Sự thành thật và nghiêm túc của Ba Hạo làm cho những thiếu niên thiếu nữ trở nên căng thẳng. Liên quan đến sinh tử, ai mà không coi trọng.

“Thầy ơi, bọn em khi vào dãy núi Kinh Cốc đều là tự hành động sắp xếp đi săn bắt phải không?” Thiếu nữ thanh tú kia lại tiếp tục hỏi.

Hình thức săn bắt có ý nghĩa là tấn công giết yêu thực và ma thú, móc ra hạt nhân dùng để tu luyện.

Ba Hạo trả lời: “Trong các em ta sẽ chỉ định một người đội trưởng và một người đội phó. Quyết sách quan trọng nhất sau khi bước vào dãy núi Kinh Cốc sẽ do bọn họ chỉ dẫn các em cùng nhau quyết định.”

Ánh mắt ông nhìn vào Hỏa Ly Nhã đang có bộ dạng bất cần, lười biếng dựa vào ghế: “Bây giờ ta tuyên bố, nhóm trưởng của nhóm bảy là Hỏa Ly Nhã khoa chiến đấu.”

Tiếp đó ông lại nhìn về hướng một thiếu niên khí chất ôn tồn nho nhã nói: “Phó đội trưởng sẽ do Mộ Dung Thanh, Linh Thực Sư của khoa tinh luyện đảm nhận.”

“Đối với sự sắp xếp này, nếu các em có ý kiến gì có thể nói ra.” Ba Hạo nhìn đám người một lượt nói.

“Không có ý kiến.”

Sự sắp xếp của Ba Hạo thì mấy người có mặt đều không có ý kiến. Hỏa Ly Nhã bất luận là bài kiểm tra thiên chất hay là thực lực đều là người mạnh nhất trong đám tân sinh, để hắn làm đội trưởng là không chê vào đâu được.

Còn về Mộ Dung Thanh, hắn cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ của tân sinh.

Tố chất thân thể, thiên chất Linh Thực Sư đều là thượng. Năng lực tinh thần đều đạt tới xuất sắc. Điều này có nghĩa là sau này chàng ta có thể trở thành Linh Thực Sư Niệm Lực, tấn công tinh thần rất là đáng sợ.

Hơn nữa Linh Thực Sư khoa tinh chế, tuyệt đại đa số sau này đều trở thành đại sư rèn. Đây là một trong những nghề nghiệp hiếm có được tôn sùng nhất ở đại lục.

Ở trong một đoàn thể, ngoài Linh Thực Sư của khoa chữa trị có tác dụng lớn ra, thì Linh Thực Sư của khoa tinh chế cũng rất quan trọng.

Hạt nhân tinh thể của yêu thực và ma thú vừa móc ra vốn không được tinh khiết lắm. Cần các Linh Thực Sư khoa tinh chế tinh luyện thì mới phát huy tác dụng từ sáu mươi phần trăm trở lên.

“Thầy, vậy sau khi chúng em vào dãy núi Kinh Cốc sẽ cần phải làm những nhiệm vụ gì?” Mộ Dung Thanh hỏi.

Ba Hạo cười nói: “Nhiệm vụ mỗi lần rèn luyện sẽ không ngừng thay đổi, cần phải đến học viện ở dãy núi Kinh Cốc mới được công bố.”

Ông dừng một chút rồi nói: “Nhưng mà nhiệm vụ đầu tiên của tân sinh trên cơ bản đều là tìm kiếm tinh thạch hoặc là thảo dược, các em không cần lo lắng quá.”

Sau đó Ba Hạo giới thiệu một chút về dãy núi Kinh Cốc cho mọi người, cũng có vài học viên nêu lên câu hỏi.

Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, lúc trời gần tối thì đến trụ sở của Học viện Hoàng gia ở dãy núi Kinh Cốc.

Lúc này xe ngựa của các nhóm khác cũng lần lượt đến trụ sở của học viện. Giáo viên hướng dẫn của các nhóm sắp xếp lều trại chỗ ở, sau đó để các tân sinh về nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát đi dãy núi Kinh Cốc.

Lúc ăn cơm, người của các nhóm khác đều đang nhỏ tiếng bàn tán, đặc biệt là về nhóm bảy và nhóm mười.

“Các ngươi nghe chưa, nhóm bảy và nhóm mười có hai Linh Thực Sư khoa chữa trị.”

“Biết lâu rồi, bốn người đó đều là thứ thấp nhất ở khoa chữa trị. Ta thật sự thông cảm với các huynh đệ ở nhóm bảy và nhóm mười đó.”

“Kỳ thực có hai Linh Thực Sư khoa chữa trị không có gì là xấu. Nếu có mấy người cùng lúc bị thương có thể giúp được.”

“Nhưng một khi phát sinh chiến đấu, đối tượng bảo vệ cũng biến thành hai người, như vậy thì không phải là rườm rà hơn sao.”

“Hơn nữa bọn ngươi đừng quên. Bốn người đó đều là hạng thấp nhất ở khoa chữa trị, đến lúc đó có thể phát huy được tác dụng chữa trị hay không còn chưa biết được.”

Vốn dĩ chỉ là tố chất thân thể xếp chót, bây giờ bị người của các đội khác cố ý xuyên tạc thành cái gì cũng xếp chót.

“Điều này cũng đúng, có lợi cũng có hại. Nhưng mà ta vẫn vui mừng vì trong đội ngũ chỉ có một Trị Liệu Sư.”

“Trong đội ngũ chúng ta có Tần Phương Nghi thiên chất mạnh nhất trong khoa chữa trị. Lần rèn luyện này ta có thể tự tin hơn mấy phần.”

“Ôi trời, các ngươi được phân nhóm với Tần Phượng Nghi à, thật may mắn quá.”

“Ha ha, các ngươi dù sao cũng không phải phân nhóm cùng với hai Linh Thực Sư khoa chữa trị, cứ cười thầm đi, đừng có đố kị với bọn ta.”

“...”

Tiếng cười đùa không ngừng truyền đến, trước bàn ăn của nhóm bảy và nhóm mười, bầu không khí của các thành viên trong nhóm vô cùng trầm mặc, có vài người thậm chí không nhìn bốn Trị Liệu Sư lấy một cái.

Tạ Thư vốn muốn an ủi vài câu, nhưng vừa quay đầu thì liền nhìn Ngu Thanh Thiển căn bản không để tâm đến những lời bàn tán kia, vui vẻ thưởng thức món thịt nướng trên bàn ăn, nhịn không được ôm đầu vỗ trán.

Những người khác của nhóm bảy cũng phát hiện, bọn họ thấy Ngu Thanh Thiển vui vẻ ăn, không kềm được bĩu môi, không biết nên khóc hay nên cười.

Nữ nhân này vậy mà vẫn có thể ăn được, hơn nữa còn ăn rất ngon miệng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện