Lời nói của Phong Thần khiến cho sáu người vốn đang lo lắng cảm thấy yên lòng.
Nhạc Vân Dương đánh giá xung quanh một phen, phát hiện Cửu Thải Ma Liên cùng hai gốc yêu thực kia đều đã biến mất, kinh ngạc hỏi tiếp: "Lão đại, Cửu Thải Ma Liên bị hai gốc yêu thực kia ăn rồi sao?"
Phong Thần mở lòng bàn tay ra, sáu viên hạt sen với màu sắc bất đồng bay lên, rơi vào trong tay sáu người theo từng thuộc tính khác nhau: "Yêu thực ta đã đánh chết, ta cũng đã lấy được Cửu Thải Ma Liên."
Sáu người đều biết tính cách của Phong Thần, nhìn ra được chàng không muốn nhiều lời, cho nên đều ăn ý không hỏi nữa.
Nhận được hạt sen, trong lòng sáu người đều kích động không thôi.
Nếu không có lão đại cùng Ngu Thanh Thiển, e là bọn họ đã bị hai gốc yêu thực kia giết chết, càng không khả năng lấy được linh vật trân quý này.
"Lão đại, ngươi thật sự quá đỉnh!" Nhạc Vân Dương cất hạt sen đi, dựng ngón tay cái với Phong Thần, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển nói tiếp: "Thiển Thiển cũng rất lợi hại, thế mà lại không bị công kích sóng âm ảnh hưởng."
Tinh thần lực cùng linh hồn lực của bọn hắn đều không yếu, song vẫn bị công kích sóng âm của yêu thực khiến cho mê man, nhưng Ngu Thanh Thiển lại không bị ảnh hưởng, điều đó có thể chứng minh tinh thần lực của nàng còn mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.
Nghĩ đến khảo nghiệm phải làm lúc mới gia nhập học viện, chắc hẳn Ngu Thanh Thiển đã dùng phương pháp gì đó che giấu cấp bậc tinh thần lực thiên phú của mình.
Nghe thấy Nhạc Vân Dương gọi "Thiển Thiển", Phong Thần không tự chủ mà nhíu mày: "Các ngươi gọi nàng Thanh Thiển là được rồi."
Khi còn bé Ngu Thanh Thiển luôn quấn lấy hắn, bắt hắn phải gọi nàng là "Thiển Thiển", cái tên này là tồn tại thâm căn cố đế trong lòng của hắn, những người khác gọi ra, chung quy lòng hắn vẫn thấy có mấy phần không vui.
Nhạc Vân Dương ngẩn người, tiếp đó liền cười thầm, ham muốn chiếm giữ của lão đại đúng là lớn quá mà! Hắn phát hiện những người tính tình lạnh lùng, một khi đã cố chấp thích một cái gì, là rất khó có thể buông tha.
"Thuật trị liệu của Thanh Thiển thật mạnh! Lần này nếu không có nàng đi theo, sợ là thương thế của chúng ta phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục." Hắn lập tức đổi cách gọi.
Đây cũng không phải là thổi phồng, lúc ấy bọn họ bị hai gốc yêu thực liên hiệp công kích, nếu không được Ngu Thanh Thiển trị liệu kịp, da thịt bị đốt cháy của bọn họ ít nhất cũng phải được chăm sóc hai tháng mới có thể khôi phục.
"Đúng vậy đấy! Lần này làm phiền lão đại cùng Thanh Thiển, nếu không chúng ta cũng xong rồi." Nam tử mặt trẻ con cười hì hì nói.
Mấy người khác cũng rối rít phụ họa theo, đối với thực lực cùng tiềm lực của Ngu Thanh Thiển đều tin tưởng hơn mấy phần.
"Tốt lắm, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, về học viện trước thôi." Phong Thần nhàn nhạt mở miệng.
"Nhất trí!"
Đoàn người đi ra ngoài sơn động, phát hiện mấy xoáy nước ở xung quanh những tảng đá ngầm.
Phong Thần nắm tay Ngu Thanh Thiển nhảy vào một cái xoáy nước trong số đó: "Chắc hẳn là có thể ra khỏi đây bằng lối này."
Những người khác cũng nhảy vào theo.
Theo xoáy nước tuôn trào, thân thể của bọn họ cũng thuận theo thế nước không ngừng bay lên, rất nhanh đã trở lại cái đáy sông lúc trước đó.
Sau khi ra khỏi mặt nước, Phong Thần mới buông tay Ngu Thanh Thiển ra. Hắn vẫn không hề quên, lúc này trên bờ còn có đám tân sinh tới đây rèn luyện.
Hắn thì không có vấn đề gì, nhưng trong lòng phát hiện Ngu Thanh Thiển còn chưa muốn để cho người khác thấy rõ quan hệ của bọn họ.
Ngu Thanh Thiển quả thật không muốn để lộ mối quan hệ thân thiết giữa mình và Phong Thần trước mặt người khác sớm như thế. Suy cho cùng nàng đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió trong chuyến đi rèn luyện lần này, sự quan tâm của hắn khiến nàng rất ấm lòng.
Từ nhỏ đến lớn, đối với mọi người Phong Thần đều là mặt lạnh tâm nóng, cái gì cũng sẽ không nói ra, bởi vì hắn chỉ dùng hành động để thể hiện.
Đám tân sinh trên bờ cùng những vị giáo viên đều không rời đi mà đang lo lắng đợi bọn họ.
Trông thấy mấy người nổi lên mặt nước mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Hỏa Ly Nhã vẫn luôn căng thẳng, thấy Ngu Thanh Thiển theo đám người Phong Thần cùng xuất hiện, mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng.
Nữ nhân này lúc nào cũng thích khiêu chiến sự kiên nhẫn của người khác, lâu như thế, suýt chút nữa hắn cũng cho là nàng đã xảy ra chuyện.
Nhạc Vân Dương đánh giá xung quanh một phen, phát hiện Cửu Thải Ma Liên cùng hai gốc yêu thực kia đều đã biến mất, kinh ngạc hỏi tiếp: "Lão đại, Cửu Thải Ma Liên bị hai gốc yêu thực kia ăn rồi sao?"
Phong Thần mở lòng bàn tay ra, sáu viên hạt sen với màu sắc bất đồng bay lên, rơi vào trong tay sáu người theo từng thuộc tính khác nhau: "Yêu thực ta đã đánh chết, ta cũng đã lấy được Cửu Thải Ma Liên."
Sáu người đều biết tính cách của Phong Thần, nhìn ra được chàng không muốn nhiều lời, cho nên đều ăn ý không hỏi nữa.
Nhận được hạt sen, trong lòng sáu người đều kích động không thôi.
Nếu không có lão đại cùng Ngu Thanh Thiển, e là bọn họ đã bị hai gốc yêu thực kia giết chết, càng không khả năng lấy được linh vật trân quý này.
"Lão đại, ngươi thật sự quá đỉnh!" Nhạc Vân Dương cất hạt sen đi, dựng ngón tay cái với Phong Thần, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển nói tiếp: "Thiển Thiển cũng rất lợi hại, thế mà lại không bị công kích sóng âm ảnh hưởng."
Tinh thần lực cùng linh hồn lực của bọn hắn đều không yếu, song vẫn bị công kích sóng âm của yêu thực khiến cho mê man, nhưng Ngu Thanh Thiển lại không bị ảnh hưởng, điều đó có thể chứng minh tinh thần lực của nàng còn mạnh hơn bọn hắn rất nhiều.
Nghĩ đến khảo nghiệm phải làm lúc mới gia nhập học viện, chắc hẳn Ngu Thanh Thiển đã dùng phương pháp gì đó che giấu cấp bậc tinh thần lực thiên phú của mình.
Nghe thấy Nhạc Vân Dương gọi "Thiển Thiển", Phong Thần không tự chủ mà nhíu mày: "Các ngươi gọi nàng Thanh Thiển là được rồi."
Khi còn bé Ngu Thanh Thiển luôn quấn lấy hắn, bắt hắn phải gọi nàng là "Thiển Thiển", cái tên này là tồn tại thâm căn cố đế trong lòng của hắn, những người khác gọi ra, chung quy lòng hắn vẫn thấy có mấy phần không vui.
Nhạc Vân Dương ngẩn người, tiếp đó liền cười thầm, ham muốn chiếm giữ của lão đại đúng là lớn quá mà! Hắn phát hiện những người tính tình lạnh lùng, một khi đã cố chấp thích một cái gì, là rất khó có thể buông tha.
"Thuật trị liệu của Thanh Thiển thật mạnh! Lần này nếu không có nàng đi theo, sợ là thương thế của chúng ta phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục." Hắn lập tức đổi cách gọi.
Đây cũng không phải là thổi phồng, lúc ấy bọn họ bị hai gốc yêu thực liên hiệp công kích, nếu không được Ngu Thanh Thiển trị liệu kịp, da thịt bị đốt cháy của bọn họ ít nhất cũng phải được chăm sóc hai tháng mới có thể khôi phục.
"Đúng vậy đấy! Lần này làm phiền lão đại cùng Thanh Thiển, nếu không chúng ta cũng xong rồi." Nam tử mặt trẻ con cười hì hì nói.
Mấy người khác cũng rối rít phụ họa theo, đối với thực lực cùng tiềm lực của Ngu Thanh Thiển đều tin tưởng hơn mấy phần.
"Tốt lắm, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, về học viện trước thôi." Phong Thần nhàn nhạt mở miệng.
"Nhất trí!"
Đoàn người đi ra ngoài sơn động, phát hiện mấy xoáy nước ở xung quanh những tảng đá ngầm.
Phong Thần nắm tay Ngu Thanh Thiển nhảy vào một cái xoáy nước trong số đó: "Chắc hẳn là có thể ra khỏi đây bằng lối này."
Những người khác cũng nhảy vào theo.
Theo xoáy nước tuôn trào, thân thể của bọn họ cũng thuận theo thế nước không ngừng bay lên, rất nhanh đã trở lại cái đáy sông lúc trước đó.
Sau khi ra khỏi mặt nước, Phong Thần mới buông tay Ngu Thanh Thiển ra. Hắn vẫn không hề quên, lúc này trên bờ còn có đám tân sinh tới đây rèn luyện.
Hắn thì không có vấn đề gì, nhưng trong lòng phát hiện Ngu Thanh Thiển còn chưa muốn để cho người khác thấy rõ quan hệ của bọn họ.
Ngu Thanh Thiển quả thật không muốn để lộ mối quan hệ thân thiết giữa mình và Phong Thần trước mặt người khác sớm như thế. Suy cho cùng nàng đã đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió trong chuyến đi rèn luyện lần này, sự quan tâm của hắn khiến nàng rất ấm lòng.
Từ nhỏ đến lớn, đối với mọi người Phong Thần đều là mặt lạnh tâm nóng, cái gì cũng sẽ không nói ra, bởi vì hắn chỉ dùng hành động để thể hiện.
Đám tân sinh trên bờ cùng những vị giáo viên đều không rời đi mà đang lo lắng đợi bọn họ.
Trông thấy mấy người nổi lên mặt nước mới thở phào nhẹ nhõm.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Hỏa Ly Nhã vẫn luôn căng thẳng, thấy Ngu Thanh Thiển theo đám người Phong Thần cùng xuất hiện, mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng.
Nữ nhân này lúc nào cũng thích khiêu chiến sự kiên nhẫn của người khác, lâu như thế, suýt chút nữa hắn cũng cho là nàng đã xảy ra chuyện.
Danh sách chương