Lạc Tuyết giống như nghe thấy chuyện cười: "Nương nương, ngươi còn muốn gặp mặt bệ hạ, sao có thể, hoàng hậu nương nương tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi đi gặp mặt bệ hạ, vừa rồi Nhược Phương cô cô đã đến thận hình tư lấy khẩu cung, ngươi cảm thấy cung nữ kia sẽ không bán đứng ngươi sao? Còn nữa ta nói cho ngươi biết, chờ khi tất cả chứng cứ được xác thực, kết quả của ngươi sẽ không phải là lãnh cung, mà là địa ngục."
Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, làm Vương Nhược Dao rùng mình, lắc đầu không chịu tin, hoàng đế muốn Vương gia ngăn các gia tộc, hoàng đế muốn nàng ngăn được hoàng hậu và Nghi quý phi, nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất trong hoàng cung, hoàng thượng càng ngày càng sủng ái nàng, nhất định sẽ không để nàng chết, đúng, nhất định sẽ không. Trong lòng có thêm sức mạnh, Vương Nhược Dao đứng ở trước mặt Bàng Lạc Tuyết nói: "Ngươi không cần ở đây nói lời ly gián, hoàng thượng sẽ không không tiếc mà giết ta, nhất định sẽ không."
"Nương nương, có vài chuyện tự tin là tốt, nhưng nếu như tự tin quá, sẽ biến thành tự phụ, như vậy sẽ không tốt. Có lẽ không được bao lâu nữa ngươi sẽ biết, bệ hạ mà ngươi thường nhắc có thể ban cho ngươi một ly rượu độc, hoặc là ba thước bạch lăng, lại hoặc là một thanh chủy thủ, ta thấy nương nương rất xinh đẹp, chỉ là đáng tiếc, là một người mệnh ngắn, bất quá nương nương yên tâm, Tuyết nhi nhất định sẽ giúp ngươi tiễn nhiều thân nhân của ngươi đi theo ngươi."Bàng Lạc Tuyết bò đến bên tai Vương Nhược Dao nhẹ nhàng nói, giống như là đang nỉ non.
Vương Nhược Dao giơ tay muốn tát một cái, Bàng Lạc Tuyết sao có thể trơ mắt đề nàng đánh, nhẹ nhàng nắm cổ tay của nàng, một cây châm ghim vào cổ của nàng, biến mất không thấy, chỉ thấy ả đột nhiên toàn thân co quắp, như là có ngàn vạn con kiến gặm cắn thân thể.
Ngẩng đầu tàn bạo trừng Bàng Lạc Tuyết: "Tiện nhân, ngươi làm gì với bản cung?"
"Xem ra nương nương vẫn không ngốc, bản cung? Ngươi không có số mệnh làm hoàng hậu, đây chỉ là trừng phạt ngươi một chút, còn nhớ chuyện ngươi lấy trâm phượng vu tội ta không? Cây trâm phượng bát vĩ, cuối cùng biến thành cửu vĩ. Ngươi để cung nữ của ngươi vu tội ta, cuối cùng mất cánh tay đắc lực vẫn không thành thật, cố nài làm mưa làm gió, ta cho ngươi biết, lần này hoàng hậu sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta càng sẽ không bỏ qua ngươi, ngươi chờ chết đi, quý phi nương nương thân ái của ta. Đúng rồi, nhìn ngươi thống khổ như vậy, ta cho ngươi biết một việc, độc trên người của ngươi không thể giải, nhất thời gấp gáp, vừa mới nghiên cứu ra được, chỉ tiếc tâm tình bản quận chúa không tốt, không nghiên cứu ra thuốc giải, ngươi yên tâm ngự y sẽ tra không ra, ngươi cũng không cần uổng phí tâm cơ."
Nói xong Bàng Lạc Tuyết đi ra Khôn Ninh cung, nói với thủ vệ: "Hoàng hậu nương nương có lệnh, không được để bất cứ kẻ nào vào thăm Vương quý nhân, cũng không cho phép nàng ra."
"Dạ, thần tuân lệnh hoàng hậu nương nương."
"Chắc hẳn Vương quý nhân cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy, không cần lưu người ở bên trong."
Bàng Lạc Tuyết mang theo đồ vật trở lại Thần Hi cung, hoàng hậu đã rời giường, ngồi ở bên cạnh bàn uống cháo tổ yến, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết vội vàng hô: "Tuyết nhi mau lại đây, ta sai người nấu rất nhiều, ngươi cũng bận rộn một ngày, qua đây ăn một chút."
