Tên của thiếu nữ đó là Tang Tuyên, là tân sinh của khoa chiến đấu, đến từ một thế gia hạng hai của trung ương đại lục. Nàng ta cùng với Tần Phượng Nghi đăng ký thi vào Học viện Hoàng gia.
Tang Tuyên lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Chúng ta không cần đi theo bọn họ tìm con đường chết.”
Lần này nàng ta vô tình được phân cùng nhóm với Hỏa Ly Nhã. Trước lúc huấn luyện Tần Phượng Nghi đã dặn dò, phải âm thầm dọn dẹp hết những đứa con gái gần gũi với Hỏa Ly Nhã, đặc biệt là Ngu Thanh Thiển.
Bởi vậy nên từ khi hình thành nên nhóm, nàng ta đã bắt đầu âm thầm chia rẽ mối quan hệ giữa nhóm bảy và Ngu Thanh Thiển.
Mới đầu còn khá thuận lợi, chỉ tiếc là sau đó Ngu Thanh Thiển biểu lộ thiên chất chữa trị phi phàm, có cống hiến không nhỏ qua mấy lần chiến đấu, nên kế hoạch của nàng ta vô hình chung đã thất bại.
Lần này nàng ta vốn dĩ muốn gây xích mích giữa đám người và Ngu Thanh Thiển, để nàng bị loại ra khỏi nhóm, nhưng không ngờ đối phương lại lộ ra mặt điên cuồng dữ dằn như vậy.
Quan trọng nhất là hai người Hỏa Ly Nhã và Mộ Dung Thanh vẫn luôn công khai hoặc âm thầm bảo vệ Ngu Thanh Thiển. Nàng ta bây giờ lại bị nữ nhân kia đi trước một nước cờ, tiến hay lùi đều khó.
Con đường mòn nhỏ âm u quái dị kia mang lại cho nàng ta một cảm giác nguy hiểm đáng sợ. Nàng ta do dự một hồi vẫn quyết định không bước vào.
“Ta cũng không muốn đi theo. Con đường mòn nhỏ đó chắc chắn có yêu thực mạnh, bọn họ hành động quá cảm tính rồi.” Một đứa con gái khác cũng lắc đầu nói.
“Bọn họ đều bị Ngu Thanh Thiển mê hoặc rồi.” Tang Tuyên cười nhạt: “Ta ngược lại muốn xem xem bọn họ làm sao mà sống sót ra khỏi con đường mòn nhỏ đó, làm sao kịp đi tìm vật phẩm theo nhiệm vụ ở ngoại vi dãy núi Kinh Cốc.”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Tự đi tìm vật phẩm theo nhiệm vụ sao?” Thiếu niên mặt ũ rũ kia hỏi.
Tang Tuyên nghĩ rồi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta đi theo một con đường nhỏ khác trên bản đồ, rất nhanh thôi là có thể vòng tới con đường ngắn nhất, sau đó đi tìm vật phẩm nhiệm vụ.”
Dù sao bọn họ và bọn Hỏa Ly Nhã đều là một nhóm. Nếu như đối phương vượt qua được con đường mòn nhỏ quái dị kia, tìm được số lượng lớn hạt nhân tinh thể, thì cũng coi như có phần của bọn họ, cần gì phải mạo hiểm đi theo.
“Đúng, chúng ta cứ đi tìm vật phẩm theo nhiệm vụ trước. Nếu như bọn họ chết ở con đường mòn kia, thì nhóm bảy chúng ta cũng không thể thua quá thảm.” Một người trong số đó phụ họa thêm.
Những người còn lại không có ý kiến gì, trong lòng nghĩ giống như Tang Tuyên. Dù sao bọn họ đều là một đội ngũ, sau này đối phương có lợi thì cũng không thiếu bọn họ được.
Trong lòng bọn họ đều cho rằng mười hai người đi vào con đường mòn kia, e rằng không toàn mạng trở về. Đồng thời không kiềm được thấy kẻ khác gặp nạn mà vui, thấy sự lựa chọn của mình là sáng suốt, bất luận thế nào cũng là thắng cả hai đường.
Tám người này không chậm trễ, đi về một con đường nhỏ trên bản đồ.
Nhìn thấy mấy người đó rời đi, Ba Hạo ẩn nấp ở nơi xa nhăn mày, ánh mắt không khỏi thất vọng.
Lâm Phi Vũ cười nhạo: “Có gì mà thất vọng, bọn nó đi cũng tốt, khỏi phải liên lụy nhóm bảy, những người còn lại mới là tinh anh của nhóm bảy.”
Tất cả học viên không biết là trong lần kiểm tra huấn luyện đợt một, giáo viên có quyền loại trừ những người có phẩm hạnh không đạt ra khỏi đội ngũ. Những người đó lần sau sẽ một mình lập một nhóm mới.
Nhưng những người có tên bị giáo viên xóa đi, một khi bị lãnh đạo cao cấp của học viện điều tra sự thực, sẽ bị liệt vào danh sách đen. Sau này học viện sẽ không chú trọng bồi dưỡng và tạo điều kiện phát triển.
“Cũng đúng.” Ba Hạo phát hiện tám người rời đi này đều là những học viên không phải là thích đầu cơ trục lợi thì là lòng dạ đen tối, cũng không có gì đáng tiếc.
Ông phát ra một tín hiệu, ra dấu cho những giáo viên khác đang âm thầm tuần tra bảo vệ ở dãy núi Kinh Cốc chú ý đến động tĩnh của tám người này, bảo vệ họ an toàn.
Thấy mấy người Ngu Thanh Thiển bước vào con đường mòn, ông nhìn thẳng vào Lâm Phi Vũ nói: “Đi, chúng ta đi theo.”
Tang Tuyên lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Chúng ta không cần đi theo bọn họ tìm con đường chết.”
Lần này nàng ta vô tình được phân cùng nhóm với Hỏa Ly Nhã. Trước lúc huấn luyện Tần Phượng Nghi đã dặn dò, phải âm thầm dọn dẹp hết những đứa con gái gần gũi với Hỏa Ly Nhã, đặc biệt là Ngu Thanh Thiển.
Bởi vậy nên từ khi hình thành nên nhóm, nàng ta đã bắt đầu âm thầm chia rẽ mối quan hệ giữa nhóm bảy và Ngu Thanh Thiển.
Mới đầu còn khá thuận lợi, chỉ tiếc là sau đó Ngu Thanh Thiển biểu lộ thiên chất chữa trị phi phàm, có cống hiến không nhỏ qua mấy lần chiến đấu, nên kế hoạch của nàng ta vô hình chung đã thất bại.
Lần này nàng ta vốn dĩ muốn gây xích mích giữa đám người và Ngu Thanh Thiển, để nàng bị loại ra khỏi nhóm, nhưng không ngờ đối phương lại lộ ra mặt điên cuồng dữ dằn như vậy.
Quan trọng nhất là hai người Hỏa Ly Nhã và Mộ Dung Thanh vẫn luôn công khai hoặc âm thầm bảo vệ Ngu Thanh Thiển. Nàng ta bây giờ lại bị nữ nhân kia đi trước một nước cờ, tiến hay lùi đều khó.
Con đường mòn nhỏ âm u quái dị kia mang lại cho nàng ta một cảm giác nguy hiểm đáng sợ. Nàng ta do dự một hồi vẫn quyết định không bước vào.
“Ta cũng không muốn đi theo. Con đường mòn nhỏ đó chắc chắn có yêu thực mạnh, bọn họ hành động quá cảm tính rồi.” Một đứa con gái khác cũng lắc đầu nói.
“Bọn họ đều bị Ngu Thanh Thiển mê hoặc rồi.” Tang Tuyên cười nhạt: “Ta ngược lại muốn xem xem bọn họ làm sao mà sống sót ra khỏi con đường mòn nhỏ đó, làm sao kịp đi tìm vật phẩm theo nhiệm vụ ở ngoại vi dãy núi Kinh Cốc.”
“Vậy chúng ta phải làm sao? Tự đi tìm vật phẩm theo nhiệm vụ sao?” Thiếu niên mặt ũ rũ kia hỏi.
Tang Tuyên nghĩ rồi gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, chúng ta đi theo một con đường nhỏ khác trên bản đồ, rất nhanh thôi là có thể vòng tới con đường ngắn nhất, sau đó đi tìm vật phẩm nhiệm vụ.”
Dù sao bọn họ và bọn Hỏa Ly Nhã đều là một nhóm. Nếu như đối phương vượt qua được con đường mòn nhỏ quái dị kia, tìm được số lượng lớn hạt nhân tinh thể, thì cũng coi như có phần của bọn họ, cần gì phải mạo hiểm đi theo.
“Đúng, chúng ta cứ đi tìm vật phẩm theo nhiệm vụ trước. Nếu như bọn họ chết ở con đường mòn kia, thì nhóm bảy chúng ta cũng không thể thua quá thảm.” Một người trong số đó phụ họa thêm.
Những người còn lại không có ý kiến gì, trong lòng nghĩ giống như Tang Tuyên. Dù sao bọn họ đều là một đội ngũ, sau này đối phương có lợi thì cũng không thiếu bọn họ được.
Trong lòng bọn họ đều cho rằng mười hai người đi vào con đường mòn kia, e rằng không toàn mạng trở về. Đồng thời không kiềm được thấy kẻ khác gặp nạn mà vui, thấy sự lựa chọn của mình là sáng suốt, bất luận thế nào cũng là thắng cả hai đường.
Tám người này không chậm trễ, đi về một con đường nhỏ trên bản đồ.
Nhìn thấy mấy người đó rời đi, Ba Hạo ẩn nấp ở nơi xa nhăn mày, ánh mắt không khỏi thất vọng.
Lâm Phi Vũ cười nhạo: “Có gì mà thất vọng, bọn nó đi cũng tốt, khỏi phải liên lụy nhóm bảy, những người còn lại mới là tinh anh của nhóm bảy.”
Tất cả học viên không biết là trong lần kiểm tra huấn luyện đợt một, giáo viên có quyền loại trừ những người có phẩm hạnh không đạt ra khỏi đội ngũ. Những người đó lần sau sẽ một mình lập một nhóm mới.
Nhưng những người có tên bị giáo viên xóa đi, một khi bị lãnh đạo cao cấp của học viện điều tra sự thực, sẽ bị liệt vào danh sách đen. Sau này học viện sẽ không chú trọng bồi dưỡng và tạo điều kiện phát triển.
“Cũng đúng.” Ba Hạo phát hiện tám người rời đi này đều là những học viên không phải là thích đầu cơ trục lợi thì là lòng dạ đen tối, cũng không có gì đáng tiếc.
Ông phát ra một tín hiệu, ra dấu cho những giáo viên khác đang âm thầm tuần tra bảo vệ ở dãy núi Kinh Cốc chú ý đến động tĩnh của tám người này, bảo vệ họ an toàn.
Thấy mấy người Ngu Thanh Thiển bước vào con đường mòn, ông nhìn thẳng vào Lâm Phi Vũ nói: “Đi, chúng ta đi theo.”
Danh sách chương