Nhắc đến Thanh Tiêu thì phải cảm khái một tiếng hắn chính xác là may mắn đến chết tiệt, lần trước gặp Hắc Báo Mộng hắn không bị mộng cảnh vây huyễn vì bản thân hắn được phụ thân cùng ca ca hắn bảo hộ quá tốt nên trong tâm trí không có tâm ma cùng chắp niệm vì vậy mà tránh thoát một kiếp cứu được mọi người, mà hôm nay hắn là người duy nhất được thăm trắng, điểm đáng nói của vấn đề là cái đối thủ của hắn lại là một tên tu vi không thể khen tặng mấy vòng trước là đánh bậy đánh bạ vài cái mà giành chiến thắng, vì vậy chỉ sau một khắc mà Thanh Tiêu đã đánh cho tên kia thành đầu heo mà chẳng tổn hao đến huyền lực trong đan điền. Thanh y lão giả trên đài cao vuốt râu trầm ổn lên tiếng.
- Các vị hơn một tháng tranh tài nay cuộc thi toàn quốc đã đến lúc kết thúc, mà mười vị cường giả những anh tài của Thịnh Thiên ta cũng đã được tìm ra, nào mời mười vị bước lên đài cao.
Mười người bước lên đài Thanh y lão đầu vun tay ấn lên trụ đá, hào quang vàng óng quét qua người họ, trong tay liền nổi lên ấn kí hình song nguyệt, sau khi hào quang tan đi ấn kí kia cũng chậm rãi ẩn vào lòng bàn tay. Vân Lam khó hiểu nhìn chằm chằm vào tay mình, ấn kí này nàng không biết nó để làm gì a. Như nhìn ra được thắc mắc của nàng Thanh y lão giả cười nói.
- Đại lục Tranh Thanh ta có một loại ấn chú có niên đại cổ xưa gọi là Bảo Hồn chú, đây chính là ấn chú đó, nó có khả năng bảo trì hồn phách của người có ấn kí song nguyệt trong trăm ngày. Thứ này là một trong những phần lễ mà chúng ta cùng hoàng thượng tặng cho các ngươi. Tốt lắm bây giờ mười vị cường giả mời các ngươi theo lão đầu ta vào Hoàng cung diện thánh.
Vân Lam thong thả phất phất ống tay áo gọi Nghiên Y cùng Lạc Nhi trên khán đài, rồi kéo tay Tuyết Dao xuống đài cao, sau khi dặn dò hai người Nghiên Y và Lạc Nhi trở về Hoàng thành trước rồi mới theo Thanh y giả tiến vào truyền tống trận tại phủ thành chủ. Truyền tống trận có hình mái vòm tựa như một cánh cửa, phía trên có tám lỗ hỏng hình tròn to bằng nắm tay trẻ con. Lúc này Thanh y lão đầu quét mắt nhìn một lượt qua mười người rồi nâng tay lấy ra tám tinh thạch có màu sắc khác nhau lấp vào tám lỗ hỏng trên truyền tống trận. Tám tinh thạch sáng lên chuyển động vòng tròn trên cửa teuyền tống, một tấm màn huyễn cảnh bảy màu hiện ra, thanh y lão giả dẫn đầu bước vào, mười người phía sau cũng cất bước theo sau, Vân Lam thích thú đi trong đường hầm truyền tống bên trong như lọt vào máy dịch chuyển không gian từng thành trì làng mạc vụt qua trước mắt, sau nửa khắc bên kia cửa ra cũng sáng lên một loạt ánh sáng chói lóa. Mười một người rời khỏi truyền tống trận liền thấy có tám thái giám cùng ba quan ngũ phẩm xếp hàng đứng chờ, nhìn thấy thanh y lão giả liền cúi đầu chào.
- Cung nghênh Thanh trưởng lão, cùng mười vị cường giả, hoàng thượng chờ mọi người đã lâu, mời bên này.
Đoàn người lục đục theo sau tám thái giám qua hai cửa, mười các, tám lầu thì đến điện Nghị Chính, nơi mà hoàng đế chầu triều mỗi ngày, không khí uy nghiêm toát ra từ điện làm hô hấp mọi người hơi ngưng trệ, sau ba tiếng hô của giám quan mười một người mới tiến vào Nghị Chính điện. Phía trên ghế rồng uy nghiêm là Thịnh Thiên đế, nhìn qua ông chỉ như bốn mươi tuổi, cơ thể cường tráng kết hợp với long bào vàng óng làm tăng thêm nét trực nghị mà một quân vương cần có. Nhưng giữa hai hàng lông mày lại dâng lên một cổ bi thương ưu phiền. Thanh trưởng lão chắp tay vái hoàng đế Lãnh Tĩnh một cái rồi tiến lên một bước nói:
- Hoàng thượng đây là mười vị cường giả năm nay của Thịnh Thiên quốc ta!
- Bái kiến hoàng thượng!
Mười người đồng loạt khụy một gối xuống hướng Lãnh Vô Hạ mà hô. Ở nơi cường giả vi tôn thì hoàng đế cũng phải kính họ ba phần sắc mặt, nên mười người họ hành bán lễ như vậy là đã cho hoàng đế mặt mũi rất lớn rồi.
- Mời đứng lên a, trẫm thật vinh hạnh khi tuyển chọn ra được mười vị cường giả trên đại lục Tranh Thanh này. Người đâu đem lễ vật lên đây.
Lãnh Tĩnh khoát tay, mười cung nữ liền tiến vào điện trên tay mỗi người là một khay ngọc được phủ lớp vải đỏ rực. Mười cung nữ hành lễ với hoàng thượng rồi cúi người phúc thân với mười cường giả, tay nâng khay ngọc đến trước mặt họ. Mười người nâng tay vén lên vải đỏ, mắt Vân Lam sáng lòe lòe, ánh lên hai ngôi sao màu hoàng kim. Chỉ thấy dưới vải đỏ là một rương nhỏ đựng đầy minh châu to bằng quả trứng gà, ngoài ra còn mười tinh thạch thượng phẩm cùng hai tấm phiến mỏng như tờ giấy, có màu tím bắt mắt, đây chính là hai tấm tử tinh a, tử tinh ở cái thế giới này như một thẻ tín dụng sức chứa là mười ngàn vạn hoàng kim hai cái là hai mươi ngàn vạn hoàng kim, tiền a. Vân Lam mừng rỡ mày liễu cong cong, trông hết sức đáng yêu. Đầu óc nàng xoay một vòng tính ra kho bạc của nàng lại được thêm vào nữa rồi.
- Bẩm hoàng thượng Vân tướng quân cầu kiến!
- Truyền.
Chu công công phúc người lui xuống, lát sau đi vào cùng với phụ thân Vân Chỉ, Tuyết Dao nháy nháy mắt nếu đây không phải đại điện của hoàng thượng đảm bảo nàng sẽ bay qua ôm phụ thân ngay.
- Thần mạo muội quấy rầy hoàng thượng, mong hoàng thượng trách phạt!
- Vân ái khanh mau đứng lên đi, trẫm biết khanh nhớ thương nữ nhi đây cũng là tình phụ tử trong thiên hạ, trẫm không trách khanh.
Lãnh Tĩnh nét mặt ưu thương thở dài khoát tay, hoàng nhi ông kiêu hãnh nhất giờ đây sự sống mong manh. Vân Chỉ cúi người tạ ơn sau đó tiến về hai nữ nhi mà ông nhớ thương nhất.
- Phụ thân khỏe!
Vân Lam sờ mũi cười nhẹ, tình phụ tử chỉ đơn giản một câu như vậy là đủ. Vân Chỉ vuốt nhẹ đầu nàng rồi cười nói:
- Lam nhi lại trưởng thành hơn rồi! Tâu hoàng thượng nữ nhi của thần cũng có chúy hiểu biết về y dược không biết hoàng thượng có thể chuẩn cho nữ nhi thần xem bệnh cho tứ hoàng tử?
- Thật sao Vân tiểu thư? Hoàng thượng trên long ỷ kích động đứng lên, giọng nói run run.
- Tâu hoàng thượng thần nữ chỉ hiểu sơ đôi chút!
Vân Lam không kiêu ngạo không siểm nịnh, lưu loát trả lời.
- Chuẩn, mau mau a đưa Vân tiểu thư đến điện của tứ hoàng nhi!
Truyền lệnh xong Tĩnh liền khẩn cấp bước xuống ngai vàng bộ dáng hấp tấp của ông không mất đi vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, xem ra Lãnh Tiêu Dương thật sự không chịu được nữa rồi, hắn tuy có bộ dáng không đứng đắn với hai tỷ muội nàng nhưng tâm tính hắn thật sự không xấu. Cách đối nhân xử thế của hắn còn rất hợp lòng người, người này nếu để chết đi thật sự rất đáng tiếc. Vân Lam tăng nhanh tốc độ dưới chân, Lãnh Tĩnh cũng không đi kiệu mà trực tiếp vận kình khí bay vứt đi, xem bộ dáng thật sự rất lộ lắng. Đến Tiêu Dương điện của tứ hoàng tử, Vân Lam liền nhíu mày khó chịu trong viện này không khí thật ngột ngạt sực nức mùi thuốc, hỗn độn mà ngây mui, hoa cỏ nơi đây đều biến thành dược thảo.
- Các vị hơn một tháng tranh tài nay cuộc thi toàn quốc đã đến lúc kết thúc, mà mười vị cường giả những anh tài của Thịnh Thiên ta cũng đã được tìm ra, nào mời mười vị bước lên đài cao.
Mười người bước lên đài Thanh y lão đầu vun tay ấn lên trụ đá, hào quang vàng óng quét qua người họ, trong tay liền nổi lên ấn kí hình song nguyệt, sau khi hào quang tan đi ấn kí kia cũng chậm rãi ẩn vào lòng bàn tay. Vân Lam khó hiểu nhìn chằm chằm vào tay mình, ấn kí này nàng không biết nó để làm gì a. Như nhìn ra được thắc mắc của nàng Thanh y lão giả cười nói.
- Đại lục Tranh Thanh ta có một loại ấn chú có niên đại cổ xưa gọi là Bảo Hồn chú, đây chính là ấn chú đó, nó có khả năng bảo trì hồn phách của người có ấn kí song nguyệt trong trăm ngày. Thứ này là một trong những phần lễ mà chúng ta cùng hoàng thượng tặng cho các ngươi. Tốt lắm bây giờ mười vị cường giả mời các ngươi theo lão đầu ta vào Hoàng cung diện thánh.
Vân Lam thong thả phất phất ống tay áo gọi Nghiên Y cùng Lạc Nhi trên khán đài, rồi kéo tay Tuyết Dao xuống đài cao, sau khi dặn dò hai người Nghiên Y và Lạc Nhi trở về Hoàng thành trước rồi mới theo Thanh y giả tiến vào truyền tống trận tại phủ thành chủ. Truyền tống trận có hình mái vòm tựa như một cánh cửa, phía trên có tám lỗ hỏng hình tròn to bằng nắm tay trẻ con. Lúc này Thanh y lão đầu quét mắt nhìn một lượt qua mười người rồi nâng tay lấy ra tám tinh thạch có màu sắc khác nhau lấp vào tám lỗ hỏng trên truyền tống trận. Tám tinh thạch sáng lên chuyển động vòng tròn trên cửa teuyền tống, một tấm màn huyễn cảnh bảy màu hiện ra, thanh y lão giả dẫn đầu bước vào, mười người phía sau cũng cất bước theo sau, Vân Lam thích thú đi trong đường hầm truyền tống bên trong như lọt vào máy dịch chuyển không gian từng thành trì làng mạc vụt qua trước mắt, sau nửa khắc bên kia cửa ra cũng sáng lên một loạt ánh sáng chói lóa. Mười một người rời khỏi truyền tống trận liền thấy có tám thái giám cùng ba quan ngũ phẩm xếp hàng đứng chờ, nhìn thấy thanh y lão giả liền cúi đầu chào.
- Cung nghênh Thanh trưởng lão, cùng mười vị cường giả, hoàng thượng chờ mọi người đã lâu, mời bên này.
Đoàn người lục đục theo sau tám thái giám qua hai cửa, mười các, tám lầu thì đến điện Nghị Chính, nơi mà hoàng đế chầu triều mỗi ngày, không khí uy nghiêm toát ra từ điện làm hô hấp mọi người hơi ngưng trệ, sau ba tiếng hô của giám quan mười một người mới tiến vào Nghị Chính điện. Phía trên ghế rồng uy nghiêm là Thịnh Thiên đế, nhìn qua ông chỉ như bốn mươi tuổi, cơ thể cường tráng kết hợp với long bào vàng óng làm tăng thêm nét trực nghị mà một quân vương cần có. Nhưng giữa hai hàng lông mày lại dâng lên một cổ bi thương ưu phiền. Thanh trưởng lão chắp tay vái hoàng đế Lãnh Tĩnh một cái rồi tiến lên một bước nói:
- Hoàng thượng đây là mười vị cường giả năm nay của Thịnh Thiên quốc ta!
- Bái kiến hoàng thượng!
Mười người đồng loạt khụy một gối xuống hướng Lãnh Vô Hạ mà hô. Ở nơi cường giả vi tôn thì hoàng đế cũng phải kính họ ba phần sắc mặt, nên mười người họ hành bán lễ như vậy là đã cho hoàng đế mặt mũi rất lớn rồi.
- Mời đứng lên a, trẫm thật vinh hạnh khi tuyển chọn ra được mười vị cường giả trên đại lục Tranh Thanh này. Người đâu đem lễ vật lên đây.
Lãnh Tĩnh khoát tay, mười cung nữ liền tiến vào điện trên tay mỗi người là một khay ngọc được phủ lớp vải đỏ rực. Mười cung nữ hành lễ với hoàng thượng rồi cúi người phúc thân với mười cường giả, tay nâng khay ngọc đến trước mặt họ. Mười người nâng tay vén lên vải đỏ, mắt Vân Lam sáng lòe lòe, ánh lên hai ngôi sao màu hoàng kim. Chỉ thấy dưới vải đỏ là một rương nhỏ đựng đầy minh châu to bằng quả trứng gà, ngoài ra còn mười tinh thạch thượng phẩm cùng hai tấm phiến mỏng như tờ giấy, có màu tím bắt mắt, đây chính là hai tấm tử tinh a, tử tinh ở cái thế giới này như một thẻ tín dụng sức chứa là mười ngàn vạn hoàng kim hai cái là hai mươi ngàn vạn hoàng kim, tiền a. Vân Lam mừng rỡ mày liễu cong cong, trông hết sức đáng yêu. Đầu óc nàng xoay một vòng tính ra kho bạc của nàng lại được thêm vào nữa rồi.
- Bẩm hoàng thượng Vân tướng quân cầu kiến!
- Truyền.
Chu công công phúc người lui xuống, lát sau đi vào cùng với phụ thân Vân Chỉ, Tuyết Dao nháy nháy mắt nếu đây không phải đại điện của hoàng thượng đảm bảo nàng sẽ bay qua ôm phụ thân ngay.
- Thần mạo muội quấy rầy hoàng thượng, mong hoàng thượng trách phạt!
- Vân ái khanh mau đứng lên đi, trẫm biết khanh nhớ thương nữ nhi đây cũng là tình phụ tử trong thiên hạ, trẫm không trách khanh.
Lãnh Tĩnh nét mặt ưu thương thở dài khoát tay, hoàng nhi ông kiêu hãnh nhất giờ đây sự sống mong manh. Vân Chỉ cúi người tạ ơn sau đó tiến về hai nữ nhi mà ông nhớ thương nhất.
- Phụ thân khỏe!
Vân Lam sờ mũi cười nhẹ, tình phụ tử chỉ đơn giản một câu như vậy là đủ. Vân Chỉ vuốt nhẹ đầu nàng rồi cười nói:
- Lam nhi lại trưởng thành hơn rồi! Tâu hoàng thượng nữ nhi của thần cũng có chúy hiểu biết về y dược không biết hoàng thượng có thể chuẩn cho nữ nhi thần xem bệnh cho tứ hoàng tử?
- Thật sao Vân tiểu thư? Hoàng thượng trên long ỷ kích động đứng lên, giọng nói run run.
- Tâu hoàng thượng thần nữ chỉ hiểu sơ đôi chút!
Vân Lam không kiêu ngạo không siểm nịnh, lưu loát trả lời.
- Chuẩn, mau mau a đưa Vân tiểu thư đến điện của tứ hoàng nhi!
Truyền lệnh xong Tĩnh liền khẩn cấp bước xuống ngai vàng bộ dáng hấp tấp của ông không mất đi vẻ uy nghiêm của bậc đế vương, xem ra Lãnh Tiêu Dương thật sự không chịu được nữa rồi, hắn tuy có bộ dáng không đứng đắn với hai tỷ muội nàng nhưng tâm tính hắn thật sự không xấu. Cách đối nhân xử thế của hắn còn rất hợp lòng người, người này nếu để chết đi thật sự rất đáng tiếc. Vân Lam tăng nhanh tốc độ dưới chân, Lãnh Tĩnh cũng không đi kiệu mà trực tiếp vận kình khí bay vứt đi, xem bộ dáng thật sự rất lộ lắng. Đến Tiêu Dương điện của tứ hoàng tử, Vân Lam liền nhíu mày khó chịu trong viện này không khí thật ngột ngạt sực nức mùi thuốc, hỗn độn mà ngây mui, hoa cỏ nơi đây đều biến thành dược thảo.
Danh sách chương