Thời gian một chén trà mới qua phân nửa, ông lão mặc áo trắng nãy giờ đứng ở phía dưới đột nhiên nhìn về phía Ngu Thanh Thiển.
"Ngu Thanh Thiển, ngươi ở khoa dược tễ chỉ mất thời gian nửa chén trà nhỏ đã hoàn thành việc lĩnh hội, cũng một lần duy nhất đã tinh luyện ra dược tễ nhập môn, lão phu tin tưởng trên thực văn, ngươi cũng không nên làm chúng ta thất vọng mới đúng."
Ngu Thanh Thiển cảm thấy ông lão này tuyệt đối không phải chỉ muốn khen nàng đơn giản như vậy.
Quả nhiên, ông lão mặc áo trắng chuyển đề tài câu chuyện, cười nói: "Cho nên, bây giờ ngươi đi lên thực hiện vẽ nhập môn thực văn Tư Đồ Lạc mới dạy vừa rồi, nhưng lại chỉ có duy nhất một cơ hội."
"Nói cách khác, một lần mà thành công, ngươi sẽ được trúng tuyển cả học vấn và phẩm hạnh của khoa thực văn, cũng sẽ là trọng điểm bồi dưỡng của hai lão phu đây." Bỗng nhiên hắn dừng lời nói lại, giống như đang cười vậy, lại tiếp tục nói: "Nhưng nếu một lần mà không thể thành công, vậy ngay lập tức ngươi sẽ bị mất đi cơ hội được vào học trong khoa thực văn lần này."
Ngu Thanh Thiển nghe thấy lời ông lão mặc áo trắng nói, hơi hơi kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Lão nhân này quả nhiên là muốn kiểm tra nàng.
Những người khác nghe xong lời ông lão mặc áo trắng nói đều tỏ vẻ ngạc nhiên không tin, nhưng vẫn cười trên nỗi đau của người khác.
Một lần đã tinh luyện thành công dược tễ tuy là rất khó, nhưng không khó bằng thực văn nhập môn.
"Lão đầu, điều kiện của ông như vậy không phải đã biến thành quá hà khắc à." Hỏa Ly Nhã cảm thấy đối xử với Ngu Thanh Thiển như vậy là quá không công bằng, lúc trước hắn tiếp xúc qua thực văn, cũng hiểu được xác suất để trong một lần mà đã vẽ thành công là quá nhỏ, nhịn không được nên lên tiếng: "Người khác có mười lần cơ hội, Ngu Thanh Thiển chỉ có một lần cơ hội, như vậy không công bằng."
"Lão phu đây đang khảo nghiệm năng lực của cô ta, tài năng bẩm sinh của cô ta đã quyết định cô ta không cần đi theo đường thường." Ông lão mặc áo trắng không để tâm đến lời nói của Hỏa Ly Nhã.
"Nhưng đối với người lần đầu tiên tiếp xúc với thực văn, yêu cầu một lần đã vẽ ra nhập môn thực văn, yêu cầu như vậy không phải là quá mức hà khắc, có người có thể làm được sao?" Hỏa Ly Nhã phản bác.
"Là người nào?" Hỏa Ly Nhã cau mày hỏi tiếp.Ông lão mặc áo trắng cười ngạo nghễ một tiếng: "Chưa thử qua, làm sao ngươi lại biết cô ta có thể làm được hay không? Hơn nữa, huống hồ gì đã có người làm được."
Nhạc Vân Dương đứng sau lưng Phong Thần chen miệng nói: "Đương nhiên là lão đại của chúng ta."
Tuy bọn họ cũng hiểu được khả năng Ngu Thanh Thiển trong lần đầu tiên đã vẽ thành công nhập môn thực văn là rất khó, nhưng lão đầu mặc áo trắng này tính khí xấu xa rất cổ quái, phản đối càng kịch liệt, lão tuyệt đối càng thêm biến thái.
Hỏa Ly Nhã chỉ nghe nói qua Phong Thần là thiên tài tuyệt thế của khoa thực văn, năm ngoái thi đấu đối chiến trong thực văn còn đánh bại những học viện nơi khác, giành được giải quán quân.
Cũng không nghĩ đến chuyện Phong Thần này lại dị thường như vậy một lần đã vẽ ra thực văn nhập môn.
"Đúng, người kia chính là học trưởng của các ngươi, Phong Thần." Trong bộ dạng thờ ơ hờ hững của ông lão mặc áo trắng biểu lộ thêm vài phần kiêu ngạo.
Phong Thần là học viên của khoa thực văn khoá trước, là một trong những thiên tài xuất sắc nhất, cho dù đi đến những nơi tầm cỡ như Thánh viện đều là thiên tài ở nơi đó, hắn tin tưởng Phong Thần tuyệt đối cũng là người xuất chúng nổi trội hơn trong số đó.
Lúc này Hỏa Ly Nhã cũng không biết phải làm sao để phản bác, nếu không ai có thể làm được, hắn còn có thể nói một câu, nhưng người hắn không ưa lại hết lần này đến lần khác làm được rồi.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng: "Để em thử xem."
Bệnh mỹ nhân có thể làm được, nàng tin tưởng mình cũng có thể.
Huống hồ, từ đầu đến cuối nàng đã không chuẩn bị để làm thử nhiều lần, một lần là đủ.
"Được, tiểu nha đầu quả nhiên là ta nhìn đúng người, đến đây đi." Ông lão mặc áo trắng gật đầu cười nói.
Phong Thần vẫn chưa lên tiếng, hắn lạnh lùng yên tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn nhìn Ngu Thanh Thiển, trong ánh mắt đã giấu đi sự tin tưởng.
Đúng, hắn tin tưởng Ngu Thanh Thiển trong một lần duy nhất có thể hoàn thành bản vẽ thực văn nhập môn.
Ngu Thanh Thiển quay sang Phong Thần, hai người liếc nhau, nhìn thấy trong đôi mắt phượng nhỏ dài của hắn đượm vài phần ý cười và tin tưởng chắc chắn, nàng không tự chủ ngọ nguậy khóe môi.
"Ngu Thanh Thiển, ngươi ở khoa dược tễ chỉ mất thời gian nửa chén trà nhỏ đã hoàn thành việc lĩnh hội, cũng một lần duy nhất đã tinh luyện ra dược tễ nhập môn, lão phu tin tưởng trên thực văn, ngươi cũng không nên làm chúng ta thất vọng mới đúng."
Ngu Thanh Thiển cảm thấy ông lão này tuyệt đối không phải chỉ muốn khen nàng đơn giản như vậy.
Quả nhiên, ông lão mặc áo trắng chuyển đề tài câu chuyện, cười nói: "Cho nên, bây giờ ngươi đi lên thực hiện vẽ nhập môn thực văn Tư Đồ Lạc mới dạy vừa rồi, nhưng lại chỉ có duy nhất một cơ hội."
"Nói cách khác, một lần mà thành công, ngươi sẽ được trúng tuyển cả học vấn và phẩm hạnh của khoa thực văn, cũng sẽ là trọng điểm bồi dưỡng của hai lão phu đây." Bỗng nhiên hắn dừng lời nói lại, giống như đang cười vậy, lại tiếp tục nói: "Nhưng nếu một lần mà không thể thành công, vậy ngay lập tức ngươi sẽ bị mất đi cơ hội được vào học trong khoa thực văn lần này."
Ngu Thanh Thiển nghe thấy lời ông lão mặc áo trắng nói, hơi hơi kinh ngạc một chút nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Lão nhân này quả nhiên là muốn kiểm tra nàng.
Những người khác nghe xong lời ông lão mặc áo trắng nói đều tỏ vẻ ngạc nhiên không tin, nhưng vẫn cười trên nỗi đau của người khác.
Một lần đã tinh luyện thành công dược tễ tuy là rất khó, nhưng không khó bằng thực văn nhập môn.
"Lão đầu, điều kiện của ông như vậy không phải đã biến thành quá hà khắc à." Hỏa Ly Nhã cảm thấy đối xử với Ngu Thanh Thiển như vậy là quá không công bằng, lúc trước hắn tiếp xúc qua thực văn, cũng hiểu được xác suất để trong một lần mà đã vẽ thành công là quá nhỏ, nhịn không được nên lên tiếng: "Người khác có mười lần cơ hội, Ngu Thanh Thiển chỉ có một lần cơ hội, như vậy không công bằng."
"Lão phu đây đang khảo nghiệm năng lực của cô ta, tài năng bẩm sinh của cô ta đã quyết định cô ta không cần đi theo đường thường." Ông lão mặc áo trắng không để tâm đến lời nói của Hỏa Ly Nhã.
"Nhưng đối với người lần đầu tiên tiếp xúc với thực văn, yêu cầu một lần đã vẽ ra nhập môn thực văn, yêu cầu như vậy không phải là quá mức hà khắc, có người có thể làm được sao?" Hỏa Ly Nhã phản bác.
"Là người nào?" Hỏa Ly Nhã cau mày hỏi tiếp.Ông lão mặc áo trắng cười ngạo nghễ một tiếng: "Chưa thử qua, làm sao ngươi lại biết cô ta có thể làm được hay không? Hơn nữa, huống hồ gì đã có người làm được."
Nhạc Vân Dương đứng sau lưng Phong Thần chen miệng nói: "Đương nhiên là lão đại của chúng ta."
Tuy bọn họ cũng hiểu được khả năng Ngu Thanh Thiển trong lần đầu tiên đã vẽ thành công nhập môn thực văn là rất khó, nhưng lão đầu mặc áo trắng này tính khí xấu xa rất cổ quái, phản đối càng kịch liệt, lão tuyệt đối càng thêm biến thái.
Hỏa Ly Nhã chỉ nghe nói qua Phong Thần là thiên tài tuyệt thế của khoa thực văn, năm ngoái thi đấu đối chiến trong thực văn còn đánh bại những học viện nơi khác, giành được giải quán quân.
Cũng không nghĩ đến chuyện Phong Thần này lại dị thường như vậy một lần đã vẽ ra thực văn nhập môn.
"Đúng, người kia chính là học trưởng của các ngươi, Phong Thần." Trong bộ dạng thờ ơ hờ hững của ông lão mặc áo trắng biểu lộ thêm vài phần kiêu ngạo.
Phong Thần là học viên của khoa thực văn khoá trước, là một trong những thiên tài xuất sắc nhất, cho dù đi đến những nơi tầm cỡ như Thánh viện đều là thiên tài ở nơi đó, hắn tin tưởng Phong Thần tuyệt đối cũng là người xuất chúng nổi trội hơn trong số đó.
Lúc này Hỏa Ly Nhã cũng không biết phải làm sao để phản bác, nếu không ai có thể làm được, hắn còn có thể nói một câu, nhưng người hắn không ưa lại hết lần này đến lần khác làm được rồi.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng: "Để em thử xem."
Bệnh mỹ nhân có thể làm được, nàng tin tưởng mình cũng có thể.
Huống hồ, từ đầu đến cuối nàng đã không chuẩn bị để làm thử nhiều lần, một lần là đủ.
"Được, tiểu nha đầu quả nhiên là ta nhìn đúng người, đến đây đi." Ông lão mặc áo trắng gật đầu cười nói.
Phong Thần vẫn chưa lên tiếng, hắn lạnh lùng yên tĩnh đứng ở nơi đó, ánh mắt vẫn nhìn Ngu Thanh Thiển, trong ánh mắt đã giấu đi sự tin tưởng.
Đúng, hắn tin tưởng Ngu Thanh Thiển trong một lần duy nhất có thể hoàn thành bản vẽ thực văn nhập môn.
Ngu Thanh Thiển quay sang Phong Thần, hai người liếc nhau, nhìn thấy trong đôi mắt phượng nhỏ dài của hắn đượm vài phần ý cười và tin tưởng chắc chắn, nàng không tự chủ ngọ nguậy khóe môi.
Danh sách chương