Hỏa Ly Nhã cảm thấy phẫn nộ vì sự khiêu khích công khai của Tần Phượng Nghi và Giả Mộng Trúc. Hắn biết Tần Phượng Nghi là vì bản thân mình, Ngu Thanh Thiển chỉ bị giá họa.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bên cạnh có nữ nhân nào xuất hiện, Tần Phượng Nghi luôn nghĩ đủ mọi thủ đoạn để đuổi đi hoặc giết chết họ.
Trước kia hắn không quan tâm, không có hứng thú gì với mấy nữ nhân muốn tiếp cận hắn, thế là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng trong lòng hắn Ngu Thanh Thiển là người đặc biệt, là người mà hắn muốn kết giao bạn tốt, là người mà hắn muốn giao hết cả mặt sau cho đối phương, cộng thêm thiện cảm mơ hồ, nên hắn ghét việc nàng bị chửi bới.
“Nếu như các ngươi cho rằng xuống nước kiếm dị bảo là đi tìm cái chết, thì hay là hai vị đi xuống trước một bước, làm gương đi.” Đôi mắt hoa đào nửa nhắm, trong mắt có chứa một sự nguy hiểm mạnh mẽ không nói nên lời.
Tần Phượng Nghi không ngờ Hỏa Ly Nhã sẽ nói giúp Ngu Thanh Thiển. Sự đố kỵ trong lồng ngực nàng ta càng thêm sâu, nhưng vẫn khá lý trí nói: “Chúng ta đang nói chuyện của Ngu Thanh Thiển, chàng không cần phải chuyển đề tài để che đậy cho tâm tư coi thường mọi người của nàng ta.”
Nàng ta tất nhiên sẽ không thể đi trước một bước, sở dĩ nàng ta xúi giục những tân sinh khác đi cùng, chính là vì để bảo toàn thực lực đến cuối cùng để tranh đoạt dị bảo.
Hỏa Ly Nhã là đang cố ý không bỏ qua cho nàng ta, nam nhân này tại sao lại đối xử nhẫn tâm với nàng ta như vậy.
Nhưng Hỏa Ly Nhã càng như vậy, nàng ta càng yêu hắn. Nàng nhất định phải có được hắn, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện đối tốt với mình.
Ngu Thanh Thiển bây giờ cũng đã biết nguyên nhân vì sao mà Tần Phượng Nghi lại ngày càng thù địch với nàng như vậy, đó chính là vì tình cảm đối với tiểu tử lông còn chưa mọc đủ Hỏa Ly Nhã này.
Sự ghen ghét của nữ nhân này cũng thật mạnh quá, không ngừng bới lông tìm vết đối với việc này, đúng thật là bệnh xà tinh.
“Ta có nói là ta coi thường mọi người sao?” Ngu Thanh Thiển ung dung nói: “Tần tiểu thư chẳng lẽ là con giun trong bụng ta sao, chẳng trách sao lại bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
“Lúc nãy là ngươi tự nói, chẳng lẽ ngươi không có ý này?” Tần Phượng Nghi cười nhạt đả kích.
Nàng ta muốn Ngu Thanh Thiển đứng ra, như vậy nàng ta có thể dẫm chết nàng.
“Lời của ta chính là nghĩa mặt chữ, còn các ngươi nghĩ sao, thì có liên can gì đến ta?” Trên người Ngu Thanh Thiển phát ra một phong thái khí thế bá đạo ngang bướng.
Nàng căn bản không để ý người khác nhìn mình như thế nào, những người có thể bị khiêu khích đều không cần phải giao lưu thân thiết, nên nàng không quan tâm.
Tần Phượng Nghi muốn phản bác, nhưng nhóm trưởng nhóm một giọng trầm xuống nói: “Các người đủ chưa, đây là lúc nội chiến sao? Mục tiêu trước mắt là nên thảo luận thống nhất rốt cuộc có nên xuống sông hay không.”
Nói xong đồng thời còn nhìn Tần Phượng Nghi và Ngu Thanh Thiển với ánh mắt cảnh giác.
Tác phong hành sự của Tần Phượng Nghi khá ngang ngược, làm cho hắn khá ghét.
Đương nhiên, lời nói trâng tráo của Ngu Thanh Thiển cũng làm cho hắn nảy sinh mấy phần không thích, người bị xếp hạng chót ở khoa chữa trị mà tìm kiếm cảm giác tồn tại như vậy, chỉ làm cho người ta cảm thấy khinh thường.
Nhóm trưởng nhóm một tên là Long Gia, bài kiểm tra thiên chất Linh Thực Sư, tố chất thân thể và năng lực tinh thần đều là thượng thượng. Đồng thời cũng tu luyện công phu của Tôi Thể Sư, cộng thêm bối cảnh bất phàm, cũng là nhóm nhân vật nổi tiếng trong đám tân sinh.
“Đúng, mọi người đều là bạn học từ Học viện Hoàng gia ra cả, bây giờ nên đoàn kết nhất trí mới phải.” Nhóm trưởng nhóm chín giảng hòa.
Tần Phượng Nghi cũng không muốn thời khắc quan trọng bị phá hỏng bởi Ngu Thanh Thiển. Khóe mắt nàng ta lóe sáng, chỉ cần Ngu Thanh Thiển dám xuống nước, nàng ta liền có thể mượn cơ hội đó mà dìm chết nàng.
Dù sao nhiều ma thú và yêu thực như vậy, dưới dòng nước hỗn loạn đó, ai mà thèm để ý sự sống chết của Ngu Thanh Thiển chứ.
Nếu như Ngu Thanh Thiển không dám xuống nước, vậy thì sau khi về trường, nàng ta nhất định sẽ làm cho đối phương biến thành thứ rác rưởi nhát gan mà ai ai cũng bêu riếu.
Tần Phượng Nghi và Giả Mộng Trúc không tiếp tục gây chiến, Ngu Thanh Thiển cũng lười nói nhiều, nàng thích dùng hành động thay lời nói hơn.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần bên cạnh có nữ nhân nào xuất hiện, Tần Phượng Nghi luôn nghĩ đủ mọi thủ đoạn để đuổi đi hoặc giết chết họ.
Trước kia hắn không quan tâm, không có hứng thú gì với mấy nữ nhân muốn tiếp cận hắn, thế là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng trong lòng hắn Ngu Thanh Thiển là người đặc biệt, là người mà hắn muốn kết giao bạn tốt, là người mà hắn muốn giao hết cả mặt sau cho đối phương, cộng thêm thiện cảm mơ hồ, nên hắn ghét việc nàng bị chửi bới.
“Nếu như các ngươi cho rằng xuống nước kiếm dị bảo là đi tìm cái chết, thì hay là hai vị đi xuống trước một bước, làm gương đi.” Đôi mắt hoa đào nửa nhắm, trong mắt có chứa một sự nguy hiểm mạnh mẽ không nói nên lời.
Tần Phượng Nghi không ngờ Hỏa Ly Nhã sẽ nói giúp Ngu Thanh Thiển. Sự đố kỵ trong lồng ngực nàng ta càng thêm sâu, nhưng vẫn khá lý trí nói: “Chúng ta đang nói chuyện của Ngu Thanh Thiển, chàng không cần phải chuyển đề tài để che đậy cho tâm tư coi thường mọi người của nàng ta.”
Nàng ta tất nhiên sẽ không thể đi trước một bước, sở dĩ nàng ta xúi giục những tân sinh khác đi cùng, chính là vì để bảo toàn thực lực đến cuối cùng để tranh đoạt dị bảo.
Hỏa Ly Nhã là đang cố ý không bỏ qua cho nàng ta, nam nhân này tại sao lại đối xử nhẫn tâm với nàng ta như vậy.
Nhưng Hỏa Ly Nhã càng như vậy, nàng ta càng yêu hắn. Nàng nhất định phải có được hắn, khiến cho hắn cam tâm tình nguyện đối tốt với mình.
Ngu Thanh Thiển bây giờ cũng đã biết nguyên nhân vì sao mà Tần Phượng Nghi lại ngày càng thù địch với nàng như vậy, đó chính là vì tình cảm đối với tiểu tử lông còn chưa mọc đủ Hỏa Ly Nhã này.
Sự ghen ghét của nữ nhân này cũng thật mạnh quá, không ngừng bới lông tìm vết đối với việc này, đúng thật là bệnh xà tinh.
“Ta có nói là ta coi thường mọi người sao?” Ngu Thanh Thiển ung dung nói: “Tần tiểu thư chẳng lẽ là con giun trong bụng ta sao, chẳng trách sao lại bụng dạ hẹp hòi như vậy.”
“Lúc nãy là ngươi tự nói, chẳng lẽ ngươi không có ý này?” Tần Phượng Nghi cười nhạt đả kích.
Nàng ta muốn Ngu Thanh Thiển đứng ra, như vậy nàng ta có thể dẫm chết nàng.
“Lời của ta chính là nghĩa mặt chữ, còn các ngươi nghĩ sao, thì có liên can gì đến ta?” Trên người Ngu Thanh Thiển phát ra một phong thái khí thế bá đạo ngang bướng.
Nàng căn bản không để ý người khác nhìn mình như thế nào, những người có thể bị khiêu khích đều không cần phải giao lưu thân thiết, nên nàng không quan tâm.
Tần Phượng Nghi muốn phản bác, nhưng nhóm trưởng nhóm một giọng trầm xuống nói: “Các người đủ chưa, đây là lúc nội chiến sao? Mục tiêu trước mắt là nên thảo luận thống nhất rốt cuộc có nên xuống sông hay không.”
Nói xong đồng thời còn nhìn Tần Phượng Nghi và Ngu Thanh Thiển với ánh mắt cảnh giác.
Tác phong hành sự của Tần Phượng Nghi khá ngang ngược, làm cho hắn khá ghét.
Đương nhiên, lời nói trâng tráo của Ngu Thanh Thiển cũng làm cho hắn nảy sinh mấy phần không thích, người bị xếp hạng chót ở khoa chữa trị mà tìm kiếm cảm giác tồn tại như vậy, chỉ làm cho người ta cảm thấy khinh thường.
Nhóm trưởng nhóm một tên là Long Gia, bài kiểm tra thiên chất Linh Thực Sư, tố chất thân thể và năng lực tinh thần đều là thượng thượng. Đồng thời cũng tu luyện công phu của Tôi Thể Sư, cộng thêm bối cảnh bất phàm, cũng là nhóm nhân vật nổi tiếng trong đám tân sinh.
“Đúng, mọi người đều là bạn học từ Học viện Hoàng gia ra cả, bây giờ nên đoàn kết nhất trí mới phải.” Nhóm trưởng nhóm chín giảng hòa.
Tần Phượng Nghi cũng không muốn thời khắc quan trọng bị phá hỏng bởi Ngu Thanh Thiển. Khóe mắt nàng ta lóe sáng, chỉ cần Ngu Thanh Thiển dám xuống nước, nàng ta liền có thể mượn cơ hội đó mà dìm chết nàng.
Dù sao nhiều ma thú và yêu thực như vậy, dưới dòng nước hỗn loạn đó, ai mà thèm để ý sự sống chết của Ngu Thanh Thiển chứ.
Nếu như Ngu Thanh Thiển không dám xuống nước, vậy thì sau khi về trường, nàng ta nhất định sẽ làm cho đối phương biến thành thứ rác rưởi nhát gan mà ai ai cũng bêu riếu.
Tần Phượng Nghi và Giả Mộng Trúc không tiếp tục gây chiến, Ngu Thanh Thiển cũng lười nói nhiều, nàng thích dùng hành động thay lời nói hơn.
Danh sách chương