Sau khi về đến nhà, tinh thần của Mục Khuynh Tuyết vẫn có chút hoảng hốt, Văn Khúc lo lắng, muốn đi gọi thái y nhìn, nhưng An Lương ngăn nàng, nói không có chuyện gì, bình thường, để Văn Khúc rất là không rõ
Đêm hôm ấy, Mục Khuynh Tuyết trằn trọc trở mình ngủ không được, suy nghĩ một chút, đứng dậy mặc quần áo, thẳng đến trong cung
Trong cung, quốc chủ đang hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương, Diệp Diên hầu hạ ở bên
“Chủ nhân…”
Quốc chủ không ngẩng đầu, “Làm sao?”
“Khuynh Tuyết đến rồi” Diệp Diên cũng là sững sờ nhìn chằm chằm Mục Khuynh Tuyết đột nhiên xông vào trong điện
Quốc chủ nghe vậy vừa ngẩng đầu
“Tuyết Nhi, đã trễ thế này sao ngươi lại tới đây?” Ném tấu chương trong tay đi đến phía Mục Khuynh Tuyết
Sờ sờ Mục Khuynh Tuyết thân thể hơi lạnh, quốc chủ chau mày, cởi xuống áo choàng của chính mình thay cô phủ thêm
Mục Khuynh Tuyết cúi đầu, mím mím miệng, lại là đột nhiên nhào tới trong lồng ngực quốc chủ
Quốc chủ sững sờ, vội ôm lấy cô vỗ nhẹ phía sau lưng, “Tuyết Nhi, làm sao vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đừng dọa mẹ a!”
Mục Khuynh Tuyết cũng không để ý tới, vẫn cứ khóc thật lâu, rốt cục phát tiết đủ rồi
Từ trong lòng quốc chủ ra, Mục Khuynh Tuyết lau lau nước mắt, quay về quốc chủ, cúi người liền quỳ
“Tuyết Nhi, ngươi đây là ý gì?” Quốc chủ sợ hết hồn, đưa tay muốn đem cô nâng dậy, Mục Khuynh Tuyết lại là không nghe theo
“Mẹ, con gái có việc muốn nhờ”
“Cứ nói đừng ngại, không cần như vậy”
“Con gái muốn… Từ đi chức đại tướng quân…” Dứt lời, Mục Khuynh Tuyết cúi đầu
Quốc chủ nghe vậy cũng là sững sờ, một lát, khẽ cười một tiếng, đem Mục Khuynh Tuyết nâng dậy
“Có thể nói cho mẹ biết, tại sao vậy hay không?”
Mục Khuynh Tuyết lúc này viền mắt lại đỏ, từ trong lồng ngực móc ra tờ giấy sắp bị chính mình vò nát đưa cho quốc chủ
Quốc chủ xem xong, trong lòng cũng là chấn động mạnh một cái, liên tục hít mấy hơi, không biết nên nói cái gì
“Tuyết Nhi a, kỳ thực ngươi lần này trở về, mẹ liền không nghĩ tới cho ngươi đi nữa” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, vội ngẩng đầu nhìn quốc chủ
“Lại không nói những năm này, mẹ đối với ngươi có bao nhiêu nhớ nhung. Liền nói Thiên Hựu đứa nhỏ này, những năm này, trôi qua quá mệt rồi….” Quốc chủ lại là thở dài một tiếng
“Con gái thiếu nợ nó….quá nhiều…quá nhiều….”
“Con gái muốn dùng quãng đời còn lại, bù đắp cho nó!” Ánh mắt của Mục Khuynh Tuyết kiên định lạ thường
Quốc chủ khẽ mỉm cười, gật gật đầu, “Mẹ sẽ không can thiệp bất kỳ quyết định gì của ngươi nữa”
“Cảm tạ mẹ…”
…
Đêm đó, trở lại phủ tướng quân, Mục Khuynh Tuyết trở về phòng của chính mình
Lục ra áo giáp của chính mình, cầm trong tay nhìn hồi lâu
Thân áo giáp này, là mẫu thân năm đó tự tay may, nơi góc áo còn thêu lên hai chữ ‘Khuynh Tuyết’
Tưởng tượng chính mình đời này, ba tuổi được mẫu thân thu dưỡng, sau đó nhiều năm lăn lộn ở trong quân doanh, chín tuổi lần đầu tiên chính thức theo mẫu thân ra chiến trường, sau khi theo mẫu thân nam chinh bắc phạt, lập được công, cũng chọc qua tai họa…
17 tuổi có thể một mình chống đỡ một phương, liền bị mẫu thân phái ra vuốt bằng chiến loạn…
Mãi đến tận 24 tuổi, nổi giận trốn đi… Trấn thủ biên quan… Từ biệt 14 năm
Hơn ba mươi năm, cũng là nửa cuộc đời chinh chiến, chiến tranh, từ lâu trở thành tính mạng của mình…
Mà hôm nay, ta lại phát hiện, đồ vật còn quan trọng hơn so với sinh mệnh, phát hiện người yêu quý, càng muốn thương tiếc sinh mệnh của chính mình hơn…
Con gái của ta… Con của ta….
Nghĩ tới đây, Mục Khuynh Tuyết khóe miệng tràn trề nụ cười hạnh phúc
Đem áo giáp trong tay chỉnh tề gấp kỹ, vuốt ve một lúc lâu, cuối cùng đưa nó bỏ vào thùng gỗ, đậy nắp lại, niêm phong lên…
Đứng dậy rời khỏi căn phòng, không có một tia lưu luyến
Đi tới trong phòng Thiên Hựu, tên nhóc này vẫn cứ ngủ yên
Mục Khuynh Tuyết không có cởi áo lên giường, an vị ở bên giường, vỗ nhẹ nàng, nhìn chăm chú nàng….
…
Sau chuyện này, tháng ngày lại bình thản đi
Thiên Hựu vẫn trải qua tháng ngày mỗi ngày luyện thương đọc sách, nhưng mà bất đồng là, người truyền thụ thương pháp cho chính mình, đã biến thành mẫu thân của chính mình
“Chăm chú một chút, không cố gắng học nữa, mẹ phải đánh ngươi!” Mục Khuynh Tuyết đang tay nắm tay dạy Thiên Hựu thương pháp, nhưng con nhóc này con mắt luôn thỉnh thoảng liếc về phía Mục Khuynh Tuyết, chính là không thể chuyên tâm học tập
Dù là Mục Khuynh Tuyết đã bị Thiên Hựu nung đúc ra một bộ tính khí tốt, giờ khắc này cũng là không nhịn được lên tiếng cảnh cáo
“Hừ, Mục Thiên Hựu!” Mắt thấy Thiên Hựu lại thất thần, Mục Khuynh Tuyết gầm lên một tiếng, lập tức giơ tay ở trêи ʍôиɠ Thiên Hựu mạnh mẽ thưởng một cái tát
“Ai ya, mẹ, ta cố gắng học, cố gắng học….” Thiên Hựu vội thu rồi tâm tư
“Vừa rồi chiêu kia còn nhớ không?” Mục Khuynh Tuyết cố ý nghiêm mặt
“Nhớ tới nhớ tới”
…
Từng ngày từng ngày cứ như vậy đi qua, trong ngày thường ngoại trừ luyện thương đọc sách, có sư phụ và mẫu thân ở bên cạnh, Lạc Tử Y thỉnh thoảng mang theo Lạc Tuyết đến xông cửa, cuộc sống như thế, tuy là bình thản, lại làm cho Thiên Hựu cảm giác hạnh phúc
Lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, còn biết kéo Mục Khuynh Tuyết đi trong doanh trại chơi đùa, cùng đám người Văn Khúc hoà mình, cùng nhau tổn hại Mục Khuynh Tuyết, mỗi khi kϊƈɦ thích Mục Khuynh Tuyết nổi trận lôi đình, lại còn không nỡ ra tay trách phạt…
Thiên Hựu miệng cười dần dần nhiều hơn, cũng càng ngày nghịch ngợm gây sự lên, Mục Khuynh Tuyết ở bề ngoài đau đầu, rồi lại rất vui mừng, như vậy, mới như một đứa trẻ a
…
“Ngươi nói một chút ngươi, sớm kêu ngươi học thuộc lòng sách ngươi không học, nhất định muốn cây thước lên người mới biết đau có phải không!”
Mục Khuynh Tuyết một mặt oán giận đỡ Thiên Hựu, cái này, quá ham chơi, lại quên bài tập sư phụ giao phó, bị sư phụ thưởng một trận thước
Mục Khuynh Tuyết ở một bên cũng không tiện khuyên can, đau lòng, nhưng cũng cảm thấy nàng nên đánh! Nhưng mà… Đánh không quá nữa, vẫn là ngăn An Lương, không cho động thủ…
“Ai ya…mẹ… Ta biết sai rồi mà…” Thiên Hựu bĩu môi, đi không vài bước thì kêu ʍôиɠ đau
Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ, cúi người đem Thiên Hựu ôm ngang lên, không quên nặng nề hừ một tiếng
“Khà khà, mẹ là tốt nhất rồi!” Thiên Hựu ôm vòng lấy cái cổ của Mục Khuynh Tuyết, liên tiếp cọ mạnh
“Được rồi được rồi, hết cách với ngươi” Mục Khuynh Tuyết tức giận lườm nàng một chút, vội bước nhanh trở lại trong phòng bôi thuốc cho nàng
“Mẹ, ngày mai nghỉ ngơi, mang Thiên Hựu đi quân doanh chơi đi!” Trêи ʍôиɠ vừa không đau, cái tên này lại ham chơi rồi
“Được, trước tiên đem bài tập sư phụ ngươi giao phó làm xong, mẹ thì dẫn ngươi đi”
“Tuân lệnh!”
…
Hôm sau, Mục Khuynh Tuyết theo lời mang Thiên Hựu đi tới quân doanh, cái tên này ở trong doanh trại quậy một ngày, buổi chiều lúc phải về nhà, càng là mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi!
Mục Khuynh Tuyết cũng là không nói gì, ôm Thiên Hựu lên ngựa, để Văn Khúc cầm áo choàng che kín cho Thiên Hựu
“Ta trở về” Quay người nói lời từ biệt với đám người Văn Khúc
“Tướng quân trêи đường cẩn thận một chút” Mọi người từng người từ biệt với Mục Khuynh Tuyết
“Ừm” Mục Khuynh Tuyết gật gù, liếc nhìn Thiên Hựu trong lồng ngực đang ngủ say sưa, ôm chặt chút
Một đường giục ngựa, mắt thấy sắp tới cửa thành, Thiên Hựu lúc này mới tỉnh lại
“Tỉnh ngủ?” Mục Khuynh Tuyết ôn nhu mở miệng
“Ân, ơ, đây là đâu?” Thiên Hựu nhìn trái phải một chút
“Sắp vào thành rồi, lập tức đến nhà”
Thiên Hựu gật gù, thật xa nhìn thấy cửa thành
“Mẹ, đi trêи tường thành ngồi một chút đi.”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy không do dự chút nào, “Được”
Trêи tường thành, Mục Khuynh Tuyết đem Thiên Hựu ôm vào trong ngực, thay nàng nắm thật chặt áo choàng trêи người
“Thiên Hựu, vì sao muốn đến đây ngồi một chút?” Nhìn đứa nhỏ trong lòng vẫn nhìn hướng về phương xa, Mục Khuynh Tuyết không rõ
“Trước đây, Thiên Hựu thường thường tới nơi này, đợi mẹ trở về”
Mục Khuynh Tuyết sững sờ, sờ sờ đầu của Thiên Hựu, một mặt thương tiếc, “Mẹ đây không phải trở về rồi sao”
“Ân” Thiên Hựu gật gù
Trầm mặc một lát
“Mẹ”
“Hả?”
“Người lần sau xuất chinh, dẫn theo ta đi” Thiên Hựu nhìn phía trước, si ngốc nói
“Nga? Tiền tuyến là hung hiểm dị thường a” Mục Khuynh Tuyết cười khẽ, Thiên Hựu còn không biết mình đã từ chức đại tướng quân, sẽ không rời khỏi nàng nữa
“Không sao, Thiên Hựu mặc dù không thể giết người, nhưng còn biết tự vệ. Thiên Hựu chỉ là muốn…” Thiên Hựu dừng một chút, mím mím miệng
“Muốn cái gì?” Mục Khuynh Tuyết đem mặt kề sát ở trêи trán nàng
“Muốn…”
“Thật xa… Nhìn ngươi…”
HOÀN CHÍNH VĂN
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, đoạn văn này viết đến đây, đã xem như là hoàn rồi
Định vị ban đầu chính là một tra mẹ lột xác, bây giờ Tuyết ma ma thành công lột xác thành một ma ma tốt yêu nữ nhi, văn này cũng lại không có gì nói nữa rồi
Cảnh tượng hai người chung đụng, mọi người vẫn là tự mình bổ não đi, ta viết, chỉ là ta nghĩ đến, dù sao mỗi người đối với định nghĩa của hạnh phúc không giống, ta nghĩ ta cũng không cách nào viết ra cuộc sống hạnh phúc để tất cả mọi người hài lòng, hơn nữa sinh hoạt hàng ngày, vốn cũng không phải là thứ ta thích viết
Thời gian hai tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, Hựu Hựu bồi bạn với các ngươi, mà các ngươi, bồi bạn với ta
Cảm tạ, cám ơn các ngươi ũng hộ
Mỗi một bình luận của các ngươi, ta đều nhìn kỹ, tốt, xấu, ta đều tiếp thu, cũng rất cảm tạ, thấy được có bình luận, ta mới có thể càng có động lực, bởi vì bình luận của các ngươi, rất trực tiếp nói cho ta biết, văn này của ta là có người đang xem
Thời điểm văn này hoàn kết, chính ta đã từng khó chịu qua một trận, đã lâu đều đi không ra thế giới kia, luôn cảm thấy Hựu Hựu và Tuyết ma ma là chân thật tồn tại, là người sống sờ sờ, bây giờ mẹ con các nàng viên mãn rồi, trải qua sinh hoạt ta hướng đến, nhưng ta, lại chỉ có thể cách các nàng càng ngày càng xa…
Bỏ đi, rỗi rãnh nói không nhiều, phía dưới nói điểm chính, nói chút chuyện vui vẻ
Thứ nhất, phiên ngoại khuynh thành Tuyết sẽ mở hố mới, không định kỳ update, thỏa mãn một số khẩu vị đặc thù của đọc giả~~~
Thứ hai, Hựu Hựu tuy tạm thời rời đi, thế nhưng Tuyết ma ma lại cũng chưa rời khỏi, cái tên này phải cải lão hoàn đồng, hoá trang lên sân khấu rồi!
《 Khuynh thành tuyết tiền truyện 》cũng đang sốt sắng trong trù bị, nhưng bởi vì tốc độ gõ chữ của lâu chủ thực sự quá chậm, tạm thời không thể cho mọi người thời gian xác thực thả văn
Tiền truyện chủ yếu giảng giải chuyện thời thanh thiếu niên của Tuyết ma ma, cùng Tử Y làm sao xây dựng lên tình nghĩa thâm hậu, cùng quốc chủ trong lúc đó lại là loại yêu hận gút mắc nào
Còn về thờì gian up tiền truyện, xin mọi người duy trì chú ý hố gốc hoặc là hố phiên ngoại, hoặc là chú ý tác giả, có thông tin cập nhật cái gì, sẽ biết ngay lập tức!
Thì nói nhiều rồi! Cảm tạ đại gia trưởng từ trước đến nay ủng hộ, lâu lâu không cần báo đáp, chỉ có thể viết ra nhiều chap văn hơn qua lại trấn tặng mọi người thôi! Cute!
Ngao~~~ để ta nói thêm câu nữa!!
Bình luận dài cái gì, cũng đừng keo kiệt nha! Giao ra đây đi~~~~~
End
Edit có lời muốn nói: Thế là phần truyện này tới đây là kết thúc, mn mau khen khen tui đi nào
Phần Khuynh Thành Tuyết tiền truyện tác giả chỉ nói vậy thui chứ k có nói quá khứ, chỉ nói về Tuyết ma ma và Lương sư phụ cuộc sống tình yêu sau này của hai ẻm, phần đó tác giả đặt tên là Khuynh Thành Tuyết rộng hơn nga, chế nào muốn theo dõi giữa Lương sư phụ và Tuyết ma ma thì qua bên đó mà xem nga.
Đêm hôm ấy, Mục Khuynh Tuyết trằn trọc trở mình ngủ không được, suy nghĩ một chút, đứng dậy mặc quần áo, thẳng đến trong cung
Trong cung, quốc chủ đang hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương, Diệp Diên hầu hạ ở bên
“Chủ nhân…”
Quốc chủ không ngẩng đầu, “Làm sao?”
“Khuynh Tuyết đến rồi” Diệp Diên cũng là sững sờ nhìn chằm chằm Mục Khuynh Tuyết đột nhiên xông vào trong điện
Quốc chủ nghe vậy vừa ngẩng đầu
“Tuyết Nhi, đã trễ thế này sao ngươi lại tới đây?” Ném tấu chương trong tay đi đến phía Mục Khuynh Tuyết
Sờ sờ Mục Khuynh Tuyết thân thể hơi lạnh, quốc chủ chau mày, cởi xuống áo choàng của chính mình thay cô phủ thêm
Mục Khuynh Tuyết cúi đầu, mím mím miệng, lại là đột nhiên nhào tới trong lồng ngực quốc chủ
Quốc chủ sững sờ, vội ôm lấy cô vỗ nhẹ phía sau lưng, “Tuyết Nhi, làm sao vậy? Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Đừng dọa mẹ a!”
Mục Khuynh Tuyết cũng không để ý tới, vẫn cứ khóc thật lâu, rốt cục phát tiết đủ rồi
Từ trong lòng quốc chủ ra, Mục Khuynh Tuyết lau lau nước mắt, quay về quốc chủ, cúi người liền quỳ
“Tuyết Nhi, ngươi đây là ý gì?” Quốc chủ sợ hết hồn, đưa tay muốn đem cô nâng dậy, Mục Khuynh Tuyết lại là không nghe theo
“Mẹ, con gái có việc muốn nhờ”
“Cứ nói đừng ngại, không cần như vậy”
“Con gái muốn… Từ đi chức đại tướng quân…” Dứt lời, Mục Khuynh Tuyết cúi đầu
Quốc chủ nghe vậy cũng là sững sờ, một lát, khẽ cười một tiếng, đem Mục Khuynh Tuyết nâng dậy
“Có thể nói cho mẹ biết, tại sao vậy hay không?”
Mục Khuynh Tuyết lúc này viền mắt lại đỏ, từ trong lồng ngực móc ra tờ giấy sắp bị chính mình vò nát đưa cho quốc chủ
Quốc chủ xem xong, trong lòng cũng là chấn động mạnh một cái, liên tục hít mấy hơi, không biết nên nói cái gì
“Tuyết Nhi a, kỳ thực ngươi lần này trở về, mẹ liền không nghĩ tới cho ngươi đi nữa” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, vội ngẩng đầu nhìn quốc chủ
“Lại không nói những năm này, mẹ đối với ngươi có bao nhiêu nhớ nhung. Liền nói Thiên Hựu đứa nhỏ này, những năm này, trôi qua quá mệt rồi….” Quốc chủ lại là thở dài một tiếng
“Con gái thiếu nợ nó….quá nhiều…quá nhiều….”
“Con gái muốn dùng quãng đời còn lại, bù đắp cho nó!” Ánh mắt của Mục Khuynh Tuyết kiên định lạ thường
Quốc chủ khẽ mỉm cười, gật gật đầu, “Mẹ sẽ không can thiệp bất kỳ quyết định gì của ngươi nữa”
“Cảm tạ mẹ…”
…
Đêm đó, trở lại phủ tướng quân, Mục Khuynh Tuyết trở về phòng của chính mình
Lục ra áo giáp của chính mình, cầm trong tay nhìn hồi lâu
Thân áo giáp này, là mẫu thân năm đó tự tay may, nơi góc áo còn thêu lên hai chữ ‘Khuynh Tuyết’
Tưởng tượng chính mình đời này, ba tuổi được mẫu thân thu dưỡng, sau đó nhiều năm lăn lộn ở trong quân doanh, chín tuổi lần đầu tiên chính thức theo mẫu thân ra chiến trường, sau khi theo mẫu thân nam chinh bắc phạt, lập được công, cũng chọc qua tai họa…
17 tuổi có thể một mình chống đỡ một phương, liền bị mẫu thân phái ra vuốt bằng chiến loạn…
Mãi đến tận 24 tuổi, nổi giận trốn đi… Trấn thủ biên quan… Từ biệt 14 năm
Hơn ba mươi năm, cũng là nửa cuộc đời chinh chiến, chiến tranh, từ lâu trở thành tính mạng của mình…
Mà hôm nay, ta lại phát hiện, đồ vật còn quan trọng hơn so với sinh mệnh, phát hiện người yêu quý, càng muốn thương tiếc sinh mệnh của chính mình hơn…
Con gái của ta… Con của ta….
Nghĩ tới đây, Mục Khuynh Tuyết khóe miệng tràn trề nụ cười hạnh phúc
Đem áo giáp trong tay chỉnh tề gấp kỹ, vuốt ve một lúc lâu, cuối cùng đưa nó bỏ vào thùng gỗ, đậy nắp lại, niêm phong lên…
Đứng dậy rời khỏi căn phòng, không có một tia lưu luyến
Đi tới trong phòng Thiên Hựu, tên nhóc này vẫn cứ ngủ yên
Mục Khuynh Tuyết không có cởi áo lên giường, an vị ở bên giường, vỗ nhẹ nàng, nhìn chăm chú nàng….
…
Sau chuyện này, tháng ngày lại bình thản đi
Thiên Hựu vẫn trải qua tháng ngày mỗi ngày luyện thương đọc sách, nhưng mà bất đồng là, người truyền thụ thương pháp cho chính mình, đã biến thành mẫu thân của chính mình
“Chăm chú một chút, không cố gắng học nữa, mẹ phải đánh ngươi!” Mục Khuynh Tuyết đang tay nắm tay dạy Thiên Hựu thương pháp, nhưng con nhóc này con mắt luôn thỉnh thoảng liếc về phía Mục Khuynh Tuyết, chính là không thể chuyên tâm học tập
Dù là Mục Khuynh Tuyết đã bị Thiên Hựu nung đúc ra một bộ tính khí tốt, giờ khắc này cũng là không nhịn được lên tiếng cảnh cáo
“Hừ, Mục Thiên Hựu!” Mắt thấy Thiên Hựu lại thất thần, Mục Khuynh Tuyết gầm lên một tiếng, lập tức giơ tay ở trêи ʍôиɠ Thiên Hựu mạnh mẽ thưởng một cái tát
“Ai ya, mẹ, ta cố gắng học, cố gắng học….” Thiên Hựu vội thu rồi tâm tư
“Vừa rồi chiêu kia còn nhớ không?” Mục Khuynh Tuyết cố ý nghiêm mặt
“Nhớ tới nhớ tới”
…
Từng ngày từng ngày cứ như vậy đi qua, trong ngày thường ngoại trừ luyện thương đọc sách, có sư phụ và mẫu thân ở bên cạnh, Lạc Tử Y thỉnh thoảng mang theo Lạc Tuyết đến xông cửa, cuộc sống như thế, tuy là bình thản, lại làm cho Thiên Hựu cảm giác hạnh phúc
Lúc rảnh rỗi nghỉ ngơi, còn biết kéo Mục Khuynh Tuyết đi trong doanh trại chơi đùa, cùng đám người Văn Khúc hoà mình, cùng nhau tổn hại Mục Khuynh Tuyết, mỗi khi kϊƈɦ thích Mục Khuynh Tuyết nổi trận lôi đình, lại còn không nỡ ra tay trách phạt…
Thiên Hựu miệng cười dần dần nhiều hơn, cũng càng ngày nghịch ngợm gây sự lên, Mục Khuynh Tuyết ở bề ngoài đau đầu, rồi lại rất vui mừng, như vậy, mới như một đứa trẻ a
…
“Ngươi nói một chút ngươi, sớm kêu ngươi học thuộc lòng sách ngươi không học, nhất định muốn cây thước lên người mới biết đau có phải không!”
Mục Khuynh Tuyết một mặt oán giận đỡ Thiên Hựu, cái này, quá ham chơi, lại quên bài tập sư phụ giao phó, bị sư phụ thưởng một trận thước
Mục Khuynh Tuyết ở một bên cũng không tiện khuyên can, đau lòng, nhưng cũng cảm thấy nàng nên đánh! Nhưng mà… Đánh không quá nữa, vẫn là ngăn An Lương, không cho động thủ…
“Ai ya…mẹ… Ta biết sai rồi mà…” Thiên Hựu bĩu môi, đi không vài bước thì kêu ʍôиɠ đau
Mục Khuynh Tuyết bất đắc dĩ, cúi người đem Thiên Hựu ôm ngang lên, không quên nặng nề hừ một tiếng
“Khà khà, mẹ là tốt nhất rồi!” Thiên Hựu ôm vòng lấy cái cổ của Mục Khuynh Tuyết, liên tiếp cọ mạnh
“Được rồi được rồi, hết cách với ngươi” Mục Khuynh Tuyết tức giận lườm nàng một chút, vội bước nhanh trở lại trong phòng bôi thuốc cho nàng
“Mẹ, ngày mai nghỉ ngơi, mang Thiên Hựu đi quân doanh chơi đi!” Trêи ʍôиɠ vừa không đau, cái tên này lại ham chơi rồi
“Được, trước tiên đem bài tập sư phụ ngươi giao phó làm xong, mẹ thì dẫn ngươi đi”
“Tuân lệnh!”
…
Hôm sau, Mục Khuynh Tuyết theo lời mang Thiên Hựu đi tới quân doanh, cái tên này ở trong doanh trại quậy một ngày, buổi chiều lúc phải về nhà, càng là mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi!
Mục Khuynh Tuyết cũng là không nói gì, ôm Thiên Hựu lên ngựa, để Văn Khúc cầm áo choàng che kín cho Thiên Hựu
“Ta trở về” Quay người nói lời từ biệt với đám người Văn Khúc
“Tướng quân trêи đường cẩn thận một chút” Mọi người từng người từ biệt với Mục Khuynh Tuyết
“Ừm” Mục Khuynh Tuyết gật gù, liếc nhìn Thiên Hựu trong lồng ngực đang ngủ say sưa, ôm chặt chút
Một đường giục ngựa, mắt thấy sắp tới cửa thành, Thiên Hựu lúc này mới tỉnh lại
“Tỉnh ngủ?” Mục Khuynh Tuyết ôn nhu mở miệng
“Ân, ơ, đây là đâu?” Thiên Hựu nhìn trái phải một chút
“Sắp vào thành rồi, lập tức đến nhà”
Thiên Hựu gật gù, thật xa nhìn thấy cửa thành
“Mẹ, đi trêи tường thành ngồi một chút đi.”
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy không do dự chút nào, “Được”
Trêи tường thành, Mục Khuynh Tuyết đem Thiên Hựu ôm vào trong ngực, thay nàng nắm thật chặt áo choàng trêи người
“Thiên Hựu, vì sao muốn đến đây ngồi một chút?” Nhìn đứa nhỏ trong lòng vẫn nhìn hướng về phương xa, Mục Khuynh Tuyết không rõ
“Trước đây, Thiên Hựu thường thường tới nơi này, đợi mẹ trở về”
Mục Khuynh Tuyết sững sờ, sờ sờ đầu của Thiên Hựu, một mặt thương tiếc, “Mẹ đây không phải trở về rồi sao”
“Ân” Thiên Hựu gật gù
Trầm mặc một lát
“Mẹ”
“Hả?”
“Người lần sau xuất chinh, dẫn theo ta đi” Thiên Hựu nhìn phía trước, si ngốc nói
“Nga? Tiền tuyến là hung hiểm dị thường a” Mục Khuynh Tuyết cười khẽ, Thiên Hựu còn không biết mình đã từ chức đại tướng quân, sẽ không rời khỏi nàng nữa
“Không sao, Thiên Hựu mặc dù không thể giết người, nhưng còn biết tự vệ. Thiên Hựu chỉ là muốn…” Thiên Hựu dừng một chút, mím mím miệng
“Muốn cái gì?” Mục Khuynh Tuyết đem mặt kề sát ở trêи trán nàng
“Muốn…”
“Thật xa… Nhìn ngươi…”
HOÀN CHÍNH VĂN
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, đoạn văn này viết đến đây, đã xem như là hoàn rồi
Định vị ban đầu chính là một tra mẹ lột xác, bây giờ Tuyết ma ma thành công lột xác thành một ma ma tốt yêu nữ nhi, văn này cũng lại không có gì nói nữa rồi
Cảnh tượng hai người chung đụng, mọi người vẫn là tự mình bổ não đi, ta viết, chỉ là ta nghĩ đến, dù sao mỗi người đối với định nghĩa của hạnh phúc không giống, ta nghĩ ta cũng không cách nào viết ra cuộc sống hạnh phúc để tất cả mọi người hài lòng, hơn nữa sinh hoạt hàng ngày, vốn cũng không phải là thứ ta thích viết
Thời gian hai tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, Hựu Hựu bồi bạn với các ngươi, mà các ngươi, bồi bạn với ta
Cảm tạ, cám ơn các ngươi ũng hộ
Mỗi một bình luận của các ngươi, ta đều nhìn kỹ, tốt, xấu, ta đều tiếp thu, cũng rất cảm tạ, thấy được có bình luận, ta mới có thể càng có động lực, bởi vì bình luận của các ngươi, rất trực tiếp nói cho ta biết, văn này của ta là có người đang xem
Thời điểm văn này hoàn kết, chính ta đã từng khó chịu qua một trận, đã lâu đều đi không ra thế giới kia, luôn cảm thấy Hựu Hựu và Tuyết ma ma là chân thật tồn tại, là người sống sờ sờ, bây giờ mẹ con các nàng viên mãn rồi, trải qua sinh hoạt ta hướng đến, nhưng ta, lại chỉ có thể cách các nàng càng ngày càng xa…
Bỏ đi, rỗi rãnh nói không nhiều, phía dưới nói điểm chính, nói chút chuyện vui vẻ
Thứ nhất, phiên ngoại khuynh thành Tuyết sẽ mở hố mới, không định kỳ update, thỏa mãn một số khẩu vị đặc thù của đọc giả~~~
Thứ hai, Hựu Hựu tuy tạm thời rời đi, thế nhưng Tuyết ma ma lại cũng chưa rời khỏi, cái tên này phải cải lão hoàn đồng, hoá trang lên sân khấu rồi!
《 Khuynh thành tuyết tiền truyện 》cũng đang sốt sắng trong trù bị, nhưng bởi vì tốc độ gõ chữ của lâu chủ thực sự quá chậm, tạm thời không thể cho mọi người thời gian xác thực thả văn
Tiền truyện chủ yếu giảng giải chuyện thời thanh thiếu niên của Tuyết ma ma, cùng Tử Y làm sao xây dựng lên tình nghĩa thâm hậu, cùng quốc chủ trong lúc đó lại là loại yêu hận gút mắc nào
Còn về thờì gian up tiền truyện, xin mọi người duy trì chú ý hố gốc hoặc là hố phiên ngoại, hoặc là chú ý tác giả, có thông tin cập nhật cái gì, sẽ biết ngay lập tức!
Thì nói nhiều rồi! Cảm tạ đại gia trưởng từ trước đến nay ủng hộ, lâu lâu không cần báo đáp, chỉ có thể viết ra nhiều chap văn hơn qua lại trấn tặng mọi người thôi! Cute!
Ngao~~~ để ta nói thêm câu nữa!!
Bình luận dài cái gì, cũng đừng keo kiệt nha! Giao ra đây đi~~~~~
End
Edit có lời muốn nói: Thế là phần truyện này tới đây là kết thúc, mn mau khen khen tui đi nào
Phần Khuynh Thành Tuyết tiền truyện tác giả chỉ nói vậy thui chứ k có nói quá khứ, chỉ nói về Tuyết ma ma và Lương sư phụ cuộc sống tình yêu sau này của hai ẻm, phần đó tác giả đặt tên là Khuynh Thành Tuyết rộng hơn nga, chế nào muốn theo dõi giữa Lương sư phụ và Tuyết ma ma thì qua bên đó mà xem nga.
Danh sách chương