“Đã đến”

“Đại Viên Vương đã đến”

Bất luận Huyền Thiên Môn hay những tu sĩ các nơi khác cũng biết Đại Viên Vương nhất định sẽ tới Huyền Thiên Môn cho nên bọn họ đều tập trung ở bốn phía Lục Bình sơn mạch để chờ đợi. Trong đó cũng có những người trong các môn phái có mối giao hảo tốt với Huyền Thiên Môn nhưng Huyền Thiên Môn căn bản là không mời người ngoài đến để trử yêu bởi họ không phải là một người mà là một môn phái, nếu mời bạn bè đi trừ yêu thì sau này Huyền Thiên Môn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Khoảng không của Huyền Thiên Môn vẫn tĩnh lặng như khi thường. Không có dấu hiện sẽ khai mở hộ sơn đại trận cũng không có người sắp trận địa trước sơn môn để chờ kẻ địch. Thậm chí còn thấy được tiếng tụng đạo mơ hồ truyền từ Thái Sư sơn ra. Biểu hiện của Huyền Thiên Môn trong mắt mọi người chính là khí độ cần có một môn phái tiên gia. Nhưng những người có đạo hạnh cao kia đương nhiên có thể cảm nhận được không khí căng thẳng.

Phía xa đột nhiên có một đạo sát khí xông thẳng lên trời, tuy vẫn còn ở biên giới Lục Bình sơn mạch nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác bị đè nén vô cùng mãnh liệt phảng phất như có thiên quân vạn mã gào thét xông tới. Gió bắt đầu thổi, ban đầu yếu ớt tựa như khí lưu tràn trên mặt đất. Nhưng chỉ chốc lát sau đã mạnh tới mức khiến áo bào bay phấp phới.

Thanh Y nhìn một vùng hắc ám tràn tới trong lòng thất kinh. Cho tới nay những người có pháp lực cao nhất mà nàng gặp được là Sư Đà Vương Nhạc Chân, Huyền Thiên Môn Hoa Thanh Dương và Tuệ Ngôn. Trong đó sâu sắc nhất là Hoa Thanh Dương, sư phụ của mình cùng với Cửu Tiên Sơn Thiên Khải và Côn Lôn truyền đạo viện Càn Nguyên thì nàng không rõ lắm nhưng ngữ khí của họ không coi Đại Viên Vương ra gì.

Cả đám người đều muốn bắt Đại Viên Vương về môn phái mình.

Nói thật, Thanh Y không hài lòng với sư huynh không biết tên của Kim Tượng Đế nhưng nàng càng bất mãn với sư phụ của mình. Trong lòng nàng có cảm giác như mình đã bị lừa nhưng lời đã ra tới miệng hơn nữa hai người bên cạnh không có ý thu mình làm đồ nữa nên nàng cũng đành chịu.

Đạo sát khí như khói báo động phía xa phóng thẳng lên trời rồi xoay tròn trong thiên địa, ngưng thành một vùng mây đen trên bầu trời. Sau đó một vượn một xà xuất hiện trên bầu trời. Chân thân của vượn cũng không lớn nhưng trong mắt Thanh Y thì lại giống như một ngọn núi vậy. Còn Kim Tượng Đế bên cạnh y đang trườn trong hư không, tốc độ cực nhanh mỗi lần vặn mình là mỗi lần biến mất trong hư không tựa như hư không vốn là nước còn hắn là cá trong nước đang cố nhảy khỏi bề mặt.

Thanh Y nghiêng đầu nhìn sư phụ của mình phát hiện mặt nàng vẫn bình tĩnh trang nghiêm, lại nhìn Côn Lôn Càn Nguyên, nụ cười của gã vẫn như trước chỉ là trong mắt có thêm một chút kinh ngạc và hưng phấn. Còn Cửu Tiên Sơn Thiên Khải thì tay đã ngừng vuốt chòm râu đen, con mắt chăm chú nhìn vào thế tới như bài sơn đảo hải của Đại Viên Vương.

Bên ngoài Huyền Thiên Môn đương nhiên không chỉ có bọn họ, còn có nhiêu người khác. Đương nhiên khi Đại Viên Vương xuất hiện thì cả đám bay vụt lên, giống như bươm bướm trong đêm tối yên tĩnh bị ánh đèn quấy nhiễu, bay tán loạn.

“Thông dung thiên địa”

Đột nhiên có người kinh hô

Thông dung thiên địa là một loại cảnh giới chỉ có sau khi kết pháp tượng hơn nữa còn là một cảnh giới cực kì vi diệu. Loại cảnh giới này không phải cố định mà là biến hóa theo tâm cảnh của người sử dụng, có lẽ mười năm trước có thể xuất hiện cảm giác như vậy nhưng mười năm sau chưa chắc đã có thể tiến vào được. Trong cảnh giới này có thể không ngừng hấp thụ thiên địa linh khí hơn nữa có thể nói là dung nhập thân thể vào trong thiên địa, không có hạn chế về mặt pháp lực.

