Chu Hằng cho chưởng quầy tửu lâu 10 vạn linh phiếu, còn mình thì cất linh phiếu còn lại đi.

Ngẫm lại chính mình đấu cược, bán đấu giá, cực khổ lâu như vậy mới kiếm được mấy vạn linh thạch, nhưng bây giờ đánh mấy cái đã được 20 vạn, quá dễ dàng.

Có rảnh, xuất hiện thêm mấy tên Nhạc Hổ coi tiền như rác như vậy đi!

Hắn chậm rãi bước trên đường cái, trong lòng nghĩ an bài ngày sau. Mục tiêu ngắn hạn, tự nhiên là mau chóng đạt tới Linh Hải Cảnh, đi đả bại vạn ác cữu cữu kia, cứu mẫu thân trở về, cả nhà đoàn viên.

Nhưng mà yêu thú trong Phong Khiếu Lâm Địa mọi người săn bắn quá nhiều rồi, con đường tăng lên tu vi trong thời gian ngắn này không ổn, như vậy lấy đâu ra yêu thú cho hắn giết đây? - Đúng, Phòng đấu giá!

Chu Hằng ánh mắt sáng rực, hắn vừa kiếm tự số tiền phi nghĩa, tự nhiên phải nghĩ biện pháp dùng hết, nói không chừng trong phòng đấu giá có bảo vật nhanh chóng đề thăng tu vi, chẳng hạn như mật Minh Ngọc Phong vân vân.

Dù sao đi xem cũng không có tổn thất gì.

Chủ ý quyết định, hắn liền hỏi tin tức, phòng đấu giá này thuộc Thiên Bảo Các, không người nào không biết.

- Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi khí sắc u ám, chỉ sợ có tai ương vấy máu!

Đang lúc Chu Hằng đi tới, đột nhiên có một lão già gầy ốm chạy tới, vẻ mặt đáng khinh, cười lộ ra năng nanh trắng như tuyết.

Chu Hằng không khỏi tối sầm mặt, có người rủa rủi như vậy sao?

- Tiểu huynh đệ, chỗ lão phu có 4 tấm phù trừ tà, dán lên người bảo ngươi bách tà bất xâm! Lão già đáng khinh thần thần bí bí lấy ra 4 tấm phù lục, vẻ mặt còn có chút không nỡ.

- Thế nào, mỗi tấm chỉ cần năm vạn linh thạch!

Trong lòng Chu Hằng chợt nghiêm lại, 4 tấm phù lục vừa vặn 20 vạn linh thạch, vừa vặn sỗ lượng hắn lấy được từ chỗ Nhạc Hổ, lão nhân này không nói nhiều, liền xuất ra 20 vạn linh thạch, chẳng lẽ lúc trước hắn thấy và đi theo mình.

- Tiêu tiền tiêu tai a! Lão già đáng khinh lấm la lấm lét, vừa dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Chu Hằng.

Chu Hằng không khỏi kỳ quái, lão nhân này rõ ràng chỉ có tu vi Sơ Phân Cảnh, chẳng lẽ không biết hắn ngay cả Ích Địa Cảnh đều bỏ chạy, dựa vào cái gì nắm chắc lừa được mình như vậy? Hắn cười cười, nói: - Con người ta thích tai ương đổ máu, tới một người, ta giết một người, đến hai người, giết một đôi!

Nói xong, hắn muốn đi vòng qua lão già gầy.

- Uy uy uy, buôn bán còn chưa xong, còn có thứ khác a! Lão già đáng khinh vội vàng gọi lại Chu Hằng, chắn phía trước từ trong ngực móc ra một bình thuốc: - Đây là thuốc tăng lực long hổ ba mươi năm trân quý của lão phu, ăn một viên bảo đảm ngươi long tinh hổ mãnh, tinh lực mười phần, khiến đàn bà liên tục thét lên chói tai.

Hắn nháy mắt với Chu Hằng, một vẻ mặt nam nhân đều hiểu.

Sắc mặt của Chu Hằng càng đen hơn, hắn còn cần tráng dương sao? Đều đã bị Kim Dương Thảo vương tráng gây chuyện ròi, vẫn nên tỉnh lại đi!

- Lão già, ngươi đi lừa người khác đi! Chu Hằng lại muốn đi vòng qua.

- Cái gì mà lừa, lão phu buôn bán nghiêm chỉnh, ngươi cũng không nên nói xấu lão phu! Lão già đáng khinh không vui, chân lại bước qua chặn lại Chu Hằng.

Lão nhân này, thân pháp vô cùng cổ quái!

Chu Hằng bước đi tuy rằng không nhanh, nhưng dĩ nhiên dùng tới Tấn Vân Lưu Quang Bộ, cho nên vốn quỷ dị không hiểu, người khác căn bản không nắm rõ hướng đi của hắn, nhưng lão già này lại có thể mạnh mẽ chặn hắn.

Hắn thậm chí đã giao thủ với Khai Thiên Cảnh, cho dù là Lưu Thanh Huyền, Nam Cung Trường Không cũng chưa thể nhìn ra vị trí mỗi bước của hắn, nhưng mà lão già đáng khinh này lại làm được.

- Lão tiên sinh xưng hô thế nào? Chu Hằng có vài phần tò mò với lão nhân này.

- Lão phu Linh Thiên thượng nhân! Lão già đáng khinh ra vẻ đạo mạo nói, bộ dạng giống như có vài phần phong phạm thế ngoại cao nhân, chỉ là một đôi mắt chuột lém lỉnh như thế nào cũng không che dấu được.

Chu Hằng lập tức không nói gì, đây còn là Linh Thiên thượng nhân, rõ ràng là đang gạt người.

Lão lừa đảo, lão vô lại a!

Hắn đột nhiên thầm nghĩ, lão này mà gặp con lừa đen, không biết là ai có thể lừa được ai nha.

- Tiểu huynh đệ, không cần thuốc tăng lực, vậy có muốn Ngự Nữ Tâm Kinh hay không, chỉ cần học được, bất kỳ nữ nhân nào đều chạy không khỏi nụ cười của ngươi! Lão già đáng khinh lại lấy ra một quyển sách rách rưới nói.

- Lão già, ngươi tự giữ cho mình đi, nhanh mà đi tìm một bàn già. Chu Hằng thôi phát Tấn Vân Lưu Quang Bộ đến mức tận cùng, trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh.

Đáng khinh lão già cũng không động, mà lại lộ ra vẻ trầm tư.

- Thân pháp này, hình như là... Tấn Vân Lưu Quang Bộ! Kỳ quái, tiểu tử này sao có thể thi triển được? Chẳng lẽ hắn giống lão phu, là chuyển...

Thanh âm của hắn càng ngày càng thấp, lúc này vẻ mặt không còn chút đáng khinh nào nữa.

[CHARGE=3]

- Nể tình lão hữu Khổng gia, tuy rằng không buôn bán được, lão phu vẫn giúp hắn hóa giải một chút tai ương đổ máu đi! ...

Chu Hằng đi tới Thiên Bảo Các.

Đạt tới Tụ Linh Cảnh có thể khống chế bắp thịt của bản thân tự nhiên, hắn biến hóa mặt mình một chút, sau đó lấy ra Nguyệt Châu tiến hành giao dịch.

Tuy rằng không phải mỗi đêm hắn đều có thể lấy ra Bảo Nguyệt Kính hấp thu ánh trăng chuyển hóa thành Nguyệt Châu, nhưng thời gian lâu như vậy hắn cũng chỉ có trăm viên Nguyệt Châu. Đồ chơi này dù sao với hắn cũng không có tác dụng gì, cho nên bán toàn bộ cho Thiên Bảo Các.

Nguyệt Châu là hàng hóa dễ bán, tuy rằng cường giả Linh Hải Cảnh có thể bắt giữ ánh trăng chế tạo ra, nhưng mà cho dù Lãng Nguyệt Quốc cũng không có bao nhiêu võ giả Linh Hải Cảnh, huống chi võ giả đạt tới loại cảnh giới này, làm sao có thời giờ chế tạo Nguyệt Châu chứ!

Bởi vậy căn bản không cần lo lắng nguồn tiêu thụ, đừng nói hơn 100 viên, cho dù 1000 viên, 1 vạn viên, Thiên Bảo Các cũng nguyện ý dùng số tiền lớn mà mua.

Đương nhiên, trực tiếp bán cho Thiên Bảo Các, giá cả khẳng định không thể so được với phòng đấu giá, nhưng giá cả mỗi viên cũng đạt tới 3000 linh thạch, lại mang cho thu nhập Chu Hằng hơn 30 vạn linh thạch hạ phẩm.

Bây giờ tài sản của hắn đã lên tới 60 vạn linh thạch hạ phẩm, ở Hàn Thương Quốc tuyệt đối có thể xưng là cự phú.

Người phụ trách Thiên Bảo Các cho hắn một tấm thẻ khách quý, có nó hắn tham gia đại hội bán đấu giá bảy ngày sau.

Đầu tháng mỗi tháng, Thiên Bảo Các đều tiến hành một lần đại hội đấu giá, mà lần này vì có lượng lớn võ giả tới đây thăm dò Phong Khiếu Lâm Địa, bởi vậy hội đấu giá lần này của Thiên Bảo Các cũng tăng lên một cấp bậc, nghe nói có rất nhiều bảo vật chỉ xuất hiện ở hội đấu giá Lãng Nguyệt Quốc.

Chu Hằng vui vẻ nhận, linh thạch kiếm không tiêu, chẳng lẽ muốn làm thần giữ của sao?

Hắn chưa trở về khách điếm, mà lại dùng tướng mạo sẵn có đi vào, khống chế bộ mặt như vậy rất phiền toái.

Lưu Duyệt bị hắn phế đi chi thứ 5, sau khi Lưu Thanh Huyền biết được tất nhiên sẽ nổi giận lôi đình, hắn còn muốn yên bình vượt qua bảy ngày này, bởi vậy, hắn không muốn nhất chính là bị Lưu Thanh Huyền đuổi giết bỏ lỡ cả hội đấu giá của Thiên Bảo Các.

Chỉ là hắn đi vào không bao lâu, đã có người đến bái phỏng hắn.

Là Tiêu Họa Thủy. Vưu vật xinh đẹp động lòng người này lần này mặc một bộ váy trắng đơn giản, khí tức toàn người lại thêm vài phần thuần khiết, nhưng mà cái gọi là nữ nhân xinh đẹp, một thân đồ tang, nhưng mà quần áo màu trắng khoác lên người nàng lại càng thêm diễm lệ.

Cổ ngấn, ngực cao vút, giống như từ trong quần áo bật ra, eo nhỏ nhắn bó chặt, một cái đai lưng cùng màu, buông xuống khiến người ta không tự chủ được nhìn xuống mông nàng.

Bởi vì lưng áo bị buộc chặt, cho nên cái mông kia càng tròn vểnh, tròn vểnh đầy đặn mê người, chỉ cần nhúc nhích, mông tròn liền tục động xoay trái xoay phải, vải trắng mỏng manh, có thể thấy rõ được hai bờ mông trắng tròn.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vưu vật này, nhưng mà Chu Hằng vẫn không nhịn được, trong lòng lại dấy lên dục hỏa mãnh liệt.

Nữa nhân này chính là yêu tinh trời gieo xuống gây tai nạn và rắc rối nhân gian, nhìn thấy nàng, đầu tiên liên tưởng là lên giường.

Chu Hằng cố đè xuống xung động trong lòng, nói: - Tiêu phu nhân đúng là hiểu rộng, ta mới ở trong này không tới một giờ đã bị ngươi tìm được rồi.

Tiêu Họa Thủy hé miệng cười, ném cho Chu Hằng ánh mắt xem thường, ai oán nói: - Còn không phải ngươi không chịu yêu nhân gia, khiến nhân gia ta mỗi ngày đều nhớ nhung, hàng đêm thèm muốn, ngay cả cơm đều ăn không vô, ngươi xem một chút, ngực ta cũng gầy một vòng rồi.

Chu Hằng không khỏi chảy mồ hôi lạnh, đây còn là kích thước lưng áo gầy đi một vòng! Nhìn một cái, một ngực của nàng vẫn như núi đâm vào mây, rung rung như bọng nước vậy.

Hỏng bét, lại bị nữ nhân này vô tình dẫn dụ!

Chu Hằng vội vàng thu hồi ánh mắt: - Tiêu phu nhân có gì phải làm sao?

- Hì hì, đương nhiên là phải làm tình rồi! Tiêu Họa Thủy nói ra một câu trắng trợn, sóng mắt như nước, không khí lập tức trở nên mập mờ.

- Ta đã nói rồi, nữ nhân ta chạm qua, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về một mình ta, ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Chu Hằng nói. Kỳ thật hắn cũng để ý thu Tiêu Họa Thủy làm nữ nô, nhưng mà điều kiện tiên quyết là nhị tiểu thư kiều mị Tiêu gia này phải đáp ứng mới được.

Không giống với Lan Phi, Chu Hằng nhận nhân tình Tiêu Vũ Ngân, quả quyết không có khả năng buộc Tiêu Họa Thủy tiến vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bởi vậy, trừ phi Tiêu Họa Thủy đáp ứng chỉ ở cùng hắn, bằng không hắn tuyệt không phát sinh quan hệ với đối phương.

- Tiểu nam nhân, ngươi đúng là biết gây chuyện! Tiêu Họa Thủy lại thở dài: - Chọc hai cường giả Khai Thiên Cảnh đã đủ phiền toái, hiện tại lại còn đắc tội Nhạc gia Lãng Nguyệt Quốc!

- Tuy rằng Nhạc gia ở Lãng Nguyệt Quốc cũng không được gọi là nhà quyền thế, chỉ có thể xem như tiểu gia tộc, nhưng mà cường giả Sơn Hà Cảnh ở Hàn Thương Quốc lại là vô địch!

Chu Hằng cười ha ha, nói: - Vậy Tiêu phu nhân càng không nên liên quan với ta!

- Ôi! Tiêu Họa Thủy tiếp tục thở dài, gương mặt xinh đẹp ngẩng lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cuồng nhiệt: - Người ta lúc đầu còn kiềm chế được, ai bảo ngươi rước họa lớn như vậy, khiến người ta không kiềm chế được!

Chu Hằng không khỏi ngẩn người, nữ nhân này đúng là khác người, người khác thấy phiền toái tránh còn không kịp, nàng lại vì phiền toái mà dục hỏa đốt người!

- Tiểu nam nhân, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi khiến ta vừa lòng, ta liền đáp ứng chỉ làm nữ nhân của một mình ngươi! Tiêu Họa Thủy dùng ánh mắt mông lung nhìn Chu Hằng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, đầu lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm môi, tơ nước bọt hiện lên nhục dục sáng bóng.

Chu Hằng cười ha ha, nói: - Ta cũng không chấp nhận cò kè mặc cả, ngươi vẫn trở về đi!

Hắn đuổi Tiêu Họa Thủy ra khỏi cửa, ầm một tiếng đóng cửa lại, lại không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Muốn cự tuyệt một yêu tinh mầm tai hoạ vậy như vậy cần năng lực tự kiềm chế cường đại cỡ nào, mà tuy rằng hắn làm được, nhưng cũng bị yêu tinh này dấy lên dục hỏa, hắn mạnh mẽ tiến vào trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. - - - - - oOo- - - - -
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện