Ba tháng sau tại Kim thành một hàng bốn người Vân Phủ đã đến nơi tổ chức cuộc thi toàn quốc, Lạc Nhi vui vẻ kéo tay Nghiên Y nói:
- Y nhi muội căng thẳng quá!
- Lạc Nhi có ta ở đây muội căng thẳng cái gì? Cứ xem như là chơi trò chơi đi!
Tuyết Dao nhíu mày nhìn quanh rồi nói với Lạc Nhi, bộ dáng tiếc hận rèn sắt không thành thép kia chọc cho một đám cười rộ lên.
Vân Lam dẫn đầu đi vào quán trọ nơi tổ chức cuộc thi lần này không ở gần hoàng cung mà ở một thành trì phụ cận, các nàng đi đường mất ba ngày thời gian, đến được đây cũng cách cuộc thi đúng ba ngày.
- Các vị tiểu thư ở trọ hay dùng bữa?
Gã tiểu nhị một thân vải thô với cái khăn trắng vắt trên vai chạy ra tươi cười với các nàng, ở các thế giới lấy võ vi tôn này thì cường giả là người có quyền lực được mọi người tôn kính, hắn nhìn bốn người này liền biết là thí sinh tham gia cuộc thi toàn quốc lần này, những người có thực lực thật sự.
- Ở trọ cho chúng ta bốn phòng thượng hạng!
- Được được mười kim tệ tất cả!
- Đây làm phiền ngươi dẫn đường.
- Bên này, tầng hai.
Quán trọ trong thời gian cuộc thi sắp diễn ra sinh ý rất tốt giá phòng tăng cao gấp hai lần bình thường, mười kim tệ cũng đủ cho một gia đình bình dân sống đầy đủ trong năm năm.
Vân Lam theo sau chân tiểu nhị lên cầu thang vừa đi được hai bước, một giọng nữ bén nhọn vang lên.
- Khoan đã, tiểu nhị cho bản tiểu thư hai phòng thượng hạng.
- Điền tiểu thư thông cảm phòng ở thượng hạng chỉ còn một phòng, vị tiểu thư này đã thuê hết, Điền tiểu thư có thể ở phòng hạng trung.
Tiểu nhị phất khăn lau sang vai phải xoay người hướng nữ tử kia hơi khom lưng nói.
- Cái gì bản tiểu thư phải ở phòng hạng trung? Ngươi nhường cho ta một phòng ở thượng hạng bản tiểu thư trả ngươi năm mươi kim tệ.
Điền Nghiên cao cao tại thượng nhìn Vân Lam rồi cao giọng nói, bộ dáng bản tiểu thư áp bách người làm nàng bực bội nhíu mày.
- Ngươi nói ta? - Đúng là nói ngươi đó mau mau nhường cho ta một phòng.
- Điền tiểu thư ngươi có biết thế nào là thứ tự trước sau?
- Ngươi nói ta không giáo dưỡng.
Điền Nghiên hét lên từ nhỏ đến lớn ả có bao giờ chịu người nhục nhã như vậy bao giờ, tay phải ngưng tụ huyễn lực đánh ra hướng phía gương mặt Vân Lam mà đến, ả ghét người có dung mạo đẹp hơn ả mà nữ tử này lại vừa vặn đẹp hơn ả nhiều lần.
Vân Lam lật tay đón chưởng lực kia, nhẹ nhàng hóa giải làm Điền Nghiên tức giận hơn nữa, vung Bạch ngân tiên ra, lúc này một bàn tay thon dài vươn ra nắm chặt lại, trầm giọng quát nhỏ:
- Nghiên nhi không được hồ nháo!
Vị tử y nam tử phía sau nãy giờ trầm mặc mới lên tiếng, Điền Nghiên bực mình giật lại Bạch ngân tiên.
- Đại ca ngươi tại sao cản muội?
- Muội thật là! Cô nương muội muội ta tính khí trẻ con mong ngươi thứ lỗi!
Điền Thanh chắp tay hướng nàng xin lỗi, bộ dáng chính trực trái ngược cử chỉ hung hăng của Điền Nghiên càng làm người khác đẹp dạ đẹp lòng. Vân Lam hơi nhíu mi nâng mắt nhìn Điền Thanh, rồi xoay người lên cầu thang buông lại một câu:
- Ngươi quản cho tốt muội muội mình đừng để nàng lại tìm ta mua chuyện vào thân. Dao nhi đi lên!
- Được, ta đảm bảo.
- Ân tỷ tỷ.
Dao nhi làm một cái mặt quỷ với Điền Nghiên rồi nâng càm hừ một tiếng xoay người chạy lên tầng hai.
- Tức chết mà! Ca sao huynh lại xin lỗi nàng, hừ nàng không nhường phòng ta làm sau ở trọ?
- Muội ở phòng thượng hạng huynh ở phòng trung hạng!
- Không được, muội tìm nàng lí lẽ!
Nói rồi xông lên cầu thang, Điền Thanh nhanh chóng kéo ả lại nghiêm mặt quát:
- Muội còn tìm nàng phiền phức ta sẽ không để ý tới muội nữa!
Điền Thanh xoay người đi đến quầy thuê phòng bỏ lại Điền Nghiên tức giận giậm chân, đều tại nàng đều tại nữ nhân đáng giận kia, bây giờ ca ca ả phải trọ phòng hạng trung, đã vậy còn bỏ mặc ả, ả nhất định sẽ cho nữ nhân kia đẹp mặt, hừ tham gia cuộc thi đúng không bản tiểu thư nhận ngươi là đối thủ rồi!
- Y nhi muội căng thẳng quá!
- Lạc Nhi có ta ở đây muội căng thẳng cái gì? Cứ xem như là chơi trò chơi đi!
Tuyết Dao nhíu mày nhìn quanh rồi nói với Lạc Nhi, bộ dáng tiếc hận rèn sắt không thành thép kia chọc cho một đám cười rộ lên.
Vân Lam dẫn đầu đi vào quán trọ nơi tổ chức cuộc thi lần này không ở gần hoàng cung mà ở một thành trì phụ cận, các nàng đi đường mất ba ngày thời gian, đến được đây cũng cách cuộc thi đúng ba ngày.
- Các vị tiểu thư ở trọ hay dùng bữa?
Gã tiểu nhị một thân vải thô với cái khăn trắng vắt trên vai chạy ra tươi cười với các nàng, ở các thế giới lấy võ vi tôn này thì cường giả là người có quyền lực được mọi người tôn kính, hắn nhìn bốn người này liền biết là thí sinh tham gia cuộc thi toàn quốc lần này, những người có thực lực thật sự.
- Ở trọ cho chúng ta bốn phòng thượng hạng!
- Được được mười kim tệ tất cả!
- Đây làm phiền ngươi dẫn đường.
- Bên này, tầng hai.
Quán trọ trong thời gian cuộc thi sắp diễn ra sinh ý rất tốt giá phòng tăng cao gấp hai lần bình thường, mười kim tệ cũng đủ cho một gia đình bình dân sống đầy đủ trong năm năm.
Vân Lam theo sau chân tiểu nhị lên cầu thang vừa đi được hai bước, một giọng nữ bén nhọn vang lên.
- Khoan đã, tiểu nhị cho bản tiểu thư hai phòng thượng hạng.
- Điền tiểu thư thông cảm phòng ở thượng hạng chỉ còn một phòng, vị tiểu thư này đã thuê hết, Điền tiểu thư có thể ở phòng hạng trung.
Tiểu nhị phất khăn lau sang vai phải xoay người hướng nữ tử kia hơi khom lưng nói.
- Cái gì bản tiểu thư phải ở phòng hạng trung? Ngươi nhường cho ta một phòng ở thượng hạng bản tiểu thư trả ngươi năm mươi kim tệ.
Điền Nghiên cao cao tại thượng nhìn Vân Lam rồi cao giọng nói, bộ dáng bản tiểu thư áp bách người làm nàng bực bội nhíu mày.
- Ngươi nói ta? - Đúng là nói ngươi đó mau mau nhường cho ta một phòng.
- Điền tiểu thư ngươi có biết thế nào là thứ tự trước sau?
- Ngươi nói ta không giáo dưỡng.
Điền Nghiên hét lên từ nhỏ đến lớn ả có bao giờ chịu người nhục nhã như vậy bao giờ, tay phải ngưng tụ huyễn lực đánh ra hướng phía gương mặt Vân Lam mà đến, ả ghét người có dung mạo đẹp hơn ả mà nữ tử này lại vừa vặn đẹp hơn ả nhiều lần.
Vân Lam lật tay đón chưởng lực kia, nhẹ nhàng hóa giải làm Điền Nghiên tức giận hơn nữa, vung Bạch ngân tiên ra, lúc này một bàn tay thon dài vươn ra nắm chặt lại, trầm giọng quát nhỏ:
- Nghiên nhi không được hồ nháo!
Vị tử y nam tử phía sau nãy giờ trầm mặc mới lên tiếng, Điền Nghiên bực mình giật lại Bạch ngân tiên.
- Đại ca ngươi tại sao cản muội?
- Muội thật là! Cô nương muội muội ta tính khí trẻ con mong ngươi thứ lỗi!
Điền Thanh chắp tay hướng nàng xin lỗi, bộ dáng chính trực trái ngược cử chỉ hung hăng của Điền Nghiên càng làm người khác đẹp dạ đẹp lòng. Vân Lam hơi nhíu mi nâng mắt nhìn Điền Thanh, rồi xoay người lên cầu thang buông lại một câu:
- Ngươi quản cho tốt muội muội mình đừng để nàng lại tìm ta mua chuyện vào thân. Dao nhi đi lên!
- Được, ta đảm bảo.
- Ân tỷ tỷ.
Dao nhi làm một cái mặt quỷ với Điền Nghiên rồi nâng càm hừ một tiếng xoay người chạy lên tầng hai.
- Tức chết mà! Ca sao huynh lại xin lỗi nàng, hừ nàng không nhường phòng ta làm sau ở trọ?
- Muội ở phòng thượng hạng huynh ở phòng trung hạng!
- Không được, muội tìm nàng lí lẽ!
Nói rồi xông lên cầu thang, Điền Thanh nhanh chóng kéo ả lại nghiêm mặt quát:
- Muội còn tìm nàng phiền phức ta sẽ không để ý tới muội nữa!
Điền Thanh xoay người đi đến quầy thuê phòng bỏ lại Điền Nghiên tức giận giậm chân, đều tại nàng đều tại nữ nhân đáng giận kia, bây giờ ca ca ả phải trọ phòng hạng trung, đã vậy còn bỏ mặc ả, ả nhất định sẽ cho nữ nhân kia đẹp mặt, hừ tham gia cuộc thi đúng không bản tiểu thư nhận ngươi là đối thủ rồi!
Danh sách chương