Bóng đêm hơi lạnh, Ngu Thanh Thiển ngồi bên hồ sen cởi vớ ra, hai chân đu đưa trong nước.

Lúc Phong Thần đến thấy thế vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của hắn nhuộm lên một chút ấm áp.

"Chàng tới rồi à." Tâm trạng Ngu Thanh Thiển không tệ, quay đầu vỗ vỗ vị trí bên cạnh gọi Phong Thần: "Đến đây ngồi." 

Hôm nay chính là mười lăm, độc tố trong người Phong Thần còn một lần cuối là có thể loại bỏ toàn bộ, hai người liền hẹn gặp nhau.

Phong Thần ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Thiển, kéo chân của nàng đặt lên đặt lên đùi, lấy ra một tấm khăn lau khô bọt nước trên chân của nàng: "Nước lạnh quá."

Ngu Thanh Thiển thấy Phong Thần nắm lấy chân của mình lại chăm chú xoa bọt nước, trong lòng quyến luyến nhộn nhạo một chút: "Bệnh mỹ nhân." 

Phong Thần ngước mắt nhìn nàng: "Sao?"

"Ta cảm thấy lại thích chàng nhiều thêm một chút." Ngu Thanh Thiển cười một cách tự nhiên, nhịp đập trái tim càng thêm kịch liệt, tình cảm của nàng đối với Phong Thần càng ngày càng sâu đậm, có lẽ không bao lâu sau sẽ thăng hoa thành tình yêu.

Mặt Phong Thần giãn ra cười khẽ: "Ta chính là muốn nàng mỗi ngày thích ta nhiều thêm một chút." 

Ngu Thanh Thiển từ nhỏ đã ỷ lại hắn, cố ý tạo thành thói quen giữa bọn họ, giống như là đan một tấm lưới lớn muốn đem cả người lẫn tim hắn trùm lại, hắn làm sao lại không nhập vào lưới bằng đường ngọt ngào kia chứ.

Ngu Thanh Thiển nhéo nhéo mặt Phong Thần: “Giờ chàng càng ngày càng biết nói chuyện đấy."

Phong Thần nắm tay Ngu Thanh Thiển, vuốt ve lưng bàn tay nàng: "Ta cũng chỉ nói nhiều khi ở trước mặt nàng thôi." 

Ngu Thanh Thiển nghiêng đầu qua hôn gò má của hắn: "Biết làm sao được, ai bảo chàng là người của ta."

Phong Thần ôm Ngu Thanh Thiển trên đùi: "Nàng cũng vậy."

"Ta giải độc cho chàng trước nhé." Ngu Thanh Thiển nắm tay của Phong Thần: "Sau lần này là có thể loại bỏ toàn bộ độc tố trong người chàng rồi." 

"Được!"

Mộc hệ dị năng và tinh thần dị năng của Ngu Thanh Thiển đồng thời tác dụng lên trên người Phong Thần khiến độc tố trong huyết mạch của hắn nhất thời sôi trào chạy tứ tán xung quanh.

Rất nhanh liền có một tia linh lực thanh lục sắc chui vào trong cơ thể Phong Thần cắn nuốt lấy toàn bộ độc tố còn sót lại trong lục phủ ngũ tạng và trong máu hắn. 

Sau ba canh giờ, sắc mặt Ngu Thanh Thiển và Phong Thần đều tái nhợt.

Để phòng ngừa tai họa ngầm xảy ra, Ngu Thanh Thiển cẩn thận dùng dị năng rửa sạch phần độc tố còn lại trong người Phong Thần, đồng thời sử dụng Mộc hệ dị năng săn sóc kinh mạch đã từng bị độc tố gặm nhấm nghiêm trọng.

Lại qua một canh giờ nữa, trong miệng Phong Thần phun ra ngụm máu đen, như vậy độc tố đã từng khốn nhiễu hắn hơn mười năm hầu như được loại bỏ hoàn toàn. 

Ngu Thanh Thiển thu tay về, bởi vì dị năng sử dụng quá độ mà nhìn sắc mặt không được tốt.

"Thiển Thiển, nàng không sao chứ." Phong Thần đau lòng hôn một cái lên chóp mũi của Ngu Thanh Thiển.

"Không sao, ta nghỉ ngơi một ngày là có thể khôi phục hoàn toàn." Ngu Thanh Thiển cười: "Độc tố của chàng đối với linh lực của ta là đại bổ đó, chàng yên tâm đi." 

Phong Thần lại hôn lên đôi môi tái nhợt của nàng, không có thâm nhập mà chỉ trìu mến lướt nhẹ qua.

"La Hầu cung của ta chàng luyện thế nào rồi?" Ngu Thanh Thiển tựa đầu lên vai Phong Thần, hai tay vây quanh hông hắn.

Đầu ngón tay thon dài của Phong Thần vuốt  tóc Ngu Thanh Thiển: "Còn thiếu một loại tài liệu là có thể hoàn thành, ta đã cho người tìm kiếm tài liệu đưa đến." 

"Vậy có thể tăng lên tới trình độ nào?" Lúc trước Ngu Thanh Thiển đem La Hầu cung mà cha mỹ nhân tặng sau khi đánh chết xong mười sáu tên Linh Vương linh tính giảm nhạt rất nhiều, Phong Thần lại có thể phục hồi nó thậm chí có thể tăng lên đẳng cấp cung tiễn.

Phong Thần suy nghĩ một chút nói: "Ta thêm vào phương pháp đặc thù rèn luyện, tài liệu đến là có thể đem La Hầu cung tăng lên một cấp bậc nữa, nếu ngươi gặp lại người có Linh Hoàng tu vi, cho dù không bắn chết được cũng gây nên thương tích nặng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện