An Nhược Trần dáng người cao lớn khôi ngô, mặt quả táo, đầy đầu tóc bạc, ánh mắt linh hoạt, sắc bén, như một hung thần.

Hung thần này cứ như vậy nhìn chằm chằm Chu Hằng, gây cho hắn áp lực vô cùng cường đại.

Chu Hằng miễn cưỡng kéo da miệng mỉm cười, dù sao vừa mới ăn nữ nhi của người ta, bị làm khó dễ như vậy cũng là nên, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ thiên hạ! Hắn âm thầm thề, nếu như hắn tương lai có con gái lập gia đình, tất nhiên phải dùng thái độ hung ác hơn dọa nạt nam nhân kia.

- Cha!

An Ngọc Mị lúc trước còn hận không thể cắn chết Chu Hằng, hiện tại lại kéo kéo cánh tay An Nhược Trần làm nũng, sau đó vội vàng lấy ra quả Liệt Thiên Đan nói:

- Đây là lễ vật Chu Hằng tặng cho ngươi, Liệt Thiên Đan, có thể khiến cho tỷ suất đột phá Khai Thiên Cảnh đề cao bảy thành!

Bảy, bảy thành!

Cho dù An Nhược Trần đã tu luyện tâm linh với cảnh giới băng thiên địa liệt cũng không kinh hoảng, nhưng mà nghe ái nữ nói vậy vẫn run người lên! Không có biện pháp, hắn đã kẹt ở Ích Địa Cảnh hơn 300 năm rồi, nằm mơ cũng muốn đột phá Khai Thiên Cảnh!

Nhưng mà trước kia hắn luyện rất thuận, chậm chạp không thể đột phá Khai Thiên Cảnh lại trở thành tâm ma của hắn, khiến hắn luôn luôn kém một đường mà không thể thành công.

Bởi vậy, sau khi biết Liệt Thiên Đan có thể đề thẳng bảy thành xác xuất thành công, hắn làm sao không kích động khiếp sợ cho được? Trước kia hắn cũng nghe nói qua Liệt Thiên Đan, nhưng mà con gái khẳng định như vậy, hắn không thể không tin! Trong lòng mừng rỡ, lại nhìn Chu Hằng cũng cảm thấy tiểu tử này thuận mắt hơn nhiều!

Mặc dù không chấp nhận hắn chưa được cho phép mà đem ái nữ gạo nấu chín thành cơm, nhưng dù sao cũng là cứu người, ái nữ lại trúng độc, cho nên cũng là chuyện bất khả kháng.

Người này ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, hiện tại An Nhược Trần càng nhìn Chu Hằng thì càng thuận mắt, vẻ uy nghiêm trên mặt cũng dần tan biến, lộ ra vẻ tươi cười nói:

- Nếu các ngươi đã... Vậy sớm lập gia đình đi!

- Cha, hay là chờ ngươi đột phá Khai Thiên Cảnh trước, đến lúc đó song hỷ lâm môn!

Gương mặt xinh đẹp của An Ngọc Mị đỏ bừng nói.

An Nhược Trần nghĩ nghĩ, gật đầu đáp ứng:

- Cũng tốt!

Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong và Khai Thiên Cảnh nhìn như chỉ kém một đường, nhưng mà trên thực tế lại là chênh lệch như trời và đất! Nếu như hắn tiến vào Khai Thiên Cảnh, vậy thì có thể chân chính xông pha ở Hàn Thương Quốc, cho dù gặp mấy lão già Thiên Tinh Tông kia cũng không cần kiêng kỵ.

Thế giới này thực lực quyết định địa vị!

- Vi phụ lập tức bế quan, ngắn thì mười ngày, chậm thì một tháng, nhất định có thể thành công!

Hắn hào khí vạn phần nói.

Lúc trước hắn chỉ kém một đường mà thôi, Liệt Thiên Đan có thể tăng lên bảy thành xác xuất thành công, nếu như hắn vẫn không thể thành công thì đi mà đâm vào vách tường cho rồi.

An Nhược Trần vốn muốn trước tiên giết tới Hải Sơn Tông để đòi công đạo, nhưng Nghiêm Ứng Long nhất định đã trốn trối chết, thứ hai Hải Sơn Tông cũng có mấy lão quái Ích Địa Cảnh, tuy rằng hắn không sợ, nhưng cũng không có nắm chắc hoàn toàn quét sạch đối phương.

Nhưng nếu như tiến vào Khai Thiên Cảnh thì không còn giống nữa, giết Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong cũng giống như chơi đùa vậy!

Đạt tới loại cảnh giới này hắn có cái gì mà không nhịn nổi, cho dù chờ một tháng hắn cũng chờ nổi.

An Nhược Trần đi bế quan, Chu Hằng và An Ngọc Mị cũng bắt đầu bế quan, bọn họ phải ăn Phong Linh Quả, tấn công cảnh giới cao hơn.

Căn bản không cần mật thất gì, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp chính là chỗ an toàn nhất, Chu Hằng vốn còn tưởng rằng An Ngọc Mị sẽ ở bí thất nhà mình tu luyện, không nghĩ tới nàng cũng đi theo Chu Hằng tiến vào bảo tháp.

Hắn tự nhiên không biết, An Ngọc Mị làm như vậy là vì muốn tuyên cáo chủ quyền của nàng với Cổ Tư! Chu Hằng là người của nàng, bảo tháp này tự nhiên cũng là của nàng, Cổ Tư bất quá chỉ là khách trọ mà thôi.

Chu Hằng dù tính biết cũng không để ý tới, dù sao không khiêu khích quyền uy của hắn là được, nếu không sẽ đánh đòn!

Hắn khoanh chân ngồi một bên, ăn vào một quả Phong Linh Quả, lập tức vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết để tiêu hóa dược lực.

Máu huyết toàn thân sôi sục, nước ép Phong Linh Quả hóa thành ức vạn điểm dược lực, thấm vào trong huyết dịch của hắn, ở trong thân thể hắn không ngừng lưu chuyển. Lượng lớn linh lực được kích thích ra, từng chút dung vào đan điền hắn, dùng tốc độ cực nhanh đề thăng tích lũy tu vi.

Tụ Linh nhị trọng thiên đỉnh phong!

Dừng lại.

Chu Hằng không khỏi cười khổ, không gian đan điền của hắn gấp tám lần người thường, có được lực lượng gấp tám lần võ giả cùng cảnh giới, nhưng ở thời điểm đề thăng tu vi, độ khó và tiêu hao cũng tăng lên tám lần.

Hắn vốn đã gần như đạt tới Tụ Linh nhị trọng thiên hậu kỳ, Phong Linh Quả này vốn có thể làm cho người ta tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng không ngờ chỉ để hắn tăng lên một khoảng nhỏ!

Chỉ thiếu một chút!

Chu Hằng thở dài, nhìn như một chút, nhưng mà hắn tu luyện không mất nửa tháng thì cũng đừng mơ hoàn thành, đây còn là điều kiện tiên quyết hắn phải sử dụng linh thạch.

Có được tất có mất, hơn nữa tu vi tích lũy cũng không phải là việc quá khó!

Chu Hằng đứng lên, bên kia An Ngọc Mị đang tận dụng dược lực Phong Linh Quả thăm dò huyền diệu của Sơ Phân Cảnh, nàng cũng không có huyết mạch lực, độ khó đột phá đại cảnh giới rất cao.

Cho dù là Nhân linh thể nhất tinh, thời điểm đột phá dùng huyết mạch lực cũng đều có trợ giúp, trong mơ hồ như có thần linh chỉ dẫn, đột phá tương đối dễ dàng. Giống An Nhược Trần coi như là thiên tài, nhưng mà cũng không có huyết mạch lực, nếu không chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái, hắn đã sớm đột phá tiến vào Khai Thiên Cảnh rồi!

Mà con đường võ đạo càng lên cao thì càng khó đi, An Nhược Trần nếu không có Liệt Thiên Đan trợ giúp, chắc chắn sẽ chết già ở Ích Địa Cảnh! Mà hắn ngay cả Khai Thiên Cảnh cũng không thể dựa vào ngộ tính bản thân đột phá, như vậy Sơn Hà Cảnh càng không cần suy nghĩ!

Ngộ tính, mới là yếu tố quan trọng nhất của võ giả, quyết định tiền cảnh phát triển của võ giả! Huyết mạch lực lại có thể giảm bớt rất nhiều cho võ giả phụ thuộc vào ngộ tính, huyết mạch lực càng mạnh, đột phá càng dễ dàng!

Chính vì vậy, Tỉnh Thiên mới được Hắc Thủy Điện coi trọng như vậy, một Nhân linh thể thập tinh chỉ cần không phải là kẻ ngu ngốc, như vậy đột phá đến Ích Địa Cảnh đã ván đóng thuyền, thậm chí Khai Thiên Cảnh cũng không phải là vấn đề lớn.

Chu Hằng liếc nhìn An Ngọc Mị, cũng không quá coi trọng lần này nàng có thể đột phá hay không, bởi vì Phong Linh Quả dù sao chỉ có thể dùng để đột phá tiểu cảnh giới, cũng có trợ giúp đột phá Sơ Phân Cảnh, nhưng khẳng định có hạn.

Hy vọng nàng có thể thành công.

Chu Hằng rời khỏi An gia, lại chạy tới Đấu Thú Trường. Hắn hiện tại chỉ thiếu chút nữa có thể tiến vào Tụ Linh tam trọng thiên, tự nhiên muốn đi tìm thằng nào xui xẻo để gia tăng tu vi của hắn, dù sao những người đó đều là kẻ làm ác không thể tha thứ, giết cũng không có gánh nặng.

Đấu Thú Trường rất nhanh cho hắn câu trả lời thuyết phục, đối thủ kế tiếp của hắn là người đứng đầu 10 đại cao thủ trong Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường, Thập Phương Giai Sát Thượng Quan Kỳ!

So với Thượng Quan Kỳ, Lưu Hoàng căn bản là mảnh vụn!

Thượng Quan Kỳ có tu vi Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong, tới Huyết Tinh Đấu Sĩ Trường mới hai năm, chiến tích là 127 thắng không thua. Mà trong 127 thắng, đối thủ của hắn đều tử vong, không có một ai có thể sống được.

Cho nên hắn mới được xưng là Thập Phương Giai Sát!

Người này thực lực sâu không lường được, ngày trước đã từng có một thiên tài không phục tới khiêu chiến, nhưng mà lại bị Thượng Quan Kỳ ba chiêu tức giết, được công nhận là cường giả đã bước nửa bước vào Sơ Phân Cảnh! Đáng sợ hơn là, Thượng Quan Kỳ năm nay mới chỉ 23 tuổi, thiên phú như thế, Thiên Hàng Thành không người nào có thể sánh được!

Đương nhiên, phóng tới toàn bộ Hàn Thương Quốc thì vẫn có người có thể áp được hắn, cho dù Thủy Nguyệt Công chúa đương triều, người ta 17 tuổi cũng đã tiến vào Sơ Phân Cảnh.

Là khách hàng và người tự do, Chu Hằng đương nhiên có quyền lợi cự tuyệt đối thủ như vậy, tuy nhiên đây đúng đối thủ hắn cần, làm sao có thể cự tuyệt cho được.

Sau khi Chu Hằng đáp ứng, Đấu Thú Trường lập tức tuyên truyền phô trương thanh thế, phương diện này có thể thu được một khoản lãi lớn.

Một trận chiến này diễn ra nửa tháng sau.

Tin tức truyền ra, toàn bộ Thiên Hàng Thành lại chấn động, ngay cả 9 đại ngọn núi đều bị kinh động, yêu nghiệt Thượng Quan Kỳ mọi người đều biết, cho dù cao thủ Sơ Phân Cảnh, Ích Địa Cảnh cũng không dám vỗ ngực nói bọn họ ở cùng cảnh giới có thể chiến thắng đối thủ như vậy!

- Quỷ hẹp hòi, ngươi thật muốn đánh với Thập Phương Giai Sát kia sao?

Lâm Phức Hương rốt cục bị dẫn ra, lúc này đã là Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong, mơ hồ đã chạm tới cánh cửa Tụ Linh Cảnh, hẳn là dùng thiên tài địa bảo gì, nếu không không có khả năng tiến cảnh nhanh như vậy.

Chu Hằng gật gật đầu, mỹ nữ này hôm nay mặc bộ váy dài màu trắng, tuy rằng rộng thùng thình nhưng cũng không che giấu được dáng người uyển chuyển. Hắn đã không phải là nam nhân không hiểu phong tình lúc trước, lập tức dùng ánh mắt tán thưởng nhìn giai nhân tuyệt sắc này, bắt đầu so sánh với An Ngọc Mị.

Khó mà nói người nào tốt hơn, ở trên dung mạo hai người tương xứng, An Ngọc Mị quyến rũ đẹp hơn, mà Lâm Phức Hương lại tràn đầy sức sống thanh xuân, chỉ có thể nói, người mới quen tư vị nam nữ như Chu Hằng càng thích ở trên giường với vưu vật An Ngọc Mị hơn.

- Xú tiểu tử, nhìn cái gì vậy! Cẩn thận ta móc mắt ngươi!

Lâm Phức Hương phát hiện Chu Hằng đang nhìn mình, có chút thẹn thùng, lại có chút vui sướng, thói quen mà thôi, nàng cho Chu Hằng một cái liếc mắt.

Chu Hằng cười to, nói:

- Gia gia ngươi sao lại thả ngươi ra đây?

Nàng đang trong thời kỳ mấu chốt tấn công Tụ Linh Cảnh, theo lý mà nói tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

- Còn không phải muốn gặp ngươi, người ta phải cầu xin gia gia thật lâu!

Lâm Phức Hương nắn nắn tay nói, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu lên, tràn đầy phong tình mê người, Chu Hằng nhìn vào trong lòng không khỏi rung động.

Không cẩn thận nói ra lời nói trong lòng, nàng không khỏi đỏ bừng mặt, lại không biết tại sao lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Chu Hằng tuy rằng đã thành nam nhân chân chính, nhưng chưa nếm qua tư vị tình yêu, không khỏi cười ngây ngô.

- Đúng là tên ngốc!

Lâm Phức Hương hơi giận đế giày, nàng đều đã thổ lộ ra tâm tư thiếu nữ, tên này lại chỉ biết ngây ngô cười, đúng là tức chết người ta đi được! Nhưng mà ai bảo mình lại thích hắn chứ, Lâm Phức Hương chuyển chủ đề, nói:

- Nói cho ngươi biết một tin tức lớn, Tỉnh Thiên đã đột phá Tụ Linh Cảnh, hơn nữa đã vọt tới Tụ Linh nhị trọng thiên!

Thật là lợi hại!

Chu Hằng không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, đột phá Tụ Linh Cảnh lại còn một mạch tới nhị trọng thiên, đúng là không đơn giản!

Nhưng mà hắn cũng không nghĩ huyết mạch lực của Tỉnh Thiên lại cường đại đến mức độ vậy, khẳng định là Hắc Thủy Điện toàn lực bồi dưỡng, cho hắn phục dụng lượng lớn linh dược, hậu tích bạc phát, để Tỉnh Thiên một lần hành động tấn công lên tới Tụ Linh nhị trọng thiên.

Cho dù như thế, cũng đó có thể thấy được huyết mạch lực của Tỉnh Thiên cường đại cỡ nào, bởi vì sau khi đột phá Tụ Linh Cảnh, hạn chế võ giả chân chính cũng không phải là tu vi tích lũy.

Không hổ là Nhân linh thể thập tinh!

Lấy tốc độ này để suy tính, thiên phú Thủy Nguyệt Công chúa kia lại yêu nghiệt cỡ nào?

Nàng có tài nguyên tu luyện tuyệt đối gấp trăm lần Tỉnh Thiên, hiện giờ đã đạt tới độ cao nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện