"Dạ Phàm bừng mở mắt giống như vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ dài vậy. Chỉ là ánh mắt không còn sự ngây thơ thuần túy vốn có nữa rồi. Cậu quan sát một chút thì phát hiện mình đang ở bệnh viện, tay đang cắm kim truyền dịch.
Cánh cửa bị đẩy ra, Dạ Phàm còn nghìa bác sĩ nhưng không ngờ lại là một người hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở đây nhất.
"Tỉnh rồi à" Vừa nói hắn vừa nhấn nút thông báo cho bác sĩ.
Dạ Phàm rất nhanh lấy lại tỉnh táo
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Người quen của ông tôi gọi đến bảo cậu té xỉu. Ông ấy không đi được nên sai tôi đi" Đơn giản giải thích qua, ở nơi Dạ Phàm không thấy được, hai ngón tay trong túi quần Tần Viễn thỉnh thoảng ngọ nguậy. Lần trước đã thấy rồi, còn bồi bổ cho cậu ta một bữa, không nghĩ lại yếu như vậy mới qua mấy hôm cư nhiên lại ngất xỉu.
Dạ Phàm nghĩ nếu là trong công viên thì hẳn chỉ có mấy cô chú tập dưỡng sinh là thân thiết với cả hai người.
Hai người không nói gì thêm, đợi một lát bác sĩ đã đến, có thể kết luận lại được những chứng bệnh của Dạ Phàm lại thành một danh sách: Suy dinh dưỡng lâu ngày, Sức khỏe bị lao lực, Hạ huyết áp, Thiếu ngủ trầm trọng và thiếu máu.
Bác sĩ đề nghị ở lại tịnh dưỡng một tuần.
Tần Viễn nghe tới đâu là chân mày nhíu lại tới đó. Hắn thật hoài nghi con người này như thế nào sống được đến hiện tại.
Dạ Phàm thì bình tĩnh hơn nhiều, tình trạng sức khỏe này đợi sau khi cậu tăng chỉ số lên sẽ được cải thiện theo nên cũng không quá lo lắng. Nếu không thì cứ trừ ít tích phân mua thuốc tăng thể lực gì đó. Biểu tình lãnh đạm này thu vào trong mắt Tần Viễn lại thành "ch.ế.t lặng" cậu dù đã biết tất cả nhưng vẫn phải đành chấp nhận số phận.
Cậu cũng không nghĩ ở lại bệnh viện lâu như vậy, thứ nhất là thân thể này như thế nào cậu biết rõ, dù tịnh dưỡng cũng không tốt lên được. Thứ hai là không có đủ chi phí nhìn các thiết bị hiện đại ở đây Dạ Phàm nghĩ hẳn là cậu đang ở trong phòng loại tốt của bệnh viện rồi.
Dạ Phàm còn mãi suy nghĩ thì Tần Viễn bất ngờ đưa màn hình điện thoại đến gần mặt cậu.
"Tiểu Phàm sức khỏe thế nào rồi?" Là ông nội Tần.
"Dạ, vâng con khoẻ như trâu đấy ạ, ông không cần lo lắng" Dạ Phàm vỗ vỗ bắp tay, gồng lên con chuột nhỏ xíu chọc ông Thông vui vẻ.
Dạ Phàm muốn giấu nhưng Tần Viễn lại không có cái ý tứ này. Hắn đem một lượt lời của bác sĩ nói khi nãy tường thuật lại hết không sót một chữ. Bình thường hắn hay phải học lời thoại nên đem trí nhớ luyện không tồi, nhiêu đó thì tính là gì.
Nói xong Tần Viễn thản nhiên đối diện với ánh mắt cậu, hắn rõ ràng đọc được hai chữ từ khẩu hình môi kia "Nhiều chuyện!". Ngoài ba mẹ thì Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác mắng thẳng mặt, thế nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy tức giận mà buồn cười nhiều hơn. Nhìn Dạ Phàm như con cún ngoan ngoãn không thể từ chối bất kì điều gì ông Tần Thông nói ra.
"Con phải ở bệnh viện nghỉ ngơi hai tuần đấy, ta sẽ cho người đến kiểm tra thường xuyên, không được lén trốn!"
Dạ Phàm không thể làm gì khác là nhận mệnh nằm bẹp xuống giường.
Cậu cũng không thể nào hơn mười mấy ngày đều nằm trên giường đành lén lúc ban đêm chạy vào không gian luyện tập kĩ năng.
"Chào lão sư" giờ đã quen nên Dạ Phàm chỉ coi hình ảnh kia là một vị giáo viên nghiêm khắc mà thôi, dù bị đánh đúng là thật đau.
"Ai cho phép em vẫy tay kiểu đó hả, lễ độ đâu rồi. Em có biết bất cứ cử chỉ kính trọng nào cũng làm tăng khí chất của bản thân lên không? Chào lại.."
Dạ Phàm vừa mới vào chỉ nói được mấy chữ đã bị mắng xối xả. Rốt cuộc bị đạp ra ngoài cửa và phải chào hỏi lại đàng hoàng. 5 phút sau, sau khi nhận được sự công nhận của giáo viên cậu mới thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Mọi thứ chưa dừng lại ở đó.
"Được rồi, bài học tiếp theo của chúng ta là đài từ. Cho tôi biết em hiểu thế nào về đài từ"
Dạ Phàm không có nhiều kiến thức về người nổi tiếng, những gì bọn họ học cậu càng không rõ lắm. Liền giải thích theo kiểu tiếng anh
"A? Nó là... Cách nhấn nhá trong câu từ...?"
Còn chưa nói hết câu cậu đã bị đánh một roi, mông liền tê dại một mảng
"Sai! Nghe cho rõ đây. Đài từ cách diễn viên phát âm, nhả chữ, thông qua ngữ điệu của bản thân để thể hiện cảm xúc qua lời thoại. Điều này giúp họ nhập vai tốt hơn và cũng dễ khiến khán giả đồng cảm với nhân vật"
"Giới trẻ bây giờ quá tập trung vào vẻ ngoài, thoại được vài ba câu đã hụt hơi không nói, có 10 câu thoại thì lồng tiếng hết 9 câu. Đây vốn là kĩ năng cơ bản nhất của người diễn viên, trừ trường hợp bất đắc dĩ nếu không cậu không được sử dụng lồng tiếng, nghe rõ không"
Giáo viên vừa nói vừa vung gậy gỗ trong tay
Dạ Phàm cảm giác mình vừa trở về cấp 2 vậy, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng chăm chú nghe giảng "Dạ rõ rồi ạ"
"Tốt, đầu tiên chúng ta sẽ học lấy hơi từ bụng sau đó là cách đọc lời thoại trong kịch bản..."
Tiếp đó Dạ Phàm vừa tịnh dưỡng vừa học tập rốt cuộc nâng kĩ năng diễn xuất lên 10%. Số tích phân hiện tại: 360.
Ting Ting Ting... Warning... Cốt truyện sắp bắt đầu, cốt truyện sắp bắt đầu"
Dạ Phàm đang ngủ ngon phải bật dậy vì tiếng còi ầm ĩ trong đầu. Cậu vuốt mặt, gãi gãi mái tóc rối bời, hai mí mắt vẫn còn díp lại với nhau.
"Nhiệm vụ phó tuyến: Ngăn cản Bạch Phong Tịch gặp mặt Lâm Hạc Hiên, thời hạn: 3 tiếng. Hình phạt: Thu hút xui xẻo 2 ngày. Phần thưởng: 6 điểm chỉ số, 60 tích phân"
Dạ Phàm nghe tới phần thưởng cũng tỉnh táo hơn một chút. Lúc lục tìm lại kí ức về vị tổng tài này Dạ Phàm phát hiện cậu không nhớ quá nhiều thông tin về người này. Có lẽ vì ngay từ đầu khi đọc truyện cậu đã không thích tên công chính này nên những phần giới thiệu cậu đều bỏ qua không đọc. Dạ Phàm đảo mắt, tìm cách moi móc thông tin từ hệ thống.
"Này hệ thống mày gửi cho tao ít thông tin của Lâm Hạc Hiên đi"
"Kí chủ có thể bỏ ra 500 tích phân để mua thông tin chi tiết"
Dạ Phàm thụt lưỡi, đắt như vậy?
"Mày nghĩ lại xem, nếu không hiểu rõ Lâm Hạc Hiên làm sao có thể ngăn cản cốt truyện xảy ra đây?"
Dạ Phàm lăn qua lăn lại cả tiếng đồng hồ hệ thống vẫn rất đanh thép
"Thông tin thì không có khả năng nhưng hệ thống sẽ hộ trợ cho cậu địa điểm có thể gặp được Lâm Hạc Hiên"
Trong sách ở đoạn này miêu tả thực sự rất giản lược, đơn giản chỉ nói là một con hẻm nhỏ Lâm Hạc Hiên bị kẻ thù chặn đường. Sau đó Bạch Phong Tịch chưa trọng sinh đi qua tình cờ gập phải công chính thương tích đầy mình nên mới đem về chăm sóc.
Đạt được kết quả mong muốn cậu từ bỏ làm phiền hệ thống, khoác áo ngoài rồi rời khỏi bệnh viện.
Trên taxi cậu lên mạng tra thông tin của Lâm Hạc Hiên, mặc dù không phải hoàn toàn là người trong giới showbiz nhưng cũng có một số dữ liệu cơ bản.
Lâm Hạc Hiên, 26 tuổi, giám đốc điều hành giải trí Phong Hành sau đó, không có sau đó nữa ngoài một tấm hình có vẻ như được lấy ra từ cuộc họp cổ đông. Hình chụp có rất nhiều người nhưng người duy nhất gây được sự chú ý của người khác nhất Dạ Phàm nghĩ chính là người nọ. Trong hình khá gầy, ngũ quan đoan chính, nhưng không chụp cận mặt nên không thấy rõ đường nét. Dạ Phàm vẫn lờ mờ nhận ra được người nọ khá anh tuấn.
Dừng lại ở địa điểm hệ thống đưa, sau khi xác định đám kẻ thù của Lâm Hạc Hiên đi hết rồi Dạ Phàm mới tiến lại gần.
Hệ thống cũng không gian dối, Dạ Phàm vừa bước vài bước đã thấy một người toàn thân đầy máu ngồi vật vờ dựa vào tường không rõ sống chết. Nếu là Dạ Phàm trước kia có lẽ đã mất bình tĩnh nhưng sau lần trải qua ảo cảnh đáng sợ kia, "Dạ Phàm" hiện tại giống như vừa được thức tỉnh vậy. Đối với hiện trường ngổn ngang trước mắt cũng chỉ là chớp mắt một cái, lấy khẩu trang từ trong túi ra mà đeo lên. Vì Mùi máu pha lẫn mùi rác thải tạo ra hỗn hợp mùi hương quả thật rất khó chịu.
Vì để làm như kiểu bất ngờ phát hiện Lâm Hạc Hiên bất tỉnh nhân sự ở đây, Dạ Phàm đã đuổi tài xế lúc nãy về và sau đó gọi đến một người khác. Cậu đã xém bị từ chối khi bác tài thấy cậu vác một tên máu me toàn thân lên xe. Dạ Phàm đã phải bo thêm tiền cho tài xế và giải thích thêm rằng người nọ gặp tai nạn cần phải đến bệnh viện gấp. Mặc dù tiếc đứt ruột túi tiền nho nhỏ của mình Dạ Phàm vẫn không thể không giả vờ mỉm cười.
Cánh cửa bị đẩy ra, Dạ Phàm còn nghìa bác sĩ nhưng không ngờ lại là một người hoàn toàn không có khả năng xuất hiện ở đây nhất.
"Tỉnh rồi à" Vừa nói hắn vừa nhấn nút thông báo cho bác sĩ.
Dạ Phàm rất nhanh lấy lại tỉnh táo
"Tại sao anh lại ở đây?"
"Người quen của ông tôi gọi đến bảo cậu té xỉu. Ông ấy không đi được nên sai tôi đi" Đơn giản giải thích qua, ở nơi Dạ Phàm không thấy được, hai ngón tay trong túi quần Tần Viễn thỉnh thoảng ngọ nguậy. Lần trước đã thấy rồi, còn bồi bổ cho cậu ta một bữa, không nghĩ lại yếu như vậy mới qua mấy hôm cư nhiên lại ngất xỉu.
Dạ Phàm nghĩ nếu là trong công viên thì hẳn chỉ có mấy cô chú tập dưỡng sinh là thân thiết với cả hai người.
Hai người không nói gì thêm, đợi một lát bác sĩ đã đến, có thể kết luận lại được những chứng bệnh của Dạ Phàm lại thành một danh sách: Suy dinh dưỡng lâu ngày, Sức khỏe bị lao lực, Hạ huyết áp, Thiếu ngủ trầm trọng và thiếu máu.
Bác sĩ đề nghị ở lại tịnh dưỡng một tuần.
Tần Viễn nghe tới đâu là chân mày nhíu lại tới đó. Hắn thật hoài nghi con người này như thế nào sống được đến hiện tại.
Dạ Phàm thì bình tĩnh hơn nhiều, tình trạng sức khỏe này đợi sau khi cậu tăng chỉ số lên sẽ được cải thiện theo nên cũng không quá lo lắng. Nếu không thì cứ trừ ít tích phân mua thuốc tăng thể lực gì đó. Biểu tình lãnh đạm này thu vào trong mắt Tần Viễn lại thành "ch.ế.t lặng" cậu dù đã biết tất cả nhưng vẫn phải đành chấp nhận số phận.
Cậu cũng không nghĩ ở lại bệnh viện lâu như vậy, thứ nhất là thân thể này như thế nào cậu biết rõ, dù tịnh dưỡng cũng không tốt lên được. Thứ hai là không có đủ chi phí nhìn các thiết bị hiện đại ở đây Dạ Phàm nghĩ hẳn là cậu đang ở trong phòng loại tốt của bệnh viện rồi.
Dạ Phàm còn mãi suy nghĩ thì Tần Viễn bất ngờ đưa màn hình điện thoại đến gần mặt cậu.
"Tiểu Phàm sức khỏe thế nào rồi?" Là ông nội Tần.
"Dạ, vâng con khoẻ như trâu đấy ạ, ông không cần lo lắng" Dạ Phàm vỗ vỗ bắp tay, gồng lên con chuột nhỏ xíu chọc ông Thông vui vẻ.
Dạ Phàm muốn giấu nhưng Tần Viễn lại không có cái ý tứ này. Hắn đem một lượt lời của bác sĩ nói khi nãy tường thuật lại hết không sót một chữ. Bình thường hắn hay phải học lời thoại nên đem trí nhớ luyện không tồi, nhiêu đó thì tính là gì.
Nói xong Tần Viễn thản nhiên đối diện với ánh mắt cậu, hắn rõ ràng đọc được hai chữ từ khẩu hình môi kia "Nhiều chuyện!". Ngoài ba mẹ thì Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác mắng thẳng mặt, thế nhưng không hiểu sao lại không cảm thấy tức giận mà buồn cười nhiều hơn. Nhìn Dạ Phàm như con cún ngoan ngoãn không thể từ chối bất kì điều gì ông Tần Thông nói ra.
"Con phải ở bệnh viện nghỉ ngơi hai tuần đấy, ta sẽ cho người đến kiểm tra thường xuyên, không được lén trốn!"
Dạ Phàm không thể làm gì khác là nhận mệnh nằm bẹp xuống giường.
Cậu cũng không thể nào hơn mười mấy ngày đều nằm trên giường đành lén lúc ban đêm chạy vào không gian luyện tập kĩ năng.
"Chào lão sư" giờ đã quen nên Dạ Phàm chỉ coi hình ảnh kia là một vị giáo viên nghiêm khắc mà thôi, dù bị đánh đúng là thật đau.
"Ai cho phép em vẫy tay kiểu đó hả, lễ độ đâu rồi. Em có biết bất cứ cử chỉ kính trọng nào cũng làm tăng khí chất của bản thân lên không? Chào lại.."
Dạ Phàm vừa mới vào chỉ nói được mấy chữ đã bị mắng xối xả. Rốt cuộc bị đạp ra ngoài cửa và phải chào hỏi lại đàng hoàng. 5 phút sau, sau khi nhận được sự công nhận của giáo viên cậu mới thở phào nhẹ nhõm nhưng cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Mọi thứ chưa dừng lại ở đó.
"Được rồi, bài học tiếp theo của chúng ta là đài từ. Cho tôi biết em hiểu thế nào về đài từ"
Dạ Phàm không có nhiều kiến thức về người nổi tiếng, những gì bọn họ học cậu càng không rõ lắm. Liền giải thích theo kiểu tiếng anh
"A? Nó là... Cách nhấn nhá trong câu từ...?"
Còn chưa nói hết câu cậu đã bị đánh một roi, mông liền tê dại một mảng
"Sai! Nghe cho rõ đây. Đài từ cách diễn viên phát âm, nhả chữ, thông qua ngữ điệu của bản thân để thể hiện cảm xúc qua lời thoại. Điều này giúp họ nhập vai tốt hơn và cũng dễ khiến khán giả đồng cảm với nhân vật"
"Giới trẻ bây giờ quá tập trung vào vẻ ngoài, thoại được vài ba câu đã hụt hơi không nói, có 10 câu thoại thì lồng tiếng hết 9 câu. Đây vốn là kĩ năng cơ bản nhất của người diễn viên, trừ trường hợp bất đắc dĩ nếu không cậu không được sử dụng lồng tiếng, nghe rõ không"
Giáo viên vừa nói vừa vung gậy gỗ trong tay
Dạ Phàm cảm giác mình vừa trở về cấp 2 vậy, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng chăm chú nghe giảng "Dạ rõ rồi ạ"
"Tốt, đầu tiên chúng ta sẽ học lấy hơi từ bụng sau đó là cách đọc lời thoại trong kịch bản..."
Tiếp đó Dạ Phàm vừa tịnh dưỡng vừa học tập rốt cuộc nâng kĩ năng diễn xuất lên 10%. Số tích phân hiện tại: 360.
Ting Ting Ting... Warning... Cốt truyện sắp bắt đầu, cốt truyện sắp bắt đầu"
Dạ Phàm đang ngủ ngon phải bật dậy vì tiếng còi ầm ĩ trong đầu. Cậu vuốt mặt, gãi gãi mái tóc rối bời, hai mí mắt vẫn còn díp lại với nhau.
"Nhiệm vụ phó tuyến: Ngăn cản Bạch Phong Tịch gặp mặt Lâm Hạc Hiên, thời hạn: 3 tiếng. Hình phạt: Thu hút xui xẻo 2 ngày. Phần thưởng: 6 điểm chỉ số, 60 tích phân"
Dạ Phàm nghe tới phần thưởng cũng tỉnh táo hơn một chút. Lúc lục tìm lại kí ức về vị tổng tài này Dạ Phàm phát hiện cậu không nhớ quá nhiều thông tin về người này. Có lẽ vì ngay từ đầu khi đọc truyện cậu đã không thích tên công chính này nên những phần giới thiệu cậu đều bỏ qua không đọc. Dạ Phàm đảo mắt, tìm cách moi móc thông tin từ hệ thống.
"Này hệ thống mày gửi cho tao ít thông tin của Lâm Hạc Hiên đi"
"Kí chủ có thể bỏ ra 500 tích phân để mua thông tin chi tiết"
Dạ Phàm thụt lưỡi, đắt như vậy?
"Mày nghĩ lại xem, nếu không hiểu rõ Lâm Hạc Hiên làm sao có thể ngăn cản cốt truyện xảy ra đây?"
Dạ Phàm lăn qua lăn lại cả tiếng đồng hồ hệ thống vẫn rất đanh thép
"Thông tin thì không có khả năng nhưng hệ thống sẽ hộ trợ cho cậu địa điểm có thể gặp được Lâm Hạc Hiên"
Trong sách ở đoạn này miêu tả thực sự rất giản lược, đơn giản chỉ nói là một con hẻm nhỏ Lâm Hạc Hiên bị kẻ thù chặn đường. Sau đó Bạch Phong Tịch chưa trọng sinh đi qua tình cờ gập phải công chính thương tích đầy mình nên mới đem về chăm sóc.
Đạt được kết quả mong muốn cậu từ bỏ làm phiền hệ thống, khoác áo ngoài rồi rời khỏi bệnh viện.
Trên taxi cậu lên mạng tra thông tin của Lâm Hạc Hiên, mặc dù không phải hoàn toàn là người trong giới showbiz nhưng cũng có một số dữ liệu cơ bản.
Lâm Hạc Hiên, 26 tuổi, giám đốc điều hành giải trí Phong Hành sau đó, không có sau đó nữa ngoài một tấm hình có vẻ như được lấy ra từ cuộc họp cổ đông. Hình chụp có rất nhiều người nhưng người duy nhất gây được sự chú ý của người khác nhất Dạ Phàm nghĩ chính là người nọ. Trong hình khá gầy, ngũ quan đoan chính, nhưng không chụp cận mặt nên không thấy rõ đường nét. Dạ Phàm vẫn lờ mờ nhận ra được người nọ khá anh tuấn.
Dừng lại ở địa điểm hệ thống đưa, sau khi xác định đám kẻ thù của Lâm Hạc Hiên đi hết rồi Dạ Phàm mới tiến lại gần.
Hệ thống cũng không gian dối, Dạ Phàm vừa bước vài bước đã thấy một người toàn thân đầy máu ngồi vật vờ dựa vào tường không rõ sống chết. Nếu là Dạ Phàm trước kia có lẽ đã mất bình tĩnh nhưng sau lần trải qua ảo cảnh đáng sợ kia, "Dạ Phàm" hiện tại giống như vừa được thức tỉnh vậy. Đối với hiện trường ngổn ngang trước mắt cũng chỉ là chớp mắt một cái, lấy khẩu trang từ trong túi ra mà đeo lên. Vì Mùi máu pha lẫn mùi rác thải tạo ra hỗn hợp mùi hương quả thật rất khó chịu.
Vì để làm như kiểu bất ngờ phát hiện Lâm Hạc Hiên bất tỉnh nhân sự ở đây, Dạ Phàm đã đuổi tài xế lúc nãy về và sau đó gọi đến một người khác. Cậu đã xém bị từ chối khi bác tài thấy cậu vác một tên máu me toàn thân lên xe. Dạ Phàm đã phải bo thêm tiền cho tài xế và giải thích thêm rằng người nọ gặp tai nạn cần phải đến bệnh viện gấp. Mặc dù tiếc đứt ruột túi tiền nho nhỏ của mình Dạ Phàm vẫn không thể không giả vờ mỉm cười.
Danh sách chương