Từ lúc ở trường về cô cứ như người mất hồn như vậy. Từ hôm đó, cô thu mình nhiều hơn nữa, cô sợ dư luận, sợ lời bán tán, sợ ánh mắt soi mói của người khác. Chỉ sau chuyện đó, cô nhỏ bé đi nhiều.
Sau hôm đó, cô xin nghỉ học mấy hôm ở nhà để ổn định tinh thần. Mấy ngày nghỉ học, cô chỉ xuống dưới nhà ăn rồi vội vội vàng vàng lên phòng. A ta biết cô có chuyện gì, nhưng cũng k biết mở miệng nói chuyện với cô từ đâu. A biết Vy là người gây chuyện, và cũng vì anh mà khiến cô bị như vậy. Nghĩ lại, a thấy mình thật có lỗi với cô.
- cô Chi, cô Chi,
Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi dồn dập, cô tiến lại gần cửa,
- cô Chi, con phốc, con phốc sắp chết rồi.
Nghe thấy nhắc đến con phốc cô mở cửa chạy nhanh ra ngoài vườn. Chạy lên đồi cô thấy con phốc đang nằm ngoan trong lòng a ta. Biết mình bị lừa cô xoay người bỏ đi. Anh ta chạy lại kéo tay cô,
- đừng đi
Cô giật tay a ta ra, a ta giật tay cô ôm lấy cô. Mặc cô lấy tay đấm sau lưng anh, anh vẫn ôm lấy cô, ghé tai cô nói. face tác giả thu huong.
- đừng đi, tôi xin lỗi
Nghe a ta nói xin lỗi cô oà khóc nức nở. Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại khóc khi nghe a ta nói xin lỗi. Cứ như vậy, chẳng biết bao lâu sau a mới buông tay ra, đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương, a nhẹ nhàng lên tiếng.
- sao k nói với tôi? - nói giải quyết được gì k? A sẽ bảo vệ tôi à? Để rồi chị ta lại tức giận và lại hành hạ tôi???
Cô nhìn thẳng vào mắt a ta nói, thời gian như ngưng đọng lại. Không gian yên tĩnh đến lạ, k có bất kì tiếng động nào. Một lúc sau, a ta mở miệng nói
- xin lỗi vì làm liên luỵ đến cô. Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết. Cô, đừng tránh mặt tôi nữa được k?
- ....
Nghe a ta nói cô im lặng k nói gì, quay người bỏ đi. Đúng, a ta chẳng làm gì có lỗi với cô cả, a ta đâu tán tỉnh yêu cô, chỉ là do chị Vy kia hiểu lầm mà gây sự với cô.
- sao hôm nay k đi học thế Chi?
- mình ốm nên nghỉ mấy ngày. Cô giáo nói gì à
- k, vì mấy hôm k thấy cậu đi học nên mình hỏi.
- ừ
- c nghỉ cả làm luôn à
- mình bị đuổi việc rồi
- sao lại bị đuổi
- k rõ nguyên nhân.
- thôi c đừng buồn nha. Mai mốt khoẻ lại đi xin việc khác.
- ừ.
Tắt máy, cô mới nhớ ra lâu rồi cô k gọi điện cho mẹ cô. Cô nhớ bà, nhưng cô sẽ nhất quyết k gọi, bởi cô còn giận bà.
Hôm sau cô đi học lại, thì cũng nghe tin chị Vy đi du học, k còn học ở trường cô nữa. Đột ngột đi du học như vậy, chẳng lẽ do a ta bày trò sao. Mà chị ta đi cũng tốt, cô có thể yên ổn học tập là được rồi. Cô chỉ muốn quãng thời gian còn lại của quãng đời sinh viên êm đềm diễn ra.
Cuộc sống của cô cứ như vậy tiếp diễn. 4 tháng trôi qua, cuộc sống của cô đi vào quỹ đạo và ổn định. Cô cũng mở lòng với a ta nhiều hơn, nói chuyện với a ta, và lắng nghe a ta kể chuyện về mình.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, 2 người thường ngồi ngoài vườn nói chuyện với nhau. Đó dường như là một thói quen của cả 2.
Cũng chẳng biết từ bao giờ trong lòng cô k còn nhiều định kiến về a ta như trước nữa. Cô thấy vui khi mỗi tối nói chuyện với a ta, tâm sự mọi chuyện ở trường. Cứ luyên thuyên kể mọi chuyện để a ta nghe.
Như mọi hôm, hôm nay cô ra ngồi đợi a ta, đã quá giờ a ta vẫn chưa xuất hiện. Cô chờ, chờ mãi, a ta k tới. Cô thấy hụt hẫng ở trong lòng, có một nỗi buồn len lỏi trong lòng cô. Suốt 4 tháng nay, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác đó. Lần đầu tiên cô cảm thấy mong ngóng a ta. Sáng hôm sau, vừa nhìn thấy quản gia cô vội chạy lại hỏi
- chú ơi, a Kiên đâu ạ
- cậu chủ đi có việc rồi ah
- chú có biết bao giờ a ta về k
- tôi k biết thưa cô
- vâng, cám ơn chú
K chỉ 1 ngày a ta k về nhà, rồi 2 ngày, 3 ngày...và 1 tuần sau a ta mới về nhà. Vừa hay tin a ta về, cô chạy vội từ trên phòng xuống. Nhìn a ta hao hơn, gương mặt mệt mỏi hơn. Cô chạy vội xuống vài bậc thang rồi lại chạy lên. Cô sợ, sợ đối mặt sẽ nói gì với anh. Trách móc anh, giận dỗi anh vì anh làm cô chờ? Cô tự cười nhạo mình, sao cô lại có cái suy nghĩ như vậy được.
Tối đó, theo thói quen cô vẫn ra ngoài vườn ngồi chờ a ta. Cô ngồi đó mãi k thấy a ta xuống, đến khi cô định đứng lên về phòng. Một vòng tay vòng qua người cô, ôm lấy cô từ đằng sau.
- anh nhớ em.
Ba từ anh nhớ em, khiến con tim cô bối rối, nghe giọng cô biết đó là a ta. Cô đứng im, k dám nhúc nhích, cũng chẳng dám nói câu gì. Cứ đứng yên như vậy, mọi hình ảnh của hai người đều được thu vào cặp mắt của một người đang đứng trong nhà....
.....
.......
Sau hôm đó, cô xin nghỉ học mấy hôm ở nhà để ổn định tinh thần. Mấy ngày nghỉ học, cô chỉ xuống dưới nhà ăn rồi vội vội vàng vàng lên phòng. A ta biết cô có chuyện gì, nhưng cũng k biết mở miệng nói chuyện với cô từ đâu. A biết Vy là người gây chuyện, và cũng vì anh mà khiến cô bị như vậy. Nghĩ lại, a thấy mình thật có lỗi với cô.
- cô Chi, cô Chi,
Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi dồn dập, cô tiến lại gần cửa,
- cô Chi, con phốc, con phốc sắp chết rồi.
Nghe thấy nhắc đến con phốc cô mở cửa chạy nhanh ra ngoài vườn. Chạy lên đồi cô thấy con phốc đang nằm ngoan trong lòng a ta. Biết mình bị lừa cô xoay người bỏ đi. Anh ta chạy lại kéo tay cô,
- đừng đi
Cô giật tay a ta ra, a ta giật tay cô ôm lấy cô. Mặc cô lấy tay đấm sau lưng anh, anh vẫn ôm lấy cô, ghé tai cô nói. face tác giả thu huong.
- đừng đi, tôi xin lỗi
Nghe a ta nói xin lỗi cô oà khóc nức nở. Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại khóc khi nghe a ta nói xin lỗi. Cứ như vậy, chẳng biết bao lâu sau a mới buông tay ra, đưa tay lau những giọt nước mắt còn vương, a nhẹ nhàng lên tiếng.
- sao k nói với tôi? - nói giải quyết được gì k? A sẽ bảo vệ tôi à? Để rồi chị ta lại tức giận và lại hành hạ tôi???
Cô nhìn thẳng vào mắt a ta nói, thời gian như ngưng đọng lại. Không gian yên tĩnh đến lạ, k có bất kì tiếng động nào. Một lúc sau, a ta mở miệng nói
- xin lỗi vì làm liên luỵ đến cô. Mọi chuyện tôi sẽ giải quyết. Cô, đừng tránh mặt tôi nữa được k?
- ....
Nghe a ta nói cô im lặng k nói gì, quay người bỏ đi. Đúng, a ta chẳng làm gì có lỗi với cô cả, a ta đâu tán tỉnh yêu cô, chỉ là do chị Vy kia hiểu lầm mà gây sự với cô.
- sao hôm nay k đi học thế Chi?
- mình ốm nên nghỉ mấy ngày. Cô giáo nói gì à
- k, vì mấy hôm k thấy cậu đi học nên mình hỏi.
- ừ
- c nghỉ cả làm luôn à
- mình bị đuổi việc rồi
- sao lại bị đuổi
- k rõ nguyên nhân.
- thôi c đừng buồn nha. Mai mốt khoẻ lại đi xin việc khác.
- ừ.
Tắt máy, cô mới nhớ ra lâu rồi cô k gọi điện cho mẹ cô. Cô nhớ bà, nhưng cô sẽ nhất quyết k gọi, bởi cô còn giận bà.
Hôm sau cô đi học lại, thì cũng nghe tin chị Vy đi du học, k còn học ở trường cô nữa. Đột ngột đi du học như vậy, chẳng lẽ do a ta bày trò sao. Mà chị ta đi cũng tốt, cô có thể yên ổn học tập là được rồi. Cô chỉ muốn quãng thời gian còn lại của quãng đời sinh viên êm đềm diễn ra.
Cuộc sống của cô cứ như vậy tiếp diễn. 4 tháng trôi qua, cuộc sống của cô đi vào quỹ đạo và ổn định. Cô cũng mở lòng với a ta nhiều hơn, nói chuyện với a ta, và lắng nghe a ta kể chuyện về mình.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, 2 người thường ngồi ngoài vườn nói chuyện với nhau. Đó dường như là một thói quen của cả 2.
Cũng chẳng biết từ bao giờ trong lòng cô k còn nhiều định kiến về a ta như trước nữa. Cô thấy vui khi mỗi tối nói chuyện với a ta, tâm sự mọi chuyện ở trường. Cứ luyên thuyên kể mọi chuyện để a ta nghe.
Như mọi hôm, hôm nay cô ra ngồi đợi a ta, đã quá giờ a ta vẫn chưa xuất hiện. Cô chờ, chờ mãi, a ta k tới. Cô thấy hụt hẫng ở trong lòng, có một nỗi buồn len lỏi trong lòng cô. Suốt 4 tháng nay, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác đó. Lần đầu tiên cô cảm thấy mong ngóng a ta. Sáng hôm sau, vừa nhìn thấy quản gia cô vội chạy lại hỏi
- chú ơi, a Kiên đâu ạ
- cậu chủ đi có việc rồi ah
- chú có biết bao giờ a ta về k
- tôi k biết thưa cô
- vâng, cám ơn chú
K chỉ 1 ngày a ta k về nhà, rồi 2 ngày, 3 ngày...và 1 tuần sau a ta mới về nhà. Vừa hay tin a ta về, cô chạy vội từ trên phòng xuống. Nhìn a ta hao hơn, gương mặt mệt mỏi hơn. Cô chạy vội xuống vài bậc thang rồi lại chạy lên. Cô sợ, sợ đối mặt sẽ nói gì với anh. Trách móc anh, giận dỗi anh vì anh làm cô chờ? Cô tự cười nhạo mình, sao cô lại có cái suy nghĩ như vậy được.
Tối đó, theo thói quen cô vẫn ra ngoài vườn ngồi chờ a ta. Cô ngồi đó mãi k thấy a ta xuống, đến khi cô định đứng lên về phòng. Một vòng tay vòng qua người cô, ôm lấy cô từ đằng sau.
- anh nhớ em.
Ba từ anh nhớ em, khiến con tim cô bối rối, nghe giọng cô biết đó là a ta. Cô đứng im, k dám nhúc nhích, cũng chẳng dám nói câu gì. Cứ đứng yên như vậy, mọi hình ảnh của hai người đều được thu vào cặp mắt của một người đang đứng trong nhà....
.....
.......
Danh sách chương