Tam Túc Kim Ô bị lưới lớn do thực vật kết thành từ bốn phương tám hướng chặn lại đường đi, lưới lớn không ngừng co lại, vây khốn nó ở bên trong.
Lúc này, Ngu Thanh Thiển đang bị tường lửa vây công phía dưới, bắn ống tay áo một cái, tùy ý ném xuống mấy hạt giống.
Từng tia linh lực màu xanh lá cây từ lòng bàn tay nàng chui ra, những hạt giống rơi xuống đất trong nháy mắt mọc rễ nảy mầm, ngay sau đó sinh trưởng thành mấy bụi yêu thực lá lớn màu băng lam.
Yêu thực vừa mới sinh trưởng ra, một luồng khí lạnh như băng lan tràn, từng tấm lá lớn màu băng lam ngăn cản tường lửa xung quanh.
Rất nhanh, tường lửa đang bao vây kia dần dần bị đóng băng, cuối cùng lại hóa thành tường băng, yêu thực màu băng lam kia vẫy vẫy mấy cái lá cây.
"Rắc rắc!" Tường băng xung quanh lần lượt vỡ vụn, cuối cùng hóa thành hơi nước bốc hơi biến mất.
Ngu Thanh Thiển lại thu lấy mấy hạt giống mà yêu thực màu băng lam ngưng kết thành, dị năng hệ Mộc rót vào rễ cây.
Yêu thực màu băng lam kia điên cuồng sinh trưởng, mấy tấm lá cây khổng lồ củng cố tấm lưới lớn trên bầu trời, từng luồng khí lạnh vọt tới Tam Túc Kim Ô.
Tam Túc Kim Ô thích nhiệt ghét hàn, lúc này đã không thoát được lưới lớn thực vật, lại bị băng hàn nó căm ghét ăn mòn, phát ra từng tiếng thét chói tai cảm giác như đang tức giận dẫm chân.
Cặp mắt ti hí của nó nhìn chằm chằm người nó coi như kẻ thù, Ngu Thanh Thiển, hận không được lập tức bay xuống mổ ăn nàng.
Ngu Thanh Thiển nhướn nhướng mày: "Vật nhỏ mà tính tình không nhỏ, vậy cứ tiếp tục bị đông đi."
Nàng tiếp tục ngoắc tay, lưới lớn và lá cây màu băng lam kia lập tức đập Kim Ô nặng nề ngã trên mặt đất, từng tầng vây khốn.
Bất kể ngọn lửa trên người nó nóng rực cỡ nào, uy năng mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể đốt cháy hết thực vật vô tận không ngừng sinh trưởng bện lại.
Ngu Thanh Thiển mượn thực vật tác chiến, cho tới bây giờ đều không chân chính tổn thương tới chúng nó, rễ cây của mỗi một bụi thực vật đều được linh lực của dị năng bảo tồn rất hoàn chỉnh, cho dù cành lá sinh trưởng chết sạch, nhưng chỉ cần dùng dị năng một cái, thì rễ cây lại có thể nảy mầm sinh trưởng lần nữa.
Kim Ô hoàn toàn bị chế trụ, dần dần khí lực đập cánh cũng yếu đi rất nhiều, yêu lực nhanh chóng tiêu hao.
Hàn băng từng chút một ăn mòn Kim Ô do yêu thực biến thành, khiến cho tiếng kêu của nó càng ngày càng thê thảm, giống như là đang chịu cực hình gì đó, khổ không thể tả.
Ngu Thanh Thiển muốn cho nó thêm chút màu sắc, nhìn chung quanh một chút, cũng không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của nó, đi thẳng tới lùm cây táo gai trên giải đất nóng bức.
Lùm cây táo gai màu đỏ thẫm tản ra nhiệt độ cao tới nóng bỏng, chung quanh mọc thành gai đâm rậm rạp, gai nhọn còn có màu xanh đen, hiển nhiên có kịch độc.
Kịch độc đối với Ngu Thanh Thiển mà nói chính là thứ đại bổ, nàng trực tiếp vươn tay gỡ lùm cây táo gai ra, cũng không sợ bị gai nhọn đâm vào lòng bàn tay. Bên trong đó là một cây thực vật màu vàng kim có hình dáng như củ cà rốt, chôn sâu trong tầng đất nóng bức.
"Hoàng Kim sâm." Một nam một nữ đang ẩn nấp trong sơn động không xa đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng lấp lánh. Mục tiêu bọn họ tiến vào mật địa lần này chính là Hoàng Kim sâm.
Nhưng lúc trước bởi vì có yêu thực Kim Ô canh gác, lùm cây táo gai kia lại có kịch độc, nên các nàng cũng không nghĩ tới Hoàng Kim sâm lại ẩn núp dưới lùm cây táo gai đó. Khó trách lặng lẽ tìm kiếm hơn mười ngày đều không thu hoạch được gì.
"Xem ra tin đồn liên quan tới thiên phú của Ngu Thanh Thiển là thật." Nam tử anh tuấn hít sâu một hơi: "Nàng thật sự có thể cảm ứng được vị trí chính xác của Linh Thực, đào cái nào trúng cái đó."
Lòng bàn tay nữ tử xinh xắn khẩn trương rịn đầy mồ hôi: "Đại ca, chúng ta làm thế nào đây? Không thể đi cướp chứ."
Bọn họ đều là đệ tử Thánh viện, đi tới mật địa tìm Linh Thực, rất ít xảy ra việc cướp đoạt. Một phần là do đệ tử Thánh viện đều là thiên tài tụ hội, bọn họ có kiêu ngạo của riêng mình, hai là mọi người đều là đệ tử Thánh viện, nếu bình thường không có cừu oán, trực tiếp cướp đoạt sẽ ảnh hưởng phẩm giá.
Sắc mặt nam tử anh tuấn âm tình bất định, nghĩ tới một lời đồn đại khác về Ngu Thanh Thiển trong thời gian gần đây, đột nhiên cười một tiếng: "Ta đoán nàng đã sớm phát hiện ra chúng ta, chỉ là không chỉ ra thôi, có lẽ chúng ta có thể lấy được Hoàng Kim sâm."
Cho dù lúc trước bảy kiếm khách bọn họ muốn làm giảm một chút nhuệ khí của Ngu Thanh Thiển, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc đi cướp Hoàng Kim sâm trong tay Ngu Thanh Thiển. Hành động như vậy bọn họ khinh thường làm, nhưng lại không muốn buông tha, vậy chỉ có thể đánh cược một lần tính chân thực của lời đồn kia
Lúc này, Ngu Thanh Thiển đang bị tường lửa vây công phía dưới, bắn ống tay áo một cái, tùy ý ném xuống mấy hạt giống.
Từng tia linh lực màu xanh lá cây từ lòng bàn tay nàng chui ra, những hạt giống rơi xuống đất trong nháy mắt mọc rễ nảy mầm, ngay sau đó sinh trưởng thành mấy bụi yêu thực lá lớn màu băng lam.
Yêu thực vừa mới sinh trưởng ra, một luồng khí lạnh như băng lan tràn, từng tấm lá lớn màu băng lam ngăn cản tường lửa xung quanh.
Rất nhanh, tường lửa đang bao vây kia dần dần bị đóng băng, cuối cùng lại hóa thành tường băng, yêu thực màu băng lam kia vẫy vẫy mấy cái lá cây.
"Rắc rắc!" Tường băng xung quanh lần lượt vỡ vụn, cuối cùng hóa thành hơi nước bốc hơi biến mất.
Ngu Thanh Thiển lại thu lấy mấy hạt giống mà yêu thực màu băng lam ngưng kết thành, dị năng hệ Mộc rót vào rễ cây.
Yêu thực màu băng lam kia điên cuồng sinh trưởng, mấy tấm lá cây khổng lồ củng cố tấm lưới lớn trên bầu trời, từng luồng khí lạnh vọt tới Tam Túc Kim Ô.
Tam Túc Kim Ô thích nhiệt ghét hàn, lúc này đã không thoát được lưới lớn thực vật, lại bị băng hàn nó căm ghét ăn mòn, phát ra từng tiếng thét chói tai cảm giác như đang tức giận dẫm chân.
Cặp mắt ti hí của nó nhìn chằm chằm người nó coi như kẻ thù, Ngu Thanh Thiển, hận không được lập tức bay xuống mổ ăn nàng.
Ngu Thanh Thiển nhướn nhướng mày: "Vật nhỏ mà tính tình không nhỏ, vậy cứ tiếp tục bị đông đi."
Nàng tiếp tục ngoắc tay, lưới lớn và lá cây màu băng lam kia lập tức đập Kim Ô nặng nề ngã trên mặt đất, từng tầng vây khốn.
Bất kể ngọn lửa trên người nó nóng rực cỡ nào, uy năng mạnh mẽ như thế nào, cũng không thể đốt cháy hết thực vật vô tận không ngừng sinh trưởng bện lại.
Ngu Thanh Thiển mượn thực vật tác chiến, cho tới bây giờ đều không chân chính tổn thương tới chúng nó, rễ cây của mỗi một bụi thực vật đều được linh lực của dị năng bảo tồn rất hoàn chỉnh, cho dù cành lá sinh trưởng chết sạch, nhưng chỉ cần dùng dị năng một cái, thì rễ cây lại có thể nảy mầm sinh trưởng lần nữa.
Kim Ô hoàn toàn bị chế trụ, dần dần khí lực đập cánh cũng yếu đi rất nhiều, yêu lực nhanh chóng tiêu hao.
Hàn băng từng chút một ăn mòn Kim Ô do yêu thực biến thành, khiến cho tiếng kêu của nó càng ngày càng thê thảm, giống như là đang chịu cực hình gì đó, khổ không thể tả.
Ngu Thanh Thiển muốn cho nó thêm chút màu sắc, nhìn chung quanh một chút, cũng không để ý tới tiếng kêu thảm thiết của nó, đi thẳng tới lùm cây táo gai trên giải đất nóng bức.
Lùm cây táo gai màu đỏ thẫm tản ra nhiệt độ cao tới nóng bỏng, chung quanh mọc thành gai đâm rậm rạp, gai nhọn còn có màu xanh đen, hiển nhiên có kịch độc.
Kịch độc đối với Ngu Thanh Thiển mà nói chính là thứ đại bổ, nàng trực tiếp vươn tay gỡ lùm cây táo gai ra, cũng không sợ bị gai nhọn đâm vào lòng bàn tay. Bên trong đó là một cây thực vật màu vàng kim có hình dáng như củ cà rốt, chôn sâu trong tầng đất nóng bức.
"Hoàng Kim sâm." Một nam một nữ đang ẩn nấp trong sơn động không xa đều lộ ra ánh mắt nóng bỏng lấp lánh. Mục tiêu bọn họ tiến vào mật địa lần này chính là Hoàng Kim sâm.
Nhưng lúc trước bởi vì có yêu thực Kim Ô canh gác, lùm cây táo gai kia lại có kịch độc, nên các nàng cũng không nghĩ tới Hoàng Kim sâm lại ẩn núp dưới lùm cây táo gai đó. Khó trách lặng lẽ tìm kiếm hơn mười ngày đều không thu hoạch được gì.
"Xem ra tin đồn liên quan tới thiên phú của Ngu Thanh Thiển là thật." Nam tử anh tuấn hít sâu một hơi: "Nàng thật sự có thể cảm ứng được vị trí chính xác của Linh Thực, đào cái nào trúng cái đó."
Lòng bàn tay nữ tử xinh xắn khẩn trương rịn đầy mồ hôi: "Đại ca, chúng ta làm thế nào đây? Không thể đi cướp chứ."
Bọn họ đều là đệ tử Thánh viện, đi tới mật địa tìm Linh Thực, rất ít xảy ra việc cướp đoạt. Một phần là do đệ tử Thánh viện đều là thiên tài tụ hội, bọn họ có kiêu ngạo của riêng mình, hai là mọi người đều là đệ tử Thánh viện, nếu bình thường không có cừu oán, trực tiếp cướp đoạt sẽ ảnh hưởng phẩm giá.
Sắc mặt nam tử anh tuấn âm tình bất định, nghĩ tới một lời đồn đại khác về Ngu Thanh Thiển trong thời gian gần đây, đột nhiên cười một tiếng: "Ta đoán nàng đã sớm phát hiện ra chúng ta, chỉ là không chỉ ra thôi, có lẽ chúng ta có thể lấy được Hoàng Kim sâm."
Cho dù lúc trước bảy kiếm khách bọn họ muốn làm giảm một chút nhuệ khí của Ngu Thanh Thiển, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc đi cướp Hoàng Kim sâm trong tay Ngu Thanh Thiển. Hành động như vậy bọn họ khinh thường làm, nhưng lại không muốn buông tha, vậy chỉ có thể đánh cược một lần tính chân thực của lời đồn kia
Danh sách chương