Công kích của nàng bén nhọn tàn nhẫn, thân thể thoăn thoắt di chuyển. Mỗi lần bị quái vật xúc tu đánh bay ra, nàng sẽ lập tức quay lại, dáng vẻ lẫm liệt, chiến ý toát ra từ trên người nàng lan sang cả bọn họ.
Lúc này xúc tu của con quái vật đã giảm hơn phân nửa. Xúc tu bị chém đứt không cách nào mọc lại nữa.
Nó ngửa đầu gào thét mấy tiếng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngu Thanh Thiển, sau đó nó bất chợt phun ra vô số bong bóng nước màu đen.
"Không ổn, nó muốn nổ tung thủy cầu đánh chết Ngu Thanh Thiển." Gã nam tử mặt trẻ con kia liền biến sắc lên tiếng.
Loại quái vật xúc tu này bọn họ cũng đã từng gặp qua trong một chuyến đi rèn luyện, chẳng qua cấp bậc của con quái vật xúc tu lần trước cao hơn con lần này rất nhiều, cực kỳ khó đối phó.
Lúc đó khi sắp sửa thắng lợi thì loại bong bóng nước màu đen này đột nhiên xuất hiện, không hề có chút phòng bị nào, một thành viên trực tiếp bị nổ chết, hai thành viên khác trọng thương dẫn đến tàn tật, cuối cùng phải rút khỏi khỏi Học viện Hoàng gia.
Nếu không phải Phong Thần bất kể trọng thương vẫn liều mạng giết chết nó, có lẽ lần đó bọn họ đã toàn quân bị tiêu diệt.
Những cái bong bóng nước màu đen này hiển nhiên đã khơi gợi nỗi đau trong lòng bảy người họ.
Vốn là đội ngũ mười người cũng vì thế mà biến thành bảy người.
Phong Thần cau chặt cặp lông mày đẹp đẽ. Lúc con quái vật xúc tu phát động một kích mạnh nhất làm tiêu hao tinh khí trong cơ thể, hắn không kiềm chế được mà lập tức ra tay.
Một đạo hào quang màu tím bay ra từ lòng bàn tay của hắn, mang theo sự sắc bén lạnh lẽo thẳng tắp bắn về phía bụng con quái vật xúc tu.
"Ầm ầm!!"
Hào quang màu tím vừa chạm vào bụng con quái vật xúc tu, nó cũng lập tức ngừng không phun ra bong bóng nước màu đen nữa mà bắn ra tung tóe một đám chất lỏng màu đen, kế hoạch khiến cho thủy cầu nổ tung của nó đã thất bại.
Thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống, mang theo nỗi hoảng sợ cùng không cam lòng, song bụng nó là nơi yếu ớt nhất, chẳng mấy chốc sau hơi thở của nó đã dần dần yếu xuống rồi mất hẳn, ngay cả khả năng tự bạo cũng đã hoàn toàn không dùng được.
Thế rồi một bóng dáng màu đỏ nhảy đến bên cạnh quái vật xúc tu, duỗi tay móc ra một viên tinh hạch màu đen cùng một cái túi chứa chất độc màu lục thẫm còn đang nảy lên từ phần bụng đã vỡ nát của nó.
Nàng không khách khí tự nhiên cất đi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía người đã ra tay.
"Bệnh mỹ nhân, chàng thích xen vào việc của người khác quá đấy." Ngu Thanh Thiển nhướng mày nhìn thẳng vào đôi mắt đen tựa như sao lạnh kia.
Nàng biết trong bong bóng nước màu đen ẩn chứa nguy hiểm, nhưng không hề xuất hiện cái loại cảm giác tử vong cận kề, người quanh năm qua lại dưới mũi đao dính máu vốn vô cùng nhạy cảm đối với những mối nguy hiểm đe dọa mạng sống.
Mặc dù nàng biết Phong Thần có lòng tốt giúp nàng đánh chết con quái vật xúc tu kia, nhưng lòng nàng vẫn cứ sinh ra vài phần bất mãn.
Đây chẳng khác nào lúc bản thân nàng chiến ý dâng trào lại bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh.
Hơn nữa Phong Thần vừa xuất hiện, sự khát máu và tàn nhẫn trong nàng không hiểu sao lại ẩn giấu đi mất, điều đó khiến cho nàng có loại cảm giác bản thân như bị treo ngược ở giữa không trung.
"Phụt..."
Phong Thần còn chưa lên tiếng, trong số sáu người đi theo phía sau hắn, có năm người không nhịn được mà phì cười.
"Bệnh mỹ nhân" là chỉ lão đại của bọn hắn sao? Thấy mặt Phong Thần bắt đầu tối xuống, mấy người lập tức ngưng không dám cười, trong đôi mắt ánh lên tràn ngập vẻ hứng thú quan sát hai người.
"Nàng quá lỗ mãng." Giọng của Phong Thần giống như dòng suối mát mang theo một chút lạnh lẽo cùng từ tính, cực kỳ dễ nghe.
Ngu Thanh Thiển điểm mũi chân, lắc mình một cái nhảy tới trước mặt Phong Thần.
Nàng ghé sát mặt vào một chút, giữa đôi lông mày hiện lên vẻ không vui như có như không: "Ý của chàng là ta còn phải cám ơn chàng?"
"Không cần." Phong Thần lạnh nhạt trả lời.
Ngu Thanh Thiển nhăn chặt chân mày, bệnh mỹ nhân này chưng ra cái vẻ lạnh lùng này là có ý gì?
Hắn phá rối hứng thú của nàng, nàng còn chưa nổi giận đâu, đã thế hắn còn tức giận trước cả nàng, thật là không thể giải thích được.
Lúc này xúc tu của con quái vật đã giảm hơn phân nửa. Xúc tu bị chém đứt không cách nào mọc lại nữa.
Nó ngửa đầu gào thét mấy tiếng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Ngu Thanh Thiển, sau đó nó bất chợt phun ra vô số bong bóng nước màu đen.
"Không ổn, nó muốn nổ tung thủy cầu đánh chết Ngu Thanh Thiển." Gã nam tử mặt trẻ con kia liền biến sắc lên tiếng.
Loại quái vật xúc tu này bọn họ cũng đã từng gặp qua trong một chuyến đi rèn luyện, chẳng qua cấp bậc của con quái vật xúc tu lần trước cao hơn con lần này rất nhiều, cực kỳ khó đối phó.
Lúc đó khi sắp sửa thắng lợi thì loại bong bóng nước màu đen này đột nhiên xuất hiện, không hề có chút phòng bị nào, một thành viên trực tiếp bị nổ chết, hai thành viên khác trọng thương dẫn đến tàn tật, cuối cùng phải rút khỏi khỏi Học viện Hoàng gia.
Nếu không phải Phong Thần bất kể trọng thương vẫn liều mạng giết chết nó, có lẽ lần đó bọn họ đã toàn quân bị tiêu diệt.
Những cái bong bóng nước màu đen này hiển nhiên đã khơi gợi nỗi đau trong lòng bảy người họ.
Vốn là đội ngũ mười người cũng vì thế mà biến thành bảy người.
Phong Thần cau chặt cặp lông mày đẹp đẽ. Lúc con quái vật xúc tu phát động một kích mạnh nhất làm tiêu hao tinh khí trong cơ thể, hắn không kiềm chế được mà lập tức ra tay.
Một đạo hào quang màu tím bay ra từ lòng bàn tay của hắn, mang theo sự sắc bén lạnh lẽo thẳng tắp bắn về phía bụng con quái vật xúc tu.
"Ầm ầm!!"
Hào quang màu tím vừa chạm vào bụng con quái vật xúc tu, nó cũng lập tức ngừng không phun ra bong bóng nước màu đen nữa mà bắn ra tung tóe một đám chất lỏng màu đen, kế hoạch khiến cho thủy cầu nổ tung của nó đã thất bại.
Thân thể khổng lồ ầm ầm ngã xuống, mang theo nỗi hoảng sợ cùng không cam lòng, song bụng nó là nơi yếu ớt nhất, chẳng mấy chốc sau hơi thở của nó đã dần dần yếu xuống rồi mất hẳn, ngay cả khả năng tự bạo cũng đã hoàn toàn không dùng được.
Thế rồi một bóng dáng màu đỏ nhảy đến bên cạnh quái vật xúc tu, duỗi tay móc ra một viên tinh hạch màu đen cùng một cái túi chứa chất độc màu lục thẫm còn đang nảy lên từ phần bụng đã vỡ nát của nó.
Nàng không khách khí tự nhiên cất đi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía người đã ra tay.
"Bệnh mỹ nhân, chàng thích xen vào việc của người khác quá đấy." Ngu Thanh Thiển nhướng mày nhìn thẳng vào đôi mắt đen tựa như sao lạnh kia.
Nàng biết trong bong bóng nước màu đen ẩn chứa nguy hiểm, nhưng không hề xuất hiện cái loại cảm giác tử vong cận kề, người quanh năm qua lại dưới mũi đao dính máu vốn vô cùng nhạy cảm đối với những mối nguy hiểm đe dọa mạng sống.
Mặc dù nàng biết Phong Thần có lòng tốt giúp nàng đánh chết con quái vật xúc tu kia, nhưng lòng nàng vẫn cứ sinh ra vài phần bất mãn.
Đây chẳng khác nào lúc bản thân nàng chiến ý dâng trào lại bị người ta tạt cho một chậu nước lạnh.
Hơn nữa Phong Thần vừa xuất hiện, sự khát máu và tàn nhẫn trong nàng không hiểu sao lại ẩn giấu đi mất, điều đó khiến cho nàng có loại cảm giác bản thân như bị treo ngược ở giữa không trung.
"Phụt..."
Phong Thần còn chưa lên tiếng, trong số sáu người đi theo phía sau hắn, có năm người không nhịn được mà phì cười.
"Bệnh mỹ nhân" là chỉ lão đại của bọn hắn sao? Thấy mặt Phong Thần bắt đầu tối xuống, mấy người lập tức ngưng không dám cười, trong đôi mắt ánh lên tràn ngập vẻ hứng thú quan sát hai người.
"Nàng quá lỗ mãng." Giọng của Phong Thần giống như dòng suối mát mang theo một chút lạnh lẽo cùng từ tính, cực kỳ dễ nghe.
Ngu Thanh Thiển điểm mũi chân, lắc mình một cái nhảy tới trước mặt Phong Thần.
Nàng ghé sát mặt vào một chút, giữa đôi lông mày hiện lên vẻ không vui như có như không: "Ý của chàng là ta còn phải cám ơn chàng?"
"Không cần." Phong Thần lạnh nhạt trả lời.
Ngu Thanh Thiển nhăn chặt chân mày, bệnh mỹ nhân này chưng ra cái vẻ lạnh lùng này là có ý gì?
Hắn phá rối hứng thú của nàng, nàng còn chưa nổi giận đâu, đã thế hắn còn tức giận trước cả nàng, thật là không thể giải thích được.
Danh sách chương