Bàng Lạc Tuyết đi vào, quả nhiên còn có một bát: "Tạ ơn mẫu hậu."
Hai người dùng một chút thức ăn, Nhược Phương cầm lời khai nói: "Nương nương, Tiểu Thúy đã nhận tội."
Hoàng hậu gật gật đầu, "Ngươi làm rất tốt, lần này vô luận như thế nào cũng không thể để con tiện nhân Vương Nhược Dao kia sống, quả nhiên nàng và Nghi quý phi liên thủ thật khó đối phó."
"Nương nương yên tâm, nô tỳ đã dựa theo lời người nói, đưa vòng tay cho thái y thự, chắc hẳn, không được bao lâu, bệ hạ sẽ hạ chỉ, ngài cũng có thể an tâm dưỡng thai." Nhược Phương nói.
Vẻ mặt hoàng hậu hạnh phúc vuốt bụng nói: "Đứa bé này tới thật là đúng lúc, may mà Tuyết nhi cho ta phương thuốc, ta dựa theo phương thuốc điều trị, quả nhiên có thai."
"Nào có, là vận khí của mẫu hậu tốt." Bàng Lạc Tuyết nói.
"Nương nương, nô tỳ nghe nói, Vương đại nhân dâng tấu, hơn nữa Nghi quý phi đến chỗ hoàng thượng cầu tình cho Vương quý nhân. Nương nương cần phải tính toán kỹ." Nhược Phương nói.
Hoàng hậu thoáng suy nghĩ một chút nói: "Ta liền đến chỗ hoàng thượng, Tuyết nhi cùng đi với ta, mang lời khai của nha đầu kia, chắc hẳn thái y thự cũng đã có đáp án."
"Dạ."
Bàng Lạc Tuyết không biết trong hồ lô của hoàng hậu nương nương bán thuốc gì, vẻ mặt thần bí, đành phải đi theo, đã có trò hay, vậy thì nhất định phải xem. Vị hoàng hậu nương nương này cũng đã nhịn Vương Nhược Dao đủ rồi, bằng không cũng không muốn mạng của nàng như vậy.
Khôn Ninh cung Vương quý nhân, lúc này cung điện hoa lệ chỉ còn lại cái vỏ trống không, cái gì cũng không sót lại, hoàng thượng dùng quyền tư để bao che nàng, bệ hạ sủng ái nàng như vậy, nhà họ Vương càng trung thành với hoàng thất, nàng không tin hoàng thượng sẽ không tiếc mà giết nàng, nhất định là Bàng Lạc Tuyết yêu ngôn hoặc chúng muốn làm cho mình tự loạn trận cước mà thôi. Đúng, nhất định là như vậy.
Trên sàn nhà lạnh lẽo, Vương quý nhân lại nhận một trận đau đớn, giống như có hàng vạn con kiến gặm cắn thân thể của mình, "A a, người tới, mau tới đây, gọi bệ hạ, ta muốn gặp mặt bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ." Nói rồi hung hăng vỗ cửa cung điện.
Chỉ tiếc là thị vệ ở phía ngoài sẽ không cho nàng bất cứ câu trả lời nào, nữ tử cao quý nhất ở trong cung này, cuối cùng cũng thất bại.
"Đây là thế nào? Không nghe thấy Vương quý phi đang ở bên trong sao? Bản cung lệnh các ngươi mở cửa, ta muốn đi vào." Nghi quý phi hiên ngang nói với thủ vệ.
Bên trong Vương Nhược Dao nghe thấy giọng nói của Nghi quý phi liền liều chết vỗ cửa: "Tỷ tỷ, ta ở đây, ta ở đây, ta ở đây, tỷ mau nói cho bệ hạ, nói ta có việc cầu kiến bệ hạ, ta có việc cầu kiến bệ hạ."
Nghi quý phi nói: "Muội muội, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi." Lại xoay người quát: "Còn không mau tránh ra, bản cung muốn đi vào."
"Lời của nương nương, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy sao? Nương nương muốn đi vào, các ngươi còn không mau tránh ra." Cung nữ quát lớn.
"Xin lỗi nương nương, không có ý chỉ của bệ hạ, nô tài không thể để ngài đi vào." Thị vệ nói.
"Lớn mật, cũng dám nói chuyện như thế với nương nương sao?" Cung nữ lớn tiếng nói.
"Nô tài không dám." Xoạt một tiếng liền quỳ xuống.
"Được rồi, không cần làm khó bọn họ, ta liền đi gặp mặt bệ hạ. Ngươi chờ ở đây." Nghi quý phi nói.
"Muội muội đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ." Vương quý phi khóc hô.
Nghi quý phi mới vừa đi, độc trên người Vương Nhược Dao bắt đầu phát tác, đau đớn bức nàng phát điên, đập vài món đồ trong cung điện.
Nghi quý phi vừa tới chỗ hoàng thượng, liền thấy hoàng hậu nương nương cùng Bàng Lạc Tuyết tới.
"Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương." Nghi quý phi hành lễ nói.
"Thần nữ tham kiến quý phi nương nương." Bàng Lạc Tuyết hành lễ.
"Thật lâu không gặp quận chúa." Nghi quý phi lười biếng vuốt tóc nói.
"Đa tạ nương nương quan tâm, thần nữ không chịu nỗi kinh sợ."
Nghi quý phi nhìn Bàng Lạc Tuyết ngoài miệng nói không sợ hãi, trên mặt lại là một mặt yên tĩnh.
Nghi quý phi cười cười nói: "Còn chưa chúc mừng tỷ tỷ mang thai long tự, chuyện này thực sự là đại hỉ sự."
Hoàng hậu trả lời: "Muội muội sao lại nói như vậy, tuổi của muội muội nhỏ hơn bản cung rất nhiều, đương nhiên cơ hội mang long tự cũng nhiều hơn bản cung, không biết hôm nay đến đây, muội muội là có chuyện gì đến tìm bệ hạ?"
"Muội muội ta chỉ là lo lắng cho quý phi muội muội." Nghi quý phi cúi đầu đáp.
"Hả? Vậy muội muội cần phải thận trọng lời nói, quý phi muội muội bây giờ đã là quý nhân." Nói xong hoàng hậu đỡ tay Bàng Lạc Tuyết tiến vào Chính Kiền cung nơi hoàng thượng nghỉ ngơi.
Nghi quý phi không cam lòng cắn môi, đỡ tay cung nữ bên cạnh theo hoàng hậu đi vào.
Quả nhiên hoàng đế đang xem tấu chương, thấy hoàng hậu đến, chặn lại nói: "Làm sao giờ này nàng lại đến đây, trời nóng nực, nàng có thai nếu như bị cảm nắng thì phải làm sao?"
"Không có gì, chỉ là có chút chuyện muốn nói với hoàng thượng." Hoàng hậu nói.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ."
"Hả, quý phi cũng tới, trời nóng nàng cần phải cẩn thận một chút, nàng sợ nhất là nóng, nếu có chuyện không hay xảy ra ta nhất định phải trừng phạt cung nữ bên cạnh của nàng."
Nghi quý phi vội vàng kéo tay hoàng thượng nói: "Bệ hạ bớt giận, thần thiếp làm một chút thức ăn, biết bệ hạ xem tấu chương rất vất vả, đặc biệt làm cho bệ hạ dùng." Nói xong nhận lấy từ trong tay cung nữ nói: "Đây là canh cũ sen, là canh dưỡng thần tốt nhất, cũ sen mới được đào lên, nước nấu canh cũng là giọt sương trên là sen lúc sáng sớm."
Hoàng đế bưng lên nếm thử một miếng nói: "Quả thật là thanh tâm dưỡng thần, ái phi vất vả."
"Đúng vậy, muội muội thực sự rất có lòng." Hoàng hậu tán dương.
"Muội muội chân tay vụng về, nói ra vẫn là công lao của nương nương lớn hơn, bây giờ có thai, bệ hạ còn chưa cho tỷ tỷ ngồi xuống." Nghi quý phi ngồi ở bên cạnh hoàng đế cười nói.
Quả nhiên nụ cười trên mặt hoàng hậu trong nháy mắt cứng lại.
Hoàng đế nói: "Là trẫm hồ đồ, hoàng hậu nàng nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi."
Nghi quý phi cầm khăn tay che miệng cười khẽ, thầm nghĩ, hoàng hậu là người mẫn cảm người dễ nghĩ ngợi lung tung, mềm lòng nhân ái tự mình chuốc lấy cực khổ, vị hoàng hậu nương nương này nếu không có người nhà giúp đỡ, sợ là sớm đã bị người trong thâm cung này bị người ăn tươi nuốt sống.
Mặc dù ngoài miệng hoàng hậu nói không có gì, trong lòng lại rất tức giận, nàng mới là hoàng hậu một nước, hiện tại lại có thai, chỉ tiếc thế lực nhà mẹ đẻ của Nghi quý phi quá mạnh, hoàng thượng lại càng thêm thiên ái, địa vị của mình thực sự là tràn ngập nguy cơ, không được, hôm nay nàng nhất định phải diệt trừ một người.
Danh sách chương