Trong mắt Thanh Y chỉ có Kim Xà tựa như một vòng kim quang theo sau lưng Đại Viên Vương. So với Đại Viên Vương Trí Thông phía trước thì có thể nói hắn ảm đạm vô quang nhưng Thanh Y lại có thể cảm thấy trên người hắn xuất hiện một loại nhuệ khí chưa từng có phảng phất như có thể phá tan hết thảy chướng ngại.

“Sát khí của tiểu gia hỏa nặng quá” Trong lòng Thanh Y thầm nghĩ

Kim Tượng Đế cảm thấy mình giống như sóng biển triều dâng, muốn đập nát, muốn chôn vùi vạn vật trước mặt. Hắn cũng cảm ứng được người xung quanh, những chân nhân khi xưa cao cao tại thượng hiên giờ cũng giống như một con cá nhỏ trước sóng dữ, còn mình là một cơn sóng của thiên địa. Chỉ cần một niệm cũng có thể lật tung trời đất.

Tiếng động ầm ĩ vang vọng khắp nơi.

Không phải là dùng tai nghe được mà là xuất hiện ở sâu trong lòng, cái loại linh khí bén nhọn ma sát trong không gian phát ra những thanh âm điên cuồng gào thét khắp cả một phương thiên địa.

Trong núi chim bay thú chạy cố gắng liều mạng bôn tẩu, giống như cá bơi trong sóng sông, cực kì kinh hãi. Trong núi vang tiếng chạy trốn Xi…Xiiii… kinh hoàng của các loại thú vật, Kim Tượng Đế thấy miệng của chúng há ra thật lớn nhưng không thấy thanh âm phát ra.

Khi tiếng động ầm ĩ vang trong linh hồn ngừng lại thì thời gian và thanh âm phảng phất như đã biến mất. Chỉ thấy động vật đang chạy trong núi rừng bỗng nhiên vỡ vụn giống như được tạo thành tử cát bụi rồi tán vào trong gió, từ da ở mông cho tới đầu, bọn chúng cảm thấy được thân thể của mình bị sóng linh khí hòa tan nhưng hoàn toàn bất lực, trước khi chết vẫn còn giữ tư thế bỏ chạy cho tới lúc tan biến.

Trong núi chim bay lên như diều gặp gió có bay về bốn phương tám hướng cũng có bị thủy triều linh khí thôn phệ, tan thành tro bụi.

Tâm thần Kim Tượng Đế phảng phất như bị khí lưu dẫn dắt xoay tròn lên tận Cửu Thiên, dường như cảm ứng được ngôi sao trên trời. Khi linh khí tràn ra bốn phương tam hướng thì toàn bộ Lục Bình Sơn Mạch cũng hiện ra trong lòng hắn. Kể cả Huyền Thiên Môn trên Thái Sư Sơn và cả những người đang quan sát phía xa.

Hắn không có chút hảo cảm nào với những người này, hắn nhớ tới Tuệ Ngôn, nhớ tới khi y chết cũng có một đám người đứng xa quan sát, ánh mắt mỗi người đều rất lạnh lùng. Điều này khiến hắn có một loại ảo giác như mình đã trở lại cái đêm bất lực kia, nhìn Tuệ Ngôn sư huynh bước từng bước vào tử cảnh, bị Hoa Thanh Dương phân thây trên chin tầng trời.

Nộ dâng trong lòng, ngửa mặt lên trời gào thét.

Theo tiếng gào của hắn vùng sơn mạch này tựa như bị hắn nhấc lên, giống như tuyết lở cũng giống như biển gầm tạo thành sóng cao vạn trượng.

Còn thân hình nho nhỏ của Kim Tượng Đế mơ hồ hóa thành một con Kim Xà cực lớn, tựa như kim long gầm thét.

Những người quan sát kinh hãi bỏ chạy ra xa. Thanh Y còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã đột nhiên bay lên rồi biến mất trong hư không, khi xuất hiện lại thì đã ở trên chín tầng trời, mắt đã nhìn được toàn bộ Lục Bình Sơn Mạch còn Huyền Thiên Môn trên Thái Sư Sơn nhỏ như một mô hình trên sa bàn.

“Bồ Tát có biết đây là đạo quả gì không mà có thể dung hòa tâm niệm, dùng chung pháp lực” Côn Lôn Càn Nguyên Chân Nhân kinh dị nói “Không thấy trận đồ cũng không phải phù chú thuật mà là ý niệm tương thông hòa hợp”

Thần quang trong mắt đạo cô trung niên chớp động, không trả lời Càn Nguyên mà nhìn Kim tượng Đế nói: “Tâm lực thật mạnh”

Cùng lúc này Trí Thông cất tiếng cười ha ha vang cả chín tầng trời: “Lúc nhẫn thì như tĩnh như hàn đàm, có thể giấu kín thân thể Thiên Long. Lúc nộ thì lật tung trời đất coi thường sinh mệnh. Hảo … hảo Tuệ Ngôn sư đệ quả không nhìn lầm. Ha ha…”

Tâm cảnh biến hóa của Kim Tượng Đế cũng khiến khí thế trên người Trí Thông đột nhiên dâng cao. Y giống như một cái trục nơi đầu sóng ngọn gió, là người dẫn dắt hướng đi của thủy triều, còn Kim Tượng Đế phía sau càng tôn thêm tư thái của y.

Đúng lúc này trong Huyền Thiên Môn vang lên từng đạo tiếng chuông, tiếng chuông dưới khí thế của Kim Tượng Đế và Trí Thông lộ ra vẻ phiêu miễu. Thái Sư Sơn trong tiếng chuông hiện ra một dòng sông mây tràn đầy khí lành, trong dòng sông mây có một cái chuông khổng lồ xuất hiện trên đỉnh của Thái Sư Sơn, thân chuông có phong cách cổ xưa Huyền Hoàng, có thể nhìn thấy những đồ án sông núi, mặt trăng mặt trời ngôi sao mờ ảo tăng thêm sắc thái thần bí cho chuông. Từng tia hoàng khí rủ xuống bảo vệ toàn bộ Huyền Thiên Môn.

Thanh Y đang đứng trên đám mây thì nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Thiên Khải Chân Nhân: “Không ngờ được Huyền Thiên Môn có thể ngưng kết Thiên Địa Huyền Hoàng Chung” Sau đó vuốt chòm râu đen nói: “Hai vị đạo hữu cho rằng Thông Tí Viên có thể phá được đại trận hộ sơn này không? Nếu nó phá được thì ta muốn xem hai vị đạo hữu sẽ dùng thủ đoạn nào để bắt nó về sơn môn, ha ha…”

Thiên Khải cười nói, Càn Nguyên vẫn cười ôn hòa nói: “Nếu Côn Lôn Sơn muốn bắt thằng chó này thì cũng là chuyện trong lòng bàn tay.

“Phật Pháp Đại Thừa của Linh Sơn, Tam Tạng có thể độ” Trung niên đạo cô nhẹ nhàng nói

Thanh Y đứng cạnh nhíu mày tuy không thích Kim Tượng Đế bái nhập sư môn vô danh kia nhưng cảm thấy bài xích với lời của họ, Thanh Y cảm thấy bọn họ cao cao tại thượng, coi thường chúng sinh.

Trí Thông chân đạp hư không, bước từng bước chậm rãi, mỗi bước dường như đáp xuống nước bùn khiến bùn văng tung tóe. Trong mắt nhiều người thì mỗi bước này dường như đang đạp lên trái tim khiến họ có cảm giác hít thở khó khăn. Pháp lực trong cơ thể không chịu khống chế, tự động lưu chuyển, huyết dịch cuồn cuộn. Người có pháp lực yếu kém lại càng hoảng sợ một lần nữa bỏ chạy ra xa khỏi chỗ vừa đứng.

Từ khi Trí Thông và Kim Tượng Đế xuất hiện cho tới lúc mọi người bỏ chạy tán loạn chỉ là việc trong nháy mắt. Giống như mọi người phần lớn sức chú ý của Thanh Y đang nhìn Trí Thông và Kim Tượng Đế, chỉ thấy hắc côn trong tay Trí Thông được giơ lên thật cao rồi tựa như hòa với uy thế của thiên địa đập xuống.

Một côn đập vào bên trên Thiên Địa Huyền Hoàng Chung.

Âm thanh chói tai ầm ĩ bỗng nhiên dừng lại.

Hư không ngưng kết, thiên địa thất sắc.

“Đương”

Tiếng chuông như sóng triều cuốn tới chín tầng trời. Cuồng phong gào thét, linh khí bát phương tán loạn. Thiên Địa Huyền Hoàng Chung lay động một chút dường như có điện quang lóng lánh.

Trí Thông tung mình lên thẳng Cửu Thiên.

Kim Tượng Đế bên người hắn lúc này đã giống như một con cự xà dài tầm mười trượng hình dạng giống như kim long. Khi Trí Thông bay lên thì hắn cũng cuộn linh lực lên rồi đâm thằng xuống dưới nhưng khi sắp chạm tới Thiên Địa Huyền Hoàng Chung thì thân thể khẽ chuyển rồi cuốn chặt lấy chuông, sau đó ngửa mặt lên trời gào thét muốn bay thẳng lên không tựa như sắp cướp lấy Thiên Địa Huyền Hoàng Chung.

“Yêu nghiệt càn rỡ” Trong Huyền Thiên Môn truyền ra một tiếng quát lanh, tiếng quát có phần già nua dường như mang theo khí tức bao la mờ mịt. Âm thanh vang lên thì lập tức có một đạo hào quang bảy màu chém thẳng tới đầu của Kim Tượng Đế

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện