Tiếng hô giống như một cơn sóng lớn, làm cho thân hình Chu Hằng cùng Lâm Phức Hương đều bị chấn động, trên da chảy ra một tầng máu tươi.

Chu Hằng khua một tia lực lượng cuối cùng lên, xoay người ôm Lâm Phức Hương bỏ chạy.

Triển khai Phi Vân Bộ, không, Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn vận dụng một tia công pháp ảo diệu mới vừa học được, thân hình đột nhiên gia tốc, trong nháy mắt đã chạy ra khỏi hơn trăm trượng.

Thật là nhanh!

Lúc này Chu Hằng mới biết được, uy lực chân chính của Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhưng đối với tiêu hao lực lượng của hắn cũng là thật lớn, nhưng lúc này hắn nửa điểm do dự cũng không có, dưới chân lập tức nhảy qua, sưu sưu sưu, trong nháy mắt hắn vọt ra bảy tám dặm, sau đó lảo đảo ngã ở trên mặt đất một cái, Lâm Phức Hương ôm trong ngực cũng ngã ra ngoài.

Bành! Bành! Bành!

Sóng âm trào lên, tất cả dây màu máu cũng bị phá cho nát bấy, tựu như một đạo sóng xung kích thực chất, nghiền nát hết thảy nơi đi qua!

Cái vòng này, dừng ở địa phương chưa đầy bốn năm trượng phía sau hai người Chu Hằng.

Chu Hằng giãy dụa bò dậy, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Phức Hương đã hôn mê lần nữa rồi.

Nữ nhân này sau khi tiến vào nơi này thật là đủ xui xẻo!

Chu Hằng giương con mắt nhìn lại về hồ, chỉ thấy Khổng Ngạo Côn bắt đầu chạy như điên trên hồ lần nữa, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn quả thực còn nhanh hơn so sánh với tia chớp, một đạo gió lốc nổi lên ở trên hồ.

Hắn cũng không dám đi qua, Khổng Ngạo Côn kia hiển nhiên đầu óc có vấn đề, nếu là hắn cố ý giết người, ý niệm vừa động là có thể làm cho Chu Hằng tan xương nát thịt!

Ít nhất, hắn biết rõ vài chuyện.

Khổng Ngạo Côn chính là bóng người ở hàn đàm trong tuyệt cốc, mà hắn cũng là ngọn nguồn tạo ra quái thú lông đỏ, trên người một mực phát ra tà khí, chỉ cần dính vào người liền có thể ma hóa người ta! Nhưng tựa hồ nơi này có thể áp chế hắn, nếu không phải quặng mỏ bị phá hư, tà khí cũng sẽ không tràn ra ngoài, mà Mê Vụ Tử Cốc lại càng có tấm bia đá huyết sắc trấn áp ở đây.

Nhưng vấn đề cũ được giải quyết, thì nghi vấn mới lại sinh ra.

Đầu tiên, tồn tại giống như ngục giam này là ai thành lập? Dực nhân kia tuyệt đối là tồn tại vô cùng cường đại, có thể bất chấp ảnh hưởng tà khí của Khổng Ngạo Côn, bị Hấp Huyết Đằng hút tới hao hết tánh mạng, người giật dây sẽ đáng sợ như thế nào? Khổng Ngạo Côn thật giống như đầu óc có vấn đề, sau khi nói ra tên của mình, không ngờ trực tiếp nổi điên! Người cường đại như vậy sao có thể điên cuồng? Hơn nữa, Khổng Ngạo Côn giống như là bị trấn áp tại nơi này, nhưng vừa rồi không có bị Hấp Huyết Đằng cướp lấy huyết nhục giống như Dực nhân, là chuyện gì xảy ra?

Chu Hằng càng nghĩ đầu càng to ra, quyết định vứt sang một bên.

Bất kể thế nào, chuyến này mặc dù có điểm nguy hiểm, nhưng hắn cũng chiếm được thu hoạch khổng lồ, bổ sung đầy đủ Tấn Vân Lưu Quang Bộ!

Vốn là chỉ có bộ pháp, cũng không có pháp quyết tương ứng để vận chuyển, chỉ đành phải thể hiện ra cái hình mà không có ý bên tong, nhưng hiện tại cuối cùng đã đủ! Hơn nữa, hiệu quả của Tấn Vân Lưu Quang Bộ xa xa vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn!

Rời khỏi nơi này rồi nói sau!

Chu Hằng cõng Lâm Phức Hương trên lưng lần nữa, theo đường cũ trở về.

Hắn bây giờ căn bản không có tư cách đi tìm hiểu rõ ràng về tất cả ở nơi này, cậy mạnh mà đi sẽ chỉ là ném tính mạng đi. Hắn thích mạo hiểm, nhưng mạo hiểm lại không thể đánh đồng với việc toi mạng!

Vừa đi, Chu Hằng vừa suy nghĩ ảo diệu của Tấn Vân Lưu Quang Bộ, thỉnh thoảng sợ hãi than một tiếng.

- Quỷ hẹp hòi, ngươi nghĩ gì mà hành động kì quái thế?

Lâm Phức Hương không biết tỉnh lại từ lúc nào, hơi thở như lan vương vấn ở cổ Chu Hằng.

Chu Hằng ngứa, trong khoảng thời gian ngắn cũng không suy nghĩ nữa, đưa tay đánh một cái, ba, một tiếng vang thanh thúy, cái đánh này vỗ vào trên kiều đồn Lâm Phức Hương không lệch chút nào.

Cái mông nhỏ của nàng vốn là bị kéo căng, một chưởng này đánh ra nhất thời tạo thành một đạo sóng mông mê người, đáng tiếc, Chu Hằng nhìn không thấy.

Một cú đánh ra, hai người cũng ngây ngẩn cả người.

Lâm Phức Hương là vừa thẹn vừa vội, nàng mặc dù có chút tình cảm khác thường đối với Chu Hằng, nhưng xa xa còn không có minh xác đến trình độ thích, bỗng nhiên cái mông bị đánh một cái, nhất thời làm cho nàng đỏ mặt như máu.

Sau khi sửng sốt một chút, nàng hét lên một tiếng.

- Khốn kiếp, bổn tiểu thư không đội trời chung cùng ngươi!

Nói còn không đã nghiền, nàng lại duỗi tay bấm cổ của Chu Hằng.

Bằng lực lượng bây giờ của nàng thật đúng là không làm gì được Chu Hằng, cho dù Chu Hằng không vận chuyển Minh Ngọc Công cũng vậy, huống chi hắn còn có huyết mạch lực càng cường đại hơn, hóa thân kim loại vừa mở, chính là cũng có thể chống cự một phần đòn nghiêm trọng của Tụ Linh tam trọng thiên.

Bản thân Chu Hằng cũng có chút ngượng ngùng, làm sao lại thuận tay đánh một cái vào mông của nữ nhân này, đây không phải là đùa bỡn lưu manh sao?

Vì bình ổn lửa giận của Lâm Phức Hương, hắn cũng chỉ có thể cố gắng phối hợp, oa oa kêu lên một tiếng.

- Đồ lưu manh! Lưu manh đáng chết!

Lâm Phức Hương chỉ là bấm còn không đã nghiền, còn dùng lực giãy dụa thân thể mềm mại, tựa hồ muốn đánh ra toàn bộ sức mạnh.

Đừng xem vóc người nàng thon dài, nhưng nửa điểm cũng không gầy, địa phương nên lớn tuyệt đối đủ đầy đặn, hai món đồ tròn xoe, mềm mại đè ở trên lưng của Chu Hằng, tập trung ấn nhẹ chà xát để cho Chu Hằng quả thực phiêu phiêu dục tiên.

Không trách được nhiều người trầm mê nữ sắc như vậy, nguyên lai nữ nhân quả thật có chút ý tứ.

Nếu để cho Lâm Phức Hương biết suy nghĩ trong lòng Chu Hằng lúc này, sợ rằng càng phải giận đến giận sôi lên, nhưng hiện tại nàng lại không có chú ý tới nên mơ hồ để cho Chu Hằng chiếm đi tiện nghi lớn hơn, lòng muốn siết chết tên đại lưu manh ghê tởm này.

A!

Chu Hằng lại đánh một cái, vẫn là đánh vào cái mông đẫy đà ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, vẫn tạo ra sóng mông mê người.

Lâm Phức Hương kinh ngạc hé mở cái miệng nhỏ nhắn, hai tay mặc dù vẫn siết chặt cổ của Chu Hằng, nhưng đã mất đi lực lượng, thay vì nói là siết, còn không bằng nói là ôm.

Nàng ngây người, nhưng Chu Hằng cũng không có ngốc, một cú đánh này cũng không phải là hắn thuận tay đánh ra, mà là cố ý.

- Nữ nhân không nghe lời sẽ phải dạy dỗ!

Hắn nghĩ tới lời của Khổng Ngạo Côn, ở phương diện nam nữ hắn lại vô cùng ngây ngô, mà Khổng Ngạo Côn lại tựa hồ là cao thủ phương diện này, trong lúc vô tình hắn làm theo.

- Tiểu . . . tiểu tử thúi, ngươi, ngươi thật lớn mật . . .

Thanh âm Lâm Phức Hương cũng run rẩy.

Ba, lại một cú đánh!

- Khốn kiếp!

Ba!

- Tiểu tử thúi!

Ba!

Lâm Phức Hương rốt cục sợ, cái mông nhỏ đau quá, trên mặt lại càng mắc cở mà nóng lên, chỉ có thể gục ở trên lưng của Chu Hằng, không có đất mà trốn, cái mũi ngửi khí tức tràn đầy vị dương cương của Chu Hằng, tâm không khỏi như lộc nhảy, chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn.

- Tiểu tử này lại dám một vốn một lời với bổn tiểu thư như vậy, trở về Cửu Linh Tông nhất định phải để cho phụ thân đánh hắn nhừ tử! Nhưng nếu là phụ thân xuất thủ, có thể hạ thủ quá độc ác hay không? Phi phi phi, ta quan tâm hắn để làm chi, dám đánh bổn tiểu thư . . . Lưu manh đáng chết, bị đánh chết là đáng đời!

Nàng một hồi kích động một hồi khẩn trương, chỉ cảm thấy suy nghĩ như tê dại, hoàn toàn không biết mình đến tột cùng đang suy nghĩ gì.

Quả nhiên nghe lời!

Chu Hằng âm thầm gật đầu, nếu một chiêu này hữu dụng, sau này cũng không ngại dùng nhiều một chút, hắn không phải không thừa nhận, đánh cái mông Lâm Phức Hương đối với hắn mà nói cũng là một chuyện rất hưởng thụ.

Xúc cảm tuyệt không thể tả!

Chu Hằng không có nghỉ ngơi ở nửa đường, thể lực của hắn đủ để duy trì không ngủ không nghỉ ba bốn ngày, hơn nữa cho dù năng lực nhịn đói của hắn đạt đến trình độ vô cùng đáng sợ, nhưng đã đói bụng tổng cũng không phải là chuyện tình làm người ta vui vẻ.

Hắn phá vỡ màn sáng rời nơi này, men theo con đường phía trước đi tới sơn động, rất nhanh lại trở về sông ngầm.

- Nín thở!

Chu Hằng quay đầu nói với Lâm Phức Hương.

Lâm Phức Hương trong lòng đang bực dọc hắn, chẳng qua là quăng cho hắn ánh mắt xem thường thật to, nhưng cuối cùng vẫn hít một hơi thật sâu, nàng cũng đã muốn rời đi sớm.

Nhảy xuống sông, sau khi Chu Hằng lặn một đường, ý tưởng đột phát, có thể sử dụng Tấn Vân Lưu Quang Bộ trong nước hay không?

Mặc dù trong nước cùng đất liền hoàn toàn bất đồng, nhưng sóng nước cũng có thể mượn lực!

Hắn nghĩ đến liền làm, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, không hề đạp sang hai bên ở trong tối nữa, mà là điểm sóng nước đi tới. Vừa bắt đầu tương đối không được tự nhiên, tốc độ không tăng mà giảm, nhưng theo hắn dần dần thích ứng, tốc độ bắt đầu tăng vọt.

Chỉ có ba bốn phút đồng hồ sau, hắn liền vạch nước ra, trở lại trong hầm mỏ.

- Tiểu tử thúi, mau hong khô quần áo của ta!

Mặc dù Lâm Phức Hương không muốn để ý tới Chu Hằng, nhưng ai bảo hiện tại quần áo nàng ẩm ướt như vậy, sao có thể không biết xấu hổ mà đi ra ngoài gặp người!

Chu Hằng cũng không có thối thác, hắn cũng không muốn để cho người khác thấy bộ dạng mê người hiện tại của Lâm Phức Hương, ý niệm vừa động, tử hỏa lập tức bùng cháy trên tay, nhiệt độ đột nhiên tăng cao.

Sau khi hơ cho khô y phục của hai người, Chu Hằng cũng không có lập tức đứng lên, mà là khôi phục linh lực tiêu hao, Tấn Vân Lưu Quang Bộ thật sự quá hao tổn linh lực.

Hắn đoán chừng, nếu như toàn lực thi triển Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhiều nhất chỉ có thể kéo dài chừng mười phút đồng hồ mà thôi, dĩ nhiên, tốc độ này cũng là nhanh vô cùng, ít nhất là gấp trăm lần tốc độ chạy vội bình thường của hắn! Tương đương với việc bộc phát trong khoảng thời gian ngắn đổi lại để dùng kéo dài, cái này vô luận là dùng để chiến đấu hay là chạy trối chết đều có được ý nghĩa to lớn.

- Tiểu tử thúi, xong chưa, ta thực sự sắp chết đói!

Lâm Phức Hương đáng thương nói.

- Đi!

Chu Hằng đứng lên, sau khi trải qua một phen điều tức, linh lực của hắn cuối cùng cũng khôi phục được thất thất bát bát.

Hai người đi ra ngoài động, sau khi mới chỉ đi qua hai chỗ ngoặt, Chu Hằng lập tức dừng bước, nói:

- Người nào?

- Người nào?

Đối diện cũng truyền đến âm thanh quát hỏi.

- Cha . . .

Lâm Phức Hương cũng là kêu lên, lập tức chạy vội đi ra ngoài.

- Ngươi nha đầu này, thật là hồ nháo, lại dám một mình chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy!

Người tới tự nhiên là tông chủ Cửu Linh Tông hiện tại - Lâm Kiếm Trần, hắn ôm ái nữ, trên mặt thay vì nói là trách cứ, còn không bằng nói là ân cần.

- Cha, Hương nhi biết sai rồi!

Lâm Phức Hương làm nũng, rất nhanh liền xóa bỏ sự tức giận của Lâm Kiếm Trần.

Chu Hằng cũng đi tới, ôm quyền nói:

- Tham kiến tông chủ!

- Cha, con gái của ngươi đã sắp chết đói, đừng hàn huyên ở nơi này nữa, vừa đi vừa hàn huyên a!

Lâm Phức Hương lôi kéo Lâm Kiếm Trần bước đi.

Ba người đi tới sơn động, Lâm Kiếm Trần phân phó cho hai người đưa thức ăn ngon tới, đợi đến sau khi bọn họ ăn xong, lúc này mới hỏi tới chuyện hai người biết được trong sơn động. Sau khi biết được thế giới dưới lòng đất kỳ dị kia, hắn tự nhiên cũng hết sức cảm thấy hứng thú, cũng không để ý Chu Hằng khuyên can, quyết định muốn đích thân dẫn người đi một chuyến.

Kết quả chín người tiến vào sông ngầm, nhưng ngay cả một nửa đường cũng không có đi được đã buộc phải trở về, bởi vì có ba tên trưởng lão Tụ Linh nhất trọng thiên biến thành quái vật tóc đỏ!

Lúc này Lâm Kiếm Trần mới chân chính coi trọng, chỉ đành phải buông tha cho tính toán vào trong đó, đợi chờ cao thủ Hắc Thủy Điện tới đây.

Bất quá, Chu Hằng cũng không cho rằng võ giả Sơ Phân Cảnh sẽ có cái gì khác biệt, đừng nói nhìn thấy Khổng Ngạo Côn, ngay cả cửa thứ nhất là tà khí cũng không xông qua được, chớ nói chi là màn trời còn có thứ giống như vật còn sống kia!

Những thứ này cũng không phải là chuyện hắn cần quan tâm, hắn theo cha con Lâm Kiếm Trần trở lại Cửu Linh Tông, lập tức bế quan tu tập Tấn Vân Lưu Quang Bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện