Mọi người đều nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết, chỉ thấy Bàng Lạc Tuyết cười điềm đạm nói: "Ta thấy tốt nhất Tấn Vương điện hạ vẫn nên chiếu cố tỷ tỷ của ta thật tốt, chẳng lẽ điện hạ không nhìn ra, Tam muội của ta với người cũng là mội mối tình thắm thiết sao?"

Bàng Lạc Băng nghe Bàng Lạc Tuyết nói như thế cuối cùng cũng cảm thấy mình có thể nắm bắt được cơ hội lần này, nhìn Tấn vương nói: "Vương gí, tỷ tỷ nói không sai, Băng nhi cảm nhận được tâm ý của Tấn vương điện hạ cới ta, Tấn vương điện hạ tặng áo choàng cho Băng nhi, Băng nhi rất thích, Băng nhi không cầu gì khác, chỉ cầu Tấn vương điện hạ có thể cho ta một vị trí thôi."

"Cái áo choàng đó..." Tấn vương gấp gáp giải thích.

Bàng Lạc Tuyết vốn sẽ không để hắn có cơ hội, vội vàng nói: "Vương gia cũng nghe thấy, tỷ tỷ cùng muội muội của ta cũng đều ngưỡng mộ điện hạ ngài, ngài sao có thể làm tỷ muội của ta thương tâm, dĩ nhiên, thứ tỷ tỷ muội muội ta thích, ta nửa phần cũng không muốn xen vào."

Ánh mắt Bàng Lạc Băng sáng quắc nhìn Tấn vương, ánh mắt Tấn vương chìm sâu xuống nói: "Nhị tiểu thư đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Ngươi sau này cũng đừng hối hận."

"Tấn Vương điện hạ đây là đang uy hiếp Tuyết Nhi sao? Vậy Tuyết nhi càng không dám gả cho ngài, gả cho một ngụy quân tử như vậy, Tuyết nhi thật sự không muốn đâu." Bàng Lạc Tuyết không kiêu ngạo siểm nịnh nói.

Tấn vương nắm chặt hay, hắn cảm thấy, hỏa khí trong lòng thật sự đang muốn bộc phát ra, nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái nói: "Được lắm, ta như mong muốn của Nhị tiểu thư lấy vị trí chính phi lấy Đại tiểu thư Bàng gia, ngươi hài lòng chứ."

Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu, nói: "Mặc dù nói miệng không bằng có chứng cớ, nhưng ta tin nhiều người như vậy, Vương gia nhất định cũng sẽ không nuốt lời."

"Đây là tất nhiên, ngày mai ta liền dẫn người đến cửa cầu hôn, đem chuyện này tấu lên phụ hoàng cũng mẫu hậu, nói vậy nhị tiểu thư sẽ hài lòng chứ." Tấn vương cắn răng nghiến lợi nói.

"Dĩ nhiên là hài lòng, đã như vậy, Tuyết nhi cùng tỷ tỷ sẽ chờ tin tức tốt của Vương gia ở Bàng Quốc công phủ. Đúng rồi, Vương gia, hôm nay tỷ tỷ sinh non, nhưng nàng đã là người của người, hi vọng Vương gia sẽ chiếu cố nàng thật tốt."

"Nhị tiểu thư yên tâm, nàng là Vương phi tương lai của Bổn vương, ta đương nhiên phải chăm sóc."

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng không cam lòng cũng không nói gì thêm.

Tấn vương nói: "Vinh Thân Vương, hôm nay vốn là sinh thần của Trường Nhạc công chúa, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, là tiểu vương không phải."

Vinh Thân Vương nói: "Biết sai có thể thay đổi là tốt, hôm nay cũng coi như là có được một chuyện tốt. Ngày sau nhất định phải đối xử tốt với Đại tiểu thư Bàng gia."

"Vâng, Tấn nhi đã nhớ." Nói xong liền rời đi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Cúc Thanh một cái nói: "Gọi hạ nhân đưa Đại tiểu thư lên xe ngựa, nhẹ một chút, đừng làm Đại tiểu thư đau."

Tất cả mọi người đều nhìn vị Nhị tiểu thư Bàng gia này với cặp mắt khác xưa, Dương thị này dạy dỗ thật sự không tệ. Ngươi xem thân là đích nữ con của chính thê, lại vì tỷ muội thứ xuất của mình mà suy tính, không chỉ cho Bàng Lạc Vũ cái danh chính phi, lại bức bách Tấn vương phải đối đãi tốt cho nàng. Thật là một đứa bé thiện lương ngoan ngoãn.

Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Vinh Thân Vương nói: "Hôm nay quấy rầy nhiều như vậy, Tuyết nhi cũng là lo lắng cho tỷ tỷ, xin Vương gia đừng trách, Tuyết nhi ở đây tạ lỗi với Vương gia." Vừa nói vừa đứng lên thi lễ một cái.

Vinh Thân Vương vội vàng nói: "Tấm lòng Nhị tiểu thư nhân hậu, đối đãi với tỷ muội thứ xuất trong nhà cũng dụng tâm như vậy. Huống chi hôm nay ngươi cũng không làm gì sai, không chỉ bảo toàn mặt mũi cho hoàng thất cùng Bàng Quốc công phủ, lại làm mai cho hai vị, đây là chuyện tích phúc đức, sao lại nói những lời trách tội này."

Trường Nhạc công chúa cũng nói: "Phụ vương nói không sai, tỷ tỷ của ngươi dù làm ra chuyện có tổn hại đến thanh danh Bàng Quốc công phủ, nhưng Tấn vương lại càng làm cho hoàng thất hổ thẹn, Tuyết nhi có thể lấy đại cục làm trọng, cũng coi như là thành toàn cho hai người bọn họ, hơn nữa lại vì tỷ tỷ của ngươi mà tạo nhân duyên cho nàng, lại cho nàng vị trí chính phi, nói vậy không bao lâu nữa, sẽ có tin mừng xảy ra rồi."

Bàng Lạc Tuyết cười cười, không nói, hôm nay làm ầm ĩ như vậy, coi như Tấn vương cam tâm cưới Bàng Lạc Vũ, sợ rằng nàng cũng chưa chắc sẽ trải qua những ngày tốt đẹp.

Bàng Lạc Tuyết hành lễ với mọi người nói: "Hôm nay là Tuyết Nhi không phải, quấy rầy mọi người, chờ Tuyết Nhi trở về phủ, nhất định sẽ tự mình bảo hạ nhân chuẩn bị hậu lễ đưa đến phủ các vị, coi như là một chút tâm ý của Tuyết nhi."

Mọi người vội vàng hoàn lễ nói: "Quận chúa quá khách khí rồi."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Vậy ta đưa tỷ tỷ về phủ trước."

Vinh Thân Vương tự mình sai người đỡ Bàng Lạc Vũ lên xe ngựa.

Bàng Lạc Tuyết mới vừa đi, Vinh Thân Vương liền nói với Dự vương: "Nha đầu này thật sự là một đứa bé ngoan a."

Dự vương gật đầu nói: "Tuyết nhi thật sự là một nữ tử tốt."

Vinh Thân Vương nghiền ngẫm hai từ Tuyết nhi rồi nói: "Phải biết quý trọng người trước mắt a, đừng để cho kẻ khác nhanh chân đến trước."

Dự vương nhìn Vinh Thân Vương một cái nói: "Đa tạ hoàng thúc, ta phải đi tiễn Tuyết nhi trước."

Vinh Thân Vương hài lòng gật đầu, việc Bàng Lạc Tuyết rời đi cũng không ảnh hưởng đến yến hội, nhưng lại có mấy người chính là ngồi không yên, bên này là Lâm Thanh, Tô Ấp bọn họ, Bàng Sách vì Trường Nhạc công chúa nên tạm thời không thể rời đi, không thể làm gì khác hơn là nhờ hai vị huynh đệ chiếu cố tốt cho muội muội của mình.

Bên kia.

Bàng Lạc Tuyết mang theo Bàng Lạc Vũ Bàng Lạc Băng lên xe ngựa, không giống với lúc tới, Bàng Lạc Tuyết cùng Bàng Lạc Vũ cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, Cúc Thanh nhìn dáng vẻ của Bàng Lạc Vũ, hỏi: "Nhị tiểu thư, vì sao người phải cho Đại tiểu thư một mối hôn sự tốt như vậy?"

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Vũ đang hôn mê nói: "Ngươi cũng cảm thấy mối hôn sự này tốt phải không?"

Cúc Thanh gật đầu một cái.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Hôm nay ta bức bách Tấn vương cưới nàng, lại khiến hắn mất hết thể diện trước mặt mọi người, ngươi cảm thấy hắn còn có thể đối xử tốt với Bàng Lạc Vũ sao, sợ rằng chút tình nghĩa này giữa bọn họ cũng tan thành mây khói, Tấn vương sợ rằng giờ phút này tâm tư muốn giết nàng đều có, để nàng ta chết trong tay người minh yêu, nàng mới có thể chết có ý nghĩa đúng không?"

Cúc Thanh gật đầu một cái, không nghĩ đến Nhị tiểu thư suy tính sâu xa như vậy, nhìn Bàng Lạc Vũ lại không khỏi nghĩ tới Nhị phu nhân,

Bàng Lạc Tuyết nhìn Cúc Thanh nói: "Ngươi không cần phải lo đến Nhị phu nhân, nói không chừng nàng sẽ rất hài lòng mối hôn sự này, sẽ không phạt ngươi, ngược lại còn có thể tán dương ngươi với mọi người đấy."

"Nô tỳ không có gì phải sợ, chỉ cầu hai kẻ ác nhân này sớm bị báo ứng." Cúc Thanh phẫn hận nói.

Bàng Lạc Tuyết vỗ tay Cúc Thanh, an ủi: "Ngươi yên tâm, các nàng ai cũng không chạy thoát."

Bàng Quốc côn phủ.

Tam phu nhân cố đỡ bụng đến trong sân của Nhị phu nhân, hai nha hoàn một trái một phải đỡ nàng.

Tam phu nhân nói: "Nhị tỷ, không phải là muội muội ta nói, hiện tại nếu tỷ tỷ là đương gia, Bàng Quốc công phủ của chúng ta ngay cả yến huyết cũng không nổi sao? Muội muội ta hôm nay có thai, Tiểu Ngọc bên cạnh ta muốn một chút yến huyết tỷ tỷ đều không cho. Đây là cố ý nhằm vào muội muội phải không."

Nhị phu nhân bưng một ly trà nói: "Muội muội nói đến chuyện này, hôm nay ngươi mang thai con của lão gia, dĩ nhiên là quý giá vô cùng, nhưng, ngươi không làm đương gia làm sao biết đương gia rất khổ cực, đồ tốt trong phủ này, nào phải như nước chảy mà đưa đến chỗ muội muội. Huyết yến này là hoàng hậu thưởng cho Tuyết nhi, Tuyết nhi lại dành cho phu nhân, phu nhân lại lo lắng cho thân thể của lão gia, liền đưa đến khố phòng thường cho lão gia ăn. Muội muội nói lời này thật sự là làm cho tỷ tỷ ta đau lòng."

Tam phu nhân nhìn bên trong chén còn thừa lại yến huyết thì cười lạnh, bất quá mấy ngày lại thật đúng rằng nghĩ mình là phu nhân chính thất.

Hai người vừa chuẩn bị làm ầm lên, liền nghe hạ nhân báo ba vị tiểu thư đã trở về. Hai người còn không kịp cái nhau, mọi người liền vội vàng đi vào. Chỉ thấy Bàng Lạc Tuyết đi phía sau Bàng Lạc Băng, Bàng Lạc Vũ lại bị hạ nhân dùng giá đưa trở về.

Tam phu nhân vui vẻ, Nhị phu nhân nhất thời nóng nảy kêu lên: "Vũ nhi a, ngươi làm sao vậy, ngàn vạn lần đừng làm ta sợ a."

Bàng Lạc Băng nhìn Tam phu nhân vội vàng tiến lên phía trước nói: "Mẫu thân, ta đã về." Vừa nói nước mắt liền ủy khuất mà rơi xuống.

Tam phu nhân vội vàng lau nước mắt trên mặt cho nàng: "Đây là thế nào, chuyện gì đã xảy ra, nói cho mẫu thân biết, ai ức hiếp ngươi."

Tam phu nhân không hỏi thì thôi, hỏi lại càng khiến Bàng Lạc Băng khóc dữ dội hơn, không thể làm gì khác hơn là đứng một bên an ủi Bàng Lạc Băng.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Nhị phu nhân lo lắng cho Bàng Lạc Vũ nói: "Nhị di nương không cần lo lắng quá, bất quá là tỷ tỷ sinh non, thân thể suy yếu, mới có thể bất tỉnh."

Lần này đến phiên Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân trợn mắt há mồm, Nhị phu nhân nói: "Tuyết Nhi a, có mấy lời không thể nói lung tung, Vũ nhi mới vừa cập kê, còn chưa vào nhà chồng, làm sao có thể có thai."

Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Lạc Băng nói: "Vốn là ta cũng không biết, hôm nay trên yến hội, Tam muội đẩy tỷ tỷ một cái, đại tỷ va vào bàn ghế, dẫn đến sinh non, chuyện này cũng có bằng chứng, thái y cũng tự mình xem qua rồi, nếu người không tin, có thể gọi người đến xem một lần."

Nhị phu nhân giống như bị sét đánh đến dại ra, chậm rãi hỏi: "Đứa bé kia là của ai?"

Bàng Lạc Tuyết nói: "Dĩ nhiên là Tấn vương điện hạ."

Tam phu nhân bắt lấy nàng hỏi: "Tuyết nhi, điều này không nên nói bừa, Tấn vương khi nào lại có quan hệ với Đại tiểu thư." Không trách được nàng có câu hỏi này, nàng ước gì đó là tạp chủng của người khác, việc con gái của mình thích Tấn vương nàng biết, sao có thể để cho nữ nhi của Nhị phu nhân nhanh chân đến trước được.

Nhị phu nhân nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Thật sự là Tấn vương điện hạ?"

Bàng Lạc Băng ủy khuất nhìn về hướng Tam di nương nói: "Di nương... hu hu..." Vừa nói liền bắt đầu khóc thút thít.

Tam phu nhân thương yêu nhất chính là nữ nhi này, hôm nay nữ nhi khóc đến thương tâm như vậy, nhất định là bị người ức hiếp, kể từ khi nàng mang thai tới nay, địa vị trong phủ chính là như mặt trời ban trưa, nàng đã sớm quên cuộc sống dè dặt qua ngày trước đó.

"Được rồi, Băng nhi, sao lại khóc nhiều như vây?" Tam phu nhân vừa dỗ dành Bàng Lạc Băng vừa nhìn những người khác, nàng dám khẳng định nhất định là có người ức hiếp nàng.

Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Là Nhị tỷ, là Nhị tỷ không chiếu cố tốt cho Băng nhi."

Bàng Lạc Tuyết cảm thấy buồn cười, Bàng Lạc Băng thật sự cho rằng nàng khi dễ nàng ta a.

Tam phu nhân nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Không thể nào, trước khi đi, lão gia cũng đã dặn Nhị tỷ ngươi phải chiếu cố tốt cho ngươi, từ trước đến nay nàng đều thương ngươi, sao còn có thể khi dễ ngươi chứ? Băng nhi không được nói bậy!"

Bàng Lạc Băng tức giận nói: "Chính là Nhị tỷ, chính là Nhị tỷ, còn có Đại tỷ."

"Im miệng!" Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói, mấy người bên cạnh đều im lặng.

Tam phu nhân bất mãn nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết: "Nếu nhị tiểu thư có cái gì không hài lòng với di nương, cần gì phải giận dữ, nghiêm nghị như vậy?"

Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn Tam di nương một cái nói: "Di nương còn nhớ mình là một di nương là được, mới vừa rồi, Tuyết Nhi còn cảm thấy ngươi mới là phu nhân Bàng Quốc công phủ đấy."

Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Bàng Lạc Tuyết nói: "Băng nhi, nếu ta nhớ không lầm, hại đại tỷ sinh non chính là ngươi đi..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện