Ads Mặc dù Kim Mao Trư là Chu Hằng bọn họ giết chết, nhưng đại bộ phận thu hoạch đều được mang về trong tông, nhưng lấy ra một chút để ăn chơi cũng không có ai nói gì.
Chu Hằng bọn họ đốt lửa, chọn lấy một cái chân heo để nướng.
Đây cũng là vật đại bổ, mang về trong tông sẽ không có phần của bọn họ, tự nhiên phải nếm thử vào lúc này.
Đừng xem chân một con heo hơn trăm cân, nhưng Chu Hằng bọn họ đều là người tu luyện, khẩu vị mọi người vô cùng lớn, không tới nửa giờ cái chân heo này hoàn toàn biến mất ở trong bụng bảy người.
Tất cả mọi người không có lãng phí đồ tốt như vậy, mỗi một người đều là ngồi xuống, vận chuyển công pháp tiêu hóa chỗ tốt trong thịt yêu thú.
Cái gọi là ưu khuyết cũng là thông qua tương đối mới có thể thể hiện ra, lúc Chu Hằng thu công, những người khác đều còn đang ra sức khổ tu, chính là Hàn Vũ Liên cùng Thích Quang Diệu cũng không ngoại lệ.
Công pháp có thể làm cho một gã cường giả Tụ Linh Cảnh cũng lâm vào vẫn lạc quả nhiên bất phàm!
Qua nửa giờ, mới nhìn thấy Thích Quang Diệu thu công, năm phút đồng hồ sau là Hàn Vũ Liên, hơn hai mươi phút đồng hồ sau những người khác mới lục tục ngừng lại.
Đây chính là chênh lệch.
Chu Hằng cũng không muốn lộ bí mật Nguyệt Ảnh Tâm Quyết ra ngoài, hắn làm ra vẻ, ngồi thật lâu mới đứng lên, dù sao cũng không có ai nhìn ra được thiệt giả của hắn.
Trải qua một trận chiến lúc trước, quan hệ của tiểu đội năm người nhất thời trở nên chặc chẽ, mà Hàn Vũ Liên quyến rũ động lòng người, càng làm cho người thiếu niên huyết khí phương cương tâm dao động, chính là Thích Quang Diệu quá đáng ghét, luôn dây dưa không tha.
Ngày thứ hai đội ngũ tiếp tục săn thú, vận khí bọn họ không tệ, cơ hồ mỗi ngày đều có thu hoạch.
Chu Hằng vẫn không hề hợp tác đoàn đội, tự nhiên anh dũng tới trước, nhưng đây vẫn có thể xem là một loại biện pháp, để cho bốn người khác tới phối hợp với hắn, mỗi lần cũng là mọi việc đều thuận lợi, mặc dù để cho Hàn Vũ Liên rất không thoải mái, cũng là không lời nào để nói.
Năm ngày sau đó, Hàn Vũ Liên cuối cùng chịu không được sự dây dưa của Thích Quang Diệu, đưa ra ý định phân đội ngũ, do Thích Quang Diệu cùng nàng dẫn dắt một nửa người chia nhau săn thú.
Thích Quang Diệu lấy danh nghĩa giúp đỡ Hàn Vũ Liên mà tới, sau khi bị Hàn Vũ Liên chụp mũ, làm sao cũng không thoái thác được,, không thể làm gì khác hơn là mặt đen lên đáp ứng.
Sau khi thương lượng một chút, Thích Quang Diệu dẫn dắt hai người hành động, mà Hàn Vũ Liên thì mang theo ba người.
Ai cũng không muốn đi cùng Thích Quang Diệu người tự đại này, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là rút thăm để quyết định, làm cho Thích Quang Diệu giận đến mặt cũng xanh rồi.
Cuối cùng, Chu Hằng, Mao Hiền Chí, Lục Thanh ba người rút được Hàn Vũ Liên, mà đổi thành hai người xui xẻo còn lại là đi cùng Thích Quang Diệu.
Song phương ước định năm ngày sau trở lại tập hợp, sau khi cùng nhau trở về Cửu Linh Tông liền đường ai nấy đi, nhìn Thích Quang Diệu xanh mặt ba người Chu Hằng cũng là yên lặng thương tiếc thay hai người khác.
Mặc dù thiếu hai người, nhưng chỉ cần có Chu Hằng, hiệu suất săn giết yêu thú căn bản sẽ không có thay đổi gì, để cho Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh càng thêm bội phục Chu Hằng.
Ba ngày sau, bọn họ đi tới một cái sơn cốc, không nghĩ tới đi vào rất xa, khí hậu đột nhiên trở nên vô cùng khác thường, không ngờ nổi lên mưa đá, đoàn người Chu Hằng không thể làm gì khác hơn là dừng bước, trốn vào dưới một tảng đá lớn nhô ra.
Không lâu lắm, trên mặt đất tràn lan đầy khối băng, lớn không ngờ lớn cỡ nửa bàn tay, thấy vậy làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, may là ba người Chu Hằng đều là tu vi Luyện Cốt Cảnh, nhưng vẫn là lạnh đến toàn thân phát run, chỉ có Hàn Vũ Liên đạt đến Luyện Huyết Cảnh, toàn thân khí huyết tràn đầy, hàn thử bất xâm, không sợ lạnh lẽo kì lạ chút nào.
Mưa đá ước chừng rơi hơn nửa canh giờ, mới ngừng lại được, phía ngoài đã là một mảnh tầng băng bao trùm.
- Sơn cốc này trước kia chưa có tới, nếu tới thì thăm dò một lần a!
Hàn Vũ Liên rất nhanh đã ra quyết định..
Bốn người càng chạy càng sâu, chỉ thấy sương mù dày đặc tràn ngập trong khe sâu, tầm nhìn càng ngày càng kém, mơ hồ có cảm giác âm phong vèo vèo. Đang đi tới, chỉ thấy một đạo thiểm điện xẹt qua, hẳn là mưa to lại rơi!
Lúc này bọn họ muốn tránh cũng không tránh được, bốn phía đều là một mảnh đen nghìn nghịt, ngay cả đường cũng thấy không rõ, còn có thể trốn được đi đâu? Không nghĩ tới mưa này tới đột nhiên, dừng cũng đột nhiên, rất nhanh biến thành bộ dáng lúc đầu, tràn ngập sương mù. Song, mưa tạnh không đến mười phút, đột nhiên lại nổi lên cuồng phong, không ngừng gào thét.
- Cuối cùng là địa phương nào, cổ quái như vậy?
Bốn người cũng không thể che hết nghi ngờ trong lòng, chỉ cảm thấy chỗ này cổ quái tới cực điểm!
- Không tốt, đây chẳng lẽ là Mê Vụ Tử Cốc?
Hàn Vũ Liên đột nhiên biến sắc.
- Cái gì là Mê Vụ Tử Cốc?
Chu Hằng hỏi.
- Mê Vụ Tử Cốc là một chỗ hiểm địa trong dãy núi Bình Thiên, hàng năm bị sương mù bao phủ, người tiến vào trong đó mười có chín không thể trở ra! Chỉ bất quá cả sơn cốc sương mù bao phủ trong truyền thuyết, làm sao đột nhiên co rút lại đến bên trong như vậy!
Hàn Vũ Liên lộ ra vẻ nghi hoặc, nếu không nàng cũng không thể mang theo Chu Hằng ba người vào.
Hung hiểm như thế!
Chu Hằng nhướng mày, mà Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh đều có chút run run.
- Lập tức trở về!
Hàn Vũ Liên quyết định thật nhanh.
Bốn người quay đầu lại, nhưng đi nửa ngày trời sau, bọn họ đều là chán nản ngừng lại, đi ra không được!
Bọn họ rõ ràng không có tiến vào sơn cốc quá xa, theo lý thuyết quay đầu lại đi mười mấy phút đồng hồ là có thể đi ra ngoài, nhưng bao lâu vẫn không thể đi ra ngoài, hiển nhiên không bình thường.
Mất phương hướng?
Bằng không bọn họ làm sao có thể đi ra không được, đây cũng không phải là mê cung!
- Là sương mù này!
Chu Hằng đột nhiên mở miệng nói:
- Có tác dụng mê hoặc thần trí!
Ba người Hàn Vũ Liên nhất thời tỉnh ngộ, Mao Hiền Chí nói:
- Vậy chúng ta nín thở!
Bốn người theo lời mà đi, nhưng vô dụng, cho dù là võ giả nín hơi thời gian dài, cũng không đủ để cho bọn họ đi ra khỏi sơn cốc, nửa giờ sau bọn họ vẫn là ở tại chỗ.
Thời gian đã đến ban đêm, nơi này vốn là tràn ngập sương mù, nhất thời càng lộ ra vẻ u ám, có cảm giác đưa tay không thấy được năm ngón.
- Làm như thế nào, chúng ta sẽ bị vây chết chết ở chỗ này sao?
Thanh âm Lục Thanh đã run rẩy, không có nghe lúc trước Hàn Vũ Liên đã nói ư, mười người đi vào thì có chín người vĩnh viễn ra không được!
- Trước nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì đó cho no, dưỡng đủ tinh thần, ta nhất định sẽ mang các ngươi đi ra ngoài!
Hàn Vũ Liên nghiêm nghị, chẳng qua là ngay cả chính nàng đều chưa hẳn tin tưởng.
Chu Hằng khoanh chân ngồi, thử câu thông đoạn kiếm màu đen trong đan điền, đây là một thần vật, nói không chừng có thể có kỳ hiệu.
Ông!
Mười mấy phút đồng hồ sau, hắc kiếm đột nhiên nổi lên phản ứng, thả ra một đạo ba động.
Giống như một tảng đá rơi vào trong hồ nước, cả biển sương mù đột nhiên nổi lên sóng lớn, nổi lên phong vân mênh mông.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ta không muốn chết a!
Lục Thanh cùng Mao Hiền Chí không tự chủ được cũng là kinh hô lên, Mê Vụ Tử Cốc hung danh hiển hách, biến hóa này hết sức quỷ dị, cũng không phải do tinh thần bọn họ không đủ mạnh.
Mặc dù Hàn Vũ Liên trấn định hơn một chút, tuy nhiên khó nén khỏi kinh hoảng, dù sao cái này xa xa vượt ra khỏi phạm vi lý giải của nàng.
- Đi theo ta!
Chu Hằng chợt đứng lên, ánh mắt của hắn vô cùng thanh minh, sương mù này cũng không che nổi tầm mắt của hắn nữa.
Thanh âm trầm ổn của hắn cho ba người khác dũng khí không rõ, chính là lúc bọn họ vô cùng sợ hãi, có người có thể đứng ra tự nhiên để cho bọn họ không tự chủ được mà dựa vào.
Chu Hằng sải bước đi về phía trước, Hàn Vũ Liên ba người theo sát phía sau, thật ra thì bọn họ đối với việc Chu Hằng có thể đi ra ngoài hay không, một điểm nắm chặc cũng không có, chẳng qua là bị sự tin tưởng của hắn cảm hoá mà thôi.
Sau khi đi ra khỏi hai dặm đường, sương mù đột nhiên tán đi, một mảnh ánh sao rơi lả tả, rộng mở trong sáng.
Thực sự đã đi ra ngoài!
Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh đều là hoan hô một tiếng, hai người kìm lòng không đặng mà ôm nhau, tràn đầy vui sướng vì sống sót sau tai nạn.
- Ngươi, ngươi làm như thế nào?
Hàn Vũ Liên càng ngày càng nhìn không thấu thiếu niên Luyện Thể tầng bảy này. Di, người nầy mấy ngày trước không phải là mới Luyện Thể tầng bảy hậu kỳ, sao có thể tới đỉnh phong nhanh như vậy, ăn tiên đan sao?
Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh lúc này mới nghĩ đến là Chu Hằng dẫn bọn họ đi ra, đều là dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Hằng, phải biết rằng Mê Vụ Tử Cốc này cũng không biết cắn nuốt bao nhiêu mạng người a!
Chu Hằng khẽ mỉm cười, nói:
- Có thể đôi mắt của ta có chút bất đồng cùng người khác, có thể thấy chút ít đồ vật người khác không thấy được!
- Quỷ . . . Quỷ sao?
Lục Thanh run giọng nói.
Trong truyền thuyết có Âm Dương Nhãn, có thể thấy U Linh sau khi chết, chẳng lẽ Chu Hằng chính là được những U Linh này chỉ dẫn đi ra ngoài?
Nghĩ như vậy, Hàn Vũ Liên ba người cũng là kìm lòng không đặng run run một chút, những thứ không biết nỳ khiến người sợ hãi nhất.
Tính tinh nghịch của Chu Hằng chợt nổi lên, nghiêm trang gật đầu, để cho Hàn Vũ Liên mặt mũi trắng bệch, mà Lục Thanh hai người thì ôm càng chặc hơn.
- Các ngươi chờ ở đây, ta muốn vào xem một chút!
Chu Hằng đột nhiên nổi lên hứng thú đối với cái sơn cốc này.
- Không được!
Hàn Vũ Liên lập tức lắc đầu.
- Ngươi mặc dù chạy ra một lần, nhưng lần sau . . . Những thứ đồ không sạch sẽ kia không nhất định sẽ giúp ngươi!
Đồ không sạch sẽ?
Chu Hằng sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức tới đối phương là đang nói tới "quỷ", không khỏi lộ ra một nụ cười, nói:
- Không có chuyện gì, ta là bạn tốt cùng bọn họ!
Là bạn tốt với quỷ? Cái này nghe làm sao cũng làm cho người ta sợ hãi! Mặt của ba người Hàn Vũ Liên không khỏi càng thêm trắng bệch.
- Vậy . . . Ta với ngươi đi vào chung!
Hàn Vũ Liên đột nhiên nói.
- Cái gì?
Chu Hằng xoay người nhìn nàng.
- Ta là đội trưởng của các ngươi, phải chịu trách nhiệm cho an toàn của mỗi một người!
- Hàn sư tỷ không sợ không đi ra ngoài được sao?
- Ngươi không phải nói . . . Rất quen thuộc với bọn họ sao?
Chu Hằng không khỏi im lặng. Hắn gật đầu, nói:
- Được rồi!
- Lục Thanh, Mao Hiền Chí, hai người các ngươi chờ chúng ta!
Hàn Vũ Liên quay đầu lại chiếu cố hai thiếu niên vẫn đang ôm nhau.
Lục Thanh hai người hoàn toàn cũng không có ý muốn cùng vào khe sâu nữa, đang sợ Hàn Vũ Liên cũng muốn bọn họ đồng hành, được nghe lời ấy tự nhiên là rất tốt, gật đầu không ngừng.
Chu Hằng sải bước đi về phía trước, Hàn Vũ Liên cùng đi theo, nhưng đi chưa được mấy bước đã ngừng lại, quay đầu lại.
Lục Thanh hai người đang lo lắng nàng thay đổi chủ ý, muốn bọn họ đi vào chung, chỉ nghe nàng nói:
- Hai người các ngươi ôm đủ chưa?
Bọn họ lúc này mới phát hiện đang ôm ấp lẫn nhau, vội vàng tách ra, đều có một cổ buồn nôn mãnh liệt xông lên đầu.
Chờ bọn hắn ngẩng đầu lên một lần nữa, chỉ thấy Chu Hằng cùng Hàn Vũ Liên đã biến mất ở trong sương mù, gió rét thổi tới, bọn họ đều là thấy lạnh cả người.
Chu Hằng bọn họ đốt lửa, chọn lấy một cái chân heo để nướng.
Đây cũng là vật đại bổ, mang về trong tông sẽ không có phần của bọn họ, tự nhiên phải nếm thử vào lúc này.
Đừng xem chân một con heo hơn trăm cân, nhưng Chu Hằng bọn họ đều là người tu luyện, khẩu vị mọi người vô cùng lớn, không tới nửa giờ cái chân heo này hoàn toàn biến mất ở trong bụng bảy người.
Tất cả mọi người không có lãng phí đồ tốt như vậy, mỗi một người đều là ngồi xuống, vận chuyển công pháp tiêu hóa chỗ tốt trong thịt yêu thú.
Cái gọi là ưu khuyết cũng là thông qua tương đối mới có thể thể hiện ra, lúc Chu Hằng thu công, những người khác đều còn đang ra sức khổ tu, chính là Hàn Vũ Liên cùng Thích Quang Diệu cũng không ngoại lệ.
Công pháp có thể làm cho một gã cường giả Tụ Linh Cảnh cũng lâm vào vẫn lạc quả nhiên bất phàm!
Qua nửa giờ, mới nhìn thấy Thích Quang Diệu thu công, năm phút đồng hồ sau là Hàn Vũ Liên, hơn hai mươi phút đồng hồ sau những người khác mới lục tục ngừng lại.
Đây chính là chênh lệch.
Chu Hằng cũng không muốn lộ bí mật Nguyệt Ảnh Tâm Quyết ra ngoài, hắn làm ra vẻ, ngồi thật lâu mới đứng lên, dù sao cũng không có ai nhìn ra được thiệt giả của hắn.
Trải qua một trận chiến lúc trước, quan hệ của tiểu đội năm người nhất thời trở nên chặc chẽ, mà Hàn Vũ Liên quyến rũ động lòng người, càng làm cho người thiếu niên huyết khí phương cương tâm dao động, chính là Thích Quang Diệu quá đáng ghét, luôn dây dưa không tha.
Ngày thứ hai đội ngũ tiếp tục săn thú, vận khí bọn họ không tệ, cơ hồ mỗi ngày đều có thu hoạch.
Chu Hằng vẫn không hề hợp tác đoàn đội, tự nhiên anh dũng tới trước, nhưng đây vẫn có thể xem là một loại biện pháp, để cho bốn người khác tới phối hợp với hắn, mỗi lần cũng là mọi việc đều thuận lợi, mặc dù để cho Hàn Vũ Liên rất không thoải mái, cũng là không lời nào để nói.
Năm ngày sau đó, Hàn Vũ Liên cuối cùng chịu không được sự dây dưa của Thích Quang Diệu, đưa ra ý định phân đội ngũ, do Thích Quang Diệu cùng nàng dẫn dắt một nửa người chia nhau săn thú.
Thích Quang Diệu lấy danh nghĩa giúp đỡ Hàn Vũ Liên mà tới, sau khi bị Hàn Vũ Liên chụp mũ, làm sao cũng không thoái thác được,, không thể làm gì khác hơn là mặt đen lên đáp ứng.
Sau khi thương lượng một chút, Thích Quang Diệu dẫn dắt hai người hành động, mà Hàn Vũ Liên thì mang theo ba người.
Ai cũng không muốn đi cùng Thích Quang Diệu người tự đại này, không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là rút thăm để quyết định, làm cho Thích Quang Diệu giận đến mặt cũng xanh rồi.
Cuối cùng, Chu Hằng, Mao Hiền Chí, Lục Thanh ba người rút được Hàn Vũ Liên, mà đổi thành hai người xui xẻo còn lại là đi cùng Thích Quang Diệu.
Song phương ước định năm ngày sau trở lại tập hợp, sau khi cùng nhau trở về Cửu Linh Tông liền đường ai nấy đi, nhìn Thích Quang Diệu xanh mặt ba người Chu Hằng cũng là yên lặng thương tiếc thay hai người khác.
Mặc dù thiếu hai người, nhưng chỉ cần có Chu Hằng, hiệu suất săn giết yêu thú căn bản sẽ không có thay đổi gì, để cho Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh càng thêm bội phục Chu Hằng.
Ba ngày sau, bọn họ đi tới một cái sơn cốc, không nghĩ tới đi vào rất xa, khí hậu đột nhiên trở nên vô cùng khác thường, không ngờ nổi lên mưa đá, đoàn người Chu Hằng không thể làm gì khác hơn là dừng bước, trốn vào dưới một tảng đá lớn nhô ra.
Không lâu lắm, trên mặt đất tràn lan đầy khối băng, lớn không ngờ lớn cỡ nửa bàn tay, thấy vậy làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, may là ba người Chu Hằng đều là tu vi Luyện Cốt Cảnh, nhưng vẫn là lạnh đến toàn thân phát run, chỉ có Hàn Vũ Liên đạt đến Luyện Huyết Cảnh, toàn thân khí huyết tràn đầy, hàn thử bất xâm, không sợ lạnh lẽo kì lạ chút nào.
Mưa đá ước chừng rơi hơn nửa canh giờ, mới ngừng lại được, phía ngoài đã là một mảnh tầng băng bao trùm.
- Sơn cốc này trước kia chưa có tới, nếu tới thì thăm dò một lần a!
Hàn Vũ Liên rất nhanh đã ra quyết định..
Bốn người càng chạy càng sâu, chỉ thấy sương mù dày đặc tràn ngập trong khe sâu, tầm nhìn càng ngày càng kém, mơ hồ có cảm giác âm phong vèo vèo. Đang đi tới, chỉ thấy một đạo thiểm điện xẹt qua, hẳn là mưa to lại rơi!
Lúc này bọn họ muốn tránh cũng không tránh được, bốn phía đều là một mảnh đen nghìn nghịt, ngay cả đường cũng thấy không rõ, còn có thể trốn được đi đâu? Không nghĩ tới mưa này tới đột nhiên, dừng cũng đột nhiên, rất nhanh biến thành bộ dáng lúc đầu, tràn ngập sương mù. Song, mưa tạnh không đến mười phút, đột nhiên lại nổi lên cuồng phong, không ngừng gào thét.
- Cuối cùng là địa phương nào, cổ quái như vậy?
Bốn người cũng không thể che hết nghi ngờ trong lòng, chỉ cảm thấy chỗ này cổ quái tới cực điểm!
- Không tốt, đây chẳng lẽ là Mê Vụ Tử Cốc?
Hàn Vũ Liên đột nhiên biến sắc.
- Cái gì là Mê Vụ Tử Cốc?
Chu Hằng hỏi.
- Mê Vụ Tử Cốc là một chỗ hiểm địa trong dãy núi Bình Thiên, hàng năm bị sương mù bao phủ, người tiến vào trong đó mười có chín không thể trở ra! Chỉ bất quá cả sơn cốc sương mù bao phủ trong truyền thuyết, làm sao đột nhiên co rút lại đến bên trong như vậy!
Hàn Vũ Liên lộ ra vẻ nghi hoặc, nếu không nàng cũng không thể mang theo Chu Hằng ba người vào.
Hung hiểm như thế!
Chu Hằng nhướng mày, mà Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh đều có chút run run.
- Lập tức trở về!
Hàn Vũ Liên quyết định thật nhanh.
Bốn người quay đầu lại, nhưng đi nửa ngày trời sau, bọn họ đều là chán nản ngừng lại, đi ra không được!
Bọn họ rõ ràng không có tiến vào sơn cốc quá xa, theo lý thuyết quay đầu lại đi mười mấy phút đồng hồ là có thể đi ra ngoài, nhưng bao lâu vẫn không thể đi ra ngoài, hiển nhiên không bình thường.
Mất phương hướng?
Bằng không bọn họ làm sao có thể đi ra không được, đây cũng không phải là mê cung!
- Là sương mù này!
Chu Hằng đột nhiên mở miệng nói:
- Có tác dụng mê hoặc thần trí!
Ba người Hàn Vũ Liên nhất thời tỉnh ngộ, Mao Hiền Chí nói:
- Vậy chúng ta nín thở!
Bốn người theo lời mà đi, nhưng vô dụng, cho dù là võ giả nín hơi thời gian dài, cũng không đủ để cho bọn họ đi ra khỏi sơn cốc, nửa giờ sau bọn họ vẫn là ở tại chỗ.
Thời gian đã đến ban đêm, nơi này vốn là tràn ngập sương mù, nhất thời càng lộ ra vẻ u ám, có cảm giác đưa tay không thấy được năm ngón.
- Làm như thế nào, chúng ta sẽ bị vây chết chết ở chỗ này sao?
Thanh âm Lục Thanh đã run rẩy, không có nghe lúc trước Hàn Vũ Liên đã nói ư, mười người đi vào thì có chín người vĩnh viễn ra không được!
- Trước nghỉ ngơi một chút, ăn một chút gì đó cho no, dưỡng đủ tinh thần, ta nhất định sẽ mang các ngươi đi ra ngoài!
Hàn Vũ Liên nghiêm nghị, chẳng qua là ngay cả chính nàng đều chưa hẳn tin tưởng.
Chu Hằng khoanh chân ngồi, thử câu thông đoạn kiếm màu đen trong đan điền, đây là một thần vật, nói không chừng có thể có kỳ hiệu.
Ông!
Mười mấy phút đồng hồ sau, hắc kiếm đột nhiên nổi lên phản ứng, thả ra một đạo ba động.
Giống như một tảng đá rơi vào trong hồ nước, cả biển sương mù đột nhiên nổi lên sóng lớn, nổi lên phong vân mênh mông.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Ta không muốn chết a!
Lục Thanh cùng Mao Hiền Chí không tự chủ được cũng là kinh hô lên, Mê Vụ Tử Cốc hung danh hiển hách, biến hóa này hết sức quỷ dị, cũng không phải do tinh thần bọn họ không đủ mạnh.
Mặc dù Hàn Vũ Liên trấn định hơn một chút, tuy nhiên khó nén khỏi kinh hoảng, dù sao cái này xa xa vượt ra khỏi phạm vi lý giải của nàng.
- Đi theo ta!
Chu Hằng chợt đứng lên, ánh mắt của hắn vô cùng thanh minh, sương mù này cũng không che nổi tầm mắt của hắn nữa.
Thanh âm trầm ổn của hắn cho ba người khác dũng khí không rõ, chính là lúc bọn họ vô cùng sợ hãi, có người có thể đứng ra tự nhiên để cho bọn họ không tự chủ được mà dựa vào.
Chu Hằng sải bước đi về phía trước, Hàn Vũ Liên ba người theo sát phía sau, thật ra thì bọn họ đối với việc Chu Hằng có thể đi ra ngoài hay không, một điểm nắm chặc cũng không có, chẳng qua là bị sự tin tưởng của hắn cảm hoá mà thôi.
Sau khi đi ra khỏi hai dặm đường, sương mù đột nhiên tán đi, một mảnh ánh sao rơi lả tả, rộng mở trong sáng.
Thực sự đã đi ra ngoài!
Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh đều là hoan hô một tiếng, hai người kìm lòng không đặng mà ôm nhau, tràn đầy vui sướng vì sống sót sau tai nạn.
- Ngươi, ngươi làm như thế nào?
Hàn Vũ Liên càng ngày càng nhìn không thấu thiếu niên Luyện Thể tầng bảy này. Di, người nầy mấy ngày trước không phải là mới Luyện Thể tầng bảy hậu kỳ, sao có thể tới đỉnh phong nhanh như vậy, ăn tiên đan sao?
Mao Hiền Chí cùng Lục Thanh lúc này mới nghĩ đến là Chu Hằng dẫn bọn họ đi ra, đều là dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chu Hằng, phải biết rằng Mê Vụ Tử Cốc này cũng không biết cắn nuốt bao nhiêu mạng người a!
Chu Hằng khẽ mỉm cười, nói:
- Có thể đôi mắt của ta có chút bất đồng cùng người khác, có thể thấy chút ít đồ vật người khác không thấy được!
- Quỷ . . . Quỷ sao?
Lục Thanh run giọng nói.
Trong truyền thuyết có Âm Dương Nhãn, có thể thấy U Linh sau khi chết, chẳng lẽ Chu Hằng chính là được những U Linh này chỉ dẫn đi ra ngoài?
Nghĩ như vậy, Hàn Vũ Liên ba người cũng là kìm lòng không đặng run run một chút, những thứ không biết nỳ khiến người sợ hãi nhất.
Tính tinh nghịch của Chu Hằng chợt nổi lên, nghiêm trang gật đầu, để cho Hàn Vũ Liên mặt mũi trắng bệch, mà Lục Thanh hai người thì ôm càng chặc hơn.
- Các ngươi chờ ở đây, ta muốn vào xem một chút!
Chu Hằng đột nhiên nổi lên hứng thú đối với cái sơn cốc này.
- Không được!
Hàn Vũ Liên lập tức lắc đầu.
- Ngươi mặc dù chạy ra một lần, nhưng lần sau . . . Những thứ đồ không sạch sẽ kia không nhất định sẽ giúp ngươi!
Đồ không sạch sẽ?
Chu Hằng sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức tới đối phương là đang nói tới "quỷ", không khỏi lộ ra một nụ cười, nói:
- Không có chuyện gì, ta là bạn tốt cùng bọn họ!
Là bạn tốt với quỷ? Cái này nghe làm sao cũng làm cho người ta sợ hãi! Mặt của ba người Hàn Vũ Liên không khỏi càng thêm trắng bệch.
- Vậy . . . Ta với ngươi đi vào chung!
Hàn Vũ Liên đột nhiên nói.
- Cái gì?
Chu Hằng xoay người nhìn nàng.
- Ta là đội trưởng của các ngươi, phải chịu trách nhiệm cho an toàn của mỗi một người!
- Hàn sư tỷ không sợ không đi ra ngoài được sao?
- Ngươi không phải nói . . . Rất quen thuộc với bọn họ sao?
Chu Hằng không khỏi im lặng. Hắn gật đầu, nói:
- Được rồi!
- Lục Thanh, Mao Hiền Chí, hai người các ngươi chờ chúng ta!
Hàn Vũ Liên quay đầu lại chiếu cố hai thiếu niên vẫn đang ôm nhau.
Lục Thanh hai người hoàn toàn cũng không có ý muốn cùng vào khe sâu nữa, đang sợ Hàn Vũ Liên cũng muốn bọn họ đồng hành, được nghe lời ấy tự nhiên là rất tốt, gật đầu không ngừng.
Chu Hằng sải bước đi về phía trước, Hàn Vũ Liên cùng đi theo, nhưng đi chưa được mấy bước đã ngừng lại, quay đầu lại.
Lục Thanh hai người đang lo lắng nàng thay đổi chủ ý, muốn bọn họ đi vào chung, chỉ nghe nàng nói:
- Hai người các ngươi ôm đủ chưa?
Bọn họ lúc này mới phát hiện đang ôm ấp lẫn nhau, vội vàng tách ra, đều có một cổ buồn nôn mãnh liệt xông lên đầu.
Chờ bọn hắn ngẩng đầu lên một lần nữa, chỉ thấy Chu Hằng cùng Hàn Vũ Liên đã biến mất ở trong sương mù, gió rét thổi tới, bọn họ đều là thấy lạnh cả người.
Danh sách chương