Tâm tình hiện tại của Lý Tương Hách rất tệ, bởi vì sáng sớm đã có người truyền linh tấn nói đứa con gái không nghe lời kia lại bỏ nhà đi với người yêu, chẳng biết đi đâu. Điều này khiến y tức điên. Khi còn ở hạ giới, y cực kỳ nghiêm khắc với nữ nhi, nếu không cắt đứt quan hệ với tên hồ yêu kia thì y sẽ lột da hắn.

Nào ngờ đêm hôm qua, y mới trở lại nhân gian từ thiên giới thì sáng nay đã nhân được tin con hồ yêu kia đi tới Lý phủ dẫn nữ nhi của mình đi mất rồi.

Người của Lý gia bỏ trốn đi cùng người yêu! Chuyện này sao không khiến hắn nổi giận cho được. Y không còn mặt mũi, mà Lý gia cũng không còn mặt mũi ra ngoài nữa. Thiên hạ rộng lớn này, ai chẳng biết Lý gia mất thể diện chính là Thiên Vương mất thể diện! Hiện giờ, y rất phẫn nỗ. Tuy vậy, y không thể hạ giới vì hiện còn đương chức, không thể lo việc tư mà bỏ việc công. Có rất nhiều người đang nhòm ngó vào y.

“Quân chủ, người đến rồi.” Lực sĩ Ngưu Giác dẫn theo một người mặc kim bào đi tới nói.

Người mặc kim bào này nhìn qua thì còn rất trẻ, khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị kết hợp với màu áo làm toát lên vẻ lãnh đạm khiến người khác nhìn vào khó mà bình tĩnh.

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng Lý Tương Hách lại nổi cơn thịnh nộ. Những người khác không biết Kim Tượng Đé là yêu, còn y thì biết rõ, bởi y đã từng xem qua phần Chiếu mệnh kia.

“Ngươi là xà yêu?”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lý Tương Hách, Kim Tượng Đế bình thản đáp.

“Đúng vậy.” Hắn chưa bao giờ chối bỏ thân phận yêu của mình. Bộ dáng không kiêu ngạo, không tự ti của Kim Tượng Đế khiến Lý Tương Hách lại nhớ tới con hồ yêu mà y đã từng gặp qua kia.

“Nếu đã là yêu, tới nơi này cần giữ lấy bổn phận. Nếu để ta phát hiện ngươi cấu kết với ngoại ma, chính tay ta sẽ lột da của ngươi, không cần biết đứng sau lưng ngươi là ai, nghe rõ chưa?”

Kim Tượng Đế hơi sững lại, sau đó vẫn gật đầu đáp. “Vâng.”

Hắn nhớ lúc sao chép các lại đạo tạng tại Vạn pháp Các, trong một quyển kinh thư có nói như thế này: “Thần của con người có bản mạng chi thần sinh theo mệnh. Thiện thì dưỡng nó, ác thì diệt nó đi. Thần của con người có bản mạng thần hình thành theo thế sự, lúc ấy hãy lấy đạo nghĩa để đối đãi nó…”

Lúc đầu hắn không thể lý giải rõ ràng, nhưng mặt sau có chú giải, ý tứ trong đó nói rằng bản thân con người là có phân thiện ác. Khi trừ đi ác niệm, dưỡng thiện niệm thì dần dà thiện niệm sẽ hóa thần, giúp tà niệm không xâm nhập vào được. Nhưng trừ thiện ác ra, có một loại tu khác là tu Bản ngã chi niệm. Loại này không phân thiện ác mà theo sự biến đổi tự thân người tu hành. Loại như này, thần được dưỡng ra cần phải dùng đạo nghĩa để tiết chế. Việc đó giống như môn quy của các môn phái cùng với sự dạy bảo của các bậc trưởng bối. Nếu không làm vậy, bản ngã sẽ biến thành con đường tàn ác, cố chấp.

Pháp thuật của một người có lợi hại, tinh diệu hay không chủ yếu phải xem thần niệm của người này như thế nào. Nếu một người có tính tình yếu đuối không phân thiện ác thì pháp mà hắn tu ra cũng sẽ có uy lực giảm đi rất nhiều.

Đây cũng là lý do mà nhiều tu sĩ trong quá trình tu hành thích đến thế gian để dưỡng thần, để mài giũa bản tâm. Đúc kiếm còn cần phải có thời gian, huống chi là luyện thần!

Hắn biết sư phụ mình đưa hắn tới nơi này, tuy nói là để luyện khí nhưng ngay từ lúc bắt đầu tu hành, kỳ thực hắn đã bắt đầu luyện thần rồi. Luyện thần không giống như luyện khí, luyện pháp, chỉ có thể dựa vào cảm ngộ của bản thân. Hiện tại hắn đang phải tiếp nhận sự ma luyện này, phải không ngưng mài giũa. Thế sự như đá mài, mệnh thần như kiếm sắc, lấy âm dương làm công để không ngừng học hỏi, nâng cao tu vi.

Chỉ sau chốc lát đã có rất nhiều người tới. Tổng cộng có mười tám người, mỗi người mỗi vẻ. Tuy tướng mạo khác nhau nhưng nhìn qua đều mang dáng vẻ nhân loại. Kim Tượng Đế không thể từ vẻ ngoại để nhìn ra bọn họ thực sự là người hay yêu, tuy vậy, hắn có thể đoán đa số đều là nhân loại.

“Việc này không cần bản quân phải nhiều lời nữa. Trong một tháng này, các ngươi phải tập trung làm việc. Gần đây Thiên Hà không yên, các ngươi đều phải tập trung chú ý cho ta. Nếu để yêu ma tiến vào Thiên giới hoặc bị bản quân phát hiện các ngươi cấu kết với những yêu ma ngoại giới kia thì đừng trách bản quân ra tay không nương tình.” Lý Tương Hách nghiêm giọng nói.

“Vâng, thưa quân chủ.” Mọi người đồng thanh đáp lời.

“Xuất phát.” Lý Tương Hách vung tay lên. Mọi người liền ra khỏi quân trướng chuyên dành cho quân tuần tra, đi tới bờ Thiên Hà.

Đây là lần đầu tiên Kim Tượng Đế nhìn thấy Thiên Hà như thế này. Lúc trước hắn vừa tới thì đã quay lưng về phía nó, lại bị nha tướng ở cổng Thiên Hà quát hỏi, sau đó liền tiến vào quân doanh ngay nên chưa kịp quan sát.

Lúc này, đứng ở cạnh Thiên Hà, trong mắt hắn là mệnh mông hoa sóng cuồn cuộn chảy, trong ánh nắng là một trời tuyết trắng, có mây khói bốc lên nhưng kỳ lạ là không có chút âm thanh nào.

Ở nhân gian, đứng ở bờ sống tất sẽ nghe thấy tiếng sóng vỗ. Nơi này lại hoàn toàn không có.

Bên bờ sông có một chiếc thuyền lớn, thân thuyền nổi lên một tầng quang hoa màu trắng, trên đó khắc đầy phù văn. Trên thuyền có cột cờ vươn lên cao ngất, trên lá cờ không thêu chữ mà vẽ hình một con bò cạp màu đen lớn, vẻ sinh động như thật. Chỉ nhìn qua thôi, Kim Tượng Đế liền có cảm giác bị con mắt ngoan kiểm của con bò cạp này theo sát.

Lý Tương Hách dẫn đầu đoàn người đi lên thuyền. Kim Tượng Đế là người lên sau cùng. Hắn không quen ai ở đây, cũng không phải người thích chủ động bắt chuyện. Hắn đứng một mình ở cạnh thuyền, nhìn nước sông cuồn cuộn phía dưới, trong lòng suy nghĩ nếu bị rơi xuống đó thì sẽ thế nào.

Nghĩ tới đó, bên cạnh hắn liền vang lên một giọng nói.

“Lần đầu tiên đi trên dòng Thiên Hà này, cảm giác của ngươi thế nào?”

Người bắt chuyện với hắn có một chòm râu đen, nhìn qua thì thấy người này mang vẻ mặt ôn hòa hiền hậu. Trên người hắn mặc đạo bào in hình âm dương, đầu đội mão vàng, bên hông treo một khối Thiên Hà pháp lệnh. Ngoài những thứ ấy ra thì không còn gì khác.

“Thật ngoài sức tưởng tượng của ta.” Kim Tượng Đế đáp.

“Bất luận là ai, lần đầu tiên tới đây đều có cảm giác như vậy cả. Tục truyền năm đó Ngọc Thanh đạo tổ muốn lấy dòng Thiên Hà này len để luyện chế thành một kiện pháp bảo, tốn hao thời gian cả trăm năm rồi cuối cùng cũng đành buông bỏ.”

Kim Tượng Đế rất kinh ngạc, hắn chưa nghe tới chuyện đó bao giờ. Sư phụ hắn thường giảng pháp nhưng lại rất ít giảng về những chuyện ngoài lề thế này, trừ khi có liên quan nào đó cần làm sáng tỏ. Những ghi chép bên trong Vạn Pháp Các đều là những ghi chép về pháp thuật, không thấy nói tới mấy chuyện bí sự kiểu như vậy.

“Muốn mang Thiên Hà này luyện thành pháp bảo, vậy phải cần tới thần thông lớn cỡ nào!” Kim Tượng Đế cảm thán.

“Đúng vậy, cảnh giới của các đạo tổ, chúng ta chỉ có ngước nhìn thôi.”

“Vậy vì sao mà Ngọc Thanh lão tổ lại buông bỏ?”

“Ta cũng chỉ nghe các trưởng bối ngẫu nhiên nói tới, kỳ thực thế nào thì không rõ lắm. Ngay trưởng bối của ta cũng bảo những chuyện ấy đều là lời đồn, không biết thật giả. Dù sao chưa từng có ai được nhìn thấy đạo tổ, cũng không có ai dám hỏi.

“Truyền thuyết kể lại, một đạo pháp tắc từ Thiên Hà này chảy vào các nơi khắp thiên địa. Nguồn nước khắp thiên hạ đều từ dòng Thiên Hà này phân tán mà thành. Hễ là nơi có nước, nhất định có liên thông với Thiên Hà này. Dù là Huyết hải U Minh hay Vong Xuyên thần bí khó lường đều có liên quan tới nó.”

Kinh Tượng Đế nhìn dòng Thiên Hà cuộn sóng nước nhưng không hề vang lên âm thanh này, trong lòng thêm một lần chấn động.

“Cũng chính vì thế mà trong dòng Thiên Hà này hay có yêu ma xuất hiện, đa phần là ngẫu nhiên, vô ý từ nói khác tiến vào. Một số khác là có chủ đích, dùng trăm phương ngàn kế để được tiến tới nơi này.” Đạo nhân ôn hòa nói tiếp.

“Năm đó vị đạo tổ ấy nhất định biết rõ điều này nhưng vẫn muốn đem Thiên Hà pháp tắc luyện chế thành pháp bảo, từ đó có thể thấy được thần thông của vị này cao minh cỡ nào.” Kim Tượng Đế không khỏi cảm thán.

“Không biết đạo hữu đến từ đâu? Sự việc này dù chưa rõ thật giả ra sao, nhưng đã được lưu truyền rộng rãi, lẽ nào đạo hữu lại không biết?”

“Ta tới từ một địa phương nhỏ ở Tây Ngưu Hạ châu, có được có duyên mà bước lên con đường tu hành. Việc thế này là lần đầu tiên được nghe nói tới. Nghe đạo hữu nói chuyện, chắc phải xuất thân từ đại phái nào đó rồi.” Kim Tượng Đế trả lời.

“Môn phái cần gì lớn? Pháp lực lớn là được. Bần đạo tu Thái Thanh nhất mạch Huyền Đô pháp. Tại hạ thấy đạo hữu thanh thoát như thế, đạo tu nhất định bất phàm.” Đạo nhân nói.

Kim Tượng Đế cười cười. “Chỉ là mấy thứ lung tung thôi.”

Hai người đứng ở cạnh thuyền, chuyện trò mãi tới lúc Kim Tượng Đế rời thuyền mới dừng lại. Hắn biết rõ đạo nhân kia tên là Thông Vân, là một người tính tình ôn hòa, không phân biệt xuất thân, môn phái. Ngoại trừ sư huynh Tuệ Ngôn ra thì người này là người mà hắn có thiện cảm tốt.

Con thuyền di chuyển trên dòng Thiên Hà. Suốt dọc đường đi không ngừng bỏ bớt người xuống. Mỗi một vị tuần tra sử đều được quy định cho một khúc sông để tuần tra. Mười tám người lần này được chia ra tuần tra một trăm dặm chiều dài.

Kim Tượng Đế vừa tới, không biết việc này khó dễ ra sao, nhưng qua cuộc nói chuyện với Thông Vân đạo trưởng vừa rồi, nếu gặp phải chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không phải là chuyện đơn giản. Còn như không có chuyện gì thì hắn hoàn toàn có thể thảnh thơi mà tu hành.

Trong chớp mắt, con thuyền đã đi xa. Bờ sông mờ mịt chỉ còn mình hắn. Kim Tượng Đế đưa mắt nhìn bốn phía. Trước mặt hắn là dòng Thiên Hà không nhìn thấy bờ kia, đằng sau hắn là biển mây che phủ.

Dọc theo đường đi, Thông Vân đạo trưởng đã nói rất nhiều thứ. Ví dụ như biển mây mờ mịt liên thông với dòng Thiên Hà này chính là Vân Hải pháp cấm do thượng đế hiện tại vị đề ra. Phía dưới biển mây là nhân gian, trên biển mây này chính là Thiên giới. Muốn từ Thiên giới hạ xuống nhân gian phải thông qua bốn cổng trời (Thiên môn) hoặc phải có thần thông cường đại, trực tiếp xuyên qua Vân Hải pháp cấm này.

Kim Tượng Đế có hỏi, Thiên giới này rộng lớn cỡ nào nhưng Thông Vân đạo trưởng trả lời không biết, cũng nói rằng trong điển tịch ghi chép thì Thiên giới ban đầu không lớn như hiện nay. Do thượng đế không ngừng gia tăng pháp lực nên Thiên giới cũng ngày một mở rộng ra.

Nhìn biển mây mờ mịt, Kim Tượng Đế không khỏi suy nghĩ, băn khoăn không biết pháp lực của thượng đế to lớn nhường nào. Tuy nhiên, vì có sự tồn tại của dòng Thiên Hà nên có thể coi nó chính là ranh giới của Thiên giới. Muốn băng qua Thiên Hà, trừ phi có pháp lực thông thiên, còn không, dù là người đã kết Pháp Tượng cũng không thể vượt qua được.

Từng có người cố gắng vượt qua nó nhưng cuối cùng bị sóng nước cuốn ngược vào bờ. Tuy không chết, nhưng pháp lực người ấy bị dòng Thiên Hà rửa sạch không còn chút nào. Có người mới hỏi hắn, vì sao lại bị chìm vào trong dòng nước? Hắn chỉ nói mình cứ bay mãi, không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm nhưng vẫn không trông thấy bờ. Đột nhiên hoảng hốt, thấy sóng nước cuốn lên đầu mình, sau đó kéo hắn chìm vào lòng sông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện