"Quá nhỏ ư?"
Reiko chợt cảm thấy lòng mình đau như cắt.
Mới năm trước cậu hẵng còn "quá nhỏ" như thế, nhưng ngay năm sau, cậu đã "đủ lớn" để mỉm cười dịu dàng trông theo hình bóng của một cô gái khác, không phải là cô...
Lí do thật sự, là cậu muốn từ chối khéo cô, có phải không? Tại sao lại như thế chứ? Con bé kia có gì hơn cô? Tại sao người khiến cho cậu "đủ lớn" lại là nó mà không phải cô?
Xét về mặt nhan sắc, cô biết rõ bản thân mình khá sắc sảo. Xét về mặt gia thế, cô cũng đâu phải dạng vừa. Trong cả đất nước rộng lớn này, có mấy tập đoàn dám vỗ ngực xưng ngang hàng với tập đoàn của dòng họ Tokido chứ? Vậy mà con bé kia, ngoài cái tên ra, chẳng ai biết được điều gì khác về nó. Xuất thân của dòng họ Tian, hiện đang trở thành đề tài bí ẩn nhất trong trường Kokka. Vậy mà... vậy mà cậu vẫn không màng tới cô, chỉ âm thầm lặng lẽ dõi theo nó, y như cô đã từng dõi theo cậu trong suốt những năm học cấp hai.
Sức chịu đựng của cô cuối cùng cũng đạt tới giới hạn, khi mà cô vô tình nhìn thấy cảnh đấy...
Cậu... tỏ tình với Tian Jun.
Thời khắc đó, trái tim cô như vỡ thành từng mảnh vụn, đau đến xé lòng. Cậu đã "đủ lớn" để yêu rồi. Chỉ là... người cậu yêu vốn không phải là cô.
Cô cắn răng quẹt nước mắt chạy đi. Cô không đủ can đảm để tiếp tục làm khán giả cho cuộc tình của người cô yêu với một đứa con gái khác. Trái tim nhỏ bé tội nghiệp của cô đã chịu tổn thương quá đủ rồi...
Bất chợt, cô dừng hẳn lại.
Bản thân cô đã trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ thế? Cô là ai? Cô là Tokido Reiko cơ mà... Giá trị của cô, đâu giống như những đứa con gái khác. Nhất là, cô lại càng không thể so sánh với... nó. Cô đã kiên cường suốt bao nhiêu năm qua rồi, tại sao cô có thể cam lòng để cho thứ tình yêu mà cô đã cố theo đuổi đến quên cả bản thân ấy rơi vào tay kẻ khác được? Phải rồi, cô là Tokido Reiko cơ mà!
Nén những giọt nước mắt vào trong, Reiko hạ quyết tâm: cho dù có phải trở thành tiểu tam, cô cũng nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để mang cậu về!
Nghe thì có vẻ hơi nực cười, bởi cậu có bao giờ ở bên cô đâu mà lại "mang về" cơ chứ? Tuy nhiên, cô mặc kệ!
Trước tiên, cô có cân nhắc một chút về dòng họ Tian. Mặc dù gia thế của họ rất bí ẩn, nhưng thật sự cũng không khó để nhận thấy rằng, sự ảnh hưởng của dòng họ này cũng có ảnh hưởng tới Hội đồng Nhà trường. Vì thế, biện pháp an toàn đầu tiên cô có thể nghĩ tới, là nhờ anh trai tán đổ Tian Jun, trực tiếp lôi Jun ra khỏi Maru. Tokido Arata, anh trai cô, dường như cũng có hứng thú với cô gái này nên liền gật đầu đồng ý giúp. Reiko cũng chẳng hiểu, vì sao con bé ấy lại có sức cuốn hút mạnh thế kia chứ, cả tên anh trai phong lưu lãng tử của cô cũng không thể thờ ơ.
Mặc kệ! Không thèm nghĩ tới. Sao cũng được, miễn là mục đích của cô hoàn thành.
Ấy vậy mà, cả cô lẫn Arata đều chẳng nghĩ tới việc kế hoạch thất bại. Nói gì thì nói, một điều không ai có thể chối cãi, Arata cũng có gia thế quá hùng hậu, lại thêm ngoại hình cực kỳ mê hoặc ấy nữa, trước giờ, chưa có đứa con gái nào từ chối được anh, tính luôn mấy nàng có người yêu cả mấy tháng trời. Huống hồ gì là Jun, một cô gái non nớt vừa bước vào trường chẳng được bao lâu. Cho dù Jun có đồng ý làm bạn gái Maru, thì sự việc ấy cũng mới diễn ra cách đây có một hai bữa...
Arata thật sự không tin là trong mắt Jun, anh bị xem là thua kém hắn, càng không tin rằng bản thân sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy. Anh ức một, nhưng xem chừng em gái của anh ức đến mười. Khi nghe đến câu "Người em yêu không phải anh!" thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn ấy, Arata đã kín đáo đưa mắt nhìn cô em gái đang đứng lẫn trong đám đông...
Sắc mặt con bé cực kỳ tệ, hiển nhiên là đang ăn phải giấm chua.
Việc này dường như đã chạm tới cực điểm của con bé. Giờ ra chơi, Reiko một mạch đi đến lớp của anh. Gương mặt con bé tối sầm. Nó chỉ níu lấy vạt áo anh, hạ giọng:
- Em muốn... nó!
Arata không khó để đoán ra ý của cô em gái. Anh cúi người, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
- Vậy anh em mình thử đánh cuộc một lần nữa nhé. Nếu bé ấy đồng ý theo anh, thì nó là của anh. Bằng không, tùy em xử lý, dù sao thì, nhà Tokido cũng có quyền lực tới mức, có giết người cũng không phải vào tù cơ mà!
Phải! Chỉ cần là thành viên gia tộc Tokido, dù có giết người, cũng không bị vào tù!
- Dù tao có giết chết mày, cũng không bị vào tù, mày có tin không, Jun? - Reiko nhếch môi cười nham hiểm.
Jun ngước mặt lên, đôi mắt đẹp cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm. Cô cười nhạt:
- Ta tin. Nhưng ta méo tin chuyện ngươi có thể giết được ta...
"Chát".
Lại một âm thanh chát chúa vang lên. Khác với lần trước, lần này trên má của Jun không những chỉ in mấy dấu ngón tay, mà còn thêm một đường rách ngọt. Vài giọt máu đỏ bắt đầu rịn ra sau đường rách ấy. Nụ cười trên môi Reiko ngày càng đậm hơn. Hiển nhiên, kẹp giữa hai ngón trỏ và ngón trỏ ở tay cô là một chiếc dao lam bén ngót.
"Thật chẳng ngờ, con gái ở trần thế này lại có thể tàn độc như vậy sao?"
Jun thở dài thầm cảm thán.
Dĩ nhiên, không thể vơ đũa cả nắm. Tokido Reiko trước mặt cô đây dù sao cũng chỉ là một phần tử của mặt tiêu cực trong cái xã hội mà cô đang sống mà thôi. Cô nàng ấy rõ ràng là may mắn hơn biết bao nhiêu người, cả về ngoại hình lẫn xuất thân. Chỉ tiếc là, cô ta, cùng với gã anh trai đểu cáng kia nữa, trong lúc ngỡ ngàng sau khi nghe Jun từ chối lời tỏ tình sáng nay, đã không chú ý đến cậu nói trước đó của cô: "Em đã yêu từ lâu rồi. Em chỉ đang đợi người ta đồng ý thôi..."
Nếu như đã "yêu từ lâu rồi" và hiện tại vẫn đang "đợi người ta đồng ý", thì hiển nhiên người đó không thể là Sasaki Maru, cậu nam sinh vừa mới tỏ tình cách đây không quá ba ngày. Đơn giản như vậy, Jun đã cố tình gợi ý, vậy mà... cái tôi và sự đố kỵ chắc đã ăn mất não anh em nhà này rồi.
"Thật... tiếc! Ta cứ nghĩ sẽ để cho các ngươi sống vô tư trong một thời gian nữa..."
---
Ngay tại lúc ấy, trên cái nóc nhà sơ sài đang giam giữ Jun, có một đôi cánh đen tuyền thật lớn vừa mới quạt gió hạ xuống. Tuy nhiên, không một ai trông thấy anh ta cả, giống như anh ta đang vô hình vậy...
Phải! Anh ta dường như trở nên vô hình với con người khi anh ta giương đôi cánh đen huyền bí đó ra.
Aoi chẳng nói gì. Gương mặt anh lúc này chỉ như một mặt hồ tĩnh lặng. Cặp mắt kính bản to được gỡ xuống, để lộ đôi đồng tử vừa trong vừa đỏ cùng một hình xăm quái dị nơi khóe mắt.
Hình xăm của kẻ phản bội giống loài!
Với khuôn mặt trắng trẻo không một thoáng biểu cảm, Aoi chỉ lẳng lặng rút một chiếc lông vũ từ đôi cánh của mình thả vào không trung, đoạn giang rộng cánh bay đi mất hút.
Aoi biến mất như chưa từng tồn tại ở nơi đó. Chỉ có chiếc lông vũ, hay nói chính xác hơn là Phúc Huyền Vũ, đang nhẹ nhàng nương theo gió mà rơi xuống. Chẳng biết nó rơi kiểu gì, mà sau một hồi đòng đưa trong không trung, nó lại lướt ngay tới trước mặt Jun mà thả mình chạm đất. Đám người nam thanh nữ tú xung quanh cô thoáng ngạc nhiên một chút, rồi lại lờ đi ngay. Có vẻ như việc hành hạ một cô gái không có khả năng tự vệ đối với bọn họ, vẫn thích thú hơn là xem xét một chiếc lông vũ vừa "vô tình" bay từ ngoài cửa vào. Không ai thèm để ý đến nó, trừ Jun. Cô gái chẳng nói thêm lời nào nữa, chỉ mỉm cười hài lòng.
Reiko vẫn không ngừng tặng cho cô mấy cú đá, lên gối, cùng với mấy vết rạch mới, hỏng hủy đi nhan sắc xinh xắn của búp bê sống trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, Jun chưa bao giờ bị người ta khi dễ đến mức này. Bản thân cô cũng không phải là đứa M thích bị người ta hành hạ. Tuy nhiên, cô gái nhỏ vẫn cắn răng chịu đựng, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm:
- Đúng là, khó chịu thật. Nào giờ chỉ có anh ấy phải chịu đau như thế này. Thật là thiệt thòi cho anh quá!
- Làm sao khi anh phải gánh chịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần mà vẫn có thể nở nụ cười mê hoặc đó chứ?
- Không được, mình phải chịu đựng. Đau đớn! Đây là cảm giác mà anh luôn phải gánh chịu...
- Phải chịu đựng, không được hành động lỗ mãng. Anh ấy chắc sẽ không thích một đứa con gái bạo lực đâu.
- Cũng không thích một đứa thiếu kiên nhẫn... Con trai, dù sao, vẫn thích con gái dễ thương, bánh bèo một chút. Điều này... liệu có đúng với anh không nhỉ?
Càng nghe Jun lẩm bẩm, Reiko càng điên tiết, cho rằng "anh" mà cô đang nói tới là Maru. Thế là cô ả nghiến răng nghiến lợi ra tay tát liên hoàn, miệng quát lớn:
- Mày có câm ngay không con chó! Không có đứa con trai nào thích một đứa xấu xí như mày đâu. Mày có dám tự soi gương xem chính gương mặt của mày lúc này không? Tao rạch nát mặt mày ra. Tao muốn... giết mày luôn!
Bị sỉ nhục càng ngày càng quá đáng. Trong một thoáng, sự phẫn nộ chợt trở thành một con sóng vừa cuộn trào trong lòng Jun. Hình như, đôi mắt xanh biếc của cô vừa sẫm màu đi một chút. Nhưng rồi cô cố nén nó lại. Cô gái nhỏ cắn răng, khép mắt chịu đựng. Nếu chỉ một chút đau đớn này mà cô còn không chịu được, thì sau này làm sao cô có thể vỗ ngực mà đi cạnh anh nữa...
Làm gì cũng được, bị sao cũng được, anh không yêu cô cũng được. Cô không màng. Từ lâu cô đã không màng đến chuyện này rồi. Cô sẵn sàng chấp nhận thiệt thòi, miễn là cô vẫn có thể tiếp tục được sánh bước với anh...
Tất cả, cũng chỉ vì...
Cô yêu anh...
Tian Sal!
Reiko chợt cảm thấy lòng mình đau như cắt.
Mới năm trước cậu hẵng còn "quá nhỏ" như thế, nhưng ngay năm sau, cậu đã "đủ lớn" để mỉm cười dịu dàng trông theo hình bóng của một cô gái khác, không phải là cô...
Lí do thật sự, là cậu muốn từ chối khéo cô, có phải không? Tại sao lại như thế chứ? Con bé kia có gì hơn cô? Tại sao người khiến cho cậu "đủ lớn" lại là nó mà không phải cô?
Xét về mặt nhan sắc, cô biết rõ bản thân mình khá sắc sảo. Xét về mặt gia thế, cô cũng đâu phải dạng vừa. Trong cả đất nước rộng lớn này, có mấy tập đoàn dám vỗ ngực xưng ngang hàng với tập đoàn của dòng họ Tokido chứ? Vậy mà con bé kia, ngoài cái tên ra, chẳng ai biết được điều gì khác về nó. Xuất thân của dòng họ Tian, hiện đang trở thành đề tài bí ẩn nhất trong trường Kokka. Vậy mà... vậy mà cậu vẫn không màng tới cô, chỉ âm thầm lặng lẽ dõi theo nó, y như cô đã từng dõi theo cậu trong suốt những năm học cấp hai.
Sức chịu đựng của cô cuối cùng cũng đạt tới giới hạn, khi mà cô vô tình nhìn thấy cảnh đấy...
Cậu... tỏ tình với Tian Jun.
Thời khắc đó, trái tim cô như vỡ thành từng mảnh vụn, đau đến xé lòng. Cậu đã "đủ lớn" để yêu rồi. Chỉ là... người cậu yêu vốn không phải là cô.
Cô cắn răng quẹt nước mắt chạy đi. Cô không đủ can đảm để tiếp tục làm khán giả cho cuộc tình của người cô yêu với một đứa con gái khác. Trái tim nhỏ bé tội nghiệp của cô đã chịu tổn thương quá đủ rồi...
Bất chợt, cô dừng hẳn lại.
Bản thân cô đã trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ thế? Cô là ai? Cô là Tokido Reiko cơ mà... Giá trị của cô, đâu giống như những đứa con gái khác. Nhất là, cô lại càng không thể so sánh với... nó. Cô đã kiên cường suốt bao nhiêu năm qua rồi, tại sao cô có thể cam lòng để cho thứ tình yêu mà cô đã cố theo đuổi đến quên cả bản thân ấy rơi vào tay kẻ khác được? Phải rồi, cô là Tokido Reiko cơ mà!
Nén những giọt nước mắt vào trong, Reiko hạ quyết tâm: cho dù có phải trở thành tiểu tam, cô cũng nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để mang cậu về!
Nghe thì có vẻ hơi nực cười, bởi cậu có bao giờ ở bên cô đâu mà lại "mang về" cơ chứ? Tuy nhiên, cô mặc kệ!
Trước tiên, cô có cân nhắc một chút về dòng họ Tian. Mặc dù gia thế của họ rất bí ẩn, nhưng thật sự cũng không khó để nhận thấy rằng, sự ảnh hưởng của dòng họ này cũng có ảnh hưởng tới Hội đồng Nhà trường. Vì thế, biện pháp an toàn đầu tiên cô có thể nghĩ tới, là nhờ anh trai tán đổ Tian Jun, trực tiếp lôi Jun ra khỏi Maru. Tokido Arata, anh trai cô, dường như cũng có hứng thú với cô gái này nên liền gật đầu đồng ý giúp. Reiko cũng chẳng hiểu, vì sao con bé ấy lại có sức cuốn hút mạnh thế kia chứ, cả tên anh trai phong lưu lãng tử của cô cũng không thể thờ ơ.
Mặc kệ! Không thèm nghĩ tới. Sao cũng được, miễn là mục đích của cô hoàn thành.
Ấy vậy mà, cả cô lẫn Arata đều chẳng nghĩ tới việc kế hoạch thất bại. Nói gì thì nói, một điều không ai có thể chối cãi, Arata cũng có gia thế quá hùng hậu, lại thêm ngoại hình cực kỳ mê hoặc ấy nữa, trước giờ, chưa có đứa con gái nào từ chối được anh, tính luôn mấy nàng có người yêu cả mấy tháng trời. Huống hồ gì là Jun, một cô gái non nớt vừa bước vào trường chẳng được bao lâu. Cho dù Jun có đồng ý làm bạn gái Maru, thì sự việc ấy cũng mới diễn ra cách đây có một hai bữa...
Arata thật sự không tin là trong mắt Jun, anh bị xem là thua kém hắn, càng không tin rằng bản thân sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy. Anh ức một, nhưng xem chừng em gái của anh ức đến mười. Khi nghe đến câu "Người em yêu không phải anh!" thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn ấy, Arata đã kín đáo đưa mắt nhìn cô em gái đang đứng lẫn trong đám đông...
Sắc mặt con bé cực kỳ tệ, hiển nhiên là đang ăn phải giấm chua.
Việc này dường như đã chạm tới cực điểm của con bé. Giờ ra chơi, Reiko một mạch đi đến lớp của anh. Gương mặt con bé tối sầm. Nó chỉ níu lấy vạt áo anh, hạ giọng:
- Em muốn... nó!
Arata không khó để đoán ra ý của cô em gái. Anh cúi người, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô:
- Vậy anh em mình thử đánh cuộc một lần nữa nhé. Nếu bé ấy đồng ý theo anh, thì nó là của anh. Bằng không, tùy em xử lý, dù sao thì, nhà Tokido cũng có quyền lực tới mức, có giết người cũng không phải vào tù cơ mà!
Phải! Chỉ cần là thành viên gia tộc Tokido, dù có giết người, cũng không bị vào tù!
- Dù tao có giết chết mày, cũng không bị vào tù, mày có tin không, Jun? - Reiko nhếch môi cười nham hiểm.
Jun ngước mặt lên, đôi mắt đẹp cong cong như hai vầng trăng lưỡi liềm. Cô cười nhạt:
- Ta tin. Nhưng ta méo tin chuyện ngươi có thể giết được ta...
"Chát".
Lại một âm thanh chát chúa vang lên. Khác với lần trước, lần này trên má của Jun không những chỉ in mấy dấu ngón tay, mà còn thêm một đường rách ngọt. Vài giọt máu đỏ bắt đầu rịn ra sau đường rách ấy. Nụ cười trên môi Reiko ngày càng đậm hơn. Hiển nhiên, kẹp giữa hai ngón trỏ và ngón trỏ ở tay cô là một chiếc dao lam bén ngót.
"Thật chẳng ngờ, con gái ở trần thế này lại có thể tàn độc như vậy sao?"
Jun thở dài thầm cảm thán.
Dĩ nhiên, không thể vơ đũa cả nắm. Tokido Reiko trước mặt cô đây dù sao cũng chỉ là một phần tử của mặt tiêu cực trong cái xã hội mà cô đang sống mà thôi. Cô nàng ấy rõ ràng là may mắn hơn biết bao nhiêu người, cả về ngoại hình lẫn xuất thân. Chỉ tiếc là, cô ta, cùng với gã anh trai đểu cáng kia nữa, trong lúc ngỡ ngàng sau khi nghe Jun từ chối lời tỏ tình sáng nay, đã không chú ý đến cậu nói trước đó của cô: "Em đã yêu từ lâu rồi. Em chỉ đang đợi người ta đồng ý thôi..."
Nếu như đã "yêu từ lâu rồi" và hiện tại vẫn đang "đợi người ta đồng ý", thì hiển nhiên người đó không thể là Sasaki Maru, cậu nam sinh vừa mới tỏ tình cách đây không quá ba ngày. Đơn giản như vậy, Jun đã cố tình gợi ý, vậy mà... cái tôi và sự đố kỵ chắc đã ăn mất não anh em nhà này rồi.
"Thật... tiếc! Ta cứ nghĩ sẽ để cho các ngươi sống vô tư trong một thời gian nữa..."
---
Ngay tại lúc ấy, trên cái nóc nhà sơ sài đang giam giữ Jun, có một đôi cánh đen tuyền thật lớn vừa mới quạt gió hạ xuống. Tuy nhiên, không một ai trông thấy anh ta cả, giống như anh ta đang vô hình vậy...
Phải! Anh ta dường như trở nên vô hình với con người khi anh ta giương đôi cánh đen huyền bí đó ra.
Aoi chẳng nói gì. Gương mặt anh lúc này chỉ như một mặt hồ tĩnh lặng. Cặp mắt kính bản to được gỡ xuống, để lộ đôi đồng tử vừa trong vừa đỏ cùng một hình xăm quái dị nơi khóe mắt.
Hình xăm của kẻ phản bội giống loài!
Với khuôn mặt trắng trẻo không một thoáng biểu cảm, Aoi chỉ lẳng lặng rút một chiếc lông vũ từ đôi cánh của mình thả vào không trung, đoạn giang rộng cánh bay đi mất hút.
Aoi biến mất như chưa từng tồn tại ở nơi đó. Chỉ có chiếc lông vũ, hay nói chính xác hơn là Phúc Huyền Vũ, đang nhẹ nhàng nương theo gió mà rơi xuống. Chẳng biết nó rơi kiểu gì, mà sau một hồi đòng đưa trong không trung, nó lại lướt ngay tới trước mặt Jun mà thả mình chạm đất. Đám người nam thanh nữ tú xung quanh cô thoáng ngạc nhiên một chút, rồi lại lờ đi ngay. Có vẻ như việc hành hạ một cô gái không có khả năng tự vệ đối với bọn họ, vẫn thích thú hơn là xem xét một chiếc lông vũ vừa "vô tình" bay từ ngoài cửa vào. Không ai thèm để ý đến nó, trừ Jun. Cô gái chẳng nói thêm lời nào nữa, chỉ mỉm cười hài lòng.
Reiko vẫn không ngừng tặng cho cô mấy cú đá, lên gối, cùng với mấy vết rạch mới, hỏng hủy đi nhan sắc xinh xắn của búp bê sống trước mặt. Từ nhỏ đến lớn, Jun chưa bao giờ bị người ta khi dễ đến mức này. Bản thân cô cũng không phải là đứa M thích bị người ta hành hạ. Tuy nhiên, cô gái nhỏ vẫn cắn răng chịu đựng, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm:
- Đúng là, khó chịu thật. Nào giờ chỉ có anh ấy phải chịu đau như thế này. Thật là thiệt thòi cho anh quá!
- Làm sao khi anh phải gánh chịu nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần mà vẫn có thể nở nụ cười mê hoặc đó chứ?
- Không được, mình phải chịu đựng. Đau đớn! Đây là cảm giác mà anh luôn phải gánh chịu...
- Phải chịu đựng, không được hành động lỗ mãng. Anh ấy chắc sẽ không thích một đứa con gái bạo lực đâu.
- Cũng không thích một đứa thiếu kiên nhẫn... Con trai, dù sao, vẫn thích con gái dễ thương, bánh bèo một chút. Điều này... liệu có đúng với anh không nhỉ?
Càng nghe Jun lẩm bẩm, Reiko càng điên tiết, cho rằng "anh" mà cô đang nói tới là Maru. Thế là cô ả nghiến răng nghiến lợi ra tay tát liên hoàn, miệng quát lớn:
- Mày có câm ngay không con chó! Không có đứa con trai nào thích một đứa xấu xí như mày đâu. Mày có dám tự soi gương xem chính gương mặt của mày lúc này không? Tao rạch nát mặt mày ra. Tao muốn... giết mày luôn!
Bị sỉ nhục càng ngày càng quá đáng. Trong một thoáng, sự phẫn nộ chợt trở thành một con sóng vừa cuộn trào trong lòng Jun. Hình như, đôi mắt xanh biếc của cô vừa sẫm màu đi một chút. Nhưng rồi cô cố nén nó lại. Cô gái nhỏ cắn răng, khép mắt chịu đựng. Nếu chỉ một chút đau đớn này mà cô còn không chịu được, thì sau này làm sao cô có thể vỗ ngực mà đi cạnh anh nữa...
Làm gì cũng được, bị sao cũng được, anh không yêu cô cũng được. Cô không màng. Từ lâu cô đã không màng đến chuyện này rồi. Cô sẵn sàng chấp nhận thiệt thòi, miễn là cô vẫn có thể tiếp tục được sánh bước với anh...
Tất cả, cũng chỉ vì...
Cô yêu anh...
Tian Sal!
Danh sách chương