Lúc Tần Viễn vừa cầm đũa lên thì ông nội Tần mở miệng trước
“Ngay cả lí do về trễ cũng không muốn nói à?”
Tay Tần Viễn khựng lại, khuôn mặt đạm bạc không có quá nhiều cảm xúc chỉ đơn giản trần thuật
“Cháu đi dự sự kiện ở thành phố khác không kịp chạy về”
Nhắc đến công việc của Tần Viễn, ông nội Tần càng biểu thị sự không hài lòng. Tần Viễn từ sớm đã bộc lộ thiên phú về kinh doanh nhưng không rõ tại sao lại rẽ hướng sang giới giải trí. Điều này luôn là điều ông canh cánh trong lòng. Cho nên lúc trở thành diễn viên Tần Viễn chưa bao giờ tiết lộ thân thế thật sự của mình trước báo chí hay fan hâm mộ.
“Sự kiện quan trọng như vậy, vài đồng bạc lẻ đó 10 phút ta đã có thể kiếm lại được”
“Là sự kiện nhận giải, phần thưởng quý hơn tiền bạc vật chất”
Dạ Phàm vốn không muốn chen vào chuyện nhà người ta nhưng mắt thấy 2 người càng nói càng căng. Suy nghĩ Lựa lời rất lâu mới lên tiếng
“Gần đây con có đi đóng phim, cảm thấy đây là một nghề khá thú vị đấy ạ!”
Ông nội Tần nghe vậy cũng khá bất ngờ. Bởi vì nhìn Dạ Phàm không hề giống loại người sẽ thích ánh đèn sân khấu hay muốn được mọi người vây quanh. Cậu cũng không phải kiểu sẽ quá chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.
Tần Viễn đang gấp thức ăn cũng ngừng lại nghe cậu nói, ánh mắt nhìn Dạ Phàm dường như có tia sáng nhưng tiếc là cậu không nhìn thấy được.
Tần Nghị vốn định bỏ chạy khỏi “chiến trường” nghe được lời này cũng cảm thấy thú vị mà dừng lại động tác.
Mỗi người một loại biểu cảm khác nhau, mà Nhất Thiên nghe được cũng ngừng ăn, hào hứng kể với mọi người
“Lúc trước có xem được tạp chí của anh chú chụp, phải nói là cực kỳ đẹp luôn ấy”
Trẻ em đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, nó chỉ muốn khoe khoang với những người khác là nó biết được nhiều thứ.
Lần này là đến lượt Dạ Phàm bất ngờ
“Biết nhiều thế cơ đấy, Con như thế nào xem được? Hửm” cậu vừa véo 2 cái má bầu bĩnh của cậu nhóc vừa hỏi.
Vốn chuyện không có gì cho đến khi Tần Viễn thấy Ánh mắt lén lút của Nhất Thiên cứ hướng về phía mình. Hắn nâng mi, cứ cảm thấy có chuyện không ổn. Chưa kịp phản ứng thì cậu nhóc đã nhanh miệng trước
Quả nhiên
Tần Nhất Thiên lập tức miệng nhanh hơn não nói sạch
“Con nhìn thấy ở chỗ của chú nhỏ đó ạ”
Dạ Phàm kinh ngạc hỏi ngược lại, khoé mắt cũng không nhịn được mà khẽ nhìn qua chỗ Tần Viễn, quan sát biểu cảm của hắn
“Con khẳng định là thấy được ở nơi của chú nhỏ con?”
Rất tiếc là trình độ diễn xuất của hắn quá tốt Dạ Phàm không nhìn ra cái gì. Chỉ thấy người nọ bình tĩnh đối mắt với cậu.
Nhất Thiên nghe vậy bĩu môi, bày ra bộ dáng ông cụ non
“Mắt của con rất tốt đấy, không bao giờ có chuyện nhìn lầm đâu, con còn lật ra đọc 2,3 lần nữa cơ”
Tần Nghị lại rất hào hứng chen vào góp vui
“Ồ, từ khi nào em lại có hứng thú đọc tạp chí vậy, trước đây anh chưa từng thấy đấy”
Thế nhưng Tần Viễn còn chưa nói gì thì ông nội Tần đã nghiêm khắc cắt ngang.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
2. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
3. Không Thể Buông Tay Anh
4. Nhật Ký Giám Sát Trà Xanh
=====================================
“Bữa ăn nên kết thúc được rồi đấy, xong rồi thì Tiểu Phàm theo ông lên lầu 1 chút”
Dạ Phàm ngơ ngác đi theo phía sau ông nội Tần
Bình thường ông vẫn hay chống gậy nhưng không dùng đến nhiều, đến hôm nay cùng đi lên lầu Dạ Phàm mới thấy tay chống gậy của ông hơi run. Nhưng mắt thấy long không muốn giúp đỡ Cậu cũng chỉ có thể theo sau quan sát
“Lại đây ngồi nào”
Dạ Phàm vừa đặt mông lên ghế ông đã đặt câu hỏi, bầu không khí có vẻ như rất nghiêm túc
“Con thực sự muốn tiến vào giới giải trí,?”
Dạ Phàm gật đầu khẳng định
“Vâng ạ”
“Không phải vì hứng thú nhất thời hay là cảm thấy làm người nổi tiếng mau kiếm được tiền chứ?”
Ông Tần xem như có biết một chút về hoàn cảnh gia đình của Dạ Phàm. Việc phái người đi điều tra Không phải là vì nghi ngờ cậu hay gì, chỉ là muốn có thông tin vòng quen biết xung quanh mình. Đây là thói quen được tôi luyện qua bao nhiêu năm tháng lăn lộn trên thương trường.
Dạ Phàm có chút bất ngờ khi lần đầu tiên ông hỏi đến việc cá nhân của mình. Dù thân thiết nhưng dù sao cũng là người ngoài, trước giờ Dạ Phàm không hề tâm sự với ông những khó khăn mà cậu đã gặp phải.
“Không phải như vậy đâu ạ, con rất nghiêm túc muốn tiếp tục học diễn xuất. Cảm giác được hoá thân thành 1 nhân vật hoàn toàn khác thực sự làm con rất thích thú” Dạ Phàm cũng lựa lời mà trả lời, đây cũng không phải hoàn toàn là nói dối vì đúng thật sau khi được dạy về nghệ thuật biểu diễn cậu cảm thấy rất có hứng thú với nó.
Ngừng 1 chút ông nội Tần tiếp lời
“Showbiz có rất nhiều cám dỗ, con nghĩ bản thân sẽ không bao giờ sa chân vào đó chứ?”
Có lẽ vì có 1 đứa cháu như Tần Viễn nên tâm trạng của ông lúc này khá phức tạp, đúng là ông khá có thiện cảm đứa nhỏ này, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
“Con đã tự thân vận động mấy năm nay rồi, vất vả thêm một thời gian nữa cũng không sao. Vả lại con cũng sẽ không bao giờ bán đứng lòng tự trọng của mình” Dạ Phàm nhìn ông giọng chắc nịch mà khẳng định “Ông cứ yên tâm”
Lát sau ông nội Tần chống gậy rời đi. Cuộc hội thoại cứ như vậy mà kết thúc.
Dạ Phàm ngồi ngẩn người 1 lúc mới bước xuống lầu thì thấy Tần Viễn vẫn chưa rời đi, không biết có phải là đang đợi cậu hay không.
Khi biết được Tần Viễn mua tạp chí ủng hộ mình tâm trạng Dạ Phàm khá bối rối có chút không biết đối mặt với hắn như thế nào.
Tần Viễn chỉ vào ghế sô pha đối diện ý bảo Dạ Phàm ngồi xuống. Đợi cậu yên vị mới hỏi
“Cậu đang đóng phim?”
“À, đúng vậy”
“Bộ phim tên gì? Đạo diễn là ai?”
Dạ Phàm “…” Đột nhiên tra hỏi nhiều như vậy? Giống như đọc được biểu cảm khuôn mặt của cậu, Tần Viễn rất bình tĩnh nói ra cái cớ đã được chuẩn bị sẵn, nói dối thậm chí chân mày còn không nhấc
“Là ông nội muốn hỏi cậu”
Dạ Phàm nghe vậy mới thư giãn hơn đôi chút. Tần Viễn thích cậu hẳn là chuyện không có khả năng đi, bình thường nhịn không mắng cậu đã là may mắn lắm rồi.
Có lẽ dư âm mối tình đời trước, Dạ Phàm có kí ức rất không tốt đối với chuyện yêu đương. Vả lại Hiện tại cậu còn quá nhiều thứ phải lo lắng, nên càng không có ý định muốn tiến tới với bất kỳ ai.
Dạ Phàm lần lượt trả lời từng câu hỏi của Tần Viễn, có chút cảm giác giống như đi phỏng vấn vậy.
“Trương Nhất Sơn sao? Chưa từng nghe qua, cậu khẳng định bản thân không bị lừa chứ?”
Sao cậu có cảm giác Tần Viễn đang khinh bỉ cậu vậy? Là lo lắng cậu bị lừa hay nghĩ cậu dễ bị lừa đảo?
“Những đạo diễn mà ảnh đế từng nghe tên qua khẳng định đều là đạo diễn tên tuổi lớn, tôi làm sao có cơ hội được làm việc với bọn họ chứ?”
“Sau này sẽ có cơ hội”
Giọng Tần Viễn gần như nhỏ đến mức Dạ Phàm súyt nữa không nghe rõ được. Suy nghĩ 1 chút cậu vẫn đáp lời
“Mong rằng sẽ có ngày đó”<code> "Đi mà, giúp anh lần này với nhé! Nhé! Hôm nay nhà anh có việc nhưng đã dùng hết số ngày nghỉ cho phép rồi. Nếu không làm ca này ông chủ sẽ đuổi anh mất" "Công việc có dễ làm không?" "Đơn giản lắm" Đàn anh tiểu Lưu liên tục gật đầu khẳng định Dưới sự nài nỉ ăn vạ không ngừng nghỉ của đàn anh tiểu Lưu Dạ Phàm rốt cuộc đồng ý. Được rồi, Dạ Phàm muốn chửi thề... Đơn giản cái con k.hỉ. Dạ Phàm mặc đồng phục quán bar nhanh tay dọn vỏ chai rượu rỗng, đồng thời né tránh bàn tay đang cố tình muốn chạm vào mông cậu của tên khách béo ú kia. Khuôn mặt vẫn luôn phải nở nụ cười giả lả, tự dặn với lòng 'Không được đánh khách, không được đánh khách" Cuộc sống về đêm của thanh thiếu niên thời nay thật đi.ê.n loạn. Tiếng âm nhạc to đến mức nếu không kề tai nhau sẽ không nghe được người kia nói cái gì. Trên sân khấu DJ nữ mặc áo yếm khoét sâu lộ cả nửa ng.ự.c trắng tuyết không ngừng lắc lư. Dàn vũ công có cả nam lẫn nữ mặc những bộ cánh hở hang thậm chí là xuyên thấu, bọn họ vừa nhảy theo nhạc vừa đánh mắt xuống phía dưới muốn quyến rũ khách nhân. Dạ Phàm có thể thấy được Những ánh mắt như sói đói thèm thuồng đang liên tục quan sát con mồi. Cậu bắt đầu cảm thấy đau đầu, lẽ ra không nên nhận lời mới phải Nhân viên khác đặt khay rượu trước mặt Dạ Phàm, thanh âm lạnh lùng sai bảo "Bàn số 17" Ngay lúc này hệ thống đã im lặng lâu ngày đột nhiên xuất hiện thông báo "Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến Tiếp xúc gần với Lâm Hạc Hiên trong khoảng cách ít nhất 2 mét trong vòng 1 tiếng. Thời hạn: không quá nửa đêm hôm nay Hoàn thành thưởng 3 điểm chỉ số. 40 tích phân. Hình phạt: rơi vào ảo cảnh trừng phạt 24 tiếng" "Lâm Hạc Hiên? Làm sao tao biết được hắn ta đang ở đâu chứ?" "Là bàn kí chủ chuẩn bị bưng rượu lên đấy" Nói xong, không giải thích gì thêm mà lặn mất. ••••••• - Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống, bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu.</code>
“Ngay cả lí do về trễ cũng không muốn nói à?”
Tay Tần Viễn khựng lại, khuôn mặt đạm bạc không có quá nhiều cảm xúc chỉ đơn giản trần thuật
“Cháu đi dự sự kiện ở thành phố khác không kịp chạy về”
Nhắc đến công việc của Tần Viễn, ông nội Tần càng biểu thị sự không hài lòng. Tần Viễn từ sớm đã bộc lộ thiên phú về kinh doanh nhưng không rõ tại sao lại rẽ hướng sang giới giải trí. Điều này luôn là điều ông canh cánh trong lòng. Cho nên lúc trở thành diễn viên Tần Viễn chưa bao giờ tiết lộ thân thế thật sự của mình trước báo chí hay fan hâm mộ.
“Sự kiện quan trọng như vậy, vài đồng bạc lẻ đó 10 phút ta đã có thể kiếm lại được”
“Là sự kiện nhận giải, phần thưởng quý hơn tiền bạc vật chất”
Dạ Phàm vốn không muốn chen vào chuyện nhà người ta nhưng mắt thấy 2 người càng nói càng căng. Suy nghĩ Lựa lời rất lâu mới lên tiếng
“Gần đây con có đi đóng phim, cảm thấy đây là một nghề khá thú vị đấy ạ!”
Ông nội Tần nghe vậy cũng khá bất ngờ. Bởi vì nhìn Dạ Phàm không hề giống loại người sẽ thích ánh đèn sân khấu hay muốn được mọi người vây quanh. Cậu cũng không phải kiểu sẽ quá chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình.
Tần Viễn đang gấp thức ăn cũng ngừng lại nghe cậu nói, ánh mắt nhìn Dạ Phàm dường như có tia sáng nhưng tiếc là cậu không nhìn thấy được.
Tần Nghị vốn định bỏ chạy khỏi “chiến trường” nghe được lời này cũng cảm thấy thú vị mà dừng lại động tác.
Mỗi người một loại biểu cảm khác nhau, mà Nhất Thiên nghe được cũng ngừng ăn, hào hứng kể với mọi người
“Lúc trước có xem được tạp chí của anh chú chụp, phải nói là cực kỳ đẹp luôn ấy”
Trẻ em đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, nó chỉ muốn khoe khoang với những người khác là nó biết được nhiều thứ.
Lần này là đến lượt Dạ Phàm bất ngờ
“Biết nhiều thế cơ đấy, Con như thế nào xem được? Hửm” cậu vừa véo 2 cái má bầu bĩnh của cậu nhóc vừa hỏi.
Vốn chuyện không có gì cho đến khi Tần Viễn thấy Ánh mắt lén lút của Nhất Thiên cứ hướng về phía mình. Hắn nâng mi, cứ cảm thấy có chuyện không ổn. Chưa kịp phản ứng thì cậu nhóc đã nhanh miệng trước
Quả nhiên
Tần Nhất Thiên lập tức miệng nhanh hơn não nói sạch
“Con nhìn thấy ở chỗ của chú nhỏ đó ạ”
Dạ Phàm kinh ngạc hỏi ngược lại, khoé mắt cũng không nhịn được mà khẽ nhìn qua chỗ Tần Viễn, quan sát biểu cảm của hắn
“Con khẳng định là thấy được ở nơi của chú nhỏ con?”
Rất tiếc là trình độ diễn xuất của hắn quá tốt Dạ Phàm không nhìn ra cái gì. Chỉ thấy người nọ bình tĩnh đối mắt với cậu.
Nhất Thiên nghe vậy bĩu môi, bày ra bộ dáng ông cụ non
“Mắt của con rất tốt đấy, không bao giờ có chuyện nhìn lầm đâu, con còn lật ra đọc 2,3 lần nữa cơ”
Tần Nghị lại rất hào hứng chen vào góp vui
“Ồ, từ khi nào em lại có hứng thú đọc tạp chí vậy, trước đây anh chưa từng thấy đấy”
Thế nhưng Tần Viễn còn chưa nói gì thì ông nội Tần đã nghiêm khắc cắt ngang.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
2. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
3. Không Thể Buông Tay Anh
4. Nhật Ký Giám Sát Trà Xanh
=====================================
“Bữa ăn nên kết thúc được rồi đấy, xong rồi thì Tiểu Phàm theo ông lên lầu 1 chút”
Dạ Phàm ngơ ngác đi theo phía sau ông nội Tần
Bình thường ông vẫn hay chống gậy nhưng không dùng đến nhiều, đến hôm nay cùng đi lên lầu Dạ Phàm mới thấy tay chống gậy của ông hơi run. Nhưng mắt thấy long không muốn giúp đỡ Cậu cũng chỉ có thể theo sau quan sát
“Lại đây ngồi nào”
Dạ Phàm vừa đặt mông lên ghế ông đã đặt câu hỏi, bầu không khí có vẻ như rất nghiêm túc
“Con thực sự muốn tiến vào giới giải trí,?”
Dạ Phàm gật đầu khẳng định
“Vâng ạ”
“Không phải vì hứng thú nhất thời hay là cảm thấy làm người nổi tiếng mau kiếm được tiền chứ?”
Ông Tần xem như có biết một chút về hoàn cảnh gia đình của Dạ Phàm. Việc phái người đi điều tra Không phải là vì nghi ngờ cậu hay gì, chỉ là muốn có thông tin vòng quen biết xung quanh mình. Đây là thói quen được tôi luyện qua bao nhiêu năm tháng lăn lộn trên thương trường.
Dạ Phàm có chút bất ngờ khi lần đầu tiên ông hỏi đến việc cá nhân của mình. Dù thân thiết nhưng dù sao cũng là người ngoài, trước giờ Dạ Phàm không hề tâm sự với ông những khó khăn mà cậu đã gặp phải.
“Không phải như vậy đâu ạ, con rất nghiêm túc muốn tiếp tục học diễn xuất. Cảm giác được hoá thân thành 1 nhân vật hoàn toàn khác thực sự làm con rất thích thú” Dạ Phàm cũng lựa lời mà trả lời, đây cũng không phải hoàn toàn là nói dối vì đúng thật sau khi được dạy về nghệ thuật biểu diễn cậu cảm thấy rất có hứng thú với nó.
Ngừng 1 chút ông nội Tần tiếp lời
“Showbiz có rất nhiều cám dỗ, con nghĩ bản thân sẽ không bao giờ sa chân vào đó chứ?”
Có lẽ vì có 1 đứa cháu như Tần Viễn nên tâm trạng của ông lúc này khá phức tạp, đúng là ông khá có thiện cảm đứa nhỏ này, nhưng chỉ dừng lại ở đó.
“Con đã tự thân vận động mấy năm nay rồi, vất vả thêm một thời gian nữa cũng không sao. Vả lại con cũng sẽ không bao giờ bán đứng lòng tự trọng của mình” Dạ Phàm nhìn ông giọng chắc nịch mà khẳng định “Ông cứ yên tâm”
Lát sau ông nội Tần chống gậy rời đi. Cuộc hội thoại cứ như vậy mà kết thúc.
Dạ Phàm ngồi ngẩn người 1 lúc mới bước xuống lầu thì thấy Tần Viễn vẫn chưa rời đi, không biết có phải là đang đợi cậu hay không.
Khi biết được Tần Viễn mua tạp chí ủng hộ mình tâm trạng Dạ Phàm khá bối rối có chút không biết đối mặt với hắn như thế nào.
Tần Viễn chỉ vào ghế sô pha đối diện ý bảo Dạ Phàm ngồi xuống. Đợi cậu yên vị mới hỏi
“Cậu đang đóng phim?”
“À, đúng vậy”
“Bộ phim tên gì? Đạo diễn là ai?”
Dạ Phàm “…” Đột nhiên tra hỏi nhiều như vậy? Giống như đọc được biểu cảm khuôn mặt của cậu, Tần Viễn rất bình tĩnh nói ra cái cớ đã được chuẩn bị sẵn, nói dối thậm chí chân mày còn không nhấc
“Là ông nội muốn hỏi cậu”
Dạ Phàm nghe vậy mới thư giãn hơn đôi chút. Tần Viễn thích cậu hẳn là chuyện không có khả năng đi, bình thường nhịn không mắng cậu đã là may mắn lắm rồi.
Có lẽ dư âm mối tình đời trước, Dạ Phàm có kí ức rất không tốt đối với chuyện yêu đương. Vả lại Hiện tại cậu còn quá nhiều thứ phải lo lắng, nên càng không có ý định muốn tiến tới với bất kỳ ai.
Dạ Phàm lần lượt trả lời từng câu hỏi của Tần Viễn, có chút cảm giác giống như đi phỏng vấn vậy.
“Trương Nhất Sơn sao? Chưa từng nghe qua, cậu khẳng định bản thân không bị lừa chứ?”
Sao cậu có cảm giác Tần Viễn đang khinh bỉ cậu vậy? Là lo lắng cậu bị lừa hay nghĩ cậu dễ bị lừa đảo?
“Những đạo diễn mà ảnh đế từng nghe tên qua khẳng định đều là đạo diễn tên tuổi lớn, tôi làm sao có cơ hội được làm việc với bọn họ chứ?”
“Sau này sẽ có cơ hội”
Giọng Tần Viễn gần như nhỏ đến mức Dạ Phàm súyt nữa không nghe rõ được. Suy nghĩ 1 chút cậu vẫn đáp lời
“Mong rằng sẽ có ngày đó”<code> "Đi mà, giúp anh lần này với nhé! Nhé! Hôm nay nhà anh có việc nhưng đã dùng hết số ngày nghỉ cho phép rồi. Nếu không làm ca này ông chủ sẽ đuổi anh mất" "Công việc có dễ làm không?" "Đơn giản lắm" Đàn anh tiểu Lưu liên tục gật đầu khẳng định Dưới sự nài nỉ ăn vạ không ngừng nghỉ của đàn anh tiểu Lưu Dạ Phàm rốt cuộc đồng ý. Được rồi, Dạ Phàm muốn chửi thề... Đơn giản cái con k.hỉ. Dạ Phàm mặc đồng phục quán bar nhanh tay dọn vỏ chai rượu rỗng, đồng thời né tránh bàn tay đang cố tình muốn chạm vào mông cậu của tên khách béo ú kia. Khuôn mặt vẫn luôn phải nở nụ cười giả lả, tự dặn với lòng 'Không được đánh khách, không được đánh khách" Cuộc sống về đêm của thanh thiếu niên thời nay thật đi.ê.n loạn. Tiếng âm nhạc to đến mức nếu không kề tai nhau sẽ không nghe được người kia nói cái gì. Trên sân khấu DJ nữ mặc áo yếm khoét sâu lộ cả nửa ng.ự.c trắng tuyết không ngừng lắc lư. Dàn vũ công có cả nam lẫn nữ mặc những bộ cánh hở hang thậm chí là xuyên thấu, bọn họ vừa nhảy theo nhạc vừa đánh mắt xuống phía dưới muốn quyến rũ khách nhân. Dạ Phàm có thể thấy được Những ánh mắt như sói đói thèm thuồng đang liên tục quan sát con mồi. Cậu bắt đầu cảm thấy đau đầu, lẽ ra không nên nhận lời mới phải Nhân viên khác đặt khay rượu trước mặt Dạ Phàm, thanh âm lạnh lùng sai bảo "Bàn số 17" Ngay lúc này hệ thống đã im lặng lâu ngày đột nhiên xuất hiện thông báo "Đinh... Nhiệm vụ phó tuyến Tiếp xúc gần với Lâm Hạc Hiên trong khoảng cách ít nhất 2 mét trong vòng 1 tiếng. Thời hạn: không quá nửa đêm hôm nay Hoàn thành thưởng 3 điểm chỉ số. 40 tích phân. Hình phạt: rơi vào ảo cảnh trừng phạt 24 tiếng" "Lâm Hạc Hiên? Làm sao tao biết được hắn ta đang ở đâu chứ?" "Là bàn kí chủ chuẩn bị bưng rượu lên đấy" Nói xong, không giải thích gì thêm mà lặn mất. ••••••• - Đừng thở dài hãy vươn vai mà sống, bùn dưới chân nhưng nắng ở trên đầu.</code>
Danh sách chương