Người chết trong cung từ trước đến nay đều là chuyện nhỏ, cho dù là Ngọc quý phi đã từng minh diễm hậu cung. Nữ nhân ở hậu cung này cũng nhiều như những đóa hoa ở ngự hoa viên, bất quá đều chỉ là nhất thời.

Bàng Lạc Tuyết trở về từ trong cung, cuối cùng liếc mắt nhìn địa phương ăn tươi nuốt sống này thật lâu, thở dài.

"Đi thôi."

Xe ngựa chậm rãi chạy về hướng Bàng quốc công phủ, bên trong xe Bàng Lạc Tuyết chỉ nhắm hờ hai mắt, trong đầu là tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế cuối cùng của Vương Nhược Dao, cuối cùng là thanh âm tan nát cõi lòng khi biết được chân tướng.

"Tiểu thư, đến rồi."

Trong xe ngựa không có bất kì tiếng động nào.

Một chiếc lá úa chầm chậm rơi xuống. Phu xe vén rèm lên, chỉ thấy Bàng Lạc Tuyết đã dựa vào gối mềm ngủ thiếp đi. Trên gương mặt vẫn còn nét trẻ con, chân mày nhíu chặt. Phu xe vẫn còn đang do dự không biết có nên đánh thức Bàng Lạc Tuyết hay không, đột nhiên Bàng Lạc Tuyết trong xe khẽ động, ánh mắt hắc bạch phân minh mở ra nói: "Đến rồi."

Phu xe vội vàng nói: "Vâng, tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết chuyển động hai chân đã có chút tê dại, xuống xe ngựa, cũng không quay đầu lại mà đi vào trong phủ. Hôm nay trong cung xảy ta nhiều chuyện lớn như vậy, nàng không tin bên ngoài cả một chút tiếng gió cũng không thu được.

Lạc Tuyết các.

Nhị phu nhân đã đến được một lúc lâu, Tử Quyên ở một bên hầu hạ, vẻ mặt Liên Diệp Liên Ngẫu lo lắng chờ đợi ở bên ngoài.

Nhị phu nhân đến đây vẫn không nói lời nào mà ngồi đó uống trà. Trừ Tử Quyên ra thì bên trong không còn người nào khác. Hai nha đầu này liền lấy cớ để ra ngoài sân chờ Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết vừa vào viện, liền thấy Liên Diệp cùng Liên Ngẫu như hai con ruồi không đầu đi loạn.

"Hai người các người không có chuyện gì làm hay sao, tại sao lại ở trong sân?" Bàng Lạc Tuyết nghi ngờ nói, kể từ khi Liên Diệc, Liên Ngẫu giúp nàng tiếp nhận việc buôn bán trong tửu lâu, hai người này căn bản ngày ngày đều bận rộn, sao lại có thời gian đi dạo ở chỗ này.

Liên Diệc cùng Liên Ngẫu vội vàng chạy tới nói: "Tiểu thư, nhị phu nhân đên đây."

"A? Nàng tới đây làm gì? Có chuyện gì muốn nói sao?"

Liên Diệc cùng Liên Ngẫu lắc đầu nói: "Nhị phu nhân tới, liền nói muốn tìm tiểu thư, nhưng tiểu thư hôm nay vào cung, đã biết điều này, nhưng Nhị phu nhân cái gì cũng không nói, liền ngồi ở chỗ đó uống trà chờ tiểu thư, bất quá Tử Quyên tỷ tỷ ở bên trong hầu hạ, nhị phu nhân này lòng dạ độc ác, nô tỳ không muốn phục vụ nàng ta đâu."

"Ồ? Vậy các ngươi muốn phục vụ ai đây? Hiện tại sản nghiệp trên tay các ngươi nhiều như vậy, sợ rằng không ai dám để cho các ngươi phục vụ đâu." Bàng Lạc Tuyết hàm xúc nói.

Sắc mặt hai người Liên Diệc cùng Liên Ngẫu đỏ lên: "Tiểu thư, sao người lại như vậy, nhị phu nhân đang ở bên trong đó. Nhìn bộ dạng của nàng không giống như là có chuyện tốt gì."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày nói: "Sợ cái gì, ta nói như thế nào đi nữa thì cũng là tiểu thư con chính thất của cái nhà này, nàng bất quá chỉ là một tiểu thiếp, trước kia không sợ, về sau càng không cần phải sợ."

Bàng Lạc Tuyết đi vào quả nhiên gặp nhị phu nhân vẻ mặt bình tĩnh ngồi dùng trà.

Bàng Lạc Tuyết thầm cười, nhị phu nhân này quả thật là nhân vật lợi hại. Thật sự là có điểm tựa băng tuyết trước Thái Sơn, mặt không đổi sắc. Qủa nhiên là sắc mặt lợi hại, trách không được, kiếp trước chính mình cùng mẫu thân đều chịu nhục trong tay nàng.

"Nhị di nương sao còn có thời gian tới chỗ của ta ngồi đây. Lúc này không phải đang bồi phụ thân sao?" Bàng Lạc Tuyết hành lễ đơn giản nói.

Nhị phu nhân đứng lên cười nói: "Tam phu nhân hiện đang mang thai, lão gia đang bồi ở bên, nào có thời gian để ta đến bồi. Di nương cũng không có gì để làm, sang đây thăm Tuyết nhi một chút. Dù biết Tuyết nhi không phải là do ta sinh ra, nhưng vẫn coi Tuyết nhi như là thân sinh mà đối đãi, chỉ sợ nhị tiểu thư cho rằng di nương ta trèo cao."

"Sao di nương lại nói vậy, Tuyết nhi tuy là tiểu thư con chính thất của quốc công phủ này, nhưng đến bây giời đều xem tỷ tỷ như tỷ tỷ ruột thịt, xem di nương như mẹ ruột mà tôn kính." Bàng Lạc Tuyết mang vẻ mặt thành thật nói.

Hai tròng mắt của nhị di nương đảo một vòng: "Tuyết nhi yên tâm, Vũ nhi một ngày không thấy ngươi đều than thở vài câu, ta cũng thật sự hâm mộ tĩnh nghĩa tỷ muội của các ngươi a."

Bàng Lạc Tuyết nghĩ trong lòng, tỷ muội này cũng thật là tốt, tốt đến mức đi cướp đoạt phu quân của nàng, hại chết con của nàng, không chỉ muốn tranh giành địa vị của nàng, mà còn là sủng ái của nàng, tất cả những gì của nàng đều muốn cướp, thật sự là tỷ tỷ tốt. Bàng Lạc Tuyết thản nhiên nói: "Tuyết nhi cũng rất nhớ Vũ nhi tỷ tỷ, chỉ là thân thể tỷ tỷ gần đây không được tốt, ta cũng không muốn đi quấy rầy."

Nhị di nương thấy Bàng Lạc Tuyết dù thế nào cũng không nói gì về việc trong cung, đành phải hỏi: "Nghe nói, hôm nay hoàng hậu nương nương triệu Tuyết nhi vào cung?"

Bàng Lạc Tuyết gật đầu.

Nhị phu nhân lại nói tiếp: "Nghe nói trong cung hôm nay khá náo nhiệt a."

Bàng Lạc Tuyết khẽ cười nói: "Trong hoàng cung, mỗi ngày đều náo nhiệt, hoàng hậu nương nương hiện tại đang mang thai, sợ rằng sủng ái sau này còn phải tăng thêm một bậc rồi."

Nhị phu nhân kinh ngạc nói: "Thật sao? Đây đúng là tin tốt lành a." Nhị phu nhân nói xong lại giương mắt nhìn vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết.

"Loại chuyện này sao có thể giả được, Tuyết nhi có to gan cỡ nào cũng không dám sắp đặt loại chuyện này."

Nhị di nương chỉ cười không nói.

Không khí cứ yên lặng như vậy, nhị di nương lại nâng chum trà lên uống một ngụm rồi nói: "Khôn biết quý phi nương nương có tốt không, ta đã lâu rồi vẫn chưa vào cung vấn an."

Bàng Lạc Tuyết nhíu mày cười thầm, lại bày ra một vẻ mặt rối rắm: "Tuyết nhi có điều này không biết có nên nói ra hay không?"

"Chúng ta đều là người một nhà, có cái gì mà nên nói hay không, Tuyết nhi cứ nói đừng ngại." Nhị di nương mang bộ dạng cha mẹ từ ái nói.

"Vậy di nương cần phải nghe cho kỹ."

Nhị di nương gật đầu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe.

"Ta khuyên di nương vẫn là nên nhanh chóng thương lượng cho việc hôn nhân của Vũ nhi tỷ tỷ, không nên chờ quý phi nương nương lo liệu." Bàng Lạc Tuyết đặc biệt có thâm ý nói.

Vẻ mặt nhị phu nhân mờ mịt hỏi: "Tuyết nhi, lời này là như thế nào, hôn sự của tỷ tỷ người đúng là do đích thân nương nương tự mình hạ chỉ nói nàng muốn lo liệu, tuy nhiên việc này hẳn vẫn là do phu nhân quyết định, nhưng ngươi phải biết rằng, ý chỉ của nương nương, chúng ta cũng không thể cãi lại được."

Bàng Lạc Tuyết ngồi bên cạnh bàn, Tử Quyên rót ly trà cho Bàng Lạc Tuyết, sau đó đứng ở một bên.

Bàng Lạc Tuyết nâng chum trà lên khẽ nhấp giọng nói: "Qủa thật là trà ngon, di nương nói thế thật không phải, mẫu thân vốn cũng không can thiệp nhiều, chỉ là nếu như nói di nương ngươi muốn đợi ý chỉ của nương nương, sợ rằng không thể được."

"Tuyết nhi sao lại nói những lời này?"

"Tất nhiên là vì Vương quý phi hiện tại đã không có tư cách để nhúng tay vào chuyện tình trong Quốc công phủ của chúng ta." Bàng Lạc Tuyết dò xét liếc nhìn nhị phu nhân một cái.

Nhị phu nhân nói: "Ta cũng nghe nói, Ngọc quý phi tuổi cũng còn quá trẻ, có chút không biết nặng nhẹ, bất quá hoàng thượng lại sủng ái quý phi nương nương, nói như vậy chắc chỉ khôn bao lâu sau sẽ tốt hơn thôi. Phu thể đầu giường đánh cuối giường hòa. Giữa phu thê với nhau làm sao có thể mang thù hận hàng đêm như vậy a, ngươi nói có đúng không, Tuyết Nhi."

Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Tuyết nhi không hiểu đạo lí chung sống giữa phu thê với nhau trong cung, chỉ biết rằng, tâm ý của hoàng đế mới là quan trọng nhất, thịnh nộ lôi đình không phải là kẻ nào cũng có thể chịu được đâu."

Nhị di nương cẩn thận hỏi: "Vậy quý phi hiện tại như thế nào?"

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, biến hóa trong cung, bây giờ còn chưa truyền ra, các nàng cũng chỉ biết được phần đại khái.

"Qúy phi nương nương vì vu tội cho hoàng hậu nương nương nên bị giáng xuống làm quý nhân." Nói xong lại nhìn nhị di nương đang khẩn trương nắm khăn tay.

"Giáng xuống làm quý nhân, quý phi nương nương làm sao có thể vu tội cho hoàng hậu nương nương, trong này nhất định có kẻ vu oan hãm hại. Tuyết nhi a, quý phi nương nương chính là muội muội của di nương, nàng cũng là người thân của ngươi, Tuyết nhi là nghĩa nữ của hoàng hậu, nhất định có biện pháp cầu tình giúp quý phi với hoàng hậu nương nương." Nhị di nương khẩn trương nắm tay Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhìn tay của nhị di nương, gắt gao cầm lấy tay mình mà cảm thấy ghê tởm, nhíu mày, đột nhiên mắt nổi lên ý xấu: "Tuyết nhi cũng rất muốn cầu tình thay quý phi nương nương. Nhưng là..." Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết khó xử.

Nhị di nương khẩn trương nói: "Tuyết nhi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể vì nương nương mà nói chuyện, chuyện gì di nương cũng đáp ứng ngươi."

Bàng Lạc Tuyết cười lạnh trong lòng. Lần nãy ta thật sự nghĩ muốn giúp ngươi, đúng là quý phi nương nương của ngươi đã rơi xuống địa ngục, ta cho dù là giúp đỡ cũng cần ngươi phải xuống địa ngục mời nàng theo.

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu, vẻ mặt thương tâm nói: "Di nương cứ từ từ đã, quý phi nương nương vì bị tra ra đã đầu độc trong thức ăn của hoàng hậu, cho nên bị bệ hạ hạ lệnh xử tử, hiện tại dù Tuyết nhi có muốn giúp đỡ, cũng đều lực bất tòng tâm." Dứt lời, Bàng Lạc Tuyết lấy khăn tay ra lau nhưng trong mắt lại không có giọt nước mắt nào.

Nhị phu nhân lập tức đần mặt, hai mắt mở to, khăn tay rơi trên mặt đất cũng không thèm nhặt lên, sự bình tĩnh thường ngày đều đã mất hết, lầm bầm nói: "Không thể nào như vậy, không có khả năng, nương nương luôn luôn được bệ hạ sủng ái, sao bệ hạ có thể không thương tiếc mà giết nàng."

"Đúng a, Tuyết nhi cũng không tin, chỉ là nhân chứng vật chứng rành rành, đâu có chỗ cho Tuyết nhi mở miệng, di nương cần nén bi thương a, nói vậy thì bây giờ phụ mẫu của di nương nhất định cũng đang rất thống khổ, tin dữ của Qúy phi nương nương chắc cũng đã truyền đến hầu phủ, di nương vẫn nên sớm chuẩn bị một chút, tính toán sớm một chút đi."

Nước mắt của nhị di nương chảy xuống, Vương Nhược Dai là tiểu muội mà nàng thương yêu nhất, tuổi còn trẻ liền phải đi như vậy, chẳng lẽ thật sự gần vua như gần cọp sao? Nhị di nương lau nước mắt nói: "Vậy đa tạ Tuyết nhi đã trấn an, ta vẫn phải đi bẩm báo với lão gia trước, cũng sớm về nhà khuyên giải cha mẹ, di nương không quấy rầy nữa."

"Di nương người cần phải nén bi thương a." Vẻ mặt Bàng Lạc Tuyết bi thương nói.

" "Đa tạ nhị tiểu thư, di nương cáo từ." Nhị di nương hai mắt sưng đỏ nói.

"Di nương xin cứ tự nhiên."

Bàng Lạc Tuyết tiễn bước nhị di nương một mặt đau thương, bản thân lại châm một ly trà tinh tế nói: "Xem ra mấy ngày tới có thể yên tĩnh một chút, coi như là nhẹ nhàng thở ra được rồi.

Tử Quyên tiến lên hỏi: "Tiểu thư, Ngọc quý phi kia sẽ bị xử tử thật sao?"

"Tất nhiên, loại chuyện này sao có thể nói đùa lung tung, bất quá trừng phạt nàng cũng là đúng tội, như vậy nhị di nương cũng có thể sống yên ổn một chút, bất quá hôn sự của đại tỷ sợ rằng đã không còn có thể dựa vào quý phi nương nương, nói Cúc Thanh nhất định phải đem tin tức này nói cho Bàng Lạc Tuyết, ta ngược lại lại muốn xem nàng nóng ruột." Bàng Lạc Tuyết bưng ly trà thản nhiên nói.

"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ biết phải làm thế nào." Tử Quyên nói.

Bàng Lạc Tuyết gật đầu: "Hiện giờ chỗ tam phu nhân nơi đó có an tĩnh không?"

"Bẩm tiểu thư, tam phu nhân gần đây bận dưỡng thai, lão gia đương nhiên là thiên kiều vạn sủng."

"Ừ, chuyện của hắn chúng ta không cần tham dự, cái gì cần đưa cũng không thể thiếu, nhớ kỹ, ngươi đi nói cho Tử Tước, nói với mẫu thân, chuyện tình của tam phu nhân nàng không cần tham dự." Bàng Lạc Tuyết nói.

"Thân thể phu nhân gần đây thường không khỏe, chuyện nhỏ đều không hỏi đến, đều là do nhị phu nhân quản lí."

Bàng Lạc Tuyết gật đầu, điểm này mẫu thân làm trái lại lại không sai, so với trước kia có tiến bộ hơn.

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chẳng qua ánh sáng đối diện chỉ là bóng mờ, quang ảnh luân phiên, cái nhà này cũng sắp thay đổi...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện