2 năm sau.
- Lam tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ hai người bảo trọng a.
Huệ nhi vẫy vẫy tay với chiếc xe ngựa đã rời đi. Hôm nay hai nàng quyết định sẽ trở về Vân phủ, cũng sắp hết thời hạn 3 năm mà phụ thân đặt ra.
- Phu thúc thúc chúng ta sẽ đi bao lâu? - Mất 4 canh giờ.
Dao nhi kéo tấm màn che cửa xe ngựa rồi ngồi ở ngoài đông ngắm tây nhìn thích thú đến quên trời quên đất. Vân Lam mỉm cười vị muội muội này quá đáng yêu rồi, nàng nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện bây giờ nàng đang ở Tử huyền chi đỉnh, chỉ thiếu một chút là đột phá lên Thiên huyền, hai tay kết nhẹ thành thủ ấn đặt trước ngực huyền lực hùng hậu tiến vào đan điền bên trong đan điền ngưng kết thành 4 ngôi sao nhỏ, chỉ cần nàng đột phá đến Thiên huyền số ngôi sao sẽ biến mất thay vào đó trong đan điền sẽ sinh ra một khoảng không gian dành để chứa huyền lực.
- Đường này ta mở, cây này ta trồng mau mau giao bạc ra, ta sẽ cho đi qua.
- Chúng ta rất nghèo không có bạc.
Tuyết Dao nghe vậy liền nháy mắt nhấc tấm rèm che lên, chớp chớp đôi mắt linh động, thành thành thật thật trả lời, tỷ muội nàng quả thật rất nghèo nha chỉ có ờ... à vài trăm vạn lượng vàng thôi, rất nghèo đó.
- Ha ha ây nha hôm nay lão đại ta có hời rồi trong xe thế nhưng có mỹ nhân a, tiểu mỹ nhân, nàng theo ta về làm áp trại phu nhân của ta đi, nàng sẽ không cần lo thiếu bạc a.
Ha ha ha đám sơn tặc cười dâm đãng, bộ dạng thô kệch cười lên trông vô cùng dữ tợn, hắn phun một bãi nước bọt xuống đất. Tuyết Dao nhăn mày rối rắm nhìn đám sơn tặc phía dưới, nàng thật chán ghét đám người này nha.
- Tỷ tỷ có người muốn muội làm áp trại phu nhân.
Vân Lam rời khỏi trạng thái tu luyện, nhếch mày cười một tiếng, muội muội lại đùa bỡn người rồi!
- Dao nhi không cần nói nhiều với chúng trực tiếp thiến đi.
- Ân tỷ tỷ hảo chủ ý nha.
Tuyết Dao giảo hoạt cười một tiếng, thanh kiếm bạc trượt khỏi ống tay áo, sát khí hiện lên, thúc dục lực lượng huyền khí bao quanh người, thân ảnh vừa lóe lên đã ra tay cắt ngay cái kia của tên đầu đàn, hắn đau đớn nhe răng hét lên:
- Aaa, chết tiệt, dám làm ta bị thương, các ngươi còn đứng đó làm gì mau giết tiện nhân kia cho ta.
- Dạ lão đại.
Đám sơn tặc cũng có chút bản lĩnh tên có huyền giai cao nhất đã đạt đến Thanh huyền, Dao nhi quét mắt nhìn quanh, tụ huyền khí vào kiếm nàng xoay một vòng, đánh bay đám sơn tặc tiến lên vây lấy nàng, qua vài lần như vậy Dao nhi đã đánh cho lũ sơn tặc tan tác:
- Chết tiệt gặp ngay cao thủ rồi, mau rút lui.
Tên cầm đầu cắn răng nhịn đau hét lên với bọn thuộc hạ, cả đến mấy rương vàng bạc chúng vừa mới cướp cũng không kịp mang đi.
- Tỷ tỷ chúng ta lại có bạc!
- Thu vào.
- Phu thúc thúc tỉnh.
Lão phu xe đã sớm ngất khi thấy bọn sơn tặc. Tuyết Dao vung tay mấy rương bạc trước mắt đã thu vào nhẫn trữ vật rồi, nàng cười lộ ra chiếc răng khễnh nhỏ giảo hoạt chớp mắt, nhảy lên xe tiếp tục hướng Hoàng thành đi tới.
- Lam tỷ tỷ, Dao tỷ tỷ hai người bảo trọng a.
Huệ nhi vẫy vẫy tay với chiếc xe ngựa đã rời đi. Hôm nay hai nàng quyết định sẽ trở về Vân phủ, cũng sắp hết thời hạn 3 năm mà phụ thân đặt ra.
- Phu thúc thúc chúng ta sẽ đi bao lâu? - Mất 4 canh giờ.
Dao nhi kéo tấm màn che cửa xe ngựa rồi ngồi ở ngoài đông ngắm tây nhìn thích thú đến quên trời quên đất. Vân Lam mỉm cười vị muội muội này quá đáng yêu rồi, nàng nhắm mắt tiến vào trạng thái tu luyện bây giờ nàng đang ở Tử huyền chi đỉnh, chỉ thiếu một chút là đột phá lên Thiên huyền, hai tay kết nhẹ thành thủ ấn đặt trước ngực huyền lực hùng hậu tiến vào đan điền bên trong đan điền ngưng kết thành 4 ngôi sao nhỏ, chỉ cần nàng đột phá đến Thiên huyền số ngôi sao sẽ biến mất thay vào đó trong đan điền sẽ sinh ra một khoảng không gian dành để chứa huyền lực.
- Đường này ta mở, cây này ta trồng mau mau giao bạc ra, ta sẽ cho đi qua.
- Chúng ta rất nghèo không có bạc.
Tuyết Dao nghe vậy liền nháy mắt nhấc tấm rèm che lên, chớp chớp đôi mắt linh động, thành thành thật thật trả lời, tỷ muội nàng quả thật rất nghèo nha chỉ có ờ... à vài trăm vạn lượng vàng thôi, rất nghèo đó.
- Ha ha ây nha hôm nay lão đại ta có hời rồi trong xe thế nhưng có mỹ nhân a, tiểu mỹ nhân, nàng theo ta về làm áp trại phu nhân của ta đi, nàng sẽ không cần lo thiếu bạc a.
Ha ha ha đám sơn tặc cười dâm đãng, bộ dạng thô kệch cười lên trông vô cùng dữ tợn, hắn phun một bãi nước bọt xuống đất. Tuyết Dao nhăn mày rối rắm nhìn đám sơn tặc phía dưới, nàng thật chán ghét đám người này nha.
- Tỷ tỷ có người muốn muội làm áp trại phu nhân.
Vân Lam rời khỏi trạng thái tu luyện, nhếch mày cười một tiếng, muội muội lại đùa bỡn người rồi!
- Dao nhi không cần nói nhiều với chúng trực tiếp thiến đi.
- Ân tỷ tỷ hảo chủ ý nha.
Tuyết Dao giảo hoạt cười một tiếng, thanh kiếm bạc trượt khỏi ống tay áo, sát khí hiện lên, thúc dục lực lượng huyền khí bao quanh người, thân ảnh vừa lóe lên đã ra tay cắt ngay cái kia của tên đầu đàn, hắn đau đớn nhe răng hét lên:
- Aaa, chết tiệt, dám làm ta bị thương, các ngươi còn đứng đó làm gì mau giết tiện nhân kia cho ta.
- Dạ lão đại.
Đám sơn tặc cũng có chút bản lĩnh tên có huyền giai cao nhất đã đạt đến Thanh huyền, Dao nhi quét mắt nhìn quanh, tụ huyền khí vào kiếm nàng xoay một vòng, đánh bay đám sơn tặc tiến lên vây lấy nàng, qua vài lần như vậy Dao nhi đã đánh cho lũ sơn tặc tan tác:
- Chết tiệt gặp ngay cao thủ rồi, mau rút lui.
Tên cầm đầu cắn răng nhịn đau hét lên với bọn thuộc hạ, cả đến mấy rương vàng bạc chúng vừa mới cướp cũng không kịp mang đi.
- Tỷ tỷ chúng ta lại có bạc!
- Thu vào.
- Phu thúc thúc tỉnh.
Lão phu xe đã sớm ngất khi thấy bọn sơn tặc. Tuyết Dao vung tay mấy rương bạc trước mắt đã thu vào nhẫn trữ vật rồi, nàng cười lộ ra chiếc răng khễnh nhỏ giảo hoạt chớp mắt, nhảy lên xe tiếp tục hướng Hoàng thành đi tới.
Danh sách chương