Thấy Phong Thần không nói ra, ngược lại rơi vào trầm tư, những người khác càng khẳng định lão đại có tình cảm đặc biệt đối với Ngu Thanh Thiển.
"Lão đại, chúng ta đi đánh Hỏa Ly Nhã một trận, cho hắn biết có người hắn không thể tơ tưởng." Nhạc Vân Dương nói một câu thăm dò.
Phong Thần lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lùng như trước: "Các ngươi cho rằng Hỏa Ly Nhã thật sự đơn giản như vẻ ngoài như vậy sao?"
"Chẳng phải hắn là thái tử của Văn Hỏa quốc à." Chàng trai có gương mặt con nít bĩu môi: "Vẫn bị hoàng tử của hoàng hậu kế ức hiếp, nói không chừng một lúc nào đó, ngôi vị thái tử của hắn sẽ đổi chủ."
Bọn hắn mặc dù không có thân thế như Hỏa Ly Nhã, thế nhưng đi đánh một trận, không chơi đến mức để xảy ra án mạng, thì vẫn dám chơi.
Thứ nhất là cảm thấy Hỏa Ly Nhã ở Văn Hỏa quốc cũng không được sủng ái, nếu không thì Văn Hỏa đại đế cũng sẽ không nâng địa vị Tần gia kia lên làm hoàng hậu kế, lại còn sinh ra một hoàng tử, thứ hai chính là nhìn Hỏa Ly Nhã kia thì cảm thấy gai mắt, bạn gái của lão đại bọn hắn mà cũng dám cướp, chắc tên nhãi đó không muốn sống rồi.
Môi Phong Thần cong lên đầy thâm ý: "Cũng có người không giống như vẻ bề ngoài mình nhìn thấy hoặc đơn giản giống như trong trí tưởng tượng vậy, đừng để bị che mắt."
Người đời chỉ biết Hỏa Ly Nhã bị hoàng hậu kế âm thầm ức hiếp, nhưng lại cực kỳ hiếm người biết đến gia tộc bên mẹ của hắn thật ra là Hàn gia, một trong bảy thế gia Linh Thực cao nhất ở trung tâm đại lục.
Huống chi vị Văn Hỏa đại đế kia có thực sự bỏ mặc Hỏa Ly Nhã không quan tâm nữa hay không? Phong Thần lại không cho là như vậy. Còn như nguyên nhân, đương nhiên cũng không có khả năng nói ra.
Ba người chính thức thừa kế đại đế quốc, không gian Linh Thực bên trong cơ thể của mỗi người đều ẩn sâu một dòng Linh Thực hoàng giả thần bí.
Phong Thần biết rõ Hỏa Ly Nhã tuyệt đối không đơn giản, cũng tạm thời đoán không ra dòng Linh Thực hoàng giả kia trên người đối phương rốt cuộc là thuộc tính gì, chí ít đối phương còn chưa từng sử dụng sức mạnh kia.
"Xem ra hắn không đơn giản, vậy bây giờ chúng ta muốn đánh hắn một trận, cũng không phải là việc dễ dàng." Nhạc Vân Dương xuất thân từ đại tộc, làm chuyện như vậy cũng chẳng sợ gì nhiều.
Bất kể là Phong Thần hay Hỏa Ly Nhã đều có tính kiêu ngạo của chính mình, chuyện nhờ người khác lén lút ra tay đánh đối thủ, tuyệt đối không làm được.Phong Thần hơi hơi nhíu mày: "Không nên đi gây sự với hắn, đây là chuyện giữa ta và hắn."
Hơn nữa, coi như đánh Hỏa Ly Nhã một trận thì đã làm sao? Muốn đánh thì phải để hắn tự mình ra tay.
Huống chi, đôi mắt Phong Thần thâm thúy vô ngần chớp một cái, hắn sẽ không để cho Hỏa Ly Nhã nhanh như vậy đã nhìn thấu tình cảm của hắn đối với Ngu Thanh Thiển.
"Cũng đúng, loại chuyện như vậy vẫn phải để lão đại ra tay." Trong nháy mắt Nhạc Vân Dương đã hiểu ý của Phong Thần, híp mắt cười nói.
Những người khác lại không tưởng tượng ra, cảnh lão đại đi giải quyết Hỏa Ly Nhã sẽ như thế nào.
Phong Thần cất bước đi đến chỗ Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã.
Vốn dĩ người ở xung quanh đang trò chuyện với nhau, sau khi nhìn thấy Phong Thần xuất hiện, mọi ánh mắt đều tập trung chú ý, không ít ánh mắt ái mộ của các nữ sinh không cảm thấy ngại ngùng gì khi nhìn chằm chằm vào hắn.
"Thiển Thiển!" Giọng nói trong trẻo dịu dàng như ngọc vang lên bên tai Ngu Thanh Thiển, mang theo ý vị nhẹ nhàng dịu dàng.
Lúc Phong Thần vừa xuất hiện, Ngu Thanh Thiển ngay lập tức chú ý đến hắn, nghiêng đầu mỉm cười, nói: "Chàng cũng tới đây xem náo nhiệt à?"
Đi xem học viên mới khảo nghiệm năng khiếu thực văn, không hề giống phong cách của Phong Thần.
"Ta chỉ tới xem nàng khảo nghiệm mà thôi." Phong Thần trình bày ngắn gọn nguyên nhân vì sao mình đến nơi này.
Nếu không phải vì Ngu Thanh Thiển tới tham gia khảo nghiệm, khẳng định không đời nào hắn lại đến xem những học sinh mới khác tham gia khảo nghiệm.
"Học viên giỏi nhất của khoa thực văn như chàng đây mà tới xem ta khảo nghiệm, ta cảm thấy tràn đầy áp lực." Ngu Thanh Thiển hơi híp mắt lại, cười giỡn nói.
Phong Thần khẽ cười một tiếng: "Da mặt nàng dày như vậy, còn có thể cảm thấy bị áp lực hay sao?"
Ngu Thanh Thiển lườm hắn một cái: "Da mặt dày cũng là một loại ưu điểm."
Nhìn hai người đùa vui không hề có khoảng cách, dường như Phong Thần đã mất đi vẻ đẹp bên ngoài như tiên giáng trần kia, biến thành người phàm, đột nhiên trong lòng Hỏa Ly Nhã cảm thấy rất khó chịu.
"Lão đại, chúng ta đi đánh Hỏa Ly Nhã một trận, cho hắn biết có người hắn không thể tơ tưởng." Nhạc Vân Dương nói một câu thăm dò.
Phong Thần lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, giọng nói lạnh lùng như trước: "Các ngươi cho rằng Hỏa Ly Nhã thật sự đơn giản như vẻ ngoài như vậy sao?"
"Chẳng phải hắn là thái tử của Văn Hỏa quốc à." Chàng trai có gương mặt con nít bĩu môi: "Vẫn bị hoàng tử của hoàng hậu kế ức hiếp, nói không chừng một lúc nào đó, ngôi vị thái tử của hắn sẽ đổi chủ."
Bọn hắn mặc dù không có thân thế như Hỏa Ly Nhã, thế nhưng đi đánh một trận, không chơi đến mức để xảy ra án mạng, thì vẫn dám chơi.
Thứ nhất là cảm thấy Hỏa Ly Nhã ở Văn Hỏa quốc cũng không được sủng ái, nếu không thì Văn Hỏa đại đế cũng sẽ không nâng địa vị Tần gia kia lên làm hoàng hậu kế, lại còn sinh ra một hoàng tử, thứ hai chính là nhìn Hỏa Ly Nhã kia thì cảm thấy gai mắt, bạn gái của lão đại bọn hắn mà cũng dám cướp, chắc tên nhãi đó không muốn sống rồi.
Môi Phong Thần cong lên đầy thâm ý: "Cũng có người không giống như vẻ bề ngoài mình nhìn thấy hoặc đơn giản giống như trong trí tưởng tượng vậy, đừng để bị che mắt."
Người đời chỉ biết Hỏa Ly Nhã bị hoàng hậu kế âm thầm ức hiếp, nhưng lại cực kỳ hiếm người biết đến gia tộc bên mẹ của hắn thật ra là Hàn gia, một trong bảy thế gia Linh Thực cao nhất ở trung tâm đại lục.
Huống chi vị Văn Hỏa đại đế kia có thực sự bỏ mặc Hỏa Ly Nhã không quan tâm nữa hay không? Phong Thần lại không cho là như vậy. Còn như nguyên nhân, đương nhiên cũng không có khả năng nói ra.
Ba người chính thức thừa kế đại đế quốc, không gian Linh Thực bên trong cơ thể của mỗi người đều ẩn sâu một dòng Linh Thực hoàng giả thần bí.
Phong Thần biết rõ Hỏa Ly Nhã tuyệt đối không đơn giản, cũng tạm thời đoán không ra dòng Linh Thực hoàng giả kia trên người đối phương rốt cuộc là thuộc tính gì, chí ít đối phương còn chưa từng sử dụng sức mạnh kia.
"Xem ra hắn không đơn giản, vậy bây giờ chúng ta muốn đánh hắn một trận, cũng không phải là việc dễ dàng." Nhạc Vân Dương xuất thân từ đại tộc, làm chuyện như vậy cũng chẳng sợ gì nhiều.
Bất kể là Phong Thần hay Hỏa Ly Nhã đều có tính kiêu ngạo của chính mình, chuyện nhờ người khác lén lút ra tay đánh đối thủ, tuyệt đối không làm được.Phong Thần hơi hơi nhíu mày: "Không nên đi gây sự với hắn, đây là chuyện giữa ta và hắn."
Hơn nữa, coi như đánh Hỏa Ly Nhã một trận thì đã làm sao? Muốn đánh thì phải để hắn tự mình ra tay.
Huống chi, đôi mắt Phong Thần thâm thúy vô ngần chớp một cái, hắn sẽ không để cho Hỏa Ly Nhã nhanh như vậy đã nhìn thấu tình cảm của hắn đối với Ngu Thanh Thiển.
"Cũng đúng, loại chuyện như vậy vẫn phải để lão đại ra tay." Trong nháy mắt Nhạc Vân Dương đã hiểu ý của Phong Thần, híp mắt cười nói.
Những người khác lại không tưởng tượng ra, cảnh lão đại đi giải quyết Hỏa Ly Nhã sẽ như thế nào.
Phong Thần cất bước đi đến chỗ Ngu Thanh Thiển và Hỏa Ly Nhã.
Vốn dĩ người ở xung quanh đang trò chuyện với nhau, sau khi nhìn thấy Phong Thần xuất hiện, mọi ánh mắt đều tập trung chú ý, không ít ánh mắt ái mộ của các nữ sinh không cảm thấy ngại ngùng gì khi nhìn chằm chằm vào hắn.
"Thiển Thiển!" Giọng nói trong trẻo dịu dàng như ngọc vang lên bên tai Ngu Thanh Thiển, mang theo ý vị nhẹ nhàng dịu dàng.
Lúc Phong Thần vừa xuất hiện, Ngu Thanh Thiển ngay lập tức chú ý đến hắn, nghiêng đầu mỉm cười, nói: "Chàng cũng tới đây xem náo nhiệt à?"
Đi xem học viên mới khảo nghiệm năng khiếu thực văn, không hề giống phong cách của Phong Thần.
"Ta chỉ tới xem nàng khảo nghiệm mà thôi." Phong Thần trình bày ngắn gọn nguyên nhân vì sao mình đến nơi này.
Nếu không phải vì Ngu Thanh Thiển tới tham gia khảo nghiệm, khẳng định không đời nào hắn lại đến xem những học sinh mới khác tham gia khảo nghiệm.
"Học viên giỏi nhất của khoa thực văn như chàng đây mà tới xem ta khảo nghiệm, ta cảm thấy tràn đầy áp lực." Ngu Thanh Thiển hơi híp mắt lại, cười giỡn nói.
Phong Thần khẽ cười một tiếng: "Da mặt nàng dày như vậy, còn có thể cảm thấy bị áp lực hay sao?"
Ngu Thanh Thiển lườm hắn một cái: "Da mặt dày cũng là một loại ưu điểm."
Nhìn hai người đùa vui không hề có khoảng cách, dường như Phong Thần đã mất đi vẻ đẹp bên ngoài như tiên giáng trần kia, biến thành người phàm, đột nhiên trong lòng Hỏa Ly Nhã cảm thấy rất khó chịu.
Danh sách chương