- Tiểu nam nhân, ta thật là bị ngươi làm cảm động muốn chết!

Tiêu Họa Thủy mị nhãn hàm xuân, nửa quỳ trước người Chu Hằng, mang trên mặt vẻ sùng bái mãnh liệt, dung quang toả sáng, vô cùng xinh đẹp.

Nàng vốn là yêu tinh dụ người phạm tội, giờ khắc này chủ động câu dẫn, sức hấp dẫn tự nhiên càng nhiều hơn, để cho Chu Hằng thiếu chút nữa một tay đẩy ngã nàng để thành chuyện tốt!

Nữ nhân này, không hấp dẫn người khác sẽ chết a!

Chu Hằng lắc đầu, nói:

- Đối với Tiêu gia các ngươi mà nói, ta đây làm sao chỉ sợ là sẽ để cho bọn họ thất vọng rất lớn!

Tiêu Họa Thủy không khỏi ngẩn ra, sau đó lộ ra vẻ hoảng hốt, phát ra một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Đối với một đại gia tộc mà nói, tác dụng lớn nhất của tộc nhân phái nữ chính là dùng để hòa thân, nếu như có thể tạo quan hệ cùng nhà giàu có lớn hơn, vậy đối với gia tộc mà nói tự nhiên là chuyện cực kỳ có lợi.

Ứng gia của Lãng Nguyệt Quốc chính là quái vật lớn, gia tộc có lão tổ Kết Thai Cảnh, chính là thả vào Thiên Long Đế triều cũng có thể được xưng tụng là nhà giàu có nhất lưu, có thể kết thành thân gia cùng nhà giàu có như vậy, Tiêu gia tự nhiên cầu cũng không được!

Về phần ý nguyện của Tiêu Họa Thủy hoàn toàn không có ở bên trong suy tính, làm tộc nhân của Tiêu gia, hiến thân vì gia tộc không phải là nên làm sao? Hơn nữa, Ứng Băng Phong phong độ ung dung, vô cùng tuấn mỹ, nơi nào không xứng với nàng? Nói khó nghe một chút nữa, diễm danh của Tiêu Họa Thủy lan xa, trai lơ vô số, nam nhân có thân phận cao như vậy cưới hỏi đàng hoàng, đây là phúc phận của nàng, còn muốn có ý kiến sao!

- Tộc nhân đều cho là ta có thể gả cho Ứng Băng Phong là ta với cao, nhưng bọn họ làm sao biết ý nghĩ của ta? Bọn họ cầm tánh mạng của cha mẹ ta để bức bách, ta chỉ có thể đồng ý!

Đôi mắt đẹp của Tiêu Họa Thủy mê ly, có tầng tầng sương mù.

Nhất cử nhất động của vưu vật này cũng là tràn đầy mị ý. Vẻ mặt hơi bi thương này xuất hiện ở trên mặt nàng chính là đặc biệt mê người, bằng mọi giá làm cho người ta muốn tàn bạo nàng.

- Ta đã bán thân cho gia tộc một lần. Cho nên nửa đời sau ta chỉ sống vì mình!

Tiêu Họa Thủy hiện ra một tia mềm yếu, tựa gò má bạch ngọc vào trên đùi Chu Hằng.

- Nhưng là bọn họ lấy tánh mạng của cha mẹ ta để bức bách, bọn họ làm sao lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?

Chu Hằng im lặng, gia tộc là gia tộc, nói là thân nhân, nhưng liên quan đến quyền lực, đao quang kiếm ảnh trong đó há lại sẽ thiếu!

- Từ hiện tại bắt đầu, ngươi là người tự do!

Hắn vỗ vỗ đầu Tiêu Họa Thủy, tóc đen đầu đầy vô cùng bóng loáng, tản ra hương thơm mê người. Hắn không ủng hộ cuộc sống lúc trước của Tiêu Họa Thủy, nhưng làm một bằng hữu, hắn ủng hộ ý nghĩ của Tiêu Họa Thủy.

- Nhưng là ta đã quyết định, muốn làm nữ nhân của ngươi!

Tiêu Họa Thủy nâng mặt xinh đẹp lên, mang theo một tia cười - quyến rũ nhìn Chu Hằng. Tinh mâu hàm chứa nhu tình, làm cho người ta tim đập thình thịch.

- Ngươi cũng không thương ta, vẫn là thôi đi! Mặc dù ta đã giúp ngươi một lần, nhưng cũng là Ứng Băng Phong quá làm cho người ta chán ghét, ngươi cũng không cần để ở trong lòng!

Chu Hằng lắc đầu, tham muốn giữ lấy của hắn mặc dù mạnh nhưng cũng không muốn tùy ý trêu chọc nữ nhân, nhiều người, hắn sẽ phải gánh thêm một phần trách nhiệm.

Cho dù là Lan Phi làm hắn chán ghét, nếu thành nữ đày tớ của hắn, hắn cũng sẽ bảo vệ an toàn của đối phương. Mặc dù hắn vĩnh viễn không thể nào thích Lan Phi.

- Hì hì, tiểu nam nhân thật biết điều. Yêu? Từ xa xỉ cỡ nào, ta đã sớm không có người yêu!

Tiêu Họa Thủy nhu mị vạn thiên, phong tình yêu diễm ngày đó để cho cả người Chu Hằng bốc lửa.

- Nam nhân chính là khẩu thị tâm phi!

Nụ cười trên mặt Tiêu Họa Thủy càng tăng lên, thứ cứng rắn vừa thô vừa nóng trong tay tựa hồ qua mấy tầng vải vóc cũng có thể cảm giác được nhiệt độ của nó, mà cũng làm cho nàng động tình như lửa.

- Ta không cần ngươi yêu ta, chỉ cần ngươi hung hăng đoạt lấy ta! Tiêu gia quá làm cho ta thất vọng, sau này ta sẽ theo ngươi, làm nữ đày tớ của ngươi, chỉ cần ngươi có thể cho ta ăn no là được!

Một vưu vật diễm mỹ vô song ăn nói khép nép xin làm nữ đày tớ của mình, muốn nói tâm tình Chu Hằng không kích động vậy khẳng định là giả dối, nhưng hắn cũng không phải là người hiệp ân tác báo, liền nói ngay:

- Một khi trở thành nữ nhân của ta, như vậy trọn đời cũng chỉ có thể đi theo mình ta, ngươi không phải là hướng tới tự do ư, nguyện ý như thế?

- Không có lực lượng cường đại bảo vệ, vậy lấy tự do chân chính ở đâu!

Tiêu Họa Thủy dùng ngọc thủ nhẹ nhàng vuốt ve, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, lộ ra một hàm răng tuyết trắng, tựa hồ là cử động theo bản năng, cũng là để cho thân thể Chu Hằng đều nhanh muốn nổ tung.

Em gái ngươi, chớ lộn xộn có được hay không!

- Ta thấy Nhị tiểu thư của Tiêu gia, nhận hàng vạn hàng nghìn sủng ái, thật là chuyện may mắn, ta cũng căn bản vô lực chống cự! Lần này là Ứng Băng Phong, lần sau có thể là Mã Băng Phong, Dương Băng Phong, ai, ai bảo ta thiên sinh lệ chất, người gặp người thích?

Động tác trong tay Tiêu Họa Thủy nhanh hơn trước, vuốt ve làm cho vật cứng kia sắp ngẩng đầu điên rồi!

Bắt đầu nàng còn nói tương đối ai oán, nhưng lúc đến câu nói sau cùng, hiển nhiên đã khôi phục lại mị thái điên đảo nhân gian của nàng, đẹp không sao tả xiết.

Cuối cùng Chu Hằng không nhịn được, túm lấy nàng, ôm ở trong ngực.

Hai người chen chúc trong một cái ghế, thân thể dán chặt, có thể nghe được cả âm thanh tim đập thình thịch trong lồng ngực đối phương.

- Ngươi yêu tinh này!

Bàn tay to của Chu Hằng đặt tại trên cặp mông đầy đặn căng đầy của nàng, dùng sức gạt hai bắp đùi ra, mặt thì hoàn toàn vùi vào bộ ngực Tiêu Họa Thủy.

- Ta chính là yêu tinh mê chết người không đền mạng, đời trước là hồ ly tinh, kiếp này nhất định mê chết một người đàn ông! , Tiêu Họa Thủy thở gấp, nong nóng phun lên trên trán Chu Hằng, nàng vòng hai tay quanh cổ của Chu Hằng, mông đẹp không ngừng mà ma sát vật cứng rắn của Chu Hằng, mị nhãn như tơ.

- Tiểu nam nhân, đoạt lấy ta! Hung hăng đoạt lấy ta!

Tiêu Họa Thủy thét to, kích tình trong thân thể như muốn nổ tung.

[CHARGE=3]

- Biết rồi!

Chu Hằng ngậm lấy đỉnh bộ ngực của nàng, hung hăng cắn một cái, cho khôi phục tĩnh táo.

- Nhưng không phải là hiện tại, ta muốn đi làm thịt mấy người trước!

- Người nào?

Tiêu Họa Thủy dùng tiếng nói hơi khàn khàn nói ra, thanh âm trầm thấp làm cho nàng càng thêm gợi cảm.

- Ứng Băng Phong, Nhạc Hổ, Lưu Duyệt!

Sát khí của Chu Hằng đột nhiên phát ra, trước kia hắn quá nhân từ, đối đãi ác nhân nên ác hơn độc hơn so sánh với ác nhân, bằng không hắn tránh không được sẽ bị gây sự!

- Ngươi thật tình?

Tiêu Họa Thủy sợ hết hồn, sau lưng ba người này kém nhất cũng là một cường giả Khai Thiên Cảnh, mà Ứng gia còn có lão tổ Kết Thai Cảnh, đây cũng không phải là nói giết là có thể giết!

- Dĩ nhiên!

Chu Hằng gật đầu, nhéo một cái trên càm Tiêu Họa Thủy, hưởng thụ vẻ mặt kinh ngạc của nữ nhân này.

- Ngươi đi tắm, nằm ở trong chăn chờ ta!

Nghe hắn khí phách vạn trượng ra lệnh, Tiêu Họa Thủy không có một chút xíu ý mâu thuẫn đối với sự bá đạo của hắn, ngược lại cam tâm tình nguyện, cả người lại càng mềm nhũn, mật thủy tràn lan, thật giống như mới vừa trải qua một cuộc hoan ái.

- Ta chờ ngươi, ngươi đi sớm về sớm.

Nàng lộ ra thái độ thẹn thùng, mị ý vô hạn.

- Ta ngủ sẽ không mặc quần áo!

Chu Hằng thiếu chút nữa không thể đứng lên, trực tiếp muốn ôm đại yêu mỵ này lăn lên giường, thật vất vả mới tỉnh táo lại.

Hắn rời khách sạn, ngẩng đầu nhìn lên tinh không, lúc này đêm đã khuya, tối nay vừa lúc mây đen giăng đầy, ánh sao ảm đạm, chính là thời gian thật là tốt để giết người cướp của!

Triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, Chu Hằng lướt nhanh như gió, chạy trong đế đô khổng lồ này.

Ứng Băng Phong ở Tây Phượng khách điếm tại thành đông, đây là một trong khách sạn tốt nhất trong thành, Chu Hằng cũng là trong lúc vô tình nghe đối phương nói đến khi nói chuyện cùng Mai Di Hương, Ứng Băng Phong ở lại đây.

Tây Phượng khách điếm rất lớn, chiếm diện tích chừng mười mấy mẫu, trong đó có trên trăm biệt viện độc lập, đặc biệt cung ứng cho khách nhân có quyền thế, trong mỗi một tòa biệt viện đều có thị nữ tôi tớ, không có gì khác như khi ở tại nhà mình.

Chu Hằng mở thần thức ra, bao phủ phạm vi trăm trượng chung quanh, chẳng qua là vòng vo nửa vòng cũng đã khóa chặt mục tiêu.

Thân hình hắn bắn ra, đi tới trong một cái sân tòa thật lớn. Dưới Tấn Vân Lưu Quang Bộ, động tác của hắn còn nhẹ hơn so sánh với con báo, cho dù là võ giả cùng cảnh giới cũng không thể nghe được một tia động tĩnh.

- . . . Hai người ngu xuẩn các ngươi nghĩ ra chủ ý chó má gì vậy, hiện tại nhìn mặt của ta một cái xem đã bị ném thành dạng gì?

Trong phòng truyền đến tiếng kêu la tức giận của Ứng Băng Phong.

- Ứng thiếu, chuyện đã như thế, nói những thứ này nữa cũng không có ý nghĩa, không bằng lại nghĩ biện pháp!

Thanh âm Lưu Duyệt vang lên ngay sau đó.

- Nói nhảm, bây giờ còn có thể có biện pháp gì? Đồ đê tiện Mai gia kia cư nhiên bảo vệ Chu Hằng như thế, hiện tại cả Thịnh Nguyên Thành còn có người nào dám ra tay đối phó hắn? Con mẹ nó, bảo vật của ta còn đang trong tay của hắn, nhất định phải cầm về!

Ứng Băng Phong hét lớn, mặc dù nhìn không thấy mặt của hắn, nhưng tin tưởng nhất định vô cùng dữ tợn.

- Ta bất kể các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải đoạt lại Linh Đang màu tím kia!

Đây chính là Ứng Thừa Ân giao cho hắn tạm thời gìn giữ, nếu là không mang trở về được, hắn chắc chắn bị Ứng Thừa Ân bổ sống!

Không sai, hắn cho dù là tộc nhân có địa vị khá cao của Ứng gia đều vô dụng, không người nào dám chọc giận Ứng Thừa Ân. Vị chủ này ngôi sao hy vọng của Ứng gia, được lão tổ gia tộc cưng chìu đến tận xương tủy, cho dù hiếp chết gia chủ phu nhân hiện tại cũng chỉ là bị nhốt mấy ngày mà thôi!

Ở Ứng gia, chính là đắc tội lão tổ cũng không có thể đắc tội Ứng Thừa Ân!

Con mắt của Chu Hằng quán chú linh lực, cửa sổ thật mỏng nhất thời không cách nào ngăn cản tầm mắt của hắn nữa, để cho thấy rõ ràng rành mạch tình huống bên trong.

Ứng Băng Phong, Nhạc Hổ, Lưu Duyệt ba người đang ngồi uống rượu, bên cạnh còn có mấy cô gái xinh đẹp đang rót rượu hầu hạ.

Rất tốt, ba người không ngờ đều ở cùng nhau, hắn đỡ phải chạy đi nhiều nơi!

Để cho Chu Hằng có chút ngoài ý muốn là Lưu Duyệt, vốn cho là người nầy chỉ biết bá đạo cùng lớn lối, không nghĩ tới mấy ngày không gặp không ngờ thành quân sư quạt mo, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính mắt nghe thấy, hắn thật đúng là không thể tin được.

- Ta đã dò thăm, mẫu thân Chu Hằng chết sớm, hiện tại chỉ có một phụ thân, trước mắt đang ở tại An gia của Thiên Hàng Thành! Ứng thiếu, chỉ cần chúng ta có thể bắt được lão tử của Chu Hằng, không sợ tiểu tử này không chịu đi vào khuôn khổ!

Lưu Duyệt âm sâm sâm nói.

- An Nhược Trần mới vừa đột phá Khai Thiên Cảnh, tuyệt không thể nào là đối thủ của phụ thân ta!

Trên mặt Lưu Duyệt chớp động lên ý ác độc.

- Trước kia phụ thân ta xuất thủ luôn luôn cố kỵ, là sợ An Nhược Trần trả thù ta! Nhưng chỉ cần Ứng thiếu nói một câu, An Nhược Trần cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, hắn nào dám đối kháng cùng Ứng gia?

- Tốt!

Cuối cùng Ứng Băng Phong lộ ra nụ cười, kế này của Lưu Duyệt không tệ, có thể được!

Hắc hắc, đến lúc đó chẳng những ép Chu Hằng giao Ma Âm Linh ra đây, còn muốn cho hắn và lão tử của hắn cùng chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện