Giang Lâm tránh mặt Tống Trường Nhạc mấy ngày gần đây, thay đổi giờ đi làm, thời điểm dùng cơm trưa là người đến đầu tiên, xong liền rời khỏi nhanh, buổi tối cậu cũng là đợi đến chín, mười giờ mới về nhà.



Cậu đương nhiên biết rằng tránh né như vậy không phải là biện pháp hay, nhưng cậu không biết chạm mặt với Tống Trường Nhạc như thế nào. Mãi đến tận một ngày tan tầm, cậu bị Tống Trường Nhạc chặn ngay cửa công ty



Ngồi bên trong tiệm cafe, Giang Lâm suy nghĩ rất lâu, không thể không mở miệng, đành đánh vỡ khoảng lặng lúng túng này: "Xin lỗi, tôi không có cách nào..." Mở đầu như vậy, cậu thật sự không biết làm sao để tiếp tục, dừng một chút, cậu nhắm mắt lại tiếp tục nói: "Cậu biết đó, cha mẹ tôi đều hi vọng tôi có thể tìm một người...bạn gái thích hợp, tôi không có cách nào cũng không có thể làm cho bọn họ... thất vọng, cậu có thể..."



Cậu còn chưa nói hết lời, liền bị nam nhân nắm chặt tay, khí lực lớn đến mức làm cho cậu suýt nghĩa phải kêu ra tiếng.



"Cậu không cần phải áy náy... tôi đã cùng công ty nói qua, lát nữa liền đi... Cho nên cậu chỉ cần, trở lại sinh hoạt bình thường của chính mình là tốt rồi..."



Tống Trường Nhạc nghĩ, chính mình tại sao lại không yên phận như lúc đầu, không làm phiền cậu ấy? Hắn biết khi đó Giang Lâm đã bỏ qua tình bạn giữa họ, những lời hứa thời niên thiếu không nhất định phải thực hiện, mỗi người đều muốn có cuộc sống riêng của chính mình, điều này hắn đều biết, nhưng hắn không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy mà bị Giang Lâm lãng quên, phí hết tâm tư để đến công ty của cậu, cùng cậu làm quen lại lần nữa, chỉ có một hi vọng nhỏ nhoi rằng hắn sẽ thành công... Nhưng kết quả đâu? Nếu như không nhìn thấy cậu, như vậy dục vọng dười đáy lòng sẽ không mất khống chế, nếu như không có nhìn thấy cậu, vậy hắn có lẽ còn có thể ảo tưởng một ngày nào đó hai người có thể thật sự cùng nhau, mà không phải giống như bây giờ chính tai nghe được lời cậu từ chối, nghe cậu nói rằng sẽ đi tìm một người bạn gái và sinh một hài tử trải qua sinh hoạt hạnh phúc.



Trong tương lai của Giang Lâm sau này, hắn là kẻ dư thừa.



Tống Trường Nhạc hít sâu một hơi, thả tay đối phương ra, suy nghĩ nhiều về cậu, suy nghĩ nhiều nhưng vẫn nhìn cậu, bên cạnh cậu, nhưng là tình yêu của hắn chỉ làm đối phương chạy xa hơn, trên thế giới nhiều người như vậy, hắn lại cố tình đi yêu một một người không hề biết rằng hắn yêu cậu ta.



Giang Lâm nhìn Tống Trường Nhạc loạng choà loạng choạng mà đi ra khỏi quán, cuối cùng biến mất trong tầm mắt của chính mình, rất lâu mới phục hồi tinh thần lại. Cậu đột nhiên ý thức được, chính mình đã làm rất nhiều chuyện tàn nhẫn.



Tâm tình như vậy, cũng không phải chưa từng trải qua, cậu cũng từng thầm mến một người, luôn cẩn thận từng li từng tí, giống như cái bóng núp trong bóng tối nhìn lén, cuối cùng thật vất vả lấy hết dũng khí nói ra thì lại bị từ chối thẳng thừng, mà khi đó, cậu còn mỗi ngày đều kể tâm tình của mình cho Tống Trường Nhạc nghe, cho dù sau vụ thất tình đó, đối phương mỗi lần đều vẻ mặt thành thật mà nghe cậu tâm sự, nhưng cậu lại không biết đối phương hóa ra là mang theo tâm tình thống khổ như vậy mà an ủi sự vô ý của chính cậu.



Mà hiện tại, hắn lại một lần nữa mà làm thương tổn nam nhân này.



Giang Lâm sau khi về đến nhà, trong phòng trống rỗng, đã không còn hình bóng của nam nhân, đối phương mang theo hành lý của hắn biến mất triệt triệt để để, rõ ràng chỉ có một chút ít đồ vật vậy mà cả phòng như trống đi một nửa.



Cậu ngồi trong phòng tối đen, không có ánh đèn ấm áp, đã không còn khuôn mặt tươi cười kia, đã không còn ai đáp lại, tất cả đều trở nên xa lạ. Cậu theo bản năng mà mò đi lấy con rối trên bàn, kết quả chỉ là sờ một khoảng không, mới ý thức rằng con rối cũng bị chủ nhân của nó mang đi.



"Cái gì a, thật sự là một nam nhân nhỏ mọn." Như thế nghĩ, Giang Lâm phát hiện trong lòng chính mình cư nhiên lại khó chịu muốn chết.



Trong phòng bếp truyền đến tiếng động náo nhiệt, cậu bước nhanh vào nhìn, phát hiện bên trong rãnh nước có rùa đen nhỏ đang bỏ quanh.



"Thế nào, không có mang mày theo? Xem ra mày bị vứt bỏ a..." Cậu đưa tay ra đùa nghịch con rùa, nó liền lập tức đem đầu rút vào.



Rùa đen nhỏ là của Tống Trường Nhạc lúc chuyển nhà mangg theo, Giang Lâm vì thế còn cười nhạo hắn một phen, ai đời một đại nam nhân mà lại nuôi rùa đâu?



"Bởi vì rất cô đơn a." Lúc đó Tống Trường Nhạc liền mở miệng cười, mà nói như vậy.



"Vậy không bằng nuôi chó hay mèo, càng thêm đáng yêu, còn tương đối nghe hiểu được lời của cậu nói."



"Rùa có tuổi thọ cao a, có thể theo tôi cả đời, nếu không may tôi chết thì nó vẫn còn sống a." Nhưng vẫn là giọng nói đùa giỡn.



Bây giờ nghĩ lại, đối phương có phải đã sớm có dự định là sẽ cô đơn cả đời hay không? Rốt cuộc là tâm tình như thế nào mới có thể nói giỡn một điều như vậy...



Giang Lâm tim như ngừng đập, giống như không thể thở nổi.



Ngày thứ hai khi đi làm, nam nhân kia quả nhiên đã biến mất, nữ đồng nghiệp trong văn phòng lại bắt đầu nhiều chuyện bên tai, Giang Lâm ngồi tại chỗ ngơ ngác mất năm phút, sau đó không lại bắt đầu công việc của mình.



Trở về sinh hoạt một người.



Cậu lúc đầu cho rằng mình sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể quên được Tống Trường Nhạc, nhưng thực tế cậu không mất bao lâu liền khôi phục lại. Không có Tống Trường Nhạc, cậu vẫn có thể ăn ngủ như xưa, công tác như xưa, trái đất vẫn không ngừng chuyển động, mặt trời vẫn mọc hàng ngày.



Chỉ có điều lúc nấu cơm, cậu có thói quen hỏi "Ngày hôm nay muốn ăn cái gì", lúc xem hài trên truyền hình thì cười lớn, hướng bên cạnh dựa vào một chút, mãi đến khi ngã nhào một cái vào khoảng không thì mới ý thức được bên cạnh đã không ai , lúc gọi lên "Tống Trường Nhạc" cũng không còn ai đáp lại



Mỗi kí ức như gai đâm sâu vào trong lòng, mỗi lần nhớ tới, đều như cứa vào da thịt, máu tuôn trào, khó chịu đến mức muốn đem nó nhổ tận gốc nhưng cuối cùng lại không nỡ.



Sáng sớm một hôm, Giang Lâm mơ thấy Tống Trường Nhạc, nam nhân gọi điện thoại cho cậu, nói: "Giang Lâm, tôi đang ở Thành Quan*, tôi tới đón cậu được không?"



"Đón tôi làm gì?"



"Cùng với cậu."



Giang Lâm rất lâu không lên tiếng, đầu bên kia điện thoại cũng lặng yên, mãi đến lúc cậu cho rằng hắn đã gác điện thoại, Tống Trường Nhạc mới lên tiếng: "Vậy lần sau sẽ cùng cậu đi."



"... Hảo." Nhưng còn có lần sau được không?



Giang Lâm lúc tỉnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà khoảng năm phút mới lấy lại tinh thần, cậu thậm chí cảm thấy được Tống Trường Nhạc đã gọi điện thoại cho mình, tiếng nói của hắn, cách nói chuyện của hắn, hết thảy đều như là quen thuộc vậy.



Lại nhớ thời điểm sau khi thi đại học kết thúc, đã muốn cùng nhau đi du lịch, cùng đi thư viện tìm sách xem, đồng thời xem hướng dẫn, gợi ý địa điểm du lịch trên internet, khi đó có bao nhiêu hưng phấn kích động, hiện tại thì là bao nhiêu thống khổ.



Giang Lâm vuốt mặt một cái, phát hiện mình dĩ nhiên lại khóc.



*Thành Quan: là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. (Theo Wikipedia)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện