Nhưng mà yêu thực hắc mãng bây giờ không sợ Kim Ô nữa, sau này hai đứa đều kiếm sống dưới trướng một chủ nhân, bản thân cũng không thể bị chèn ép nữa. Quả nhiên nói toàn bộ tin tức của những yêu thực này cho chủ nhân là quá sáng suốt rồi.

"Chi chi!" Hắc mãng dưới sự uy hiếp của Kim Ô, phản kháng kêu lại.

Rất nhanh, hai bụi yêu thực ở ngay trong tiểu tháp ồn ào lao vào nhau túi bụi, nếu không phải yêu lực trong cơ thể đã tiêu hao hết, chắc là đã vùng dậy làm một trận ra trò. 

"Hai tên các ngươi đều tương đương nhau, sau này còn phải cùng đi ra ngoài đánh nhau với người khác, nếu còn lục đục nữa ta sẽ không khách khí." Ngu Thanh Thiển hừ lạnh một tiếng.

Những yêu thực này thật là quá thiếu chỉnh đốn rồi, sau khi thu phục toàn bộ có thể phải huấn luyện thật tốt một phen, cho chúng nó biết cái gì là đoàn kết hữu ái mới được.

Nghe được giọng nói của Ngu Thanh Thiển, hai bụi yêu thực vốn đang giống như hai con gà chọi trong nháy mắt uể oải, nhớ tới mùi vị bị dọn dẹp lúc trước, đồng thời rùng mình một cái, sau lưng mồ hôi lạnh ròng ròng. Bây giờ chúng nó vẫn không nên chọc nữ tử biến thái này mới tốt. 

Chờ đợi hai bụi yêu thực trong tiểu tháp ngoan ngoãn an tĩnh lại, mỗi đứa ngồi xổm một góc, Ngu Thanh Thiển mới thu dọn một phen chuẩn bị rời đi.

Một nam một nữ kia thấy Ngu Thanh Thiển muốn rời đi, đưa mắt nhìn nhau một cái, vội vàng cùng đi ra khỏi sơn động.

"Sư muội chờ một chút." Nam tử anh tuấn mặc cẩm y kia không nhịn được từ sau lưng Ngu Thanh Thiển kêu lên. 

Ngu Thanh Thiển xoay người, tự tiếu phi tiếu nhìn hai người: "Hai vị không tiếp tục ở trong sơn động xem cuộc vui nữa sao?"

Nam tử anh tuấn và nữ tử xinh xắn lúng túng cười một tiếng, quả nhiên Ngu Thanh Thiển biết bọn họ núp ở trong sơn động.

"Chúng ta vốn thủ ở chỗ này tìm Hoàng Kim sâm, chẳng qua không ngờ sư muội đột nhiên xuất hiện chẳng những hàng phục Kim Phượng hoa, còn tìm được Hoàng Kim sâm, cho nên không lập tức đi ra." Nam tử anh tuấn thái độ hiền hòa nói. 

Ngu Thanh Thiển khẽ mỉm cười: "Vậy bây giờ hai vị tìm ta có chuyện gì không?"

"Chúng ta nghe nói sư muội đang buôn bán Linh Thực, không biết có thật hay không?" Nam tử anh tuấn thử hỏi dò.

Ngu Thanh Thiển nhướng nhướng mày, nghiền ngẫm nói: "Là thật, các ngươi muốn Hoàng Kim sâm trong tay ta?" 

Nàng giao thiệp với người khác không thích vòng vo, rất thẳng thắn.

Đáy mắt nam tử anh tuấn lộ ra vẻ vui mừng, nhưng lại lập tức ẩn xuống: "Hoàng Kim sâm đối với ta mà nói rất trọng yếu, còn hy vọng sư muội có thể bỏ thứ yêu thích, đương nhiên ta sẽ dùng linh ngọc trao đổi."

"Nếu là những người khác đổi với ta, ta đương nhiên sẽ không do dự." Ngu Thanh Thiển khá có thâm ý đánh giá hai người nói: "Nhưng đối với bảy kiếm khách muốn thu thập ta, ta cảm thấy cái sinh ý này không làm mới tốt." 

Ngu Thanh Thiển làm việc hào phóng rộng rãi, nhưng lòng lại rất nhỏ. Tin tức về đệ tử lợi hại tham gia xông quan Hồng Phong nàng đã sớm thu thập, thậm chí Xa Đồng Đồng còn cho nàng xem qua bức họa của những người này, cho nên vừa thấy bộ dáng hai người này liền phán đoán ra được thân phận.

Nam tử anh tuấn nghẹn một cái, xem tình hình là Ngu Thanh Thiển biết thân phận của bọn họ.

"Ngu sư muội, có thể ngươi có chỗ hiểu lầm, lời đồn bảy kiếm khách chúng ta muốn đạp lên ngươi để nổi danh cũng không phải do chúng ta thả ra." Nữ tử xinh xắn kia không nhịn được nói. 

Ngu Thanh Thiển khẽ cười một tiếng, ý vị sâu xa nói: "Không có gió thì không có sóng, con ruồi sẽ không đậu quả trứng không có kẽ hở, nếu các ngươi không có ý định như vậy, tại sao tin tức lại truyền đi sôi sùng sục ở Hồng Phong. Ta vốn đang chuẩn bị lúc xông quan gặp mặt bảy vị đây."

Sau khi tin tức kia nhanh chóng truyền bá ở Hồng Phong, Ngu Thanh Thiển liền phát hiện đầu mối, biết chuyện này không phải do bảy kiếm khách chế tạo, vậy thì nhất định là người khác, nàng sẽ không mắc lừa, nhưng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua bảy kiếm khách muốn áp nhuệ khí của nàng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện