"Cậu là ai? Chuyện này liên quan gì đến cậu chứ" Điểm chung của những kẻ xấu là không thể nói lý với họ.

"Ok, không liên quan, không liên quan" Dạ Phàm cười hì hì vô tội, cúi đầu giả vờ như chỉ đang nghịch chiếc điện thoại trong tay

Cô gái kia rốt cuộc bị dời đi lực chú ý

"Đây là điện thoại của bạn tôi mà, mau trả đây, sao cậu lại giữ nó được chứ?"

"A, sao tôi biết chứ, tôi chỉ biết là tôi đã gọi cho bảo an rồi, nếu cô không rời đi thì kết quả thế nào tôi không đảm bảo đâu đấy!"

Dạ Phàm không muốn phải động tay chân với con gái, trường hợp lúc nãy cũng đã là bất đắc dĩ.

"Không phải là cậu sợ ngay cả con gái cũng đánh không lại sao?"

Hệ thống rất biết đâm vào điểm đau của người khác.

Dạ Phàm không thể phủ nhận "Đúng vậy, tao sợ mất mặt, hài lòng mi chưa?"

Cô gái liếc nhìn qua Tần Viễn suy nghĩ một lúc, dù không tình nguyện vẫn phải buông hắn ra.

Trong nhà vệ sinh rốt cuộc chỉ còn lại hai người đàn ông. Tần Viễn không lên tiếng mà đứng dựa vào tường, Dạ Phàm gọi hắn cũng không đáp lời. Chần chờ một hồi cậu mới tiến lại gần hơn.

Ngay lúc này Tần Viễn mới chậm rãi di chuyển tay mở vòi nước, hoá ra là muốn lau đi vết tích của người phụ nữ kia. Chỉ là cậu đứng cách một quãng cũng có thể ngửi thấy được mùi nước hoa trộn với mùi rượu, mùi vị khá là khó ngửi.

Dạ Phàm thấy hắn động tác hơi lờ đờ xem ra vẫn chưa tỉnh rượu, hảo tâm nhắc nhở một chút.

"Trên cổ áo anh có dính son môi kìa"

"Cậu sao còn... Chưa đi" giọng nói mang theo hơi mũi, bớt đi vài phần thâm trầm bình thường.

Dạ Phàm vốn có ý tốt muốn giúp còn chưa nhận được câu cảm ơn đã bị đuổi... Khuôn mặt đầy vẻ ba chấm. Được thôi, như vậy càng tốt có thể về sớm hơn một chút.

Thế nhưng cậu vừa xoay người đã bị cả người Tần Viễn đè lên người mình. Ban đầu cậu còn tưởng rằng Tần Viễn ngất xỉu vì gọi hoài hắn không tỉnh, Dạ Phàm còn định tát hắn vài cái để kiểm tra xem.

Hệ thống nhìn không nổi nữa liền ngoi lên.

"Người ta chỉ là say rượu thôi, ngủ một giấc liền tỉnh"

"Ồ"

Dạ Phàm cố hết sức lắm mới lôi được hắn về phòng, may mắn trước đó Phạm Phạm đã chuẩn bị sẵn cho cậu một phòng. Tầng trên của khách sạn được bọn họ thuê để tiếp khách qua đêm trong trường hợp có say xỉn hay cần không gian để nghỉ ngơi.

"Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến hoàn thành mời kí chủ phân phối điểm"

Dạ Phàm đánh một cái ngáp thật to trả lời "cho hết 6 điểm vào dáng người đi" nói xong cũng không nhìn xuống dưới nên không phát hiện lượng fan tăng đột biến.

Tên: DẠ PHÀM

Khuôn mặt: 62

Dáng người: 34

Làn da: 20

Mị lực: 0

Khí chất: 0

Thể lực: 15

Trí lực:50

Kỹ năng: diễn xuất (6%)

Tích phân:90

Thanh lưu lượng: 655

Dạ Phàm rất muốn đi ngủ nhưng cậu quả thật không chịu nổi mùi hôi trên người nên cuối cùng vẫn chui vào nhà tắm. Do không mang quần áo theo nên chỉ có thể mặc áo tắm của khách sạn rồi leo lên giường.

Về phần Tần Viễn à, không cần lo vì giường của khách sạn rất rộng, dù hai người đàn ông trưởng thành nằm cũng còn dư một khoảng. Cậu xem như có hảo tâm cởi thắt lưng giúp hắn và mở hết cúc áo sơ mi ra. Sau đó đạp Tần Viễn ra sát mép giường rồi vui vẻ ôm gối ôm nhắm mắt.

Điều cậu không ngờ được là buổi sáng hôm sau cậu lại bị một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. May mắn trời đã vào hè nếu không Dạ Phàm có khả năng bị đông cứng thật. Cậu vuốt nước trên mặt xuống để làm rõ tầm nhìn chỉ thấy Tần Viễn đang đứng sát mép giường dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

Dạ Phàm vẫn trong cơn lơ ngơ chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Chưa kịp để cậu hồi thần thì Tần Viễn đã dùng tay tóm lấy cổ họng cậu với một lực khá mạnh. Giọng nói như gằn ra từ kẽ răng, trầm đục mà không có lấy một chút ấm áp nào.

"Nói... Là ai sai mày đến"

" Khặc... Tôi không..." Thể lực thân thể này quá yếu Dạ Phàm ngay cả chút phản kháng cũng không làm ra được, nói cũng không ra hơi chỉ có thể cố gắng hết sức để hô hấp.

Tần Viễn có lẽ cũng không muốn nghe câu trả lời từ cậu mà muốn tự mình tìm hiểu hơn. Tầng áo tắm mỏng manh trên người cậu bị hắn kéo nút thắt một cái liền tụt xuống để lộ ra thân thể bên trong.

Tần Viễn có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy lồng ngực cậu, Dạ Phàm từ lúc bắt đầu chỉ nâng cao chỉ số của khuôn mặt. Cơ thể này vẫn giữ nguyên trạng giống hệt với chủ cũ thân thể này, nói nhẹ nhàng thì là gầy guộc mà nói thẳng ra thì giống với người bị suy dinh dưỡng. Lồng ngực lộ xương sườn, dưới bụng bằng phẳng thậm chí lúc hít thở còn hơi hóp vào, làn da xanh xao tái nhợt không có sức sống. Cơ thể ốm đến mức có thể so với một đứa trẻ 13,14 tuổi hiện tại.

Tay Tần Viễn bất giác thả lỏng ra đôi chút. Nhưng vẫn không thả ra hoàn toàn, ánh mắt dừng trên cơ thể cậu muốn tìm ra vết tích xem đêm qua hai người có thật sự "lăn giường" hay không? Dạ Phàm lúc này cũng rất hốt hoảng, đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy hoảng sợ như vậy. Ánh mắt Tần Viễn rà quét trên người càng làm cậu lạnh gáy. Hai tay cật lực bấu lấy cánh tay rắn chắc không buông của Tần Viễn.

"Thả tôi ra, có lẽ anh đã hiểu lầm gì đó rồi"

Thế nhưng căn phòng rơi vào sự im lặng đáng sợ, Tần Viễn không trả lời. Vài giây sau liền lật úp cả thân thể cậu lại.

"Á" Dạ Phàm bất ngờ hét lên lại thấy nửa thân dưới của mình chợt bị lạnh. Tần Viễn cư nhiên lật áo tắm của cậu lên, Dạ Phàm ở tư thế cực kì xấu hổ đưa mông lên cao, phơi bày mọi thứ trước mắt hắn. Thế mà Tần Viễn ngay cả lông mày cũng không hề nhíu lại dù chỉ một ít.

"Khoan đã, Anh... Anh định làm gì?" Dạ Phàm rất muốn ngẩng đầu nhưng lại bị một cánh tay rắn rỏi giữ chặt, mặt úp xuống gối đoạn sau liền thanh âm ú ớ không rõ ràng. Lúc này cậu chỉ hận tại sao thể lực của bản thân lại yếu kém đến như vậy.

Lối vào hậu huyệt tiếp xúc với không khí co rụt lại, bỗng nhiên bị một vật thể lạ tiếp cận, là ngón tay của Tần Viễn đang tiến sâu vào bên trong.

"Ách...đừng..." Dạ Phàm cố gắng vẫy vùng cơ thể, có lẽ Tần Viễn thấy phiền nên dùng cơ bắp chân của mình đè chân cậu lại, cơ thể hai người không tránh được sự co sát.

Đáng giận hơn là cậu cảm thấy được hình như phía bên dưới của mình có xu hướng "cứng" lên rồi. Dạ Phàm cắn răng, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ sắp tràn ra khỏi miệng.

Lúc này ngón tay thứ hai của Tần Viễn cũng đã tiến nhập vào bên trong.

Mới chỉ vài phút nhưng Dạ Phàm cảm giác như đã trải qua một thế kỉ vậy. Dù trước kia chưa từng quan hệ với nam nhân nào nhưng cũng hiểu qua đôi chút. Nhưng cậu chỉ không hiểu tại sao hắn lại làm vậy với mình.

Hai ngón tay rút ra khỏi mông Dạ Phàm trước, Tần Viễn vẫn như cũ không nói không rằng nhưng cánh tay dè nặng trên đầu cậu rốt cuộc đã thả ra.

Dạ Phàm như được đặc xá, gấp rút che lại thân thể của mình, thân hình nho nhỏ nép vào góc giường. Từ góc độ của Tần Viễn nhìn vào có thể thấy cậu đang kịch liệt run rẩy.

Tần Viễn nhìn hai ngón tay trống trơn của mình đột nhiên có chút tiếc nuối cảm giác vừa rồi, thế nhưng hắn cũng rất nhanh tỉnh táo lại. Dù hai người không phát sinh quan hệ nhưng đêm dài như vậy, những loại chuyện khác hắn đều đã nghĩ đến.

"Là kẻ nào phái cậu tới, nếu khai thật thì tôi sẽ tạm bỏ qua cho cậu"

Dạ Phàm thấy hắn cố chấp như vậy lông mày nhăn lại ngày càng sâu, ngón tay siết chặt ga giường đến trắng bệt.

"Anh không nói không rằng liền nhận định như vậy, nếu anh thật sự oan uổng tôi thì anh xử lý thế nào về sự tổn thất tinh thần này hả?"

"Cậu biết có bao nhiêu người mỗi ngày đều muốn leo lên giường tôi không hả? tổn thất tinh thần ư?, hừ"

Tần Viễn hừ lạnh, cũng không phải hắn nói ngoa, rất nhiều nữ nhân lẫn nam nhân luôn dùng vài thủ đoạn, thậm chí Tần Viễn có vài lần từng bị ảnh hưởng cơ thể nghiêm trọng. Không chỉ bò lên giường, bọm họ còn dám lấy **** ***** của hắn đem đi bán với giá cao, đó là lí do Tần Viễn hành động cực đoan như vậy. Đương nhiên hắn không có khả năng giải thích cho Dạ Phàm hiểu và cũng không muốn giải thích.

Dạ Phàm biết bản thân không thể đối đầu với Tần Viễn được cũng không có cứng đầu nữa. Miễn cưỡng nhịn xuống kì quái ở thân dưới, Dịch chuyển cơ thể đến đầu giường lấy từ trong hộc tủ ra chiếc điện thoại của người phụ nữ kia thảy qua chỗ Tần Viễn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện