Người của cả ba nhóm đi về hướng thượng du, trong thời gian đó cũng gặp thành viên của các nhóm khác.

Nhóm của Cung Hạo và hai nhóm khác cũng gặp phải sự bao vây tấn công của ma thú. Người của ba nhóm giúp đỡ giết bọn chúng, Ngu Thanh Thiển không cần phải thể hiện ra thực lực dũng mãnh của mình.

Trên thượng du của dòng sông, lúc này đã tập trung đầy người, đều là tân sinh đi rèn luyện của học viện.

Lúc Ngu Thanh Thiển đến nơi, chỉ nhìn thấy nước sông vốn dĩ trong vắt lúc này trở nên đục ngầu. Ma thú và yêu thực sinh tồn ở dưới nước cuồn cuộn chi chít.

Ngoài ở dưới nước, trên bờ sông cũng có nhiều ma thú kêu gào quay cuồng. Bọn chúng không có tấn công đám người, tiếng gầm hét nghe có vẻ cuống cuồng.

“Việc này rốt cuộc là sao?” Một người ngạc nhiên đơ ra nhìn dòng sông hỏi.

Những người khác cũng không trả lời được câu hỏi của hắn. Dù sao những người ở đó đều muốn biết đây là chuyện gì.

Thời gian trôi qua, học viên của mười lăm nhóm đi rèn luyện của Học viện Hoàng gia lần lượt tụ tập tại thượng du dòng sông.

Giáo viên đằng sau lưng bọn họ cũng đi theo, lúc phát hiện ra thượng du dòng sông có việc khác thường, bọn họ đã báo cho học viện rồi.

“Chắc là có cái gì đó quý báu xuất thế thu hút đám ma thú và yêu thực này rồi.” Tần Phượng Nghi nhìn dòng sông, trong mắt có mấy phần khát vọng: “Ta nghe trưởng bối của gia tộc nói, hiện tượng như vậy thường là điềm báo của sự xuất hiện dị bảo.”

Ngu Thanh Thiển nghe xong lời của nàng ta thì nheo mắt, nhìn thấy không ít người biểu cảm vốn dĩ căng thẳng sợ hãi đột nhiên giống như bị kích thích lòng tham, môi của nàng nhếch lên nụ cười nhạt.

Nàng đoán ra Tần Phượng Nghi cố ý nói điềm báo dị bảo xuất thế cho mọi người, chỉ vì muốn kéo cả đám người xuống nước, đến lúc đó thừa nước đục thả câu.

Tuy lần rèn luyện này có ba trăm người, nhưng thực lực tu vi chỉ ở cấp Linh Đồng. Ma thú và yêu thực bên dưới và đối diện có thể có cấp bậc Linh Thị.

Nàng dùng năng lực tinh thần dò la phát hiện, ở chỗ sâu dưới lòng sông còn ẩn chứa mấy luồng khí khá mạnh. Phán đoán bước đầu thì khả năng là yêu thực và ma thú có thực lực ở cấp Linh Vệ, thậm chí có thể là cấp Linh Sĩ.

Dị năng tấn công Mộc hệ của nàng sau khi kích hoạt chỉ mới ở cấp một. Dị năng chữa trị là ở cấp hai, cộng thêm thân pháp cổ võ, chiến đấu với ma thú, yêu thực cấp Linh Vệ còn được. Đối phó với cấp Linh Sĩ thì khá là phiền phức, dù sao thì thực lực tu vi vẫn có một sự chênh lệch khá lớn.

“Các vị, bên dưới có dị bảo xuất thế. Ta không muốn bỏ qua cơ hội như vậy, không biết các vị có tình nguyện cùng đi khám phá sự tình không?” Tần Phượng Nghi nhìn những người đang kích động ở xung quanh, trong lòng hài lòng với sự xúi giục của mình.

“Đương nhiên là đồng ý, bao nhiêu yêu thực và ma thú đều đang khao khát có được bảo bối, chắc chắn cũng có ích đối với chúng ta.” Một người ở nhóm Tần Phượng Nghi lập tức mở miệng phụ họa.

“Đúng vậy! Ta đoán có thể là một linh vật nào đó ra đời, có thể tăng thực lực tu vi. Nếu không những ma thú và yêu thực này sẽ không điên cuồng đến như vậy.” Một thành viên của đại gia tộc nói.

Tiếp đó rất nhiều người đứng ra biểu thị ủng hộ Tần Phượng Nghi.

Tần Ngôn và Tần Phượng Nghi đều đến từ nhà họ Tần, chỉ là hắn là chi thứ, vẫn luôn sinh sống ở miền nam đại quốc.

Nhưng hắn vô cùng phản cảm với vị tiểu thư thứ thiếp của chủ nhà. Vừa tới Học viện Hoàng gia, nữ nhân này liền mượn danh thế đại tiểu thư của nhà này muốn dặn dò bọn họ làm cái này làm cái kia.

Hắn đưa mắt nhìn thiếu niên bên cạnh một cách khó hiểu, người đó lập tức nhìn Tần Phượng Nghi nói: “Dị bảo xuất thế tuy làm cho người ta động lòng, nhưng bảo toàn mạng sống mà lấy được mới được. Số lượng ma thú và yêu thực bên dưới không ít hơn so với chúng ta. Thực lực đẳng cấp càng không yếu hơn so với chúng ta. Chúng ta làm sao mà cướp được?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện