Ngu Thanh Thiển bắt mạch xong cho Phong Thần, phát hiện ra độc tố trong người hắn tuy nhờ sự hấp thu từ Mộc hệ dị năng của nàng hơn mười năm trước mà đã nhẹ hơn nhiều, nhưng vẫn lan ra các kinh lạc huyết mạch toàn thân.

“Ta biết.” Đôi mắt phượng sâu như biển rộng của Phong Thần không có biến động gì nhiều, hắn bình tĩnh kiềm chế nói: “Ta đã chuẩn bị thay máu rồi. Nếu như thất bại, thực sự có ngày có thể sẽ biến thành con rối của kẻ địch, ta sẽ tự mình kết liễu.”

Phong Thần có sự kiêu ngạo của bản thân, hắn bằng lòng chết chứ không sống thoi thóp giống như con rối.

Không biết vì sao, khi Ngu Thanh Thiển đem năng lực đặc biệt bộc lộ trước mặt hắn, hắn bất giác nói ra sự việc sớm đã chuẩn bị.

Hắn biết tính cách kiêu ngạo của Ngu Thanh Thiển sẽ không tiết lộ ra ngoài.

“Thay máu?” Ngu Thanh Thiển hơi nhau mày: “Tình hình như chàng, thật ra thay máu cũng không có tác dụng.”

Trên mặt của Phong Thần lộ ra mấy phần ngạc nhiên, tuy nhiên giọng vẫn bình tĩnh như cũ hỏi: “Tại sao?”

Phương pháp thay máu là con đường duy nhất để duy trì sinh mệnh của hắn, do các Linh Thực Sư khoa chữa trị mạnh nhất trung ương đại lục và phụ hoàng của chàng nhiều năm nghiên cứu ra.

Nếu như những người khác nói như vậy, hắn sẽ tự động không tin mà cười bỏ qua, nhưng đối phương là Ngu Thanh Thiển, hắn cảm thấy không thể không tin nàng.

“Bởi vì loại độc này vô cùng độc ác. Nó không những sẽ hoàn toàn thâm nhập vào các kinh mạch trong người chàng, mà còn lặng lẽ đi vào các nội tạng khác của chàng.”

Mặt Ngu Thanh Thiển đầy nghiêm túc, ngập ngừng nói: “Cho dù chàng thay máu thành công, thì cũng dùng không được bao lâu, những độc tố ẩn giấu trong nội tạng của chàng, sẽ giống như giòi trong xương cốt, lại sẽ tiếp tục thâm nhập vào huyết mạch mới của chàng, không chết không dừng lại.”

Phong Thần nghe xong lời của nàng, đôi mày xinh đẹp bất giác cau có, tự giễu một câu: “Vậy há chẳng phải chắc chắn cần đợi hai kết quả sao?”

Bất luận là bị khống chế sau lưng bởi kẻ thù bí ẩn, hay là độc phát toàn thân mà tử vong, cái nào hắn cũng không muốn chọn.

Đôi mắt đen láy của Phong Thần phát ra ánh sáng kiên định, cố chấp, bá đạo. Nhân định thắng thiên, hắn nhất định sẽ tiếp tục sống tốt. Vì mục đích kia, hắn không thể chết đi như vậy...

Ngu Thanh Thiển nhìn chằm chằm Phong Thần, nàng phát hiện ra lời của nàng không những không làm hắn chán nản tuyệt vọng, ngược lại còn kích động sức mạnh ý chí và sự kiên cường trong nội tâm mạnh mẽ của hắn, nàng rất hài lòng về phản ứng của hắn.

“Nhưng mà đó là lúc chưa gặp ta.” Khuôn mặt nghiêm túc của Ngu Thanh Thiển trong giây lát được thay bằng ý cười.

Nàng quay đầu cười híp mắt với Phong Thần: “Cuộc sống về sau của chàng cần phải phó thác cho ta rồi, ta nhất định sẽ hút hết chất độc ra khỏi người chàng.”

Từ lúc gặp Phong Thần khi hai tuổi, chỉ cần ngửi thấy mùi hương thuốc thanh tịnh như có như không trên người hắn, sự khát máu tàn độc lúc nào cũng muốn lộ ra trong trái tim nàng đều được áp chế xuống một cách kỳ lạ.

Nàng cũng từng thử tìm kiếm cỏ thuốc mùi vị tương đồng để đặt trong túi thơm mang theo, nhưng mà không có tác dụng.

Cho nên nàng không biết nhân tố gột rửa tâm hồn, mang lại sự ôn hòa trong lòng nàng, rốt cuộc là đến từ mùi hương thuốc trên người Phong Thần hay là vì chính bản thân hắn.

Nàng vì sự tích cực này mà dò theo tin tức của hắn, đồng thời theo đến Học viện Hoàng gia, hấp thụ độc tố trên người hắn chỉ là một lý do, lý do khác là để tiếp cận hắn, khiến tâm trí được yên tĩnh trở lại.

Phong Thần nghe được lời của Ngu Thanh Thiển không nhịn được muốn giúp đỡ của hắn, trên mặt lại biến thành màu sắc không nói nên lời.

Nữ nhân này là ý gì? Nửa đời sau thoái thác cho nàng? Lẽ nào nàng ta còn muốn cưới ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện