Ngu Thanh Thiển biết, ở Hồng Phong, thậm chí ở Thánh viện, bảy kiếm khách đều có chút lực ảnh hưởng, đẩy họ tới trận doanh phe địch là không sáng suốt.
Bây giờ thấy trong con ngươi nam tử anh tuấn ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo là biết việc mình quang minh chính đại khích bác đã thành công.
"Ta còn có việc, không dài dòng với hai vị nữa." Ngu Thanh Thiển cười nói.
Nam tử anh tuấn suy nghĩ một chút nói: "Sau khi xông quan mời sư muội ăn chung bữa cơm có được không?"
"Được chứ! Bình thường ta cũng rất thích kết bạn." Ngu Thanh Thiển liền cho đối phương một bậc thang.
Nam tử anh tuấn quả nhiên rất hài lòng cười nói: "Ha ha, ta cũng thích kết giao với người sảng khoái như sư muội vậy."
Hắn đã nhìn ra, tâm trí Ngu Thanh Thiển bất phàm, am hiểu tính toán, nhưng mà tính tình quả thật rất thẳng thắn thoải mái, chỉ cần phe mình không tính kế gây bất lợi cho nàng, nàng cũng sẽ không bẫy bọn họ, người như vậy thật ra thì rất dễ thân cận.
"Đúng rồi sư muội, ta tra được đứng sau thúc giục tạo ra tin tức này chủ yếu có hai người, Tạ Phượng Chi và Lãnh Khâu Vũ. Sau này sư muội vẫn nên đề phòng hai người này một chút mới tốt." Nam tử anh tuấn dừng một chút nhắc nhở.
Ngu Thanh Thiển cau mày một cái: "Chẳng lẽ hai người này có thù oán với bảy kiếm khách các ngươi?"
"..." Nam tử anh tuấn nhếch mép một cái, hai người kia có thù oán với bọn họ lúc nào chứ? Bọn họ còn hoài nghi thật ra người mà hai người kia thật sự muốn đối phó là Ngu Thanh Thiển đó. Nữ tử này là cố ý trả đũa sao.
"Trước kia chúng ta chưa từng kết oán với các nàng, nhưng lần tung tin vịt khích bác này dụng tâm quá hiểm ác rồi, chúng ta đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy." Nam tử anh tuấn khá có thâm ý cười cười: "Ta cũng chỉ là muốn nhắc nhở sư muội cẩn thận mấy người như vậy." Đây cũng tính là một loại tỏ thái độ.
"Ừ, người có tâm tư âm hiểm như vậy ta ghét nhất, thù oán này coi như kết rồi." Ngu Thanh Thiển biểu đạt lập trường của mình. Bảy kiếm khách không tính bỏ qua, nàng cũng vậy.
Nam tử anh tuấn là người thông minh nên không tiếp tục nói nhiều về đề tài này nữa: "Vậy chúng ta sau khi xông quan gặp lại."
"Gặp lại sau." Ngu Thanh Thiển hữu hảo cười cười, lên tiếng chào hỏi với hai người rồi xoay người rời đi.
Chờ khí tức của Ngu Thanh Thiển cách xa, nữ tử xinh xắn kia mới lau mồ hôi một cái. Nàng cảm thấy nếu để mình nói chuyện với Ngu Thanh Thiển, nhất định là sẽ bị nắm mũi dẫn đi.
"Tâm trí mưu lược của Ngu Thanh Thiển căn bản không giống như là một thiếu nữ mười sáu tuổi, thật không hổ là thiên tài yêu nghiệt." Nữ tử xinh xắn không nhịn được khen ngợi một câu.
Nam tử anh tuấn gật đầu nói: "Ta phát hiện người này thật ra không khó sống chung, chỉ cần lấy chân thành đối đãi, nàng chắc chắn sẽ lấy chân thành đáp trả."
Hắn dừng một chút nói: "Nhưng nếu dám tính toán đặt bẫy nàng, ta cảm thấy nàng tuyệt đối sẽ trả thù lại gấp đôi."
"Tính tình yêu ghét rõ ràng như vậy rất tốt." Thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, một chút điểm không thích khi nghe tin đồn lúc trước của nữ tử xinh xắn đối với Ngu Thanh Thiển cũng hoàn toàn tiêu tán.
Bây giờ nhìn lại, là có người cố ý đẩy Ngu Thanh Thiển tới đầu gió ngọn sóng, khiến cho những thiên tài tâm cao khí ngạo không tự chủ được mà căm thù không phục.
"Có thể đi vào Thánh viện, không có nhiều người là người ngu, chờ sau khi lần xông quan Hồng Phong này kết thúc, đám người tung tin vịt kia nói không chừng là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, ngược lại biến thành đá kê chân cho Ngu Thanh Thiển, giúp cho uy danh của nàng được củng cố." Nam tử anh tuấn tự tiếu phi tiếu nói.
Nữ tử xinh xắn kinh ngạc nhìn nam tử anh tuấn: "Lần xông quan này đại ca rất coi trọng Ngu Thanh Thiển sao?"
"Ngươi không phát hiện ra Ngu Thanh Thiển đã khế ước với Kim Phượng hoa kia sao?" Trong giọng nói của nam tử anh tuấn mang theo mấy phần thâm ý: "Ngươi đừng quên, vị lão tổ kia đã xuất quan rồi."
Trong mắt nữ tử xinh đẹp lộ ra vẻ khiếp sợ sau đó là hiểu rõ, phức tạp lại có chút bội phục nhìn phương hướng Ngu Thanh Thiển rời đi: "Ngu Thanh Thiển đổi lấy bản công pháp khế ước yêu thực không trọn vẹn kia, không ngờ chẳng những thành công luyện thành, mà còn có thể khế ước với yêu thực huyết mạch cấp Vương. Thiên phú này thật khiến người ta không thể không phục, vị kia chắc hẳn sẽ vô cùng coi trọng."
Các nàng đều biết, nếu vị lão tổ kia trong lúc xông quan phát hiện ra thiên phú này của Ngu Thanh Thiển, vậy thì cho dù Ngu Thanh Thiển xông quan không thành công, vẫn tuyệt đối có một phần đại cơ duyên đặt trước mặt, chờ nàng vươn tay ra lấy.
Bây giờ thấy trong con ngươi nam tử anh tuấn ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo là biết việc mình quang minh chính đại khích bác đã thành công.
"Ta còn có việc, không dài dòng với hai vị nữa." Ngu Thanh Thiển cười nói.
Nam tử anh tuấn suy nghĩ một chút nói: "Sau khi xông quan mời sư muội ăn chung bữa cơm có được không?"
"Được chứ! Bình thường ta cũng rất thích kết bạn." Ngu Thanh Thiển liền cho đối phương một bậc thang.
Nam tử anh tuấn quả nhiên rất hài lòng cười nói: "Ha ha, ta cũng thích kết giao với người sảng khoái như sư muội vậy."
Hắn đã nhìn ra, tâm trí Ngu Thanh Thiển bất phàm, am hiểu tính toán, nhưng mà tính tình quả thật rất thẳng thắn thoải mái, chỉ cần phe mình không tính kế gây bất lợi cho nàng, nàng cũng sẽ không bẫy bọn họ, người như vậy thật ra thì rất dễ thân cận.
"Đúng rồi sư muội, ta tra được đứng sau thúc giục tạo ra tin tức này chủ yếu có hai người, Tạ Phượng Chi và Lãnh Khâu Vũ. Sau này sư muội vẫn nên đề phòng hai người này một chút mới tốt." Nam tử anh tuấn dừng một chút nhắc nhở.
Ngu Thanh Thiển cau mày một cái: "Chẳng lẽ hai người này có thù oán với bảy kiếm khách các ngươi?"
"..." Nam tử anh tuấn nhếch mép một cái, hai người kia có thù oán với bọn họ lúc nào chứ? Bọn họ còn hoài nghi thật ra người mà hai người kia thật sự muốn đối phó là Ngu Thanh Thiển đó. Nữ tử này là cố ý trả đũa sao.
"Trước kia chúng ta chưa từng kết oán với các nàng, nhưng lần tung tin vịt khích bác này dụng tâm quá hiểm ác rồi, chúng ta đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy." Nam tử anh tuấn khá có thâm ý cười cười: "Ta cũng chỉ là muốn nhắc nhở sư muội cẩn thận mấy người như vậy." Đây cũng tính là một loại tỏ thái độ.
"Ừ, người có tâm tư âm hiểm như vậy ta ghét nhất, thù oán này coi như kết rồi." Ngu Thanh Thiển biểu đạt lập trường của mình. Bảy kiếm khách không tính bỏ qua, nàng cũng vậy.
Nam tử anh tuấn là người thông minh nên không tiếp tục nói nhiều về đề tài này nữa: "Vậy chúng ta sau khi xông quan gặp lại."
"Gặp lại sau." Ngu Thanh Thiển hữu hảo cười cười, lên tiếng chào hỏi với hai người rồi xoay người rời đi.
Chờ khí tức của Ngu Thanh Thiển cách xa, nữ tử xinh xắn kia mới lau mồ hôi một cái. Nàng cảm thấy nếu để mình nói chuyện với Ngu Thanh Thiển, nhất định là sẽ bị nắm mũi dẫn đi.
"Tâm trí mưu lược của Ngu Thanh Thiển căn bản không giống như là một thiếu nữ mười sáu tuổi, thật không hổ là thiên tài yêu nghiệt." Nữ tử xinh xắn không nhịn được khen ngợi một câu.
Nam tử anh tuấn gật đầu nói: "Ta phát hiện người này thật ra không khó sống chung, chỉ cần lấy chân thành đối đãi, nàng chắc chắn sẽ lấy chân thành đáp trả."
Hắn dừng một chút nói: "Nhưng nếu dám tính toán đặt bẫy nàng, ta cảm thấy nàng tuyệt đối sẽ trả thù lại gấp đôi."
"Tính tình yêu ghét rõ ràng như vậy rất tốt." Thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, một chút điểm không thích khi nghe tin đồn lúc trước của nữ tử xinh xắn đối với Ngu Thanh Thiển cũng hoàn toàn tiêu tán.
Bây giờ nhìn lại, là có người cố ý đẩy Ngu Thanh Thiển tới đầu gió ngọn sóng, khiến cho những thiên tài tâm cao khí ngạo không tự chủ được mà căm thù không phục.
"Có thể đi vào Thánh viện, không có nhiều người là người ngu, chờ sau khi lần xông quan Hồng Phong này kết thúc, đám người tung tin vịt kia nói không chừng là ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, ngược lại biến thành đá kê chân cho Ngu Thanh Thiển, giúp cho uy danh của nàng được củng cố." Nam tử anh tuấn tự tiếu phi tiếu nói.
Nữ tử xinh xắn kinh ngạc nhìn nam tử anh tuấn: "Lần xông quan này đại ca rất coi trọng Ngu Thanh Thiển sao?"
"Ngươi không phát hiện ra Ngu Thanh Thiển đã khế ước với Kim Phượng hoa kia sao?" Trong giọng nói của nam tử anh tuấn mang theo mấy phần thâm ý: "Ngươi đừng quên, vị lão tổ kia đã xuất quan rồi."
Trong mắt nữ tử xinh đẹp lộ ra vẻ khiếp sợ sau đó là hiểu rõ, phức tạp lại có chút bội phục nhìn phương hướng Ngu Thanh Thiển rời đi: "Ngu Thanh Thiển đổi lấy bản công pháp khế ước yêu thực không trọn vẹn kia, không ngờ chẳng những thành công luyện thành, mà còn có thể khế ước với yêu thực huyết mạch cấp Vương. Thiên phú này thật khiến người ta không thể không phục, vị kia chắc hẳn sẽ vô cùng coi trọng."
Các nàng đều biết, nếu vị lão tổ kia trong lúc xông quan phát hiện ra thiên phú này của Ngu Thanh Thiển, vậy thì cho dù Ngu Thanh Thiển xông quan không thành công, vẫn tuyệt đối có một phần đại cơ duyên đặt trước mặt, chờ nàng vươn tay ra lấy.
Danh sách chương