Mấy lão giả bên dưới nhìn nhìn tình huống trên lôi đài một chút rồi lắc lắc đầu, một cái phá hoại a, nhìn xem lôi đài làm từ đá Thái Ất cũng bị nàng phá hủy thành như vậy, ai ~ thật là một cái phá hoại mà, bất quá mấy người bọn họ ai dám lên giảng đạo lí với nàng, tuy bọn họ không biết lão giả lôi thôi kia nói gì với nàng chỉ là động tác dập đầu của nàng chính là lễ tiết nhận đồ đệ a, sư phụ người ta còn ở kia ai dám đến tìm nàng tính sổ đâu, chưa nói lão đầu lôi thôi kia cũng không dễ chọc, lão nhân gia hắn chính là Minh Giảng lão nhân, thiên hạ khiếp sợ là đây, tính tình lão cũng không quá tốt, ai biết hắn khi nào thì mất hứng mà dạy dỗ bọn họ đây.

- Ha ha đi nào đồ đệ bảo bối sư phụ ta đem ngươi ra mắt đám sư huynh sư tỷ kia. À nhớ một lát phải đòi bọn hắn nôn ra thật nhiều bảo bối a.

Minh Giảng lão nhân không đứng đắn cười ha hả, lại như nhớ ra vấn đề gì hệ trọng hạ thanh âm xuống nói với nàng. Vân Lam khóe miệng co quắp lợi hại đây chân chính là sư phụ bày cách đào góc tường khố phòng của sư huynh sư tỷ a. Minh Giảng lão nhân nhấc cổ áo nàng bay đến tòa bảo tháp gần cấm địa, một khắc sau bốn đạo khí tức cường đại từ tứ phương lấy tốc độ kinh người xuất hiện tại tòa bảo tháp này, đối với Minh Giảng lão nhân chấp tay chào:

- Sư phụ!

- Được rồi đứng lên, đứng lên, ta giới thiệu một chút đây là sư muội các ngươi, nhận thức nàng một chút đi.

Vân Lam nhấc mắt nhìn, người đầu tiên đứng là một trung niên nam tử dáng người không tính là cao lớn rắn rỏi lắm, có dấu hiệu của tuổi già nơi khóe mắt, đây là đại sư huynh đi, người thứ hai là một nữ nhân, kì quái là dung mạo nàng thật sự rất trẻ, nếu nàng không dùng dưỡng nhan đan thì thật sự với dung mạo này tuổi nàng chỉ ở mức ba mươi thôi, kì quái, lại đến một người nam tử toàn thân khí lạnh cự người nghìn dặm, đọ số tuổi còn trẻ hơn nhị sư tỷ đi, hơn hai mươi là cùng nhưng bất quá tại làm sao mà tứ sư huynh lại... có chút già nhỉ trông như một lão nhân sáu mươi tuổi, Vân Lam đặt một dấu chấm hỏi rất to trên trán, sư phụ nàng đúng thật rất quái đản a.

- Tiểu sư muội hảo! Ta là Tiết Cương là đại sư huynh của ngươi a, ta đang là môn chủ Nhật Thiên môn, lần đầu gặp mặt ta không biết tặng muội cái gì đây là Nguyệt Linh Kiếm một trong thất đại thần khí thời viễn cổ lưu lại chỉ mong muội cùng nó hữu duyên trở thành chủ nhân thứ hai của nó!

- Thứ hai? Đây không phải kiếm của huynh sao? - Muội có điều không biết thanh thần kiếm này ở vị trí thứ hai từ viễn cổ lưu lại qua hàng triệu năm nay kiếm linh bên trong đã sớm hoàn toàn độc lập suy nghĩ, chính là kiếm chọn chủ nhân chứ không phải chúng ta chọn nó! Đây là bảo vật môn chủ đời trước lưu lại cho ta, nhưng ta cũng không có duyên sử dụng nó.

- Theo như huynh nói thì tại sao huynh lại tặng nó cho muội?

- Ta cảm thấy muội cùng nó có duyên!

- Hảo thành ý của huynh muội nhận, nhưng không biết Nguyệt Linh thần kiếm có chấp nhận muội không?

- Chi bằng muội nhỏ máu khế ước với thần kiếm xem sao, nếu thần kiếm nhận máu có nghĩa là đã chấp nhận muội.

- Hảo.

Vân Lam cắn tay nhỏ một giọt máu lên thân kiếm, không có gì biến hóa, nàng hơi thất vọng một chút định bỏ qua thì Nguyệt Linh thần kiếm bỗng run rẩy lợi hại thân kiếm phát ra trận trận ánh sáng màu bạc tựa như ánh trăng, thân kiếm trở nên sáng bóng hơn trước, một đồ án phức tạp hiện lên cùng lúc đó là hoa văn hình Nguyệt Nha cũng xuất hiện khảm sâu vào thân kiếm, hai chữ Nguyệt Linh hiện lên đầy uy vũ.

- Thật lợi hại tiểu sư muội quả thật là người có duyên với thần kiếm.

Vân Lam trở tay thu Nguyệt Linh thần kiếm vào không gian, nàng cũng không có tự mãn đến mức lộ liễu như vậy nàng rõ ràng đạo lí Thất phu vô tội hoài bích kỳ tội, thần kiếm chính là tài bảo có dụ hoặc lớn nếu sơ xuất lộ ra tin tức sẽ mang tới một hồi truy sát.

- Ây da, huynh tránh ra, tiểu sư muội sư tỷ tặng muội món pháp bảo còn lợi hại hơn của hắn nhiều, nhìn xem đây chính là Thánh Linh Châu có thể che dấu thực thể, còn có thể ngự thủy a, sao lợi hại không? Còn nữa đây là lệnh bài của Mị Các cho muội rãnh rỗi đến thăm sư tỷ nha, a quên mất tỷ là Mị Cơ.

Mị Cơ vuốt tóc phóng cho nàng một cái mị nhãn, sư tỷ nàng chính là vưu vật trời sinh a, thân hình quyến rũ cùng dung nhan câu người, rất khó có người có thể chống lại sức hấp dẫn của sư tỷ.

- Nam Cung Hạo, cho muội!

Lời nói lạnh băng, ngắn gọn như chính con người của hắn. Nam Cung Hạo đưa cho nàng một hộp gấm bên trong là một đôi găng tay bằng thiên tàm ti, vô cùng mỏng nhẹ cầm trên tay có cảm giác mát lạnh vô cùng.

- Hắc hắc sư muội, tứ huynh chính là viện trưởng học viện Lam Dực, có chuyện gì muội cứ việc tìm ta, ta nhất định như thiên lôi, sai đâu đánh đó.

- Hưm chỉ có vậy? Quà gặp mặt cho đồ đệ bảo bối của ta đâu?

Ách Mộ Diệc nghẹn họng nhìn sư phụ lão nhân gia nhà mình, không phải sư phụ ngày bảo đệ nhận thức tiểu sư muội thôi sao, tại sao lại đòi quà gặp mặt đệ tử đây?

- Sao? Mộ Diệc nhà ngươi không chuẩn bị quà gặp mặt cho đệ tử bảo bối của ta?

- Sư phụ đồ nhi cũng là đệ tử của người a.

Mộ Diệc trưng ra gương mặt như sắp khóc tới nơi, nhớ ngày trước bọn họ được bái sư còn không có bảo bối gặp mặt đâu a.

- Hừ, ngươi còn dám nói, mất mặt lão đầu ta chưa đủ sao? Nhìn xem ngươi năm nay đã sáu mươi tuổi rồi đi, thực lực chỉ ở Linh huyền thất phẩm trung cấp, ngươi nhìn lại sư tỷ ngươi đi Mị Cơ mới ba mươi hai đã là Linh huyền lục phẩm đỉnh phong, hừ lại xem đại sư huynh ngươi Tiết Cương năm nay hắn bao nhiêu, là bốn mươi sáu nha đã là Linh huyền thất cấp đỉnh phong rồi còn có tiểu tử Nam Cung Hạo hắn bất quá mới hai mươi sáu thực thực cũng là Linh huyền tam phẩm trung cấp rồi. Hừ mất mặt không? Còn chưa đủ mất mặt sao? Đây nha tiểu sư muội ngươi, Vân Lam nàng tuy đang ở Thiên huyền bát phẩm đỉnh phong nhưng nàng mới bao nhiêu... đồ đệ bảo bối con bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười bảy!

- Nàng là mười bảy tuổi a, ngươi thấy thế nào?

- Sư phụ đồ nhi đem quà gặp mặt cho sư muội là được chứ gì, người đâu cần đả kích ta như vậy! Đồ nhi tủi thân.

Mộ Diệc mếu máo lấy ra một tấm da trâu đưa cho nàng rồi nói.

- Sư muội đây là bản đồ của ngôi mộ một cường giả Linh tôn, sư huynh trong một lần vô tình có được bây giờ tặng lại cho muội, còn có một miếng huyết ngọc đây có thể là chìa khóa mở ra phần mộ này, muội nhớ giữ cẩn thận.

- Vân Lam đa tạ sư huynh, sư tỷ!

- Được rồi các ngươi về đi, đồ đệ bảo bối đi với sư phụ.

- Dạ.

Vân Lam bị Minh Giảng lão nhân như xách gà con bay khỏi bảo tháp xuyên qua vài tòa viện tử liền dừng lại trước tòa lâu cao bốn tầng:

- Tứ sư huynh con nhất định sẽ sắp xếp con ở đây, đồ đệ bảo bối à, sư phụ đi trước, ngày mai ta lại đến a.

Vân Lam khóe mắt giật mãnh liệt, cái sư phụ quái đản này của nàng, thật... ngứa da thì phải.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện