Dự yến khoản đãi của hoàng đế xong ai cũng mệt mỏi, Táp Nhận lôi kéo đám Thanh Tiêu trở về phủ tướng quân theo chân Vân Lam trở về. Cả đám người ngoài Vân Lam ai cũng từ các thành trì phụ cận mà đến nên nếu lên đường về sẽ mất thời gian ít nhất là hai ngày mới về đến nhà. Nếu vậy sẽ mệt chết a, bất quá Vân Lam nàng trước giờ chưa bạc đãi chiến hữu bao giờ vì thế mà đề nghị cả nhóm trở về phủ. Tuyết Dao đang an an ổn ổn dựa vào lòng nàng mà ngủ. Xe ngựa lắc lư làm nàng cũng mệt mỏi mà thiếp đi. Qua một khắc xe ngựa rốt cục cũng dừng lại, phu xe hô một tiếng:

- Đến rồi a! Cả nhóm người giật mình tỉnh giấc, lật đật nhảy xuống xe, Tuyết Dao ngáp một cái rồi xoa xoa đôi mắt nhậm nhèm buồn ngủ rồi bước xuống xe ngựa, trời tối đen như mực lúc này ngoài phủ tướng quân chỉ có hai thị vệ canh cửa bộ dáng nghiêm cẩn như người lính trong quân doanh, làm Vân Lam phải tấm tắc khen. Thị vệ nhìn thấy hai nàng liền cúi đầu hô:

- Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đã về!

- Ân hai ngươi vất vả rồi!

Thị vệ nghe vậy hơi sửng sốt nhưng rồi lại thấy nhiều hơn là cảm động, họ là hộ vệ có trách nhiệm bảo vệ cửa phủ trước giờ chưa có ai nói với họ một câu "vất vả rồi " tuy tướng quân có khích lệ nhưng quả thật không thể thâm tình như tiểu thư vậy.

- Tiểu thư thuộc hạ không vất vả! Đây là trách nhiệm của thuộc hạ!

- Tốt lắm ta vào trước!

- Nhị vị tiểu thư đi thông thả!

Vân Lam trực tiếp gọi quản gia đến nhờ sắp xếp cho nhóm Táp Nhận xong thì nàng liền trở về phòng nhanh chóng tăm rửa rồi tiến vào trạng thái tu luyện hôm nay khi thi đấu trong đan điền nàng ẩn ẩn có rục rịch bất quá chỉ là rất nhỏ nàng cũng không để tâm nhưng vừa rồi trong quá trình luyện đan thì cảm giác ấy lại lớn hơn.

Lúc này bên trong đan điền của nàng là một mớ hỗn độn bên trong xuất hiện một cột lốc xoáy huyền khí nó ban đầu chỉ va vào hải căn của nàng nhưng dần dần lại trở nên lớn hơn giống như một cột xoáy như bão cát. Vân Lam cả kinh nhìn tình trạng trong cơ thể bất ổn như vậy thật là lần đầu nàng gặp phải, hít sâu một hơi nàng dồn hết huyền khí ở linh mạch vào đan điền nhầm giảm bớt độ xoáy của cột huyền khí bên trong bất quá không như nàng mong muốn, cột xoáy càng ngày càng lớn lên nó tự hút huyền khí từ linh mạch của nàng và cả trong không khí ào ạt kéo vào trung tâm lốc xoáy. Mồ hôi chảy dài trên mặt, Vân Lam cắn răng nhịn xuống cảm giác muốn phun ra ngụm máu nơi cổ họng, lúc này nàng chợt nghe một tiếng cạch cạch rức rức trong một trăm lẻ tắm đường linh mạch của nàng đang phát ra nhiều âm thanh kì quái, giống như có thứ gì đó vừa bị nứt muốn phá tan ra... Không! Nếu phá tan ra thì linh mạch của nàng không phải sẽ bị phế sao. Trong khi nàng kìm nén mức độ nứt toát của linh mạch thì bụp một tiếng đồng loạt một trăm lẻ tắm đường linh mạch của nàng liền vỡ tan như bóng nước, cảm giác đau nhứt tận trong tim làm nàng ngã thẳng xuống sàn môi mím chặt cố không phát ra tiếng rên, nàng không muốn kinh động mọi người. Cột huyền khí bên trong không còn sự cản trở của nàng liền dũng mãnh tiến vào linh mạch của nàng mà tàn phá, huyền khí đi qua nơi nào thì nơi đó như bị nghiền nát đau đớn đến muốn ngất đi, nhưng Vân Lam cắn lưỡi cố giữ bản thân tỉnh táo.

Cứ như vậy qua một canh giờ linh mạch của nàng dưới sự tàn phá ngang ngược của luồn huyền khí bí ẩn đấy mà được mơ rộng ra gấp tám lần lúc ban đầu, một đường linh mạch bí ẩn đâu đó trong cơ thể nàng cũng được mở ra. Linh mạch thức tỉnh! Vân Lam mơ to mắt nàng không lầm đi, đường linh mạch kia nàng từng nghĩ nó là một đường linh mạch phế, bởi vì không cách nào có thể đả thông được. Hôm nay nó lại mở ra dưới tác động của cột huyền khí bạo ngược bên trong đan điền, xem ra đường linh mạch này thích bị ngược đãi a. Khoan đã không tốt! Vân Lam bất chấp thân thể đau đớn vô cùng mà phóng nhanh ra khỏi phòng dưới chân không ngừng sử dụng Mê Tung bộ chạy khỏi thành vào một khu rừng thì nàng mới dừng lại. Oanh oanh oanh ba đạo sấm chớp đánh lên người nàng, đám mây đen cấp tốc bay tới hưng phấn mà bổ xuống sấm chớp liên hồi, mười hai đạo, hai mươi đạo, ba mươi hai đạo, bốn mươi chín đạo.....

Vân Lam lúc này nằm bệt dưới đất, xung quanh nàng có rất nhiều lỗ sâu hoắm do sấm sét tạo nên, mặt đất cháy đen, mà cơ thể nàng lúc này lại chật vật không nỡ nhìn, y phục rách nát, cả người lem luốt, lúc này bỗng nhiên một tia sáng trắng tràn ra khỏi cơ thể nàng, bao bọc Vân Lam lại, vết cháy do sét đánh trúng lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mà từ từ bong ra rồi trở nên trơn mịn, vầng sáng nhu hoà giống như từ trong cái ôm ấm áp của mẹ đang xoa dịu từng nơi trong cơ thể nàng, chữa trị từng tấc da thịt bị cháy xém của nàng. Lúc này ở một nơi u ám hắc Lên từng ánh hoả diễm nóng rực một nữ nhân nhìn không rõ mặt đang ngồi thiền đột ngột mơ to mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên má, môi run run, nội tâm là sự sung sướng và kích động!

Lại nói sau khi vầng sáng trắng kia tan đi thì thân Amherst Vân Lam hiện ra, bất quá lúc này nàng đã có sự khác biệt rất lớn, khoé mắt bên trái không biết lúc nào đã có một hoa văn hình tường vân màu hoàng kim, giữa mi tâm của nàng lại là một đoá phượng vĩ đỏ rực và ánh lên ánh sáng mị hoặc, mê người. Nhưng nàng còn không có chú ý đến đâu lúc này nàng đang cao hứng đến phát điên a. Bên trong đan điền của nàng lúc đầu là một mảnh hoàng hải mông lung nhưng lúc này nó đã đặc quánh lại bên trong hiện lên một viên ngọc hình thoi màu trắng, nhưng đây cũng không mang lại khiếp sợ cho nàng mà chính là dị năng của nàng bất chợt đã thăng cấp và mở ra thêm vài cái dị năng mới, phong, ám, quang dị năng biến dị từ ngũ hành đã xuất hiện đầy đủ trên người nàng. Trong không gian linh thú Tiểu Hoàng và Phong Lang đã tự động đi ra ngoài vầng sáng thăng cấp theo đó bao phủ lên người bọn chúng, Phong Lang từ thần thú cấp 4 thăng lên thần thú cấp 8, Tiểu Hoàng cũng thăng lên thần thú cấp 9. Còn Vân Lam kia thì... từ Thiên Huyền trung phẩm tứ giai thăng đến Thiên Huyền thượng phẩm thất giai, thăng đúng một cấp ba giai, còn oanh động hơn lần khế ước Tiểu Hoàng cùng Phong Lang. Lấy lại tinh thần Vân Lam liền thu hồi hai linh thú, rồi nhanh chóng rời khỏi khu rừng. Chân nàng vừa rời khỏi thì có hai lão nhân cưỡi phi hành thứ đáp xuống nơi vừa rồi Vân Lam đứng, lão giả một thân y phục thanh sắc cúi người xoa xoa lớp đất bị cháy đen kia rồi nói:

- Thịnh Thiên này vừa có người thăng cấp oanh động như vậy, xem ra không đơn giản a.

- Đúng vậy không chừng là cao thủ của gia tộc lánh đời đi!

Nối xong hai người lại cưỡi phu hành thú bay đi, bất quá nếu họ biết cái cao thủ trong miệng họ vừa nói chi là một thiếu nữ chưa tới hai mươi không biết họ có biểu tình ra sao đây?

Vân Lam trở về phòng liền đóng cửa lại leo Lên giường trở vào trạng thái vong ngã, các dị năng vừa được thức tỉnh của nàng còn chưa có ổn định, nàng còn cần dùng khẩu pháp của Nghịch Thiên Tàn Lục tiến hành tu luyện bước đầu đã. Qua hai tháng thời gian nàng chưa chạm vào Tàn Lục rồi, Nghịch Thiên Tàn Lục này chỉ khi nàng thăng cấp dị năng hay huyền lực thì mới có thể mở ra trang tiếp theo, kiếp trước nàng chỉ mới xem được ba trang đầu mà thôi, trong mấy năm đến dị thế này nàng cũng chỉ xem được đến trang thứ sáu, như thế cũng đủ biết Tàn Lục này cầu tu vi cao đến mức nào. Vân Lam nàng đôi khi cũng tự hỏi tại sao nàng lại đến dị thế này mà đem theo được Tàn Lục, tại sao ban đầu trong giấc mơ của nàng vẫn luôn có bóng dáng hai người vẫy tay với nàng. Có rất nhiều câu hỏi nhưng không có câu trả lời thích đáng, nàng liền lắc đầu đem nghi vấn chôn sâu, bí mật nào rồi cũng sẽ lộ ra thôi thời gian là chìa khoá mở ra cánh cửa sự thật, có một sống việc nàng cần có năng lực kinh người mới có thể tìm hiểu. Tay lật tàn lực đến trang thứ bảy, bên trong hiện lên năm dòng khẩu quyết, Vân Lam đọc qua vài lần rồi đóng trang sách đem Tàn Lục bỏ vào không gian. Hít sâu một hơi, nàng nhắm mắt thả thần thức vào đan điền, lúc này nó là một không gian đặc quánh chứa đầy huyền lực bất quá lờ mờ vẫn thấy được có sáu màu sắc lỡn vỡn quanh hoàng hải của nàng ánh sáng mạnh yếu khác nhau mà màu tím tượng trưng cho dị năng lôi hệ và màu đỏ của hoả hệ là nồng đậm nhất, nó vừa trải qua bốn mươi chín đạo thiên phạt vì thế mà từ Cực cảnh tứ giai thăng đến Cực cảnh lục giai. Dị năng có phân cấp bậc rất khác so với huyền lực từ lúc sinh ra cơ thể mang dị năng thì đã cơ bản ở cấp Sơ cảnh, cấp Sơ cảnh có tất cả ba bậc sơ giai, trung giai và thượng giai, lúc này dị năng giả có thể ngưng tụ dị năng của bản thân thành dạng khí và lưu trữ ở đan hải phía trong đan điền. Tiếp sau Sơ cảnh là Minh cảnh, cảnh giới này cũng chia làm ba giai, dị năng trong đan hải sẽ tụ lại thành một khối liên kết khi dị năng giả bước vào trung giai sẽ ngưng tụ nguyên tố bẩm sinh của mình ra ngoài. Sau Minh cảnh là Cực cảnh, cảnh giới này có bốn giai từ sơ giai đến trung giai muốn thăng cấp phải trải qua bảy đạo lôi quang, từ trung giai đến thượng giai trải qua ba hai mươi mốt đạo và từ thượng giai đến đỉnh giai là ba mươi hai đạo. Bất quá Vân Lam của chúng ta trong lúc đó thức tỉnh linh mạch trong cơ thể nên phải thừa nhận đến bốn mươi chín đạo. Trên Cực cảnh là Kỳ Môn cảnh, Lam Tinh cảnh, Thiên Anh cảnh, Thánh Linh cảnh, Thần cảnh. Nhưng càng Lên cao càng khó thăng cấp vì vậy nên các cường giả dị năng đều chỉ ở Thiên Anh cảnh mà thôi, nhưng họ cũng phải là trăm tuổi mới có được cấp bậc đó. Vân Lam năm nay chỉ mới mười bảy nhưng đã ở đỉnh giai của Cực cảnh, năng lực này không phải ai cũng có thể có được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện