Liên Diệc thấy Trường Nhạc công chúa như đang đi về hướng bên này, Trường Nhạc công chúa một thân cung trang màu lam nhạt, trên váy thêu nhiều cánh hoa anh đào nhỏ. Trên đầu là một cây trâm Bích Ngọc linh lung, rũ xuống là một chuỗi hạt Lưu Tô màu bạc. Trên mặt trang điểm một lớp phấn mỏng, được nha hoàn đỡ đang nhìn về hướng này.

Bàng Lạc Tuyết tinh tế nhìn thấy một vị công tử tuấn tú cao ngất đứng bên cạnh Trường Nhạc công chúa, chính là đại ca Bàng Sách, hai người đứng chung một chỗ, đúng là trai tài gái sắc.

Bàng Lạc Tuyết nheo mắt lại nhìn về phía hai người, quả nhiên trong nháy măt hai người đỏ mặt, nhất là mặt Trường Nhạc công chúa hồng như một quả anh đào chín mọng, khiến cho người ta không nhịn được mà đi hái.

Thích Dao cùng Bàng Lạc Tuyết nghe được tiếng chạy bộ bạch bạch thì xoay người, nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Tứ tử đầy bột mì ôm một đĩa xoay có bảy đến tám cái bánh ngọt chạy tới, Thương Dực đi theo phía sau của hắn.

Thích Dao xoay người ôm lấy hắn, cầm khăn lau khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má mềm mại cực kì giồng quả anh đào, Thích Doa không nhịn được hôn một cái, chọc cho tiểu tử kia cười ha ha không ngừng.

Bàng Sách đỡ Trường Nhạc công chúa đi lên thuyền hoa của Thích Dao nói: "Tên tiểu tử này thật đáng yêu a."

Thích Dao ôm hắn đưa về phía Trường Nhạc công chúa nói: "Đây là đệ đệ của ta, nhũ danh gọi là Tiểu tứ tử." Vừa nói vừa lắc lư tiểu tử trong lòng với Trường Nhạc công chúa.

Trường Nhạc công chúa chú ý đến một mâm điểm tâm xấu xí đến không thể chịu nổi trong tay Tiểu Tứ tử nói: "Tiểu Tứ tử, đây là ngươi làm sao?"

Tiểu Tứ tử nháy đôi mắt to xinh đẹp nhìn Trường Nhạc công chúa, hai mắt mở lớn, lông mi thật dài như một cây quạt, nhìn Trường Nhạc công chúa gật đầu một cái.

Trường Nhạc công chúa có cảm giác, tâm can tỳ phổi thận của mình cũng bị tên tiểu tử này làm tan chảy. Nhìn Thích Dao nói: "Hắn thật đáng yêu, có thể cho ta ôm không?"

Thích Dao nhìn một chút thấy tiểu tử không cự tuyệt, liền đem hắn đến bên người Trường Nhạc công chúa, Trường Nhạc ôm hắn hôn từng cái, hôn đến mức Bàng Sách cũng có chút ghen, nhìn Trường Nhạc công chúa nói: "Công chúa, người cẩn thận y phục của mình."

Bàng Sách vừa nói xong câu đó. Toàn bộ nữ nhân trên thuyền đều nhìn hắn chằm chằm. Nheo mắt lại mang theo bộ mặt ghét bỏ.

Bàng Sách ôm ngực: "Chết tiệt, bị bằng hữu của muội muội ghét bỏ. Bị nha hoàn của muội muội ghét bỏ, quan trọng nhất là bị người mình yêu ghét bỏ, thật đau lòng a."

Trường Nhạc nhìn Bàng Sách nói: "Sách, ngươi nhìn xem, hắn thật đáng yêu a."

Bàng Sách nhìn tình thương của mẹ bộc phát trên mặt của Trường Nhạc công chúa, trong nháy mắt bị hấp dẫn, mù quáng gật đầu nói: "Thật khả ái, thật đáng yêu."

Chẳng qua là Bàng Sách nhìn mặt Trường Nhạc công chúa mà nói là đáng yêu, Trường Nhạc chỉ lo dụ dỗ tiểu tử trong ngực, không có thời gian nhìn hắn. Nếu không sẽ lại đỏ mặt.

Bàng Lạc Tuyết đi tới bên cạnh đại ca của mình, đưa tay nhỏ bé ra, nhéo chút thịt của Bàng Sách. Vặn thật mạnh, Bàng Sách bị nàng nhéo đến đau, nhe răng trợn mắt. Nhìn muội tử của mình, trên mặt ngượng ngùng nói: "Tuyết Nhi, sao ngươi lại nhéo ta. Càng ngày càng bạo lực, cẩn thận không ai thèm lấy đấy."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Sách nói: "Ta còn chưa hỏi huynh, sao huynh lại ở chỗ này."

Trường Nhạc công chúa hồi thần, lưu luyến giao Tiểu Tứ tử cho nha hoàn bên cạnh Thích Dao: "Là ta mời Bàng công tử tới."

Bàng Sách gật đầu một cái, hắn còn tưởng rằng Trường Nhạc chỉ mời hắn, không nghĩ tới, còn mời cả muội tử của mình, thật là thất sách a.

Nguyên nhân là như vầy, cuộc săn bắn sắp của bốn nước sắp đến, đây là ngày quan trọng, nhân tài đối với tứ quốc mà nói là quan trọng nhất, vì thế hoàng đế liền giao nhiệm vụ lựa chọn nhân tài này cho hoàng đệ ruột của mình là Vinh Thân vương, Vinh Thân Vương về đến nhà có thể nói là mặt co mày cáu, Trường Nhạc công chúa thấy phụ vương mình cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ, gầy đi rất nhiều, không thể làm gì khác hơn là hỏi: "Phụ vương, ngài làm sao vậy."

Vinh Thân Vương nhìn nữ nhi xinh đẹp ngày càng trổ mã của mình nói: "Hoàng thượng giao cho ta nhiệm vụ chọn lựa nhân tài từ cuộc thi săn bắn của tứ quốc, ta đây không phải là đang vừa mừng vừa sợ sao."

Trường Nhạc công chúa nói: "Tứ quốc săn bắn nhưng là đại sự, lần này cử hành ở Đông Tần quốc, hoàng thượng đặc biệt coi trọng, giao việc này cho phụ vương cũng là hi vọng có thể chọn lựa nhiều nhân tài hơn, Dự vương cùng Tấn vương đều là nhân trung long phượng, Dự vương biểu ca là con ruột của Hoàng hậu nương nương, hoài bão to lớn cũng chiếm một dang ngạch, mẫu thân của Tấn vương là Nghi quý phi, , tự thân điện hạ cũng rất nổi bật, cũng có thể chiếm một danh ngạch, nói tới Nam Cung tướng quân Nam Cung gia cũng là một tài tử nổi danh, có thể chiếm một." Trường Nhạc công chúa phân tích nói.

Vinh Thân Vương gật đầu một cái: "Mấy người này đều rất tốt."

Trường Nhạc gật đầu một cái nói tiếp: "Công tử Tô gia Tô Ấp, người này mặc dù mặt ngoài thoạt nhìn cà lơ phất phơ, nhưng hắn cũng là một người rất có tiếng tăm, có thể chiếm một danh ngạch, vả lại bạn tốt của hắn Lâm Thanh, cũng là con của Lâm học sĩ, có thể tính làm một, còn có Bàng Sách công tử của Bàng Quốc công phủ cũng có thể tính là một." Lúc Trường Nhạc nói đến Bàng Sách mặt lơ đãng đỏ lên.

Vinh Thân Vương nhìn ở trong mắt, kéo tay Trường Nhạc công chúa nói: "Phụ vương cũng nhìn ra ngươi có ý với tên tiểu tử Bàng gia kia, phu nhân Bàng quốc công cũng từng nói qua với phụ thân, phụ thân cũng chỉ cầu có thể gả con đến nhà tốt."

Trường Nhạc công chúa đỏ mặt nói: "Phụ vương nói cái gì vậy, Trường Nhạc muốn ở cạnh phụ vương."

Vinh Thân Vương nhìn nữ nhi bên cạnh nói: "Chuyện này ta tự có sắp xếp, tất cả chờ sau cuộc thi săn bắn của tứ quốc rồi hẵn nói."

Trường Nhạc gật gật đầu nói: "Nữ nhi có lòng tin có thể thắng, có thể tham gia một vị trí, Nhị tiểu thư Bàng gia tài ba vô cùng, có thể chiếm một vị trí."

Vinh Thân Vương vui mừng nhìn Trường Nhạc: "LàTuyết Quận chúa đó?"

Trường Nhạc gật đầu nói: "Vâng, Nhị tiểu thư này, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, có thể nói nàng là một nhân tài, hơn nữa nàng rất lương thiện, vẫn luôn giúp đỡ những đứa trẻ nghèo khó kia."

Vinh Thân Vương nói: "Nha đầu này ta biết, lần trước Hoàng hậu nương nương còn liên tục khen, có thể thấy nữ nhi được phu nhân quốc công dạy dỗ, so với nữ nhi do thiếp thất của Bàng Quốc công sinh ra tốt hơn rất nhiều, Đại tiểu thư đó cũng có thể nói là tiếng xấu lan xa, ta thấy Tam tiểu thư cũng không phải là kẻ chủ tử lương thiện gì."

Trường Nhạc nói: "Phu nhân Quốc công xuất thân danh môn, tất nhiên về phương diện dạy dỗ Nhị tiểu thư cực kì nghiêm khắc, Đại tiểu thư kia là con của Nhị phu nhân, xuất thân của Nhị phu nhân không thấp, chẳng qua là lại không dạy dỗ tốt nữ nhi. Nghe nói Tam phu nhân có thai, có thể kiêu căng hơi quá, cho nên mới khiến Tam tiểu thư tuổi còn nhỏ đã không biết nặng nhẹ như vậy rồi."

Vinh Thân Vương nói: "Có thể thấy được nhiều thiếp thất, cũng không phải là chuyện tốt, hiện tại ta thấy lão gia hỏa Bàng Quốc công kia càng ngày càng hồ đồ, ta thật là lo lắng về tên tiểu tử Bàng Sách kia."

Trường Nhạc công chúa nói: "Phụ vương, bát tự còn chưa xem, phụ vương không nên nói lung tung, ta tin tưởng Bàng công tử."

"Thật là con gái lớn thì không thể giữ a. Đợi ta thử thách hắn cho tốt rồi hẵn nói." Vinh Thân Vương nói.

Trường Nhạc ở một bên đỏ mặt không nói lời nào.

Vinh Thân Vương nói: "Lúc này mới tám người. Còn thiếu hai người, làm sao bây giờ đây?"

Trường Nhạc công chúa an ủi nói: "Phụ vương không cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho nữ nhi. Nhất định sẽ chọn được mười người cho phụ thân."

Vinh Thân Vương lúc này mới thả lỏng tâm tư, nếu nữ nhi nói có thể tìm được, vậy nhất đinh có thể tìm được, nữ nhi này luôn luôn túc trí đa mưu. Ngay cả hoàng đế cũng gọi nàng nữ Gia Cát, nếu Trường Nhạc thân là nam tử thì tốt rồi.

Trường Nhạc tự mình đưa Vinh Thân Vương đi nghỉ ngơi. Mình đinh đưa thiếp mời trước mặt mọi người, chỉ bất quá, Bàng Sách tới sớm, chì còn một vài người đang ở trên bờ thôi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Trường Nhạc công chúa nói: "Công chúa. Có chuyền gì sao?"

Trường Nhạc công chúa nói: "Ta cũng không quanh co nữa, chủ yếu vẫn là chuyện Tứ quốc săn bắn, Trường Nhạc cần các vị giúp một tay."

Bàng Lạc Tuyết cau mày rối rắm vô cùng, Thích Dao ở một bên nói: "Chuyện này là chúng ta cũng không có cách nào giúp được." Vừa nói vứa làm mặt lạnh đi sang một bên.

Trường Nhạc công chúa lúng túng, vốn là nàng cũng hi vọng Thích Dao có thể tham gia. Nhưng là cứ như vậy thì số người của nàng lại mất đi một.

Bàng Lạc Tuyết an ủi: "Công chúa, chuyện này ta đề cử cho công chúa một người." Vừa nói với nha hoàn: "Gọi công tử ra ngoài."

Thương Dực mang theo mặt nạ ra ngoài nói với Bàng Lạc Tuyết: "Nhị tiểu thư."

Bàng Lạc Tuyết nói: "Trường Nhạc công chúa, ngươi cũng biết Dao tỷ tỷ chẳng qua là lâu chủ của Thúy Vi Lâu, phải biết tứ quốc săn bắn đao thương không có mắt, sinh tử hữu mệnh, Dao tỷ gánh vác sinh mạng nhiều người như vậy, không thể đáp ứng qua loa như thế."

Trường Nhạc công chúa nói: "Chuyện này là ta suy nghĩ không chu toàn. Dao lâu chủ đừng trách tội Trường Nhạc."

Thíc Dao chẳng qua là bất mãn tên hoàng đế hồ đồ đó, mặc dù việc cả nhà mình bị diệt là do Tấn vương hãm hại, nhưng người hạ chỉ là hắn, sao có thể không hận. Nàng ngàn lần cũng sẽ không giúp cái lão hồ đồ đó. Nghe Trường Nhạc nói như thế, đỡ Trường Nhạc mà nói: "Không giúp được công chúa, ta cũng rất xin lỗi, cũng không cần nói xin lỗi nữa, sẽ chỉ khiến chúng ta trở nên xa lạ thôi."

Bàng Lạc Tuyết nói với Trường Nhạc vị công tử này có thể xuất chiến.

Thương Dực lúc ở trong khoan thuyền cũng đã nghe được, hắn cũng muốn tạo tiếng vang lớn từ cuộc chiến này, nghe thấy Bàng Lạc Tuyết gọi thì lập tức đi ra.

Trường Nhạc nhìn Thương Dực nói: "Vị công tử này phải xưng hô như thế nào?"

Ánh mắt Bàng Sách nhìn Thương Dực thâm trầm, bên người muội muội lúc nào thì xuất hiện thêm một người tài ba dị sĩ như vậy, xem ra những năm nay mình không chú ý, không biết tiểu nha đầu này rối cuộc đã làm chuyện gì, trên người nam tử này có mùi huyết tinh nồng đậm, hơn nữa võ công tương đối tốt.

Thương Dực nhìn vè phía Trường Nhạc mà nói: "Công chúa khách khí, tiểu nhân là minh chủ của Sáp Huyết Minh công chúa gọi ta là Thương Dực là được rồi."

Trường Nhạc công chúa nói: "Ngươi chính là minh chủ của tổ chức sát thủ gần đây sao, nghe nói các ngươi cướp của người giàu chia cho người nghèo, hơn nữa chưa bao giờ hại người tốt, quả thật là không sai, Trường Nhạc may mắn yết kiến công tử."

Thương Dực vội vàng hoàn lễ nói: "Công chúa khách khí."

Bàng Sách nói: "Không biết tại sao Tuyết nhi lại quen minh chủ Sáp Huyết Minh vậy?"

Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt Bàng Sách không tốt, thầm nói một tiếng hỏng bét tiến lên kéo cánh tay Bàng Sách làm nũng nói: "Lúc ta ra cừa dâng hương vừa lúc gặp Thương công tử, ngẫu nhiên mà thôi, Tuyết nhi cũng rất khâm phục một thân chính khí của Thương công tử."

Bàng Sách âm trầm nói: "Vậy sao?"

Bàng Lạc Tuyết bị nhìn đến sợ hãi không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: "Đúng."

Thương Dực nhìn về phía Bàng Sách, hai nam tử giương mắt nhìn nhau, người nào cũng không chịu thối lui nửa phần, Bàng Sách đối với Thương Dực cũng có hảo cảm, lại nhìn khuôn mặt chính trực của hắn, chỉ là lo lắng cho muội muội của mình, bất quá nhìn dáng vẻ của hắn không giống như là người xấu, thì yên lòng.

Trường Nhạc nói: "Hôm nay ta cũng mời không ít tiểu thư khuê các cùng danh môn công tử, chắc là học cũng đã đợi ở bến đò rồi, chúng ta đến đón bọn họ đi, không nên mất lễ nghi, mới có thể tìm ra người tài này từ trong bọn họ."

Bàng Lạc Tuyết gật đầu một cái, đi theo Trường Nhạc lên thuyền hoa của Vinh Thân Vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện