"Tôi nguyên đán muốn về nhà một chuyến, cậu thì sao? Có dự định gì không?"



"Tôi? Tiếp tục ở chỗ này đi, trở lại cũng không làm gì."



"A? Cậu không về?" Giang Lâm không thể tin ngẩng đầu lên, cậu thời điểm cuối năm đều phải về nhà, đây dĩ vãng là thói quen, ngược lại một mình cậu ở lại chỗ này cũng không có gì đáng giá để lưu lại, cậu cho là Tống Trường Nhạc cũng sẽ về nhà, vừa nghĩ tới đối phương phải đón năm mới một mình, cậu đột nhiên cảm thấy có chút không đành lòng. "Kia, cậu không kiếm người đi chơi?"



Tống Trường Nhạc buồn cười liếc mắt nhìn cậu: "Thế nào, không nghĩ tôi sẽ ở nhà? Ngược lại mấy năm qua đều là tôi một mình trải qua, đi ra ngoài cũng không ý nghĩa gì, liền cứ vậy qua ngày."



"Ồ..." Giang Lâm cúi đầu đào đào chén cơm."Vậy để tôi trở về sớm một chút."



Tống Trường Nhạc ánh mắt sáng lên, liều mạng mà kiềm chế mong muốn kích động duỗi tay sờ soạng đối phương, nghiêng đầu cười: "Vậy tôi ở nhà chờ cậu a."



Giang Lâm trong lòng vỡ òa "Ầm" một cái, ngậm lấy một miệng cơm lăng lăng gật đầu, loại đối thoại ấm áp này cơ hồ làm cho cậu sinh ra một loại ảo giác.



Giang Lâm vẫn luôn kéo dài tới sáng 31 mới xuất phát, về đến nhà điều không tránh khỏi là "Hình phạt nghiêm khắc tra hỏi" của ba mẹ, lải nhải làm cho cậu chỉ muốn sớm biết vậy liền ở lại nhà cùng Tống Trường Nhạc vượt qua năm mới.



Buổi tối trước khi ngủ, cậu một bên nằm ở trên giường xem buổi biểu diễn cuối năm, một bên hướng Tống Trường Nhạc gọi điện thoại. Đối phương đại khái cũng đang nằm ở trên giường, âm thanh trong loa truyền nói cho cậu biết, bọn họ đang xem cùng một chương trình, thế là hai người liền ăn ý cười ra tiếng.



Một bên xem ti vi một bên tùy ý trò chuyện, dĩ nhiên cứ như vậy hàn huyên hơn nửa giờ, chờ Giang Lâm ý thức được thời gian, trong ti vi người chủ trì đã bắt đầu đếm ngược thời gian . Không biết tại sao, cậu có chút trở nên hưng phấn, đại khái là do mấy năm rồi không có tâm tình như vậy, theo một giây cuối cùng, trong điện thoại truyền đến âm thanh dễ nghe của Tống Trường Nhạc: "Giang Lâm, năm mới vui vẻ."



Đây là Giang Lâm lần đầu tiên cảm nhận được rằng mình không cô đơn.



Ở nhà sững sờ hai ngày, còn bị buộc đi cùng hai vị thân nhân, Giang Lâm dứt khoát mà ngồi lên xe trở về H thị.



Thời điểm mở cửa đi vào, nam nhân mặc sơ mi khoác áo len bên ngoài, hai chân đang ngồi xếp bằng ở trên ghế salon, chống đỡ đầu xem ti vi, một đầu tóc ngắn rối bời mà dựng đứng lên, cả người có chút lười lười, đột nhiên nhìn thấy thấy cậu xuất hiện ở cửa, sửng sốt vài giây, sau đó cả người giống như được truyền vào sức sống mà phấn khởi cả lên, mà chỉ là thoáng qua, sau đó hình như là nghĩ tới cái gì, đỏ mặt mà vò vò đầu hai lần.



Nếu như có thể, đại khái hắn còn có thể trốn ra phía sau ghế sopha đi thôi.



Giang Lâm không biết thế nào mà nghĩ đến màn này, sau đó kiềm chế không được mà tại cửa cười ha hả.



"Này, cười cái gì!" Nam nhân mặt đầy tức giận tiến lên chất vấn, thuận tiện giành lấy hành lý, túi xách trên tay cậu phóng tới trên ghế salon.



"Ha ha ha, vẫn là giống như trước đây mà!" Giang Lâm đi tới trên đầu hắn xoa nhẹ hai cái."Mấy ngày không gội đầu rồi đây?"



"Mới vừa gội xong! Cậu nghĩ tôi và cậu giống nhau a!" Tống Trường Nhạc quả thật rất muốn trốn đến sau phía đi, lại bị cậu thấy được một mặt lôi thôi như vậy, nhưng hắn lại cao hứng mà chấp nhận, hơi thở như bị chặn lại có chút gấp gáp."Thế nào... trở về sớm vậy?"



"Lo lắng cho cậu a, ở nhà một mình rất quạnh quẽ đi?"



... Thật muốn giết người.



Tống Trường Nhạc ảo não mà ở trong lòng thở dài một tiếng, cảm thấy được thân thể đều nóng lên."Hoàn hảo a, TV rất hay."



"... Cậu cứ giả vờ đi!"



Buổi tối vì bù đắp bữa cơm tất niên kia, hai người cũng không ra khỏi cửa, liền ở nhà làm một bàn ăn ngon, Giang Lâm còn rất có tinh thần mà đi siêu thị mua hai chai rượu đỏ.



"Tôi đã nói với cậu... Cách ──" Giang Lâm không biết uống rượu, không quá hai chén thì toàn bộ mặt đều đỏ.



"Cậu uống chậm một chút cho tôi." Tống Trường Nhạc bất đắc dĩ vỗ vai cậu, liền thuận tiện thừa dịp cậu không để ý sờ loạng hai cái.



"Cậu nói... tìm một bạn gái vừa lòng đẹp ý có khó không a? ! Tôi yêu cầu cũng không cao, có thể cùng nhau an ổn sinh sống là tốt... Cách ── tại sao, chính là không tìm thấy đây..."



Tống Trường Nhạc nguyên bản đang mỉm cười trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, tay cũng dừng lại ở giữa không trung, hắn cho là thời gian lâu dài Giang Lâm có lẽ có thể quen thuộc với hắn, tiếp thu hắn, nhưng bây giờ sự thật tàn nhẫn mà đánh hắn một bạt tai, đánh cho hắn cơ hồ muốn ngã sụp xuống.



Hắn run rẩy, sờ sờ mặt chuyển hồng của Giang Lâm: "Nhất định...phải là nữ nhân sao..."



"Ha?" Giang Lâm ý thức không rõ mà thì thầm nửa ngày, đột nhiên nghe được Tống Trường Nhạc nói một câu như thế, sửng sốt vài giây, thậm chí còn ngoẹo cổ nghĩ một hồi, sau đó mới "Ha ha ha" mà bật cười thật ngốc."Cậu điên rồi? Sao lại nghĩ tôi tìm nam nhân? !"



"Điên rồi? Đại khái đi... Sớm tại thời điểm yêu cậu mười năm trước tôi liền điên rồi!" Tống Trường Nhạc cúi đầu tự nhủ.



"Này, cậu thầm thầm thì thì đang nói cái gì a?"



Tống Trường Nhạc ngẩng đầu lên, đau thương mà nhìn cậu: "Tôi không được sao? Giang Lâm... Tôi không được sao? !"



Giang Lâm đại khái bị giật mình, liền tỉnh rượu một nửa, cậu lần đầu tiên thấy bộ dáng của đối phương bi thương như vậy, thống khổ như vậy, tuyệt vọng ...như vậy."Cậu nói cái gì? Cậu không sao chứ? Uống say?"



Cậu còn chưa nói hết, liền bị một lực đạo mạnh ôm lấy, theo sau đó đôi môi liền bị đè lên nặng nề, bị nơi mềm mại tương tự chạm vào ma sát môi cậu, sau đó nhẹ nhàng hút, liếm lấp, thậm chí đỉnh mở hàm răng cậu mà dò sâu vào.



Giang Lâm trong đầu "Oanh" một tiếng nổ vang, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại.



Tống Trường Nhạc đang hôn cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện