Con lừa đen cuối cùng vẫn là nói thật, nó cũng không có năng lực tầm bảo gì, mà là có cảm ứng rất mạnh đối với sinh vật cường đại.

Ở dãy núi Bình Thiên mặc dù nó có thể có được nhiều linh thảo như vậy, thật ra là tìm đến yêu thú trông chừng linh thảo trước tiên, sau đó lại lừa bịp để trộm đi. Nói cách khác, Chu Hằng ăn tang vật suốt ba tháng!

Yêu thú muốn gạt, loài người cũng bị gài bẫy, giống như bốn người Chư Chí Hòa sẽ coi con lừa đen trở thành Thần Lư trời giáng, kết quả sai biệt ngay cả quần cũng bị mang đi, có thể thấy được con lừa đen vẫn rất có thực lực, nếu không phải vừa xuất hiện gặp phải Chu Hằng, bị nhìn xuyên bản tính, nói không chừng ngay cả Chu Hằng cũng sẽ mắc mưu.

Dù sao, một con lừa biết nói thật sự rung động, muốn người ta không coi thành thiên địa tường vật cũng không được.

- Con lừa đê tiện, ngươi đã không biết tầm bảo, vậy thì mau ra chỗ khác đợi!

Chu Hằng phất tay một cái, hắn đã miễn dịch đối với tính đê tiện của con lừa đen, nhưng An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương đã sắp bị tức chết.

- Qua sông rút cầu a, bổn tọa thưởng cho người vong ân phụ nghĩa như ngươi bộ mặt hoàng kim!

Con lừa đen liên tục quái khiếu.

- Ngươi muốn đi theo cũng được, ngậm miệng lại, ta chỉ cần nghe được ngươi nói một chữ, lập tức ném ngươi ra ngoài!

Chu Hằng cười hì hì nhìn con lừa đen.

- Biến,, muốn bổn tọa không nói lời nào, ngươi là muốn mưu sát bổn tọa sao? Con lừa đen há mồm liền cắn Chu Hằng, đối với chuyện ra ám chiêu, con lừa đê tiện này tuyệt đối là cao thủ trong đó.

Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ tránh qua một cạp kia, bất quá con lừa đen sau khi biết Chu Hằng có không gian pháp khí có thể để vật còn sống tiến vào, làm sao cũng không chịu rời đi.

- Muốn cho bổn tọa rời đi, đơn giản, đưa bảo tháp kia cho bổn tọa là được! Mặc dù bổn tọa nhìn không thuận mắt. Nhưng miễn miễn cường cường sẽ thu hiếu tâm này của ngươi!

Con lừa đen hết sức vô sỉ nói.

Nó hấp tấp đi theo, hiển nhiên là quyết định chủ ý muốn lừa bịp. Thừa dịp Chu Hằng không chú ý mà lấy kiện bảo bối này. Lấy sự thần bí của con lừa đen này, nói không chừng nó thật có thủ đoạn để cho Cửu Huyền Thí Luyện Tháp thoát khỏi quyền khống chế của Chu Hằng, sau đó nhận chủ một lần nữa!

Chu Hằng không dám khinh thường, con lừa đen này sinh ra đã thích gài bẫy, rất quen chuyện lừa gạt, tuyệt đối phải cẩn thận đề phòng.

Bốn người một lừa sau năm ngày di chuyển ở Linh Thảo Viên, chiếm được không ít thu hoạch, nhưng muốn nói giá trị liên thành thì một cũng không có. Đây cũng là đặc biệt của Linh Thảo Viên, luôn có thể có thu hoạch, nhưng linh thảo trồng trên trồng lên, thậm chí trên vạn năm cơ hồ là không thể nào gặp phải.

Chu Hằng cũng không có cái gì bất mãn, đã có được một khối mật Minh Ngọc Phong. Để cho bốn người đều có tiến bộ nhảy vọt, chuyến này sớm đã đáng giá!

Bọn họ rốt cục rời khỏi lâm viên to lớn này, tiếp tục đi lên trên núi, trong lúc đó mặc dù gặp phải mấy nhóm người, nhưng Chu Hằng cũng không có tùy ý giết người, chỉ cần con lừa đen không đê tiện, bình thường sẽ không xung đột.

Bọn họ xuyên qua một đám viện tử, nơi này đã từng là chỗ ở của đệ tử Đại Diễn Tông, lúc này lại toàn bộ trở thành quỷ ốc, trống rỗng.

Trong này cơ bản không thể nào có bảo vật, cho dù có sớm cũng bị người lấy đi. Bất quá, Chu Hằng vẫn là vào xem, nổi lên hứng thú đối với chuyện đã xảy ra của Đại Diễn Tông ngày xưa.

- Không có ai biết là chuyện gì xảy ra!

Cổ Tư lắc đầu. Ở phương diện này nàng có quyền lên tiếng hơn so sánh với An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương.

- Đại Diễn Tông đúng là đột nhiên hủy diệt ngay lúc đó, đó là một loại lực lượng xa xa ra ngoài Sơn Hà Cảnh!

Chuyện đã qua mấy ngàn năm, chính là cường giả Khai Thiên Cảnh cũng chỉ có thể sống một ngàn năm, trải qua năm tháng người đã sớm chết sạch. Nhưng Đại Diễn Tông bị tiêu diệt quá mức cổ quái. Các thời đều có người nghiên cứu, cơ hồ mỗi chi tiết cũng được ghi lại từ đầu chí cuối.

Nhưng khi người của Đại Diễn Tông bị diệt toàn bộ. Thật ra thì không có bao nhiêu chi tiết được ngoại nhân biết, vẫn là bí mật.

- Có người nói, Đại Diễn Tông đắc tội Kết Thai Cảnh, thậm chí cường giả tuyệt thế Thần Anh Cảnh, mới có thể bị diệt sạch sẽ như vậy, vì vậy, cho dù có chút cường giả Sơn Hà Cảnh, thậm chí cường giả Linh Hải Cảnh tò mò cũng không dám tới đây, sợ không cẩn thận đắc tội vị cường giả kia!

An Ngọc Mị tiếp lời nói.

- Phụ thân sở dĩ sẽ đến nơi này định cư, thật ra thì cũng là muốn thử thời vận, có thể gặp vị tiền bối hư vô mờ mịt kia hay không, được đối phương chỉ bảo, đột phá Khai Thiên Cảnh!

Chu Hằng đi vào mấy gian sân, cẩn thận xem xét, thậm chí thấy được hai cỗ Khô Lâu chồng lên nhau ở một gian phòng ốc, từ xương chậu mà xm, rất rõ ràng là một nam một nữ, lại từ trình độ gắn bó của hai người, tám phần khi còn sống là nam nữ đang tiến hành chuyện thân mật nhất

- Không có phòng bị một chút nào!

Chu Hằng nhướng mày.

- Đúng là một loại lực lượng vượt xa, trong nháy mắt sẽ làm cho mọi người tử vong, ngay cả phát giác cũng không có phát giác ra!

- Người này so với Thiên Tôn không biết người nào mạnh hơn? Phi, một cái tay của Thiên Tôn là có thể trấn áp người này!

Con lừa đen thấp giọng lẩm bẩm.

- Con lừa đê tiện, ngươi đang nói thầm cái gì đó? Có phải biết cái gì hay không?

Chu Hằng không có nghe rõ, chỉ biết là con lừa đen đang nói thầm.

- Bổn tọa đang suy nghĩ, làm sao đánh ngươi một cước!

Con lừa đen nham hiểm cười nói, cũng là chuyển đề tài.

Chu Hằng tự nhiên không tin, nhưng con lừa đen này vô cùng gian giảo, nếu không phải nó muốn nói, cũng không thể khiến nó nói ra, chẳng qua là lắc đầu, nói:

- Con lừa đê tiện, đến loại trình độ này, cần lực lượng cấp bậc gì?

Lần này con lừa đen cũng không có nói loạn, mà là yên lặng suy nghĩ, mới nói:

- Mới vừa rồi, người quái dị kia nói không sai, ít nhất phải Kết Thai Cảnh mới có thể làm!

- Con lừa đen chết tiệt!

An Ngọc Mị bay qua đánh một cước, nhưng là bị con lừa đen dễ dàng tránh né.

- Đại Diễn Tông này lúc ấy rốt cuộc đã làm chuyện thập ác bất xá gì?

Chu Hằng gõ đầu.

- Hoặc là nói, Đại Diễn Tông trong lúc vô tình đã chiếm được bảo vật gì đó, mới làm cho vị cường giả kia xuất thủ, giết người diệt khẩu!

Bất kể là trả thù hay là diệt khẩu, trong chớp nhoáng này hủy diệt cả Đại Diễn Tông, nghe nói thời kỳ toàn thịnh ít nhất có hơn vạn người, tuyệt đối là cực kỳ tàn nhẫn!

- Cũng không nhất định!

Cổ Tư tỏ vẻ phản đối, bình tĩnh nói:

- Ở trong mắt cường giả, hết thảy người yếu cũng chỉ là con kiến hôi thôi, hủy diệt nhiều tánh mạng của con kiến hôi hơn nữa cũng sẽ không đặt tại trong lòng cường giả!

Tất cả mọi người trầm mặc, theo thực lực tăng mạnh, bọn họ ngược lại còn có cảm giác nguy cơ. Giống như Đại Diễn Tông bị cường giả phá huỷ, nếu là tâm tình không tốt một cái đại khai sát giới, đây tuyệt đối là máu chảy vạn dặm, bất luận kẻ nào đừng mơ tưởng may mắn thoát khỏi.

Ở trong mắt cường giả, con kiến hôi vô tội bực nào!

Nhất định phải trở nên mạnh mẻ!

Chu Hằng bóp bóp nắm tay, nói ở trong lòng, vận mạng của hắn nhất định phải nắm giữ ở trong tay của mình.

Bốn người một lừa tiếp tục đi tới. Đi tới Diệu Đan Các.

Diệu Đan Các tên tuy là các, nhưng cũng là một cái Thạch Điện thập phần lớn. Tổng cộng ba tầng, mỗi một tầng đều có rất nhiều đan phòng. Cất kỹ số lớn đan dược. Nhưng trải qua những năm này cướp đoạt, còn thừa đã không nhiều lắm.

Mà sở dĩ có thể còn dư lại, chính là mỗi viên đan trong đan phòng đều có cấm chế bảo vệ, có chút cấm chế rất dễ phá giải, có chút rất khó, mà những thứ còn dư lại, tự nhiên cũng là cấm chế đáng sợ nhất.

Cấm chế sẽ theo nguồn gốc lực lượng giảm bớt mà suy yếu, cuối cùng biến mất, vì vậy biện pháp ngu nhất chính là đợi. Phương pháp xử lí thứ hai là không ngừng dẫn động cấm chế, chỉ cần có thể đối kháng, như vậy thì có thể gia tốc làm cấm chế biến mất.

Dĩ nhiên, người tinh thông trận pháp còn có thể phá giải cấm chế, đây mới là phương pháp xử lí tốt nhất.

Mặc dù nói đan dược tầng thứ ba khẳng định phẩm cấp cao hơn so sánh với tầng thứ nhất, nhưng tầng thứ nhất cũng chưa chắc không có đan dược cực phẩm, mà mấu chốt nhất không phải là phẩm chất đan dược như thế nào, mà là có thể đắc thủ hay không, nếu không xem được mà lấy không được thì có ý nghĩa gì?

Bốn người Chu Hằng quét qua từng gian đan thất. Mấy ngàn năm qua đi, cơ hồ cấm chế gì cũng mất đi tác dụng, chỉ còn lại có một loạt đan thất trống không. Lò luyện đan ở giữa cũng bị đá ngả lăn mở ra, sớm bị dọn sạch.

Cho đến khi đi qua một nửa đan thất tầng thứ nhất, bốn người Chu Hằng mới nhìn đến một gian đan thất cũng không có bị dọn sạch. Có một lọ đan dược duy nhất còn lưu lại ở tầng trên cùng của kệ.

Phía trên bình thuốc dán một nhãn dán. Trên đó viết ba chữ "Hoàng Long Đan".

- Chu tiểu tử, trong miệng bổn tọa rỗi rãnh. Đưa bình đan dược kia để Lư đại gia mở mang dạ dày!

Con lừa đen không nhịn được bị coi thường.

- Hoàng Long Đan có ích lợi gì?

Chu Hằng quay đầu hỏi, ánh mắt con lừa đen này rất độc, bị nó nhìn trúng tám phần là đồ tốt!

- Có thể có ích lợi gì, chính là làm đường đậu cho bổn tọa ăn!

Con lừa đen tránh mà không nói, nước miếng không tự chủ chảy ra.

Hoàng Long Đan này khẳng định là đồ tốt, nếu không lực lượng cấm chế cũng sẽ không cường đại như vậy, đến bây giờ còn chưa tiêu tán. Mấy ngàn năm sóng to đãi cát, đan dược còn lại dĩ nhiên càng ngày càng không dễ dàng, nếu lấy được vậy tuyệt đối là đồ tốt.

Chu Hằng đưa tay phải ra, trong nháy mắt biến thành kim loại, chụp tới bình thuốc kia.

Bành!

Khi tay hắn đến gần bình đan chưa đầy một tấc, phảng phất như chạm đến một tầng sóng gợn, không khí nhất thời tản ra từng đạo rung động, sau đó cổ lực lượng cường đại phản chấn về Chu Hằng, đánh bay làm cho cả người hắn nặng nề đụng phải vách tường đối diện.

- Ha ha ha!

Con lừa đen cười lớn lên, thiếu chút nữa ngã ra.

- Không có sao chứ?

An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương chạy tới đỡ hắn.

Chu Hằng lắc đầu, lực lượng cấm chế này mặc dù không đủ để tạo thành uy hiếp đối với hắn, nhưng cũng là bởi vì nguyên nhân hắn nhẹ nhàng sờ vào, lực lượng công kích càng lớn, độ mạnh yếu phản kích tự nhiên càng lớn.

Nếu là hắn đánh toàn lực, sẽ không còn đơn giản như vậy.

Hắn nhìn con lừa đen đang cười gian một chút, chợt đá ra một cước, đá vào trên mông đít con lừa đen. Một cước này vừa nhanh vừa chuẩn, hắn chẳng những vận dụng Tấn Vân Lưu Quang Bộ, lại dung hợp thế, con lừa đen cuối cùng khinh thường một hồi, bị Chu Hằng đánh lén trúng.

- Tiểu tử thúi, bổn tọa không xong với ngươi! A, mạng của con lừa khó bảo toàn . . .

Con lừa đen nặng nề đụng vào kệ đựng đan, bành, nhất thời một đạo sóng gợn trào lên, thật giống như hồ nước bị một tảng đá lớn rơi vào, sóng gợn lan đầy khắp đan thất.

Ông!

Bốn chân của con lừa đen chợt phát ra kim quang, đá bể đạo sóng gợn này.

Chết là không có chết, bốn chân còn đang co quắp, xem ra mạnh mẽ oanh phá cấm chế, nó cũng bỏ ra trả giá cực lớn.

Chu Hằng cười dài một tiếng, khoanh tay chộp bình thuốc vào trong tay.

Lúc này, con lừa đen là bị Chu Hằng gài bẫy thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện