Izu đang định mở miệng nói thêm câu gì đó thì chợt im bặt trước câu hỏi của cậu bạn cùng bàn. Ánh mắt của hắn ta giống như đang thách thức, lại giống như giảo hoạt, thấp thoáng vẻ châm chọc, cơ mà... lời hắn nói cũng không hẳn là không có lý.
"Chẹp! Chẳng biết Dara - senpai có hay chuyện Mochi - kun là "trai cong" không nữa?"
Nếu Mochi mà có khả năng đọc được suy nghĩ của Izu lúc này, thật không biết gương mặt chàng trai sẽ biến hóa thú vị như thế nào. Vốn anh chỉ định tìm cách khiến các nữ sinh khác bớt nhắm vào anh và Sal mà tấn công thôi, nào có nghĩ đến... có một cô gái ngố tàu nào đó vẫn tin lời của anh đến sái cả cổ mặc dù ngoài miệng vẫn xa xả cho anh là kẻ vô kỉ luật biến thái đáng ghét bla bla...
Ừm, vô kỉ luật đâu hẳn là luôn nói thật đâu, nhưng Mochi không có nói dối nha. Anh chỉ là nói chưa hết câu thôi...
Anh... không hề thích con gái... nào khác, ngoại trừ một người anh yêu.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu làm tớ rối rồi đấy.
- Còn sao nữa? Đợi qua bảy giờ tối, khi ấy onii - chan sẽ trở về nhà, rồi hai đứa mình... tha hồ mà "leo rào".
Izu gật gù, không hề trông thấy cái nụ cười châm chọc vừa toét ra trên khóe môi chàng trai. Ngồi xuống thành bồn hoa đối diện Mochi, lúc này, cô gái mới chú ý đến thứ mà chàng trai vẫn cầm trên tay từ nãy đến giờ: một cây sáo trúc.
Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy thứ này, Izu lại liên tưởng ngay đến thiên thần đó...
Và... thứ âm thanh huyễn hoặc ấy.
Cái thứ âm thanh mà cô đã nghe trước lúc tỉnh táo hẳn.
- Mochi - kun, cậu biết thổi sáo sao?
- À, một chút thôi, đủ để đi thi quốc tế!
Đã quá quen với kiểu cách nói chuyện của cậu bạn SSS này rồi, Izu cũng tảng lờ vế sau của anh. Cô chống cằm:
- Vậy... cho tớ nghe một đoạn đi. Cậu cũng đang rảnh rỗi mà, đúng không?
- Ừ, coi như rảnh, nhưng tớ thể hiện rồi cậu có trả công không?
- Biết rồi còn hỏi. Tất nhiên là không rồi.
Mochi cười khổ. Vì lí do gì mà cậu lại có thể yêu cô gái vô lý đến tự nhiên này nhỉ?
- Được rồi. Coi như tớ làm phước. Đừng có xúc động quá rồi khóc nhá!
Giống cái lúc đó đó...
Izu mỉm cười. Anh bạn kiêu ngạo này, dù có nói thế nào thì cuối cùng vẫn luôn đáp ứng cô. Nhìn đi nhìn lại, hắn ta cũng có điểm đáng yêu đấy chứ!
Thanh sáo trúc nhẹ nhàng kề lên môi mỏng. Những ngón tay thon dài đẹp như bạch ngọc bắt đầu chuyển động trên thân sáo. Một thanh âm mượt mà theo đó ngân nga, tiếp nối sau đó là những nốt trầm bổng mê hoặc...
Izu không biết anh đang thổi bài gì, cô cũng không am hiểu nhiều lắm về âm nhạc, kể cả đàn sáo, nhưng cô biết anh chơi sáo không tệ, đó là nói một cách khiêm tốn. Tiếng sáo của anh nhẹ nhàng lắm, huyễn hoặc lắm, mỗi lúc lại càng câu hồn cô hơn, khiến cho cô si mê đến ngây dại, bao nhiêu tâm tư đều thả lỏng theo tiếng sáo phiêu lãng của anh. Dần dần, cô dường như quên đi hết thực tại, vô thanh vô thức lại bước vào thế giới của quá khứ, thế giới có cả niềm vui lẫn bi kịch nơi gia đình Haru, thế giới sẽ ám ảnh cô đến hết cuộc đời này.
Đêm kinh hoàng ấy lại hiện ra, rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết...
Đêm sinh nhật lần thứ bảy của cô.
Với sự ra đi đầy chua xót của song thân...
- A...
Izu đột ngột mở bừng mắt. Cô phát hiện ra hai gò má đã ướt lạnh từ lúc nào.
Cô lại nhớ về chuyện buồn, lại đau lòng, lại khóc...
Không, vấn đề không phải ở đây, không phải ở cô, cũng không phải ở quá khứ, mà là ở...
Tiếng sáo!
Tiếng sáo khơi gợi hồi ức!
- Lại khóc à? Tớ đã nói trước là đừng khóc rồi mà!
Mochi hạ sáo khỏi môi mỏng, lãnh đạm hỏi, nhưng trong ánh mắt của anh vừa thoáng một tia đau lòng.
Vì cái gì mà cô gái này hễ cứ nghe tiếng sáo của anh là khóc, bất kể tiền kiếp hay hậu kiếp?
- Mochi - kun...
Izu đột nhiên chồm tới bám lấy tay chàng trai, quên cả việc lau nước mắt. Dưới ánh trăng thanh đang nhàn nhạt soi rọi, gương mặt thất thần của cô gái càng lấp loáng hơn với những giọt lệ đã nhòa trên đôi gò má khiến Mochi phải giật mình một phen:
- Zu - chan, cậu...
- Là ai?
- Ai? Cậu thử thách độ phán đoán của tớ đấy à, Hội trưởng ngố?
Nếu như bình thường, có lẽ Izu đã giãy nảy và ra sức hét cho xuyên thủng đôi màng nhĩ nằm dưới mấy lọn tóc bạch kim kia rồi, nhưng hiện tại, cô vẫn căng thẳng thở gấp, giọng cô lạc hẳn đi:
- Ai đã sáng tác ra đoạn nhạc vừa rồi? Cả tên bài hát nữa... Cho tớ biết đi, Mochi - kun...
Nói đến câu cuối, dường như dưới đáy mắt cô gái còn biểu lộ ra ý thỉnh cầu.
Tại sao cô lại làm như vậy?
Tất nhiên cô không phải kẻ ngốc ưa làm trò hề trước mặt cậu bạn kiêu hãnh có sở thích trêu chọc người khác này. Lí do thật sự... còn gì khác ngoài việc đoạn âm thanh vừa rồi giống hệt đoạn sáo trúc mà cô đã nghe trong giấc chiêm bao?
Nếu cảnh vật xung quanh bây giờ không phải là Green Garden mà là một rừng cây cao vút đang đắm chìm trong tuyết trắng lạnh lẽo đến tinh khôi thì Izu đã cho rằng bản thân vừa rơi vào mộng mị mất rồi, và khéo cô sẽ cho rằng cái người đang ngơ ngác với thanh sáo trúc trước mặt là thiên thần mất.
- Đột nhiên hứng thú với âm nhạc sao, Hội tr...
- Cho tớ biết đi mà, cậu chỉ cần cho tớ biết thôi.
Mochi khẽ nhíu mày khó hiểu, nhưng rồi anh vẫn đáp ứng, đáp ứng theo kiểu của anh:
- Không có!
- Eh?
- Không nghe rõ sao? Tớ chơi theo cảm hứng thôi, làm gì có tác giả nào.
- Không thể, chắc chắn là không thể. Tớ đã từng nghe qua đoạn nhạc này rồi!
Izu kích động chồm tới, vô tình ép sát Mochi vào lưng ghế tựa. Chàng trai vẫn bình tĩnh:
- Tớ đã nói, tớ chơi theo cảm hứng. Nếu cậu cho rằng tớ khoác lác thì tớ cũng chịu. Hơn nữa...
Mochi chợt liếc mắt xuống dưới, khẽ khàng:
- Tớ biết đau đấy.
Izu thoáng khựng lại. Cô ngẩn người một lát mới nhận ra hiện trạng của mình: hai tay chống cạnh hai vai chàng trai, một chân thì thượng cả lên trên đùi anh. Tư thế này, ngoài hai từ "thân mật" ra thì chỉ còn ba từ "quá thân mật" để diễn tả. Dưới ánh trăng nhàn nhạt hắt xuống khu vườn thơ mộng đã nhuốm cái thần sắc bí ẩn của bóng tối, đôi mắt đẹp như đôi ngọc hổ phách của Mochi càng trở nên huyễn hoặc không tưởng. Dường như trong đó có hàng triệu vì tinh tú lấp lánh đang cuốn lại thành từng dải ngân hà rực rỡ, xoay quanh một hố đen sâu thẳm.
Ánh trăng... làm cho những màu sắc trong cặp vũ trụ thu nhỏ ấy ảo diệu mê người...
- A...
Izu đỏ mặt vội lùi lại, thành công đoạt lại linh hồn suýt nữa đã lạc lối trong đôi đồng tử kia.
- Xin lỗi, có lẽ là tớ nhầm lẫn. Cũng trễ rồi, tớ phải về đây.
Dứt lời, Izu lúng túng chạy biến về phía cửa vườn. Mochi im lặng một chút, rồi khẽ phì cười, vơ lấy cả cặp của mình lẫn chiếc giỏ màu hồng bánh bèo của ai đó rồi lững thững bước theo sau.
"Chẹp! Chẳng biết Dara - senpai có hay chuyện Mochi - kun là "trai cong" không nữa?"
Nếu Mochi mà có khả năng đọc được suy nghĩ của Izu lúc này, thật không biết gương mặt chàng trai sẽ biến hóa thú vị như thế nào. Vốn anh chỉ định tìm cách khiến các nữ sinh khác bớt nhắm vào anh và Sal mà tấn công thôi, nào có nghĩ đến... có một cô gái ngố tàu nào đó vẫn tin lời của anh đến sái cả cổ mặc dù ngoài miệng vẫn xa xả cho anh là kẻ vô kỉ luật biến thái đáng ghét bla bla...
Ừm, vô kỉ luật đâu hẳn là luôn nói thật đâu, nhưng Mochi không có nói dối nha. Anh chỉ là nói chưa hết câu thôi...
Anh... không hề thích con gái... nào khác, ngoại trừ một người anh yêu.
- Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu làm tớ rối rồi đấy.
- Còn sao nữa? Đợi qua bảy giờ tối, khi ấy onii - chan sẽ trở về nhà, rồi hai đứa mình... tha hồ mà "leo rào".
Izu gật gù, không hề trông thấy cái nụ cười châm chọc vừa toét ra trên khóe môi chàng trai. Ngồi xuống thành bồn hoa đối diện Mochi, lúc này, cô gái mới chú ý đến thứ mà chàng trai vẫn cầm trên tay từ nãy đến giờ: một cây sáo trúc.
Chẳng hiểu sao, vừa nhìn thấy thứ này, Izu lại liên tưởng ngay đến thiên thần đó...
Và... thứ âm thanh huyễn hoặc ấy.
Cái thứ âm thanh mà cô đã nghe trước lúc tỉnh táo hẳn.
- Mochi - kun, cậu biết thổi sáo sao?
- À, một chút thôi, đủ để đi thi quốc tế!
Đã quá quen với kiểu cách nói chuyện của cậu bạn SSS này rồi, Izu cũng tảng lờ vế sau của anh. Cô chống cằm:
- Vậy... cho tớ nghe một đoạn đi. Cậu cũng đang rảnh rỗi mà, đúng không?
- Ừ, coi như rảnh, nhưng tớ thể hiện rồi cậu có trả công không?
- Biết rồi còn hỏi. Tất nhiên là không rồi.
Mochi cười khổ. Vì lí do gì mà cậu lại có thể yêu cô gái vô lý đến tự nhiên này nhỉ?
- Được rồi. Coi như tớ làm phước. Đừng có xúc động quá rồi khóc nhá!
Giống cái lúc đó đó...
Izu mỉm cười. Anh bạn kiêu ngạo này, dù có nói thế nào thì cuối cùng vẫn luôn đáp ứng cô. Nhìn đi nhìn lại, hắn ta cũng có điểm đáng yêu đấy chứ!
Thanh sáo trúc nhẹ nhàng kề lên môi mỏng. Những ngón tay thon dài đẹp như bạch ngọc bắt đầu chuyển động trên thân sáo. Một thanh âm mượt mà theo đó ngân nga, tiếp nối sau đó là những nốt trầm bổng mê hoặc...
Izu không biết anh đang thổi bài gì, cô cũng không am hiểu nhiều lắm về âm nhạc, kể cả đàn sáo, nhưng cô biết anh chơi sáo không tệ, đó là nói một cách khiêm tốn. Tiếng sáo của anh nhẹ nhàng lắm, huyễn hoặc lắm, mỗi lúc lại càng câu hồn cô hơn, khiến cho cô si mê đến ngây dại, bao nhiêu tâm tư đều thả lỏng theo tiếng sáo phiêu lãng của anh. Dần dần, cô dường như quên đi hết thực tại, vô thanh vô thức lại bước vào thế giới của quá khứ, thế giới có cả niềm vui lẫn bi kịch nơi gia đình Haru, thế giới sẽ ám ảnh cô đến hết cuộc đời này.
Đêm kinh hoàng ấy lại hiện ra, rõ ràng và sống động hơn bao giờ hết...
Đêm sinh nhật lần thứ bảy của cô.
Với sự ra đi đầy chua xót của song thân...
- A...
Izu đột ngột mở bừng mắt. Cô phát hiện ra hai gò má đã ướt lạnh từ lúc nào.
Cô lại nhớ về chuyện buồn, lại đau lòng, lại khóc...
Không, vấn đề không phải ở đây, không phải ở cô, cũng không phải ở quá khứ, mà là ở...
Tiếng sáo!
Tiếng sáo khơi gợi hồi ức!
- Lại khóc à? Tớ đã nói trước là đừng khóc rồi mà!
Mochi hạ sáo khỏi môi mỏng, lãnh đạm hỏi, nhưng trong ánh mắt của anh vừa thoáng một tia đau lòng.
Vì cái gì mà cô gái này hễ cứ nghe tiếng sáo của anh là khóc, bất kể tiền kiếp hay hậu kiếp?
- Mochi - kun...
Izu đột nhiên chồm tới bám lấy tay chàng trai, quên cả việc lau nước mắt. Dưới ánh trăng thanh đang nhàn nhạt soi rọi, gương mặt thất thần của cô gái càng lấp loáng hơn với những giọt lệ đã nhòa trên đôi gò má khiến Mochi phải giật mình một phen:
- Zu - chan, cậu...
- Là ai?
- Ai? Cậu thử thách độ phán đoán của tớ đấy à, Hội trưởng ngố?
Nếu như bình thường, có lẽ Izu đã giãy nảy và ra sức hét cho xuyên thủng đôi màng nhĩ nằm dưới mấy lọn tóc bạch kim kia rồi, nhưng hiện tại, cô vẫn căng thẳng thở gấp, giọng cô lạc hẳn đi:
- Ai đã sáng tác ra đoạn nhạc vừa rồi? Cả tên bài hát nữa... Cho tớ biết đi, Mochi - kun...
Nói đến câu cuối, dường như dưới đáy mắt cô gái còn biểu lộ ra ý thỉnh cầu.
Tại sao cô lại làm như vậy?
Tất nhiên cô không phải kẻ ngốc ưa làm trò hề trước mặt cậu bạn kiêu hãnh có sở thích trêu chọc người khác này. Lí do thật sự... còn gì khác ngoài việc đoạn âm thanh vừa rồi giống hệt đoạn sáo trúc mà cô đã nghe trong giấc chiêm bao?
Nếu cảnh vật xung quanh bây giờ không phải là Green Garden mà là một rừng cây cao vút đang đắm chìm trong tuyết trắng lạnh lẽo đến tinh khôi thì Izu đã cho rằng bản thân vừa rơi vào mộng mị mất rồi, và khéo cô sẽ cho rằng cái người đang ngơ ngác với thanh sáo trúc trước mặt là thiên thần mất.
- Đột nhiên hứng thú với âm nhạc sao, Hội tr...
- Cho tớ biết đi mà, cậu chỉ cần cho tớ biết thôi.
Mochi khẽ nhíu mày khó hiểu, nhưng rồi anh vẫn đáp ứng, đáp ứng theo kiểu của anh:
- Không có!
- Eh?
- Không nghe rõ sao? Tớ chơi theo cảm hứng thôi, làm gì có tác giả nào.
- Không thể, chắc chắn là không thể. Tớ đã từng nghe qua đoạn nhạc này rồi!
Izu kích động chồm tới, vô tình ép sát Mochi vào lưng ghế tựa. Chàng trai vẫn bình tĩnh:
- Tớ đã nói, tớ chơi theo cảm hứng. Nếu cậu cho rằng tớ khoác lác thì tớ cũng chịu. Hơn nữa...
Mochi chợt liếc mắt xuống dưới, khẽ khàng:
- Tớ biết đau đấy.
Izu thoáng khựng lại. Cô ngẩn người một lát mới nhận ra hiện trạng của mình: hai tay chống cạnh hai vai chàng trai, một chân thì thượng cả lên trên đùi anh. Tư thế này, ngoài hai từ "thân mật" ra thì chỉ còn ba từ "quá thân mật" để diễn tả. Dưới ánh trăng nhàn nhạt hắt xuống khu vườn thơ mộng đã nhuốm cái thần sắc bí ẩn của bóng tối, đôi mắt đẹp như đôi ngọc hổ phách của Mochi càng trở nên huyễn hoặc không tưởng. Dường như trong đó có hàng triệu vì tinh tú lấp lánh đang cuốn lại thành từng dải ngân hà rực rỡ, xoay quanh một hố đen sâu thẳm.
Ánh trăng... làm cho những màu sắc trong cặp vũ trụ thu nhỏ ấy ảo diệu mê người...
- A...
Izu đỏ mặt vội lùi lại, thành công đoạt lại linh hồn suýt nữa đã lạc lối trong đôi đồng tử kia.
- Xin lỗi, có lẽ là tớ nhầm lẫn. Cũng trễ rồi, tớ phải về đây.
Dứt lời, Izu lúng túng chạy biến về phía cửa vườn. Mochi im lặng một chút, rồi khẽ phì cười, vơ lấy cả cặp của mình lẫn chiếc giỏ màu hồng bánh bèo của ai đó rồi lững thững bước theo sau.
Danh sách chương