Mặc dù sáu người rất kinh ngạc không hiểu vì sao Ngu Thanh Thiển có thể phán đoán chính xác vị trí của yêu thực giống như lão đại, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc để nghiên cứu vấn đề này.
"Vân Dương, ngươi triệu hồi Linh Thực cuốn lấy rễ cây của gốc yêu thực màu đen kia, Tư Đình dùng hỏa công..." Phong Thần nhanh chóng bày bố chiến lược cho toàn đội.
Sáu người ăn ý dựa theo chỉ thị của Phong Thần tạo thành hai trận hình, ba người một tổ chia ra công kích một gốc yêu thực.
Ngân kiếm trên tay Phong Thần phối hợp với Linh Thực ký khế ước không ngừng công kích, lúc thì từng luồng lôi quang lóe lên, lúc thì vô số hỏa cầu rơi xuống trong khoảnh khắc, lúc thì từng luồng băng tiễn bắn ra.
Ngu Thanh Thiển khoanh tay tựa vào sơn động quan sát cuộc chiến, sắc mặt dần dần trở nên căng thẳng.
Thực lực của hai gốc Linh Thực này đại khái nằm ở tu vi bát diệp Linh Tướng đỉnh phong, nhưng lại là hai gốc yêu thực sống chung một rễ, thực lực nhân lên có thể so với nhất diệp Linh Soái.
Mà mấy người trong cuộc chiến, tu vi của Phong Thần là thất diệp Linh Tướng, tu vi của sáu người còn lại cũng chỉ là nhất diệp cùng nhị diệp Linh Tướng.
Tu vi như thế ở trong học viện đã được coi như là vô cùng vượt trội rồi, nhưng ở chỗ này hiển nhiên là không đủ.
"Rầm rầm!!" Trong số sáu người đã có hai người bị gốc yêu thực màu đỏ kích phát hỏa viêm lực lượng nổ bay ra ngoài.
Hai người họ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, quần áo trên người rách tả tơi, mùi hương khét lẹt bốc lên.
Hai người trọng thương, một góc của trận chiến đã bị phá vỡ, bốn người còn lại khó khăn chống chọi, nhưng mà thực lực cách biệt quá lớn, cuối cùng vẫn dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Nếu không có Phong Thần chống đỡ toàn cục, bốn người đã bị thương nặng giống như hai người kia.
Ngu Thanh Thiển nhanh chóng đi về phía hai người bị thương, hai luồng sáng nhu hòa màu lục bao phủ lên vết thương của hai người.
Vết thương vốn bị cháy đen đang chảy máu không ngừng chẳng những cầm máu rất nhanh mà còn từ từ khép lại.
Hai người thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt cũng bắt đầu hồng hào lên, cả hai đều ngẩng đầu dùng ánh mắt vô ngạc nhiên nhìn phía Ngu Thanh Thiển.
Lúc còn ở trên bờ, năng lực trị liệu mà Ngu Thanh Thiển biểu hiện ra ở trước mặt tân sinh đúng là rất nổi bật, nhưng bọn họ hoàn toàn không hề nghĩ tới thuật trị liệu của nàng đã cao siêu đến mức này rồi.
Ít nhất những Trị Liệu Sư khác không thể khiến cho vết thương của bọn họ khép lại nhanh chóng như vậy, ngay cả da thịt bị đốt cháy cũng dần dần khôi phục, cảm giác đau đớn đến mức nội tạng quặn thắt lấy nhau bên trong cơ thể cũng giảm bớt rất nhiều.
Bạn đồng hành đã chết trong đội của bọn họ có tu vi bát diệp Linh Sĩ hệ trị liệu, so với Ngu Thanh Thiển còn kém hơn rất nhiều.
Ngu Thanh Thiển mới vừa trị liệu xong cho hai người, tiếp theo lại nghe đến hai tiếng nổ mạnh.
Những người khác vây công hai gốc thực vật bị nổ bay lần nữa, vết thương đều rất nặng.
"Thật lợi hại, chúng ta lấy sai tin tức nhiệm vụ rồi." Nhạc Vân Dương bị đánh bay tựa nửa người trên một khối đá ngầm khổ sở cười một tiếng: "Chẳng lẽ chỗ này sẽ trở thành nơi mai táng của chúng ta?"
Tổng thể thực lực của bọn họ chỉ trong khoảng tu vi Linh Tướng, chênh lệch quá xa, muốn chiến thắng thật sự rất khó khăn.
Cửa động đã bị hai gốc yêu thực liên hợp che lại, kể cả có muốn chạy trốn cũng không cách nào trốn nổi.
Vân Tư Đình chống tay đỡ lấy thân thể đứng lên, ánh mắt quyết tuyệt: "Không tới một giây cuối cùng chúng ta không thể từ bỏ."
Không phải là nàng không muốn chết, mà là không thể chết, sứ mạng gia tộc đặt lên hai vai của nàng, nếu như nàng chết, mẫu thân cùng đệ đệ sẽ đau lòng, thất vọng, gia tộc của nàng sẽ dần dần xuống dốc.
Trong con ngươi Phong Thần tràn ngập lạnh lùng, hắn mấp máy đôi môi mỏng, nhắm mắt lại, miệng không ngừng niệm chú ngữ.
Chợt trên vai hắn mọc ra một đóa hoa Bỉ Ngạn màu đen, áo giáp tạo thành từ Nguyệt Quang thảo nhanh chóng rút đi, áo giáp kim loại sáng bóng phiếm màu đen nhánh bao phủ toàn thân hắn.
Một luồng uy áp mạnh mẽ phát ra từ đan điền của hắn, thực lực của hắn theo đó tăng lên rất nhiều.
Ngu Thanh Thiển thấy thế thì khẽ nhíu mày, lúc này bệnh mỹ nhân định liều mạng sao?
"Vân Dương, ngươi triệu hồi Linh Thực cuốn lấy rễ cây của gốc yêu thực màu đen kia, Tư Đình dùng hỏa công..." Phong Thần nhanh chóng bày bố chiến lược cho toàn đội.
Sáu người ăn ý dựa theo chỉ thị của Phong Thần tạo thành hai trận hình, ba người một tổ chia ra công kích một gốc yêu thực.
Ngân kiếm trên tay Phong Thần phối hợp với Linh Thực ký khế ước không ngừng công kích, lúc thì từng luồng lôi quang lóe lên, lúc thì vô số hỏa cầu rơi xuống trong khoảnh khắc, lúc thì từng luồng băng tiễn bắn ra.
Ngu Thanh Thiển khoanh tay tựa vào sơn động quan sát cuộc chiến, sắc mặt dần dần trở nên căng thẳng.
Thực lực của hai gốc Linh Thực này đại khái nằm ở tu vi bát diệp Linh Tướng đỉnh phong, nhưng lại là hai gốc yêu thực sống chung một rễ, thực lực nhân lên có thể so với nhất diệp Linh Soái.
Mà mấy người trong cuộc chiến, tu vi của Phong Thần là thất diệp Linh Tướng, tu vi của sáu người còn lại cũng chỉ là nhất diệp cùng nhị diệp Linh Tướng.
Tu vi như thế ở trong học viện đã được coi như là vô cùng vượt trội rồi, nhưng ở chỗ này hiển nhiên là không đủ.
"Rầm rầm!!" Trong số sáu người đã có hai người bị gốc yêu thực màu đỏ kích phát hỏa viêm lực lượng nổ bay ra ngoài.
Hai người họ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, quần áo trên người rách tả tơi, mùi hương khét lẹt bốc lên.
Hai người trọng thương, một góc của trận chiến đã bị phá vỡ, bốn người còn lại khó khăn chống chọi, nhưng mà thực lực cách biệt quá lớn, cuối cùng vẫn dần dần rơi xuống thế hạ phong.
Nếu không có Phong Thần chống đỡ toàn cục, bốn người đã bị thương nặng giống như hai người kia.
Ngu Thanh Thiển nhanh chóng đi về phía hai người bị thương, hai luồng sáng nhu hòa màu lục bao phủ lên vết thương của hai người.
Vết thương vốn bị cháy đen đang chảy máu không ngừng chẳng những cầm máu rất nhanh mà còn từ từ khép lại.
Hai người thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt cũng bắt đầu hồng hào lên, cả hai đều ngẩng đầu dùng ánh mắt vô ngạc nhiên nhìn phía Ngu Thanh Thiển.
Lúc còn ở trên bờ, năng lực trị liệu mà Ngu Thanh Thiển biểu hiện ra ở trước mặt tân sinh đúng là rất nổi bật, nhưng bọn họ hoàn toàn không hề nghĩ tới thuật trị liệu của nàng đã cao siêu đến mức này rồi.
Ít nhất những Trị Liệu Sư khác không thể khiến cho vết thương của bọn họ khép lại nhanh chóng như vậy, ngay cả da thịt bị đốt cháy cũng dần dần khôi phục, cảm giác đau đớn đến mức nội tạng quặn thắt lấy nhau bên trong cơ thể cũng giảm bớt rất nhiều.
Bạn đồng hành đã chết trong đội của bọn họ có tu vi bát diệp Linh Sĩ hệ trị liệu, so với Ngu Thanh Thiển còn kém hơn rất nhiều.
Ngu Thanh Thiển mới vừa trị liệu xong cho hai người, tiếp theo lại nghe đến hai tiếng nổ mạnh.
Những người khác vây công hai gốc thực vật bị nổ bay lần nữa, vết thương đều rất nặng.
"Thật lợi hại, chúng ta lấy sai tin tức nhiệm vụ rồi." Nhạc Vân Dương bị đánh bay tựa nửa người trên một khối đá ngầm khổ sở cười một tiếng: "Chẳng lẽ chỗ này sẽ trở thành nơi mai táng của chúng ta?"
Tổng thể thực lực của bọn họ chỉ trong khoảng tu vi Linh Tướng, chênh lệch quá xa, muốn chiến thắng thật sự rất khó khăn.
Cửa động đã bị hai gốc yêu thực liên hợp che lại, kể cả có muốn chạy trốn cũng không cách nào trốn nổi.
Vân Tư Đình chống tay đỡ lấy thân thể đứng lên, ánh mắt quyết tuyệt: "Không tới một giây cuối cùng chúng ta không thể từ bỏ."
Không phải là nàng không muốn chết, mà là không thể chết, sứ mạng gia tộc đặt lên hai vai của nàng, nếu như nàng chết, mẫu thân cùng đệ đệ sẽ đau lòng, thất vọng, gia tộc của nàng sẽ dần dần xuống dốc.
Trong con ngươi Phong Thần tràn ngập lạnh lùng, hắn mấp máy đôi môi mỏng, nhắm mắt lại, miệng không ngừng niệm chú ngữ.
Chợt trên vai hắn mọc ra một đóa hoa Bỉ Ngạn màu đen, áo giáp tạo thành từ Nguyệt Quang thảo nhanh chóng rút đi, áo giáp kim loại sáng bóng phiếm màu đen nhánh bao phủ toàn thân hắn.
Một luồng uy áp mạnh mẽ phát ra từ đan điền của hắn, thực lực của hắn theo đó tăng lên rất nhiều.
Ngu Thanh Thiển thấy thế thì khẽ nhíu mày, lúc này bệnh mỹ nhân định liều mạng sao?
Danh sách chương